Nếu giống mùi trên người Tóc Vàng và Thượng Hưng Hiền, cho dù bọn chúng không phải cùng một người, thì chắc chắn cũng phải có rây mơ rễ má gì với nhau, tất nhiên biết Khương Hề và Úy Lam không nhờn mặt được, sao dám bén mảng tới chứ? Trốn còn chả kịp nữa là.

Cho nên buổi tối hôm nay, Khương Hề và Úy Lam lại ngồi canh chừng tại chỗ ở của Trang Ngư, nhưng người sau đúng thật là rất tinh ranh, suốt đêm không ra khỏi cửa.

Ngày hôm sau lại chết thêm ba người, Hứa Tiểu Song vẫn không thấy tăm hơi đâu hết, Khương Hề trái lại không vội, cô ta có ngon thì cứ trốn đi, trốn được một lúc chứ không trốn được cả đời.

Khương Hề nhìn người chơi khác đang rơi vào tình trạng càng ngày càng nôn nóng điên cuồng, thậm chí lúc có người đoán rất có thể Trang Ngư là BOSS, vậy mà ban ngày ban mặt dám đi thăm dò.

Việc này về mặt tình cảm thì có thể hiểu được, ban ngày ở màn chơi này rất an toàn, nhưng tỷ lệ tử vong vào ban đêm thì cực kỳ cao, tốc độ sánh ngang với lúc ở trên tàu thủy trong màn chơi trước, nhưng khiến người ta nản lòng hơn lúc ở trên tàu thủy đó là trước mắt không có giới hạn thời gian, cho nên đừng hòng nghĩ tới việc cầm cự sống cho qua màn, cần thiết phải có người phá giải được màn chơi.

Sau khi Hoắc Uyên biết được chuyện này đương nhiên tức giận, liền tống cổ kẻ đó ra ngoài.

Sau khi rời khỏi nhà họ Hoắc, nếu đối phương không tiếp tục tìm đường chết, có lẽ sẽ được an toàn hơn.

Đêm đó, Khương Hề và Úy Lam vẫn canh chừng ở viện của Trang Ngư như mọi khi, đuôi cáo rồi cũng sẽ có ngày bị lòi ra, hơn nửa đêm Trang Ngư lặng lẽ ra cửa, Khương Hề đã không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa, nhảy từ trên nóc nhà xuống.

Vào giờ này, rõ ràng không thể nào là bản thân Trang Ngư muốn ra ngoài được, sau khi cô ta nhìn thấy Khương Hề liền quay ngoắt bỏ chạy.

"Ngăn hắn lại!" Khương Hề nói với người đàn ông sau khi nhảy xuống khỏi nóc nhà vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Úy Lam tiến lên hai bước, nhanh chóng tấn công về phía Trang Ngư, chưa được hai đòn cô ta đã hết đỡ nổi, liên tiếp bị đẩy lùi, đương lúc Khương Hề muốn ra tay giết luôn, thì Trang Ngư lại kêu lên.

"Cứu mạng với! Cứu mạng với iiii!"

Tối hôm đó rõ ràng là giọng nói của đàn ông.. giờ lại biến thành nữ? Hơn nữa giọng nói này nghe hơi quen tai.

"Hứa Tiểu Song!" Khương Hề nói: "Tại sao lại là cô? Kẻ trước đó khống chế Trang Ngư đâu?"

Cho dù đã hơn nửa đêm, người tuần tra của nhà họ Hoắc nghe thấy tiếng kêu chắc chắn cũng sẽ chạy lại đây rất nhanh, huống chi nơi này còn là chỗ ở của Trang Ngư, thậm chí có người đã chạy đi báo trước cho Hoắc Uyên.

"Mấy người dám vô lễ với cô chủ Trang hả," người tuần tra quát tháo từ xa: "Bắt lấy bọn chúng, đem nhốt lại, để cậu chủ Hoắc xử lý."

* * * Cho nên chờ đến khi Hoắc Uyên tới, trên mặt đất chỉ toàn là tiếng kêu la oai oái.

Khương Hề lấy từ không gian ra một cây đao kề lên cổ Trang Ngư, cười giống như một tên phản diện thứ thiệt: "Khai hết mọi chuyện ra, tôi sẽ để cô chết nhanh gọn lẹ, đã trải qua nhiều màn chơi như vây, chắc cô phải biết là có vô vàn cách khiến cho người ta muốn sống không được muốn chết cũng chẳng xong chứ nhỉ?"

"Dừng tay!" Hoắc Uyên phẫn nộ nhìn Khương Hề: "Các người muốn làm gì!"

Khương Hề biểu cảm lạnh nhạt: "Tuy rằng không biết cậu cả Hoắc anh vì sao lại muốn cưới Trang Ngư, nhưng người phụ nữ trước mắt này là quái vật, anh thật sự không cảm thấy cô ta có gì khác thường hay sao?"

Hứa Tiểu Song sử dụng thân thể của Trang Ngư, cố ý biểu hiện vẻ mặt đau đớn nhìn Hoắc Uyên: "Cứu em, em không phải quái vật, chúng ta sắp cưới nhau rồi, anh phải tin tưởng em.. á!"

Đao của Khương Hề đã cắt lên làn da trên cổ của cô ta: "Làm trò lừa tình gì vậy? Tôi thấy cô rượu mời không uống lại muống uống rượu phạt đây mà."

Hoắc Uyên: "Nếu Trang Ngư bị quái vật làm hại, các anh trừ tà là được rồi, nhưng nếu làm hại đến tánh mạng của cô ấy, nhà họ Hoắc tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các người."

Khương Hề cười nhếch mép: "Chuyện này nếu là người khác thì đúng là hơi khó làm, nhưng trùng hợp là tôi có thể xử lý được." Nói xong cậu liền vỗ mạnh một phát lên lưng Trang Ngư, Hứa Tiểu Song ré lên một tiếng sợ hãi rồi tách rời khỏi cô ta.

Trang Ngư ngã oặt xuống dưới đất, trong tình huống bình thường, dù là ai cũng sẽ tới đỡ cô ta, nhưng Khương Hề thì khác, cậu cóc thèm đỡ đấy, miễn thắc mắc nhé.

Hứa Tiểu Song vừa xuất hiện thì đã bị Úy Lam lấy sợi dây thừng từ trong không gian ra rồi trói lại, tốt xấu gì cô ta cũng đã thành Thần, vốn tưởng có thể lén bỏ trốn được, nhưng không ngờ rằng chất liệu của sợi dây thừng rất đặc biệt, càng trói càng chặt, quả thật như khiến người ta hóa thân thành Đường Tăng ngay tại chỗ..

Hoắc Uyên lạnh nhạt căn dặn thuộc hạ: "Đỡ cô Trang vào phòng."

Khương Hề nhìn hắn: "Không giả vờ thâm tình nữa à?" Phải hiểu rằng thuộc hạ đều là đàn ông, tuy rằng chỉ đỡ một tí thôi, nhưng nếu tình sâu nghĩa nặng thật sự, vì sao không tự mình ôm đi?

Thậm chí lúc Trang Ngư ngã xuống đất, Hoắc Uyên cũng chẳng có vẻ gì là lo lắng cô ta bị thương.

"Nếu các anh không phải có bản lĩnh thiệt sự, tuyệt đối sống không qua nổi đêm nay." Hoắc Uyên lạnh lùng nói.

"Đáng tiếc chúng tôi có bản lĩnh nhé," Khương Hề nhây thêm một câu rồi mới hỏi tiếp: "Tôi rất tò mò, anh không thích thì tại sao phải cưới cô ta?"

Hoắc Uyên: "Hoắc gia sẽ trả số tiền lớn để cảm tạ hai vị đã diệt trừ quỷ quái, còn về việc tại hạ cưới ai, thì không phiền mấy người quan tâm đâu."

Đúng lúc lần này bọn họ cũng không có ý định đi tìm manh mối, Khương Hề liền lôi kéo một đầu dây khác của sợi dây thừng đang trói Hứa Tiểu Song: "Được rồi, nhắc nhở một câu, cái cô Trang Ngư kia cho dù không bị ám, thì cũng chả phải phường tốt lành gì."

Úy Lam đứng bên cạnh ôm lấy eo cậu dẫn người rời đi, dường như không muốn Khương Hề nói nhiều với Hoắc Uyên.

Hứa Tiểu Song ở phía sau bị lôi đi theo, dầu gì hai chân của cô ta cũng đâu bị trói, chờ tới nơi không người, Hứa Tiểu Song mới bặm môi mở miệng nói: "Các anh không phải Thần bình thường đúng chứ? Tôi sẽ khai ra hết, nhưng phải thả tôi ra trước."

Úy Lam: "Cô không có tư cách đưa ra yêu cầu."

Hứa Tiểu Song: "Thật sự có vài chuyện không phải lỗi do tôi mà, tôi chỉ nghe lệnh để làm việc thôi, vất vả lắm mới sống sót thành Thần từ trong Game, việc đầu tiên đã bị phái đến cắn nuốt vũ trụ khác, đối với các anh mà nói đúng là tôi làm việc ác, nhưng tôi thật sự chỉ vì mạng sống thôi."

Khương Hề: "Cho nên Chủ Thần của các cô là ai?"

Hứa Tiểu Song nhìn cậu: "Muốn tôi nói ra cũng được, nhưng các anh phải bảo đảm tha cho tôi một mạng."

Khương Hề gãi cằm: "Dễ dàng thỏa hiệp như vậy, chúng tôi đâu biết lời nói của cô là thật hay giả?"

Hứa Tiểu Song: "Bởi vì vốn dĩ tôi sẽ không bị các anh bắt được, nhưng tên kia lại nhốt tôi vào trong thân thể của Trang Ngư, nếu không phải nhờ một cái vỗ lưng của anh đánh bay tôi ra, đến bây giờ tôi vẫn còn bị mắc kẹt ấy chứ, rõ ràng gã muốn cho tôi làm dê thế tội, đã vậy rồi tôi còn trung thành làm quái gì nữa?"

Khương Hề: "Tên kia mà cô đang nói tới là ai?"

Hứa Tiểu Song: "Anh thề sẽ tha cho tôi một mạng trước đã."

Khương Hề gật đầu: "Được, nếu những lời cô nói là thật, tôi tạm tha cho cô một mạng."

Hứa Tiểu Song tạm thời thở phào nhẹ nhõm: "Tên kia ấy à, là tay sai số một của Chủ Thần chúng tôi, nhìn ai cũng vênh váo chảnh chọe mắt để tít lên trời," lúc cô ta nói lời này vẻ mặt thể hiện sự khinh thường: "Gã tên Vi Ngạc, có hai acc clone, một trong số đó chính là Thượng Hưng Hiền lúc trước bị các anh giết chết ấy, bám vào người Trang Ngư là acc chính, sau đó nóng lòng bỏ trốn nên cưỡng chế nhốt tôi vào trong thân thể của Trang Ngư."

Khương Hề: "Hửm, vậy Chủ Thần của các cô thì sao?"

"Chủ Thần của chúng tôi là một ả điên, cô ta tên Dư Thụy Tuyết, cô ta.." Mới nói ra cái tên, Hứa Tiểu Song biểu hiện ra vẻ khó có thể tin nổi, xen lẫn trong đó còn có sự đau đớn khó mà chịu đựng được.

Khương Hề cau mày: "Cô làm sao vậy?"

Hứa Tiểu Song dường như muốn cầu cứu, cô ta cố gắng mở miệng, thở hổn hển, nhưng không có cách nào nói nên lời.

Toàn bộ quá trình diễn ra ngắn ngủi, trong miệng cô ta liền trào ra máu tươi, ngã ngay đơ xuống đất, hai mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.

Khương Hề hơi ngạc nhiên hé miệng: "Hả?"

Giọng điệu Úy Lam lạnh nhạt nói: "Chắc là cô ta đã bị giáng lời nguyền gì rồi, nói ra tên Chủ Thần của mình thì sẽ chết."

Khương Hề: "Thế.."

Úy Lam: "Về việc kẻ xâm nhập là ai, chúng ta đã biết."

Khương Hề vẫn khá lo lắng: "Vũ trụ muôn vàn, vô số Chủ Thần đếm không xuể, chỉ dựa vào một cái tên mà tìm được à?"

Úy Lam hơi im lặng một chốc: ".. Có thể, tôi biết Chủ Thần này."

Khương Hề nhìn người đàn ông: "Có phải anh có việc gì gạt em hay không? Anh quen biết nữ Chủ Thần, còn chuyên môn tấn công em, đánh ghen hả?"

Úy Lam xoa đầu cậu: "Đừng suy nghĩ mấy thứ lung tung vớ vẩn, Dư Thụy Tuyết đúng là có thù với tôi từ rất lâu về trước, nhưng giữa hai vũ trụ cách xa nhau, xem như nước giếng không phạm nước sông, lần này đối phó với em không thể nào là trùng hợp được, có lẽ đang cố ý tuyên chiên với tôi."

Khương Hề: "..."

Cậu rất chi là cụt hứng: "Nếu là kẻ địch của anh, mắc mớ gì phá hoại vũ trụ của em! Có bệnh hay gì!"

Việc này giải thích cũng đơn giản, bởi vì Dư Thụy Tuyết đúng là không có cách nào tấn công Đại Vũ Trụ được, cho nên mục tiêu ngay từ đầu của ả đó là dụ Úy Lam ra, nghĩ cách giết chết anh, chỉ là không ngờ mình lại bị bại lộ nhanh như vậy.

* * *

Buổi tối hôm nay, Vân Mặc lại bị lão già đeo bám, y giơ tay lên dứt khoát đánh ngất lão luôn cho rồi, sau đó không thèm đếm xỉa tới nữa, trở về phòng ngủ.

Tốt xấu gì cũng đã từng trải qua nhiều màn chơi, Vân Mặc không tốt bụng vậy đâu, vốn tưởng rằng lão già sẽ xảy ra chuyện gì đó, kết quả sáng sớm hôm sau lão vẫn lành lặn xuất hiện trước mặt mọi người..

Tuân Qua hậm hực nói: "Tai họa sống nghìn năm quả nhiên không sai, bị cục đá trên núi giả đập trúng mà vẫn sống nhăn răng."

Thông thường lúc Khương Hề ở riêng một mình trong phòng với Úy Lam, chỉ toàn túm chặt lưng quần, tìm đủ mọi cách né xa người đàn ông ra một chút, nhưng bây giờ đang ở trước mặt dân chúng thiên hạ, trái lại cậu thích ý ôm chén cháo trong tay nói: "Đút em."

Úy Lam: "..."

Anh ít nói đã quen, lúc này không phản bác bèn đón lấy chén cháo, thổi một chút rồi đút từng miếng cho Khương Hề.

Tuân Qua và Vân Mặc: "..."

Những người chơi khác đang nôn nóng như sắp bùng nổ tới nơi: "..."

"Giờ mà còn có lòng dạ để show ân ái hả, rảnh quá thì sao không đi tìm manh mối đi!" Trong đám người chơi có người đập bàn đứng lên tức giận nói.

Khương Hề nuốt từng miếng cháo, duỗi tay cầm một chiếc ly sứ trên bàn lên bóp nát bét: "Mày nói lại lần nữa coi."

Người chơi kia: "..."

Mông ngồi trở về, làm phiền rồi.

Khương Hề hí hửng tiếp tục ăn cháo, hiện tại đã tìm được kẻ xâm nhập, chỉ chờ rời khỏi màn chơi này xong là sẽ phản kích lại, sau đó nuốt chửng vũ trụ của đối phương, đoạt nguồn năng lượng của đối phương!

Đương nhiên, tất cả chuyện này phải dựa vào Úy Lam, Khương Hề nghĩ vậy, bèn giơ tay bẹo má người đàn ông: "Chàng trai, liệu mà làm, chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, anh đây có thưởng."

Úy Lam: "..."

Cũng không biết Vân Mặc có nghe được mấy câu đùa giỡn của Khương Hề không nữa, mắt nhìn chằm chằm vào lão già: "Làm tôi chán ghét nhưng vẫn có thể sống sót, thì người nào người nấy đều cực kỳ có bản lĩnh, trong đó, không bao gồm ông."

Tuân Qua giương mắt: "Hửm?"

Vân Mặc quay đầu nhìn về phía Khương Hề và Úy Lam: "Lão là kẻ xâm nhập!"

Lão già mặt mày mù mờ.

Trong tay Úy Lam bỗng xuất hiện thêm một cây đao lớn, chơi lại trò cũ chém thẳng vào lão già, chỉ cần có hoài nghi là giết liền, cùng lắm thì làm sống lại, nhưng nếu đối phương là kẻ xâm nhập, nhất định sẽ trốn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play