"Thiệu Dương tốt với thần như vậy, cả đời này của thần nhất định sẽ không phụ nàng."
Editor + Beta: Nê
————
Trong cung, Tô Đường là nữ quyến nên nàng không cần đi gặp Hoàng thượng, mà là đi gặp Hoàng hậu.
Trong điện ấm áp yên tĩnh, không một ai dám ồn ào to tiếng ở chỗ Hoàng hậu, nhưng chờ đến khi Tô Đường đến, cung điện đầy tử khí rốt cuộc mới có chút hơi thở người sống.
"Là Thiệu Dương quận chúa tới sao? Mau ban thưởng ghế ngồi cho nàng."
Không đợi Tô Đường hành lễ, giọng nói của Hoàng hậu đã truyền tới, sau đó lại có ma ma cười mỉm tiến lên đỡ nàng ngồi trên ghế mềm đã sớm chuẩn bị tốt.
Hoàng hậu đã 40 tuổi, cũng không còn trẻ nữa. Nhưng dựa vào việc thân phận bà ta tôn quý, cho dù là lớn tuổi một chút cũng không có khả năng tiều tụy như thế, ngay cả son phấn cũng không che giấu được vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt. Chẳng qua tất cả biểu hiện bên ngoài đều là đang gắng gượng chống đỡ cỗ hiển quý kia mà thôi.
***
Trong nháy mắt kia, thái tử chỉ cảm thấy mình đang ở trong hầm băng, lạnh đến mức khiến cả người hắn ta phát run, chờ đến khi hoàn hồn, trước mắt làm gì còn ai nữa.
Một chỗ khác, Tô Đường một đường bị người kéo đi, bụng nàng vốn đã trống rỗng, lúc này đã có chút thở hổn hển.
"Ngụy Khuyết!"
Ngụy Khuyết nghĩ đến những lời đồn đãi ba năm qua nghe được ở Tây Bắc, trong mắt càng thêm tức giận. Trước đó đã nói, thích hay không thích là một chuyện, nhưng vì nàng mà để người khác chê cười, đó chính là một chuyện khác.
Nếu tạm thời không muốn hòa ly, vậy tốt nhất nàng nên ngoan ngoãn một chút.
"Nhân lúc còn sớm thì hãy giải quyết những cái tri kỷ đó của ngươi đi. Nếu không bổn hầu biết một người, liền giết một người."
————
Đọc full tại WORDPRESS
Thập Bát Sơn Yêu.