Người đàn ông: "Xong màn chơi này tôi sẽ đi điều tra ngay lập tức."

Khương Hề vội vã kêu: "Thế còn chờ gì nữa, mau tìm manh mối vượt màn lẹ đi, sau đó diệt chết hết đám kẻ xâm nhập chó má kia!" Cứ để kéo dài từng phút, nói không chừng cậu lại để mất nhiều tài nguyên nữa..

Úy Lam thì không vội vàng, duỗi tay kéo người lại "Yên tâm, tài nguyên bị mất tôi sẽ bù lại cho, sau khi chiếm hết tài nguyên của kẻ xâm nhập, sẽ cho em hết."

Khương Hề muốn nói lại thôi, thật ra cậu cũng chả thích thú gì việc thâu tóm vũ trụ khác, như vậy dễ tạo thành tỷ lệ tử vong cao, nhưng bây giờ là do vũ trụ khác ra tay trước, nếu cậu không cắn nuốt, kết cục chờ mình chỉ có cái chết, cũng dẫn đến việc sinh linh đồ thán thôi.

Như thế, hoàn toàn không có sự lựa chọn.

* * *

Các người chơi cũng thám thính không ít tin tức từ đám tôi tớ, nhưng chỉ giới hạn ở bề nổi, ví dụ như nghe nói cậu con nuôi của quản gia có ý với Trang Ngọc - 'cô hai nhà họ Trang' kia, bị Hoắc Uyên tìm cớ đánh một trận thật nặng rồi đuổi khỏi nhà họ Hoắc, ra lệnh cưỡng chế từ nay về sau không bao giờ được bước vào đây nửa bước.

Thậm chí lão quản gia cũng suýt nữa bị liên lụy, nếu không phải cậu cả Hoắc nể tình ông ta đã lớn tuổi, lại trung thành với chủ nhiều năm, sợ là cũng khăn gói ra đi luôn.

Mọi người nghe vậy chỉ cho là Hoắc Uyên khá coi trọng nề nếp, bởi vì con nuôi của lão quản gia mạo phạm chủ nhân nên mới bị trừng phạt, cho dù có người cảm thấy hơi kì lạ, cũng không tài nào đoán ra được mối quan hệ giữa cậu cả Hoắc và Trang Ngọc, dầu gì người sau là một người đã chết, còn hóa thành 'quỷ dữ' mà ai cũng chán ghét.

Huống hồ Hoắc Uyên lúc nào cũng thể hiện sự si tình đối với Trang Ngư, chuyển sự chú ý của người chơi tập trung hết trên người cô ta, đêm đó, Tuân Qua và Vân Mặc chầu chực trong viện của Trang Ngư, đương nhiên không phải bọn họ đến vì manh mối, mà là đoán được rằng chắc chắn đêm nay sẽ có một người rất có bản lĩnh đến đây, tự nhiên tới tra xét một phen, nói không chừng có thể tóm đuôi được kẻ ấy.

Kết quả hai người ngồi xổm trên nóc nhà tới gần nửa đêm, chẳng nhìn thấy gì khác, còn bị muỗi đốt suốt đêm.

Tại sao ban ngày ở Hoắc gia ngay cả tiếng côn trùng cũng chẳng có, buổi tối thì lại có muỗi?

Quả nhiên, mặc kệ trong hoàn cảnh thời tiết khắc nghiệt cỡ nào, cái loại sinh vật muỗi này đều chả hết nổi.

Tuân Qua vỗ cái bép một tiếng lên cổ Vân Mặc: "Thế giới tu tiên không có phương thức đuổi muỗi hả? Vị dụ như bùa đuổi muỗi này nọ ấy?"

Vân Mặc: ".. Không có, Vân Miểu tông của chúng tôi lơ lửng giữa không trung, muỗi không lên được." Nói rồi y giơ tay vỗ cái bép lên mặt Tuân Qua.

* * * Vân Mặc lấy tay ra: "Xin lỗi."

Bép, Tuân Qua lại vỗ lên cổ y một cái: "Không sao."

Mắt thấy sắp đến 12 giờ khuya, hai người ai cũng chưa nói muốn rời đi, có câu 'tìm phú quý trong nguy hiểm', kế tiếp càng nguy hiểm, thu hoạch được càng lớn, dù sao với năng lực của bọn họ cũng không chết được.

Rốt cuộc đợi đến nửa đêm, trong viện có động tĩnh, nhưng Tuân Qua lại tối tăm mặt mũi, tốt xấu gì hắn cũng từng được coi là chủ tịch bá đạo sống trong nhung lụa, tuy rằng đã được tôi luyện ở thế giới Game, nhưng vẫn khó có thể chịu đựng bị làm thức ăn cho muỗi suốt đêm.

Trong viện của Trang Ngư vẫn chưa xuất hiện mấy thứ như quỷ quái này nọ, nhưng Trang Ngư ban ngày vẫn luôn nằm nghỉ trên giường nay lại đi ra, ánh mắt cô ta đờ đẫn, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, đi cực nhanh ra khỏi viện, bộ dạng không hề giống đang ốm đau chút nào, thậm chí còn nhanh nhẹn hơn cả đàn ông.

Vân Mặc và Tuân Qua liếc nhau, cẩn thận đi theo chú ý không bứt dây động rừng, còn chưa đi được hai bước, bỗng người chơi nữ mặc váy lolita tên Nguyên Ngạn Ngạn xuất hiện, cô nhìn Trang Ngư đầy vẻ hứng thú: "Cô Trang, sức khỏe cô cũng tốt quá nhỉ, ban ngày sao lại giả bệnh vậy?"

Trang Ngư lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười giễu cợt, mở miệng nói: "Cô đoán xem." Vậy mà lại là giọng nói ồm ồm của đàn ông, hoàn toàn không hề giống như ban ngày.

Nguyên Ngạn Ngạn nheo mắt lại, tiến vào trạng thái đề phòng hơn, đồng thời Trang Ngư cũng tấn công về phía cô, Vân Mặc và Tuân Qua cách đó không xa vẫn đang quan sát, bởi vì rất hiển nhiên cô gái mặc váy lolita không phải là đối thủ của Trang Ngư, thậm chí hoàn toàn chưa đỡ nổi hai đòn công kích, cô không phải kẻ xâm nhập.

Nguyên Ngạn Ngạn cũng nhận ra được quỷ quái trước mặt này rất khó chơi, khả năng cao là BOSS cuối, nếu đánh không lại, bèn mau chóng tháo chạy thoát thân.

Nhưng dường như Trang Ngư không muốn buông tha cho cô, chặn đường Nguyên Ngạn Ngạn, trong thời khắc nguy cấp thì ở xa bỗng xuất hiện một nữ sinh tướng mạo bình thường, đeo mắt kính gọng to phi dao ra cứu cô.

Nguyên Ngạn Ngạn luống cuống lùi về phía sau, nói với nữ sinh đeo mắt kính gọng to kia: "Cảm ơn."

Mắt kính chỉ là vật trang trí của nữ sinh, trên đó cũng không có tròng kính, để mái khá dày dặn, đằng sau cột tóc đuôi ngựa, khiến nữ sinh trông trở nên tầm thường hơn, giống như một cô học trò hằng ngày ít nói, lâu lâu bị bắt nạt, chìm nghỉm không có tiếng tăm gì.

"Không cần cảm ơn," cô ta nói: "Dầu gì con mồi mà tao coi trọng, chỉ có thể chết trong tay tao." Nói xong cô ta cầm dao lên lia một phát thật nhanh cắt cổ Nguyên Ngạn Ngạn.

Người sau hoàn toàn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã trợn to mắt, ngã xuống dưới mặt đất.

Nữ sinh mắt kính gọng to bước tiếp về phía Trang Ngư: "Tài nguyên của một người chơi bình thường đúng là ít quá, tao vẫn thích cảm giác giết BOSS hơn."

Không thể tiếp tục để ả cắn nuốt nguồn năng lượng nữa, ý nghĩ này của Vân Mặc vừa xuất hiện, tay đã ném một lá bùa về phía nữ sinh mắt kính gọng to, Tuân Qua cũng chưa cản lại, hắn cứ cảm thấy con BOSS kia hơi kì lạ.

Nữ sinh mắt kính gọng to nhận thấy nguy hiểm, vội vàng né tránh, những vẫn bị bùa nổ lan đến người mình một chút, lăn một vòng trên mặt đất, mắt kính rớt xuống.

Mặt mũi của ả trông rất đẹp, trên mặt bôi thứ gì đó nên thấy hơi vàng vọt, nếu không tuyệt đối có thể được xưng là một tiểu mỹ nhân.

Tuân Qua thở dài một tiếng, đành phải đi ra theo Vân Mặc.

"Hứa Tiểu Song, ngụy trang khá lắm." Vân Mặc lạnh nhạt nói.

Đối phương từ lúc bắt đầu đã biểu hiện ra vẻ sợ hãi, toàn bộ hành trình chỉ báo mỗi cái tên, cộng thêm cách ăn mặc của ả, mọi người đương nhiên sẽ cho rằng ả quái gở, không tiếp xúc nhiều lắm.

Nhưng Vân Mặc nhớ kỹ ả, dù sao kẻ xâm nhập cũng đâu ngang nhiên nói ra thân phận của mình được, có đôi khi nhìn càng không giống, thì trái lại chính là kẻ đó.

Hứa Tiểu Song đứng dậy phủi bụi trên người, giương mắt đánh giá Vân Mặc: "Cảm ơn khích lệ, anh cũng khá lắm, anh đẹp trai có hứng thú theo em về nhà không? Vũ trụ này sắp tiêu tùng rồi, em đảm bảo anh sẽ sống sót, sao nào?"

Tuân Qua đứng bên cạnh bước tới: "Tôi thấy cô đang nằm mơ thì có."

Hứa Tiểu Song lại liếc từ đầu tới chân Tuân Qua: "Thời buổi này nhiều anh đẹp trai quá, hay là anh cũng theo em về luôn nhé?" Lời nói của ả đương nhiên quá nửa là đùa giỡn, chủ yếu để đánh giá thân thủ của hai người trước mặt ra sao.

Tuân Qua mặt không cảm xúc: "Không được, tôi không có hứng thú với phụ nữ."

Vân Mặc trước đó vừa được mở ra cánh cửa thế giới mới: "..."

Hứa Tiểu Song nhìn hắn rồi lại liếc Vân Mặc đang đứng bên cạnh, ra vẻ bỗng nhiên bừng tỉnh hiểu ra: "Á à~hóa ra các anh là một đôi, nếu như vậy, tụi bây vẫn nên chết đi thì hơn." Câu cuối cùng của ả bỗng trở nên tàn nhẫn, nói xong liền tấn công Vân Mặc trước.

Lúc này Tuân Qua cũng không tiện giải thích rằng mình cũng không có hứng thú với đàn ông, làm ông chủ của một tập đoàn, nửa đời trước của hắn sống trong tiền tài, yêu đương có tiền không? Không, yêu đương chỉ có tốn tiền thôi, nếu đã như vậy thì tìm đàn ông hay phụ nữ làm gì? Tiền không thơm sao.

Sau này hắn tiến vào trong Game, tiền không có ích gì, mạng quan trọng hơn, yêu đương trong Game biết đâu chừng ngay sau đó đối phương đã ngỏm luôn rồi, cần gì chứ.

Tuân Qua vốn định giúp đỡ Vân Mặc cùng đối phó với Hứa Tiểu Song, nhưng Trang Ngư đang đứng im lặng cách đó không xa dường như bị trận đánh nhau trước mặt này kích thích, gia nhập chiến cuộc.

Nếu chỉ dựa vào chiêu thức, Hứa Tiểu Song rất khá, dù gì cũng đã thành Thần, tố chất thân thể sớm đã được nâng cao, nhưng Vân Mặc biết phép thuật, còn có đạo cụ.

Hứa Tiểu Song xoay người đá về phía Vân Mặc, người sau nghiêng người giơ tay chặn lại, lấy từ trong lòng ra một xấp bùa nổ, nói câu: "Đây là bùa tôi vẽ đã lâu nhưng chưa có cơ hội dùng đến." Sau đó ném toàn bộ vào người trước mặt.

Một lá bùa nổ nho nhỏ ở thế giới tu tiên chỉ cần tạo một lá chắn là có thể ngăn lại được, có điều đối thủ cũng biết bùa nổ, cho nên thứ đồ chơi này trước kia ở trong tay Vân Mặc chả khác gì râu ria, nhưng giờ thì không giống, ở thế giới khác không ai biết thứ này hết.

Hứa Tiểu Song cảm nhận được nguy hiểm, mau chóng lấy ra từ trong túi một chiếc khăn mùi soa có thể biến lớn biến nhỏ bao phủ mình lại, nhìn vụ nổ qua tấm khăn.

Một xấp lớn như vậy sẽ nổ lan ra tới chỗ Tuân Qua, Vân Mặc lập tức kéo người tới chỗ mình tạo một lá chắn bảo vệ hai người.

Nhất thời chỉ còn lại một mình BOSS Trang Ngư ở bên ngoài, tiếng nổ bùm bùm qua đi, Trang Ngư ngã xuống đất bất tỉnh.

Người tuần tra của nhà họ Hoắc nghe thấy tiếng động chạy lại, nhìn thấy người nằm dưới đất thì tái mét cả mặt, chỉ vào đám người Tuân Qua tức giận nói: "Tụi bây đã làm gì cô cả?"

Hứa Tiểu Song thu lại chiếc khăn mùi soa, xoay người bỏ trốn.

Vân Mặc lập tức nói: "Tôi đuổi theo, anh ở lại đây giải thích một chút đi."

Tuân Qua gật đầu đồng ý.

Lúc này, ở nóc nhà cách xa chỗ đó, Khương Hề và Úy Lam lặng lẽ nhìn một màn này, người trước hầm hừ nói: "Trừ Hứa Tiểu Song ra, chắc vẫn còn kẻ xâm nhập khác? Trang Ngư cô ta.. khá là kỳ quái."

Úy Lam: "Sao không tự mình ra tay xé xác Hứa Tiểu Song? Ả muốn cắn nuốt nguồn năng lượng của em đấy."

Khương Hề hếch cằm lên: "Dầu gì bây giờ em cũng đã có cấp dưới, nếu đã biết thân phận của kẻ xâm nhập, còn sợ ả trốn được chắc? Để Vân Mặc đuổi theo đi, còn cái cô Nguyên Ngạn Ngạn kia nữa.." Nói rồi cậu nhíu mày lại.

Úy Lam dường như đọc được suy nghĩ của Khương Hề: "Tiềm lực của cô ta cũng không tệ lắm, muốn cứu thì cứu đi."

Khương Hề duỗi tay bắn vài thứ về phía Nguyên Ngạn Ngạn: "Em biết, em có tiêu chuẩn đánh giá của mình." Sau đó cậu quay người rời đi.

Vết thương bị rạch trên cổ của cô gái đang nằm dưới đất từ từ khép lại, không bao lâu sau thì mở mắt ra, khiến mấy người tuần tra đang đứng bên cạnh sợ hết hồn.

Trang Ngư đã bị tôi tớ mang đi, người tuần tra vốn định bắt giam Tuân Qua lại, kết quả người sau không chịu, vào lúc này Nguyên Ngạn Ngạn mờ mịt lên tiếng: "Sao tôi lại ở đây?" Kế tiếp bỗng trợn to mắt: "Mình còn sống!"

Tuân Qua mím môi không nói lời nào, đại khái đoán được gì đó, chỉ vào Nguyên Ngạn Ngạn nói: "Chính cô ta ra tay với cô cả Trang của mấy người trước, tôi chỉ đi ngang qua thôi, có chuyện gì thì hỏi cô ta ấy."

Lúc Nguyên Ngạn Ngạn còn đang cực kỳ khiếp vía, Tuân Qua nhanh chóng chối bay chối biến, thành công chuyển dời sự chú ý của người tuần tra, lặng lẽ đánh bài chuồn.

Đương sự Nguyên Ngạn Ngạn ra sức véo mặt mình: "Đù! Mình chưa chết! Mình thật sự chưa chết!" Cô kích động nhảy cẫng lên, sau đó hít sâu một hơi nói: "Trang Ngư bị quỷ nhập, mấy người không mau đi trông chừng cô ta tránh giết người lung tung, ở chỗ này hỏi vớ hỏi vẩn cái vẹo gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play