Người tuần tra nghe vậy ba chân bốn cẳng chạy tới viện của Trang Ngư, sợ chậm chân là đám người hộ tống cô ta chết mất xác luôn.

Vân Mặc đuổi theo Hứa Tiểu Song đến nửa chừng, từ sau núi giả bỗng nhiên có một bóng người lao ra ôm lấy đùi y, Vân Mặc suýt chút nữa phản xạ có điều kiện chưởng cho một phát luôn rồi, nhưng cảm thấy có gì đó sai sai, khó khăn lắm mới dừng lại được.

Kẻ lao ra chính là lão già lúc trước cậy già lên mặt, lão kêu khóc nước mắt nước mũi tèm lem: "Có quỷ! Có quỷ thật đó! Cậu cho tôi Gương Bát Quái đi được không? Xin cậu đó tôi không muốn chết."

Vân Mặc chả muốn dây dưa với lão chút nào, lập tức ném Gương Bát Quái sang bên cạnh, chờ lão già buông tay ra chạy đi nhặt, y đang muốn đi, kết quả lại bị túm lấy ống quần.

"Chờ một chút, trừ Gương Bát Quái ra cậu còn có bảo bối nào khác không? Tôi lớn tuổi rồi chân cẳng đi không được, một cái Gương Bát Quái sao mà đủ." Lão già nói.

Lúc này Vân Mặc hoàn toàn đứng im không nhúc nhích, bởi vì Hứa Tiểu Song đã không thấy tung tích đâu nữa, sắc mặt y lạnh nhạt nhìn lão già kia: "Vừa nãy tôi đang định đi bắt quỷ, nếu bắt được ả, ông sẽ được an toàn, nhưng bây giờ ông ngăn cản tôi, ả trốn rồi."

Ngày thường Vân Mặc cũng dễ tính lắm, nhưng bây giờ y giận thiệt rồi, cho dù giọng điệu vẫn không thay đổi, cặp mắt kia lại mang theo sát khí.

Lão già nghe vậy hơi xấu hổ, ánh mắt nhìn Vân Mặc cũng khá tức giận: "Tao cũng đâu biết chú mày đang bắt quỷ, mắc mớ gì trách tao? Sao người trẻ tuổi bây giờ tính nết kì vậy? Bắt nạt người già," Nói rồi lão ôm ngực la oai oái: "Tao bị mày làm tức muốn phát bệnh luôn rồi nè."

Vân Mặc nhấc chân hất tay của lão, xoay người muốn bỏ đi, ở lại đây cũng chỉ tổ lãng phí thời gian.

Nhưng lão già lại ôm đùi y lần nữa, không biết xấu hổ là gì bắt đầu khóc lóc: "Rốt cuộc mày còn bảo bối nào không? Xin mày cho tao một cái đi, tao bị quỷ dọa sợ muốn chết đây nè, nể mặt tao sức khỏe không tốt, cầu xin mày."

Vân Mặc vốn định nổi giận bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thẳng thừng nhìn chằm chằm nơi xa, vội vàng quát lớn một tiếng: "Đừng lên tiếng, phía sau có hai con quỷ.." Nói tới đây ngữ khí khơi sững lại: "Tụi nó bị tiếng khóc của ông thu hút rồi kìa!" Biểu cảm kia hoàn toàn không giống như đang giả bộ.

Lão già bị dọa sợ đến nỗi chẳng dám quay đầu lại, lồm cồm bò dậy bỏ chạy ngay.

Vân Mặc đứng nguyên tại chỗ, mặt không cảm xúc nhìn lão già ban nãy còn đang nói sức khỏe của mình không tốt, thoắt một cái đã chạy mất hút.

À!

* * *

Ngày hôm sau, nhà họ Hoắc đặt mua càng nhiều đồ hơn, Hoắc Uyên cũng bắt đầu bận bịu vì chuyện cưới hỏi, về phần Trang Ngư ấy à? Tất cả mọi chuyện xảy ra tối qua cô ta đều không nhớ, hôm nay thức dậy sức khỏe hơi suy yếu, nhưng vẫn chưa làm bệnh trở nặng thêm.

Vốn dĩ trong số người chơi có người hỏi dạo gần đây Hoắc gia xảy ra chuyện lớn như vậy, hôn lễ không bị hoãn lại sao? Quản gia đứng bên cạnh vội vã chạy ra khuyên răn mấy lời này không bao giờ được nói lần thứ hai, nếu để cho cậu cả Hoắc nghe thấy thì sẽ không vui đâu.

Về việc tại sao không vui, quản gia giải thích vì tình cảm của Hoắc Uyên và Trang Ngư rất sâu đậm, nếu ai có một xíu ý nghĩ muốn ngăn lại, cậu chủ Hoắc sẽ nổi cơn tam bành.

Khương Hề nhìn lướt một vòng người chơi, không nhìn thấy Hứa Tiểu Song, còn tưởng rằng kẻ xâm nhập kia bị Vân Mặc giải quyết rồi, kết quả sau khi ăn xong bốn người gặp nhau ở vườn hoa, người sau kể sơ lược về sự việc xảy ra tối qua, không bắt được kẻ xâm nhập.

Úy Lam đứng bên phải Khương Hề, Khương Hề túm lấy cánh tay anh, đầu lướt qua nhìn về phía đằng sau bên phải của người đàn ông: "Ùi, tối hôm qua quấy rầy chuyện tốt của chúng ta, hôm nay còn dám béng mảng qua đây?"

Cách đó không xa lão già chắp hai tay phía sau, mặt mày phơi phới đi tới, bởi vì là ban ngày nên ông ta to gan hơn, trong tay lại có Gương Bát Quái, bản mặt kiêu căng chảnh chọe.

Tuân Qua nói thầm thì với Vân Mặc: "Không phải kẻ trêu chọc cậu đều sẽ xui xẻo à? Sao lão còn yên lành thế kia?"

Vân Mặc còn chưa nói gì, lão già mặt mày toe toét kêu từ xa: "Ranh con, cảm ơn gương của mày, còn có thứ nào ngon nghẻ nữa không? Cho dù không cho người khác, lấy ra để tao ngắm nghía cũng được." Bụng nghĩ chỉ cần mày còn bảo bối nào khác, nhất định sẽ đu bám làm mày giao nộp ra.

Lão già đắc ý trong lòng, lúc đi ngang qua bên cạnh ao nước, chả biết vấp phải cục đá chui từ đâu ra, một chân bước hụt xuống dưới nước, cả người nghiêng một cái, rơi tõm xuống dưới ao

"Cứu mạng! Cứu mạng với" lão già biết bơi lội, vừa kêu vừa bơi về phía bờ, đám người Khương Hề còn chưa kịp chạy tới thì lão đã tự mình bò lên rồi, sau đó toẹt toẹt phun mấy ngụm nước không cẩn thận hớp phải: "Đậu xanh rau má xui vãi nồi, từ tối hôm qua trở đi cứ như bị nguyền rủa ấy, uống nước mà cũng bị mắc răng."

Tuân Qua: "..."

Coi như vừa rồi hắn chưa hỏi gì.

Lão già tiếp tục giương mắt nhìn Vân Mặc, dường như bỗng nhiên nghĩ tới gì đó: "Mày có Gương Bát Quái, có phải cũng biết phép thuật hay không? Sau đó nguyền rủa tao? Sao mày xấu nết thế hả?"

Vân Mặc: "..."

Lão già: "Nói đi chứ, không nói là nhận rồi đúng không? Mày giải lời nguyền ngay cho tao, có tin tao á a a.." lão còn chưa nói xong, lại bị vấp phải cục đá dưới chân nữa, loạng quạng ngã bò lăn bò càng xuống dưới đất, hình như lần này còn bị va đập nữa, miệng tóe cả máu.

Vừa rồi trong lòng Khương Hề còn đang cáu nay lại vui sướng gần chết, cười nhạo một tiếng: "Ở ác gặp dữ đó mà."

Lão già lập tức ngồi dưới đất khóc lóc: "Chúng mày đều bắt nạt người già, nguyền rủa tao, có tin tao cũng nguyền rủa chúng bay không được chết tử tế không hả."

Khương Hề sắc mặt lạnh lẽo, đang muốn động thủ, kết quả người đàn ông bên cạnh đã nhanh hơn cậu một bước, không nói hai lời gạt chân cho lão già té lăn xuống đất, nhấc chân đạp lên đầu lão: "Lặp lại những lời ông nói thêm một lần nữa."

Lần này lão già mới đúng là kêu gào thảm thiết, khác hẳn với cái kiểu giả trân như lúc trước, lão có cảm giác chỉ cần đối phương dùng sức thêm một chút nữa thôi, đầu mình cũng bị dẫm bẹp óc luôn.

"Á a a -- anh hùng tha mạng, là tôi không được chết tử tế! Anh hùng tha mạng! Tôi không được chết tử tế.."

Lão già không ngừng lặp lại câu nói tôi không được chết tử tế, một lúc sau Úy Lam mới buông lão ra, lạnh lùng nói: "Cút!"

Lúc trước Vân Mặc từng nói tuổi thực tế của lão già cũng không lớn lắm, chỉ là mặt lão trông già thôi, thậm chí thể lực của đối phương còn tốt chán so với mấy cô gái bình thường trong đám người chơi, lúc này như được đại xá, chạy còn nhanh hơn hôm qua lúc nghe Vân Mặc nói có quỷ.

Kết quả ở núi giả cách đó không xa, phía trên bỗng dưng rớt xuống một cục đá lớn, trúng ngay giữa đầu lão, bị đập hôm mê bất tỉnh, nằm rạp dưới đất cả nửa ngày trời không nhúc nhích.

Đám người Khương Hề: "..."

Người tuần tra đi ngang qua nhìn thấy lão, khiêng người mang đi.

"Ở ác gặp dữ thiệt hở?" Khương Hề nói: "Lần đầu tiên tôi thấy quả táo nhãn lồng nhanh vậy đó."

Vân Mặc đứng bên cạnh kể đôi chút về tình huống của mình, có lẽ lão già kia đắc tội y nên mới bị xui xẻo, có thể cầm cự từ tối qua đến giờ vẫn chưa chết, thật ra đã được xem như may mắn lắm rồi.

Khương Hề nghe xong: ".. Trên đời còn có loại thể chất này nữa hả? Sao tôi làm Chủ Thần mà lại không biết vậy?"

Vẫn là Úy Lam kiến thức rộng rãi hơn một ít: "Tạo thành loại tình huống này có rất nhiều nguyên nhân, ít nhất ở vũ trụ của tôi có người có đạo cụ buff may mắn, buff xui xẻo cũng có."

Vân Mặc lắc đầu: "Không phải đạo cụ, từ nhỏ đã có, trước khi tôi tiến vào trò chơi luôn."

Khương Hề: "Thế thì lạ thật, trở về tôi giúp cậu tra thử, tạm thời không tìm ra đáp án."

Vân Mặc: "Không sao không vội đâu, dù gì cũng đâu phải tôi gặp xui xẻo, là người đắc tội với tôi gặp vận rủi cơ mà."

Khương Hề bỗng nhiên nghĩ tới gì đó: "Nếu nói như vậy, tối hôm qua Hứa Tiểu Song kia có phải đã gặp xui xẻo rồi không?"

Vân Mặc gật đầu: "Có, chỉ là sẽ không xui nhiều cho lắm, nói thật ra thì người âm thầm hãm hại tôi se gặp xui xẻo nhiều hơn người ngang nhiên muốn tôi chết."

Khương Hề cười: "Lời nguyền này của cậu cũng nhân tính hóa quá nhỉ, đúng lúc mấy người chúng ta chia nhau ra tìm, dù sao nhà họ Hoắc chỉ lớn cỡ vậy, nếu Hứa Tiểu Song gặp xui xẻo, chúng ta sẽ tìm thấy nhanh thôi."

* * *

Ban ngày ở Hoắc gia không xảy ra chuyện gì, hơn nữa còn khá là nhộn nhịp, đa số đám người hầu đều đang bận bịu chuẩn bị đồ dùng cho hôn lễ.

Nhưng bọn họ vẫn chưa tìm thấy Hứa Tiểu Song, Khương Hề và Úy Lam bèn lần mò tới viện của Trang Ngư.

Có thể là biết trong phủ đang chuẩn bị lễ cưới, cho dù sức khỏe Trang Ngư không tốt, cũng vui vẻ ra nhìn thử, cô ta chỉ cần tưởng tượng mình sắp tổ chức lễ cưới với Hoắc Uyên, vừa mong đợi vừa thẹn thùng.

Lúc Khương Hề nhìn thấy Trang Ngư, liền cảm thấy biểu cảm của cô ta không giống làm bộ, cô cả nhà họ Trang thật sự thích Hoắc Uyên.

"Là em nhìn người chưa chuẩn ư?" Khương Hề khẽ nói với người bên cạnh: "Hôm qua giọng nói của cô ta là đàn ông mà? Sao giờ lại biểu hiện sự si tình với Hoắc Uyên?"

Úy Lam hờ hững nói: "Tối hôm qua không phải Trang Ngư."

Khương Hề: "Hửm?"

Úy Lam: "Có một số việc còn phải xác nhận lại một chút, đi."

Khương Hề bám theo phía sau Úy Lam, tiến lại gần Trang Ngư, người sau còn chào hỏi: "Cô Trang, sức khỏe hôm nay có khá hơn chưa?" Rõ ràng nói lời quan tâm, nhưng giọng điệu chẳng giống như đang hỏi han tí nào.

Trang Ngư tốt tính, cũng không so đo, chỉ cười nhạt nói: "Đã đỡ nhiều rồi, cảm ơn đã quan tâm, các anh cũng tới hỏi chuyện tối hôm qua sao? Ngại qua chắc khiến các anh thất vọng rồi, quả thật tôi chưa từng bước chân ra khỏi cửa."

Úy Lam tiếp tục nói: "Cho nên cô Trang cũng xác định là chưa từng tiếp xúc với người kì lạ nào đúng không?"

Trang Ngư gật đầu: "Đúng vậy, chưa từng tiếp xúc."

Úy Lam: "Vậy yêu ma kì lạ thì sao? Có từng tiếp xúc chưa?"

Trang Ngư kinh ngạc nhìn anh: "Vị công tử này có ý gì?"

Úy Lam: "Ý như mặt chữ, cô Trang, làm giao dịch với yêu ma sẽ giảm thọ đấy, có lẽ hôm nay cưới hỏi, ngày mai đã hết dương thọ luôn rồi, chẳng lẽ cô muốn làm vợ chồng một ngày với hắn sao?"

Sắc mặt Trang Ngư hơi khó coi: "Tôi không biết anh đang nói bậy bạ gì, nếu còn vô lễ nữa, tôi sẽ bảo người mời các anh ra ngoài."

Úy Lam lạnh lùng nhìn cô ta một cái, xoay người nắm tay Khương Hề: "Đi thôi."

Trang Ngư kinh ngạc nhìn bọn họ đan mười ngón tay vào nhau, sắc mặt càng khó coi hơn, tại sao người nào người nấy đều thích đàn ông! Cái đứa ma ốm kia ngay cả việc ngồi dậy khỏi giường cũng không làm được, dựa vào đâu mà có được tình yêu của Hoắc Uyên! Ả ghim chằm chằm vào bóng dáng Khương Hề, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ và sự oán độc.

May mắn, hiện tại lòng dạ Hoắc Uyên đều đã đặt hết lên người cô ta, hơn nữa bọn họ sắp cưới nhau, Trang Ngư nghĩ vậy mới cảm thấy dễ chịu trong lòng được đôi chút.

* * *

Chờ sau khi đi xa, Khương Hề mới hỏi người đàn ông bên cạnh: "Anh thử được gì chưa? Vừa nãy trước khi đi em không quay đầu lại, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt cô ta như muốn thiêu sống em luôn, đêm nay quỷ quái có phải sẽ tới tìm em hay không?"

Úy Lam không chút do dự nói: "Sẽ không, kẻ xâm nhập trốn em còn chẳng kịp, chỉ có thể là chúng ta đi tìm ả thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play