Đây là một thôn xóm nhỏ nom nghèo nàn lạc hậu, núi bao quanh bốn phía, đường sá gập ghềnh khó đi.

Đầu xóm có một nhóm khoảng năm sáu người đang túm tụm lại tranh luận gì đấy, có thể là do thời tiết mùa hè quá oi bức khiến cho tính nết mọi người trở nên nóng nảy hơn.

Khương Hề bẵng một lúc sau mới hiểu rõ câu chuyện, mọi người cũng giống cậu, nhắm mắt mội cái mở mắt ra đã không hiểu tại sao lại xuất hiện ở nơi quái quỷ này, có người không ngừng í ới hỏi xảy ra chuyên gì vậy? Nhưng hầu như không nhận được câu trả lời, mọi người đa phần đều giữ yên lặng không nói câu nào, dường như đang chờ đợi gì đấy.

Một cô gái tóc dài đứng bên cạnh run rẩy khôn nguôi, hơi thở gấp gáp như sắp ngất xỉu tới nơi, Khương Hề không khỏi hỏi han: "Cô không sao chứ?"

Bốn chữ vô cùng đơn giản lại khiến cô nàng run bắn cả người, cô gái tóc dài lập tức giương mắt nhìn phía Khương Hề, trên mặt toát lên vẻ ngạc nhiên.

Chủ yếu là do vẻ đẹp và cách ăn mặc của Khương Hề quá mức nổi trội, áo sơ mi trắng phối với áo vest và váy chữ A cực ngắn, chân đi giày cao gót khủng, cặp đùi vừa thon vừa nuột, bộ ngực khủng khiến người ta nhìn vô đã mlem mlem.

Nhưng trên thực tế Khương Hề là một cậu con giai đích thực, thân cao 1m8 luôn ấy, về chuyện tại sao trước ngực mọc thêm cặp bưởi, quần áo lại thành đồ nữ, chính bản thân cậu cũng không hiểu gì sất.

Có điều so với điểm này, hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh mới đáng lo ngại nhất, Khương Hề nuốt tuột mấy nghi vấn của mình, không hó hé tiếng nào.

"Cô là newbie?" Cô gái tóc dài hỏi.

Khương Hề không hiểu lắm: "Cái gì?"

Cô gái tóc dài thấy cậu lẻ loi một mình, bèn nói thêm đôi lời: "Nơi này không phải thế giới hiện thực, cô hãy cẩn thận."

Khương Hề vẫn nghe không hiểu lắm, đang định hỏi tiếp, nhưng lúc này có vài người từ trong thôn đi ra, lúc bước tới gần mọi người mới phát hiện bọn họ có gì đó hơi là lạ, biểu cảm khuôn mặt mấy người đó cứng đờ, ánh mắt rời rạc, không giống người sống.

Ngược lại ông lão đi đầu thì toàn thân sống động như thật, trong tay cầm một cái tẩu thuốc, giương mắt nhìn bọn họ: "Các vị khách quý đợi lâu, chắc các vị cũng đã biết quy tắc của thôn chúng tôi, người đi vào đều phải chọn một con rối làm bạn, con rối phía sau tôi là để chuẩn bị cho các vị, mỗi người một con."

Nghe xong có người nhịn không được đặt câu hỏi: "Ý của ông là, chúng nó đều là người giả?"

Mấy con rối người giả này làm giống y như thật, trừ bản mặt không cảm xúc và ánh mắt vô hồn, thì trông y xì đúc như con người luôn.

Ông lão cười tủm tỉm gật đầu: "Đương nhiên, chọn đi."

Nói xong, hiện trường bỗng trở nên lạnh tanh, hiển nhiên không ai muốn làm con chim đầu đàn.

"Ờ thì.." Mãi một lúc sau mới có một cô bé tóc hai sừng yếu ớt mở miệng nói: "Tôi muốn biết đây là nơi nào? Tôi muốn về nhà." Cô bé thoạt nhìn chỉ mới 17, 18 tuổi, gặp phải chuyện này chắc chắn rất sợ hãi.

Ông lão liếc nhìn cô một cái: "Các người đến thôn chúng tôi du lịch mà không biết à? Ba ngày sau mới có xe chạy qua, nơi này núi vây bốn bề, cũng chẳng có phương tiện giao thông nào khác, nếu đi bộ thì chắc chắn không ra khỏi đây được."

Ý là nếu không chọn con rối rồi trú lại trong thôn, thì chỉ có thể ngủ bờ ngủ bụi, màn đêm buông xuống ai mà biết có thú dữ nào lui tới hay không?

Mọi người lại lặng thinh hồi lâu, cho đến khi một gã đàn ông chỉ đại vào con rối cách mình gần nhất rồi nói: "Tôi muốn con này," sau đó quay đầu nhìn lại những người khác: "Mau chọn lẹ đi, sắc trời đã tối, dù sao có những việc bắt buộc phải làm theo, những người không phải mới chơi Game lần đầu chắc phải hiểu chứ?"

Gã đàn ông đang nói mặc đồ thể thao, vai u thịt bắp, thoạt nhìn trông giống huấn luyện viên trong phòng tập gym.

Trời tối thì càng trở nên nguy hiểm, nghe vậy những người còn lại đều chọn một con, bao gồm cả cô gái tóc dài ban nãy kia cũng chẳng nói năng gì thêm, cô bé tóc hai sừng muốn khóc mà không được, không biết phải xoay sở thế nào, đành làm theo.

Khương Hề nhìn chằm chằm con rối, cứ cảm thấy rùng mình, cuối cùng chỉ vào con rối nữ hơi thấp bé: "Tôi muốn con này."

Chờ mọi người chọn xong, ông lão liền dẫn họ đi vào trong thôn, bình thường ở nông thôn hay ngủ sớm, lúc này nhà nào nhà nấy đều sáng đèn, ngẫu nhiên xuyên qua cửa sổ có thể thấy bóng người bên trong, nhưng điều kì lạ là không có một ai ra cửa hóng mát cả.

Ông lão dẫn bọn họ đến khách sạn đã được sắp xếp sẵn, để lại mấy xâu chìa khóa nói: "Nơi này nhiều phòng trống, các vị tùy ý lựa chọn, giờ muộn rồi có gì sáng mai hẵng bàn, mau ngủ sớm đi." Nói xong bèn mau chóng cất bước rời đi, như thể sợ đi chậm sẽ có người đuổi theo vậy.

Trong lòng mọi người chắc chắn có rất nhiều thắc mắc, nhưng không một ai gọi ông lão lại, bọn họ tôi nhìn anh anh nhìn em, vẫn là gã cơ bắp mở miệng trước: "Tôi tên Viên Bưu, mọi người giới thiệu một chút đi."

Hiện tại trong phòng tổng cộng có sáu người và sáu con rối, ngoại trừ Khương Hề ra, thì có ba nam hai nữ, nữ khá dễ phân biệt, Tóc Hai Sừng mới vừa thành niên, người còn lại là cô Tóc Dài từng nói chuyện với Khương Hề.

Về phía nam, trừ gã cơ bắp Viên Bưu, còn lại là một gã đàn ông trung niên mặt trông thô tục, ánh mắt nhiều lần liếc nhìn Khương Hề, thường thể hiện vẻ tham lam háo sắc, nếu không phải hiện giờ chưa rõ tình huống, Khương Hề chắc chắn sẽ cho thằng cha này một trận nên trò.

Con rối gã Thô Tục chọn trông hơi giống Khương Hề, chân dài, dáng người nóng bỏng.

Người đàn ông cuối cùng thì trông bình thường, mặt đại chúng, toàn bộ hành trình không hó hé một tiếng, cảm giác tồn tại cực kì thấp.

Ngay khi gã cơ bắp Viên Bưu nói xong, gã Thô Tục lập tức cười lạnh một tiếng: "Giới thiệu cái gì? Có thể sống đến ngày mai rồi nói sau." Gã chẳng phải mới tham gia Game lần đầu, hơn nữa màn chơi trước như đạp phải vận cớt chó, không những vượt màn mà còn nhận được đạo cụ, nên giờ có hơi vênh váo.

Ánh mắt gã Thô Tục lại láo liên nhìn Khương Hề, dường như đang có mưu đồ gì đấy.

Viên Bưu thấy thái độ gã Thô Tục không tốt, tự nhiên sắc mặt cũng đanh lại: "Nếu như vậy thì ngày mai hẵng hay." Nói xong bèn cầm lấy một xâu chìa khóa rồi đi lên lầu, chẳng thèm đoái hoài những người khác nữa.

Có đôi khi chơi theo team xác thật có thể hạ thấp tỉ lệ tử vong, nhưng không bắt buộc phải chơi team, gặp trúng mấy đứa đồng đội heo ngu si thì thôi hành động solo còn hơn.

Cô bé Tóc Hai Sừng xuất phát từ bản năng, đi gần lại phía Khương Hề và cô Tóc Dài, nói một cách cẩn thận: "Chị ơi, đêm nay em có thể ngủ chung với các chị được không? Em sợ."

Vừa nói xong, gã Thô Tục cũng mở lời với Khương Hề: "Người đẹp, anh đây là một tay oldbie, có muốn ngủ cùng anh không? Anh bảo vệ cưng."

Khương Hề chả thèm đếm xỉa gì đến gã, cầm lấy xâu chìa khóa trên bàn rồi lạnh lùng đi lên lầu.

Bản mặt gã Thô Tục trở nên sầm sì, nhìn theo bóng dáng Khương Hề lầm bầm nói: "Chờ thêm mấy ngày, sẽ có lúc mày cầu xin tao!"

Cô Tóc Dài thấy cái nết táo tợn của gã Thô Tục, lập tức đề phòng gã, trả lời Tóc Hai Sừng: "Chúng ta ngủ chung, đi thôi."

* * *

Mọi người ai vào phòng nấy, con rối cũng chủ động đi theo, Khương Hề khóa kỹ cửa xong liền bắt đầu xem xét hoàn cảnh, nơi này trông không khác gì khách sạn bình thường, trong phòng ngủ trừ chiếc giường trông khá bắt mắt ra, cũng chỉ có bàn ghế đơn giản, đồ dùng hằng ngày trong phòng tắm đều có đầy đủ, chỉ thiếu mỗi điều hòa, thời tiết mùa hè nóng lắm luôn.

Khương Hề ngồi trên giường, nhìn chằm chằm con rối nữ đứng cách đấy không xa một hồi lâu, nó vẫn đứng im không nhúc nhích, như vô tri vô giác.

Nhưng con rối này có thể đi một mạch theo bọn họ đến khách sạn, không tri giác thật ư?

Khương Hề thử mở miệng: "Mày có tên không? Có thể nói chuyện được không?"

Con rối không phản ứng.

Khương Hề ngẫm nghĩ, chỉ vào chiếc ghế dựa bên cạnh: "Ngồi."

Con rối này cử động, ngay lập tức đi đến bên ghế dựa rồi ngồi xuống.

Khương Hề híp mắt lại, đứng dậy đi đến trước mặt, quan sát nó trong khoảng cách gần, miệng không ngừng bình loạn: "Xời, làn da tệ thật, cổ thì ngắn tủn, ngực đâu? Làm phụ nữ sao lại không có ngực vậy nè? Làm ra mày trông chẳng chút thẩm mỹ gì hết."

Con rối: "..."

Chẳng biết có phải tưởng tượng hay không, lúc nói đến ngực, cái bản mặt con rối thoáng chốc trở nên dữ tợn?

Khương Hề khựng lại, cố ý ưỡn ngực trước mặt nó.

Con rối: "..."

Khương Hề lại dạo vòng quanh nó một lúc, thấy con rối vẫn không có bất kì phản ứng nào, đành phải tạm thời bỏ qua, cậu xoay người bắt đầu lục lọi, vậy mà tìm được một cây kéo trong hộc tủ.

Khương Hề thoáng nhìn qua chiếc giường, duỗi tay lột khăn trải giường ra, cầm kéo xoèn xoẹt vài cái, cắt khăn trải giường thành sợi, bện thành dây thừng, mặt trông gian gian đi về phía con rối.

Con rối: "..."

Động tác cậu thuần thục trói con rối rồi thắt nút lại, sau đó mở tủ quần áo ra, dọn dẹp đồ vật bên trong, khiêng con rối lên nhét vào.

Lúc đóng lại cửa tủ không biết có phải do ảo giác không, cái bản mặt con rối đang từ không cảm xúc chuyển sang giận muốn phọt lửa?

Khương Hề vẫn chả thèm đếm xỉa, mau chóng đóng tủ lại, hơn nữa còn dùng đống khăn trải giường còn dư để trói lại cửa tủ.

Chờ làm xong hết thảy, cậu xoay người đi vào phòng tắm, soi gương tự ngắm nghía hồi lâu.

Khương Hề tóc ngắn, nhưng cũng không ngắn quá, làn da bên ngoài trắng bóc, gương mặt thật của cậu đẹp đẽ vô cùng, lại không gái tính tẹo nào, nay có thêm lớp trang điểm, son môi đỏ chót, style cô nàng trung tính thành đạt được cosplay y như thiệt.

Điều kì lạ nhất đó là thân thể, Khương Hề vốn định cởi quần áo ngó nghía thử xem, nhưng thôi lại từ bỏ, thú thật rằng cậu là con trai nhưng cũng thích đẹp, thường xuyên tập tành này nọ, nhưng đẹp kiểu nam và kiểu nữ khác nhau, cậu sợ mình bị sốc chết mất.

Đêm nay ngay đến bữa cơm cũng chẳng có, do Khương Hề cũng không quá đói, thôi thì đành chấp nhận bèn đi ngủ sớm vậy, ngủ khỏi lo đói bụng.

Đêm khuya, trong mơ màng cậu nghe được tiếng gõ từ trong tủ quần áo, nhưng buồn ngủ muốn chết, lim dim chưa tỉnh, mãi tận khi cách vách vang lên một tiếng thét chói tai.

Gã Thô Tục tự nhiên cũng nhận ra việc con rối có thể nghe hiểu tiếng người, nếu là ở thế giới hiện thực, gã chắc chắn sẽ đem ra sử dụng như búp bê bơm hơi.

Nhưng nơi này là thế giới Game, cho dù con trym làm mờ con mắt, gã Thô Tục cũng không dám làm gì con rối, đành phải tự quay tay giải quyết vấn đề sinh lý.

Chẳng biết có phải ảo giác không, sau khi xong việc gã bỗng thấy con rối cười một cái? Sợ quéo cả người, gã Thô Tục bèn tìm miếng vải che mặt con rối lại rồi mới lên giường ngủ.

Trước khi ngủ trong đầu gã vẫn tơ tưởng đến Khương Hề, chờ xem, chưa tới hai ngày, 'người đẹp' kia sẽ khóc sướt mướt nhào vô ngực mình.

Cũng không biết ngủ bao lâu, gã Thô Tục bỗng nhiên cảm thấy hít thở khó khăn, bị nghẹt thở phải tỉnh dậy, sau khi mở mắt phát hiện con rối đứng góc phòng vậy mà trèo lên giường, một tay bịt miệng mũi gã, tay kia thì cầm kéo chĩa vào gã, trình độ nguy hiểm khỏi cần nói cũng biết.

Gã Thô Tục bị khiếp sợ, phản xạ có điều kiện liền giãy giụa, ngặt nỗi sức lực con rối lớn quá, gương mặt không cảm xúc, trong miệng lại phát ra tiếng cười hí hí hí hí, đêm hôm khuya khoắt thế này trông thật ớn lạnh.

Gã Thô Tục giãy giụa không có kết quả, ngay sau đó, cây kéo kia bỗng tấn công về phía cái tờ rym của gã.

"Áaaaa!"

Tiếng thét như rạch ngang trời, kèm theo tiếng cười trống rỗng chỉ có mỗi mình gã Thô Tục nghe văng vẳng bên tai.

"Híiiiiiiiiiii.."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play