"Tiểu mỹ nhân, nhẹ chút."

Editor + Beta: Nê
———

Tô Đường tức đến mức cười ra tiếng: "Tỉnh lại đi, hoặc là hòa li, hoặc là vĩnh viễn đừng can thiệp vào chuyện của ta."

Ngụy Khuyết không hòa li, nguyên nhân đầu tiên đó là cho dù không có nàng, Hoàng đế vẫn sẽ nhét một nữ nhân khác cho hắn.

Hắn ngại phiền, huống chi Thiệu Dương giả này hắn còn chưa có điều tra rõ đâu.

"Ngươi có thể thử xem." Dứt lời, hắn buông eo nàng ra, rời đi thật nhanh.

Tô Đường một chút cũng không muốn về Hầu phủ, vừa phải duy trì thiết lập, vừa không thể ăn ngon. Cuối cùng có tỳ nữ đề cử một tửu lâu nghe nói danh tiếng siêu tốt, phục vụ siêu săn sóc.

Tô Đường chẳng qua chỉ là muốn tìm một chỗ ngồi đợi, nhưng đến nơi mới hiểu được tiểu tỳ nữ nhà mình có bao nhiêu tri kỷ.

Không nói cái khác, chỉ nói tiểu nhị tiếp khách ở cửa lớn lên siêu đáng yêu, hơn nữa miệng còn ngọt, vừa thấy nàng đi vào, lập tức dương khuôn mặt nhỏ tuấn tú trắng nõn cùng lúm đồng tiền đi đến: "Vị tỷ tỷ xinh đẹp này, ngài là muốn phòng bao hay là đại sảnh? Hay là còn muốn loại phục vụ khác, nơi này của chúng ta cái gì cũng có."

Tô Đường còn chưa kịp mở miệng, tiểu tỳ nữ đã nói trước: "Phòng thượng đẳng." Nói xong, liền ném mấy khối tiền thưởng cho tiểu nhị.

Có tiền thưởng, tiểu nhị càng ân cần hơn: "Được rồi, mời tỷ tỷ vào trong. Đúng rồi, có cần người đàn hát xướng khúc không? Tỷ tỷ thích loại hình gì?"

Tô Đường hoảng hốt đi vào, liền nghe thấy một tiểu tỳ nữ khác nói: "Vậy thì Liễu Nam đi, nói với hắn Thiệu Dương quận chúa tới, hắn sẽ hiểu."

Vẻ mặt tiểu nhị lập tức hiểu rõ: "Được rồi, ngài chờ một lát, tiểu nhân đi một tí sẽ quay lại."

Tô Đường trợn mắt há hốc mồm, từ từ, nàng không hiểu a.

Tiểu tỳ nữ đuổi tiểu nhị đi rồi, nhỏ giọng giải thích với Tô Đường: "Đây là tửu lâu tốt nhất mà trước đây nô tỳ đã hỏi thăm qua. Đúng rồi, những năm gần đây hắn còn viết cho ngài không ít thư, nô tỳ có gửi lại mấy phong thư. Hắn khác với những cái đồ đê tiện yêu diễm ngoài kia, nô tỳ cảm thấy ngài có lẽ sẽ thích."

Tô Đường khiếp sợ: "Tốt lắm tiểu Mộc Hương."

Mộc Hương vẻ mặt thẹn thùng: "Đều là quận chúa dạy tốt."

Liễu Nam cũng không để người khác đợi lâu, hắn ta vừa nghe thấy nữ thần của mình tới, lập tức liền vọt đến. Nhưng chờ đến khi thật sự nhìn thấy người rồi thì lại câu nệ, trong chốc lát lại cảm thấy quần áo của mình có phải không hợp không, một hồi lại nghĩ kiểu tóc của bản thân có rối loạn không, chỉnh thành một cái tiểu mê đệ*.

*Tiểu mê đệ: Ý chỉ fanboy ó :3

Bữa cơm này Tô Đường ăn đến hốt hoảng, có điều tiểu mê đệ rất đáng yêu, lớn lên giống như tiểu đệ đệ nhà bên vậy, làm người ta vừa nhìn liền sinh hảo cảm.

Liễu Nam gảy cầm ca hát, đắm chìm trong đó, trên người toát ra sự tự tin, không giống như tiểu thiếu niên thẹn thùng trước đó, ngay cả Tô Đường cũng không nhịn được vỗ tay tán thưởng.

Tiếng ca thật không sai, đặc biệt là hợp với rượu trái cây, cả người đều sinh ra cảm giác hạnh phúc.

Đáng tiếc, Ngụy Khuyết chính là không muốn nàng thoải mái, cũng không biết là hắn nghe được tiếng gió ở đâu, vậy mà lại đen mặt tìm tới.

"Phu nhân không nghe lọt tai lời bổn hầu nói sao?" Hắn nói: "Đây đã là lần thứ hai."

Liên tiếp hai ngày, lá gan của nàng đúng là rất lớn.

Tô Đường uống chút rượu, rượu trái cây thơm ngọt ngon miệng, không giống những loại rượu mạnh cay độc khác, nó giống như nước trái cây vậy, uống vô cùng ngon.

"Ngụy Khuyết? Có việc gì sao?"

Lại là cặp mắt hắc bạch phân minh kia, Ngụy Khuyết lại tức đến cười, hắn tiến lên kéo người lại, kết quả biên độ hơi lớn làm lộ ra một đoạn cổ tay, sau đó hắn liền nhìn thấy một mảng vết bầm, nhìn giống như mới có không bao lâu.

Ánh mắt của hắn tối lại: "Tại sao lại bị như vậy?"

Tô Đường bất tri bất giác nhớ lại, đây là nàng tự nhéo. Nhưng lời này không thể nói với hắn được, nàng không cần mặt mũi sao?

Nàng không nói, Ngụy Khuyết liền cho rằng đó là Liễu Nam làm, một đôi con ngươi đen nhánh cuồn cuộn sát ý.

Liễu Nam là một tiểu thiếu niên xướng tiểu khúc, đã bao giờ gặp qua loại trận thế như thế này, hắn ta sợ tới mức đần cả người.

Tô Đường có chút không đành lòng nhìn hắn ta như vậy, tiểu thiếu niên này thật sự rất tốt, vì thế chỉ có thể đau đầu xoa xoa đầu: "Là ta tự nhéo."

Ngụy Khuyết lại không tin.

Người yếu ớt như vậy, làm sao sẽ nặng tay với bản thân được?

Cuối cùng, Tô Đường chỉ có thể nói đúng sự thật: "Buổi sáng trong xe ngựa, vì quá mệt nhọc nên ta liền thuận tay nhéo một cái để mình thanh tỉnh một chút."

Ngụy Khuyết sửng sốt, lại nghĩ đến con ngươi thấm hơi nước bên trong xe ngựa lúc sáng nay, không hiểu sao lại cảm thấy nàng có chút đáng yêu.

Nhưng sau khi cảm thấy nàng đáng yêu, hắn liền cảm thấy Liễu Nam này vẫn đáng chết.

Tô Đường có chút bực bội, một tay đem người đẩy ra, kết quả lại khiến bản thân lảo đảo. Nàng cho rằng uống rượu trái cây sẽ không say, lại quên mất thân thể này không biết uống rượu, căn bản không có tửu lượng, cho dù chỉ là mấy chén rượu trái cây cũng làm nàng đứng không xong.

Ngụy Khuyết thuận thế tiếp được người, trong ngực ôn hương nhuyễn ngọc, cỗ tức giận trong lòng vậy mà lại giảm đi một chút.

"Hồi phủ."

Dứt lời, Tô Đường liền bị người chặn ngang bế lên, thái độ cường ngạnh của hắn căn bản không có cho nàng cơ hội phản bác.

Tô Đường uống say khướt, lại còn nhớ rõ đây là Ngụy Khuyết, sao có thể đi vào khuôn khổ được. Nhưng thân thể này thật sự quá yếu, căn bản đẩy không ra, cuối cùng nàng nheo lại cặp mắt say rượu mênh mông sương mù, lấy âm thanh chỉ có hai người nghe được, ưm một tiếng: "Tiểu mỹ nhân, nhẹ chút."

Ngụy Khuyết:......

Sắc mặt Ngụy Khuyết lập tức âm trầm giống như có thể nhỏ ra nước, hắn rất muốn buông tay, để tiểu cô nương cứ như vậy ngã xuống. Nhưng khi ánh mắt rũ xuống, liền nhìn thấy cặp mắt say lờ đờ nhập nhèm kia lộ ra một cỗ giảo hoạt như hồ ly.

Hừm, nàng cố ý.

Hắn có thể cảm giác được nàng không phải Thiệu Dương trước kia, nhưng nàng vô pháp vô thiên như vậy, hắn cảm thấy cũng nên cho nàng chút giáo huấn.

Ngụy Khuyết sống hơn hai mươi năm, ngoại trừ Thiệu Dương thì đối với nữ tử khác đều không quan tâm, mà thái độ đối với Thiệu Dương cũng không thích hợp dùng ở trên người nàng. Ma xui quỷ khiến, hắn nghĩ tới hai người đã thành hôn.

Đã thành hôn, chút hành động như vậy cũng không tính là càn rỡ.

Sau đó, Tô Đường liền cảm thấy cái mông của mình bị hung hăng bóp một cái, lực độ rất nặng, khiến nàng đau đến mức nước mắt cũng chảy ra.

"Ngươi!"

Ngụy Khuyết nhìn nàng tức đỏ con mắt, bỗng nhiên cảm thấy khi dễ nàng còn rất có ý tứ, liền chậm rì rì nói: "Ta cái gì?"

Tô Đường tức giận muốn đánh người, nhưng bởi vì say có chút choáng, cuối cùng lời nói ra cũng mềm mại: "Ngươi không phải thứ tốt lành gì!"

Lần đầu tiên Ngụy Khuyết bị người chỉ vào mũi mắng, không những không tức giận, ngược lại tâm tình không tồi nói: "Bổn hầu đúng là không phải thứ tốt, dù sao bổn hầu cũng là người. Có điều, nếu Thiệu Dương quận chúa thích, về sau ta liền làm đồ chơi cho ngươi."

Luận về miệng pháo thì Ngụy Khuyết không sợ ai, nếu không khi còn nhỏ cũng sẽ không theo Thiệu Dương náo loạn.

Tô Đường uống chút rượu, sức chiến đấu trước mắt thẳng tắp giảm xuống, căn bản không phải đối thủ của hắn, cuối cùng tức đến mức nhắm hai mắt lại không để ý tới hắn, thập phần đáng yêu.

Ngụy Khuyết đem người bế lên xe ngựa, xe ngựa tuy xa hoa đẹp đẽ quý giá nhưng không gian cũng có hạn. Sau khi Tô Đường lên xe ngựa, liền đem vòng eo mảnh khảnh dựng thẳng tắp, lấy bộ dáng cao lãnh lãnh đạm, tận lực cách xa hắn.

Lại không biết, bộ dáng của nàng hợp với khuôn mặt nhỏ hơi say kia, chẳng những không có nửa điểm khí thế, ngược lại càng làm người khác muốn đùa giỡn nàng.

Tâm của Ngụy Khuyết đã yên lặng hồi lâu, khó có khi nhấc lên một chút gợn sóng. Từ sau khi tiểu chú lùn qua đời, hắn liền đối với cái gì cũng không có hứng thú, hắn chỉ nghĩ thay chú lùn báo thù, an ủi chú lùn trên trời có linh thiêng.

Hắn nhắm mắt thật chặt, ngoài ý muốn là cỗ cảm xúc tối tăm quanh quẩn trong lòng ngực hắn đã lâu vậy mà lại bình phục một chút.

[Đinh, giá trị hắc hóa giảm 5%, giá trị hắc hóa hiện tại: 95%.]

———
Thập Bát Sơn Yêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play