"Mối thù đoạt bánh không đội trời chung!"
Editor: Nê
Beta: A Lãnh, Ngọc Văn
——–
Ngụy Khuyết âm hồn không tán khiến Tô Đường rất bất ngờ.
Ngay từ đầu nàng đã nghĩ, nếu lúc đó hai người bọn họ có trở mặt thì cho dù có ở Hầu phủ, sợ là số lần chạm mặt đã ít lại càng ít.
Nhưng tình huống hiện tại là như thế nào? Nàng cũng đã đến Hoài Nam vương phủ, hắn thế nhưng vẫn còn đi theo?
Màn trình diễn tiết mục thâm tình của Ngụy Khuyết làm tất cả mọi người nổi da gà. Đặc biệt là tiểu Hoài Nam vương, thấy Ngụy Khuyết diễn trò như vậy liền cảnh giác, đem cả người Tô Đường che chở phía sau.
"Ngụy Khuyết, ngươi đừng có quá đáng. Đây là phủ Hoài Nam Vương, không phải nơi để ngươi diễu võ giương oai!"
Ngụy Khuyết nhìn cậu em vợ che chở Tô Đường như đang bao bọc hài tử, ánh mắt có chút khó chịu. Nhưng đối phương chung quy cũng chỉ là tiểu thiếu niên, hắn cũng lười so đo, chỉ nhàn nhạt nói: "Thiệu Dương chính là phu nhân mà ta cưới hỏi đàng hoàng."
Tiểu Hoài Nam vương lập tức dậm chân: "Hòa li!"
Trong phút chốc, Ngụy Khuyết liền nheo hai mắt lại, kiên nhẫn của hắn có hạn, có thể nói nhiều như vậy đã là quá mức rồi.
Cuối cùng, vẫn là Tô Đường đứng lên.
Đệ đệ tiện nghi chẳng qua chỉ mới mười lăm tuổi, đối mặt với thân thể từ nhỏ đã lớn lên ở trên chiến trường, mặc kệ là khí thế hay cái khác điều yếu hơn hắn. Nàng cũng không muốn đem trận tranh đấu này lan đến Hoài Nam vương phủ, liền đứng lên, tức giận nói: "Đi thôi."
Nghe vậy, Ngụy Khuyết liền câu môi.
Tiểu Hoài Nam vương tức giận, đôi mắt trừng lớn. Mà Ngụy Khuyết lại giống như người giành được chiến thắng, biểu tình cao ngạo đê tiện hề hề kia làm Tô Đường cảm thấy hắn quá ấu trĩ.
Trước khi đi, nàng dặn dò đệ đệ vài lời. Chẳng hạn như có chuyện phải cho người tới tìm nàng, không thể một mình ôm lấy,... vân vân.
Cuối cùng, Ngụy Khuyết không kiên nhẫn nổi nữa, nhưng trên mặt vẫn tươi cười tủm tỉm: "Phu nhân, nếu không đi nữa thì trời sẽ tối đấy."
Tô Đường trừng mắt nhìn hắn một cái.
Ai ngờ Ngụy Khuyết lại không biết xấu hổ nói: "Phu nhân làm sao lại nhìn vi phu như vậy? Chẳng lẽ trên mặt vi phu có thứ gì sao?"
Tô Đường:......
"Cẩu, hắn có đúng là nam chủ không?"
Hệ thống có hơi một lời khó nói hết: [ Đúng vậy.]
Cũng không biết Ngụy Khuyết ăn nhầm phải thứ gì, trước kia vốn là quả pháo chạm vào là nổ, nay lại biến thành một con khổng tước. Biểu hiện ở chỗ thỉnh thoảng sẽ ở trước mặt Tô Đường xòe đuôi khoe khoang một trận.
Tô Đường lúc đầu còn khiếp sợ nhưng đến cuối cùng cũng đã chết lặng. Cũng may, hắn còn không có phát rồ đến mức muốn cùng nàng ở chung một phòng, nếu không nàng cảm thấy nhiệm vụ này có khả năng nàng sẽ phủi tay không làm nữa!
Giá trị hắc hóa cao như vậy, còn phải diễn trò thâm tình này nọ, sợ là bị lừa đá vào đầu đi.
Nàng suy nghĩ nửa ngày, vẫn cảm thấy đối phương có âm mưu, nhưng lại nhìn không ra rốt cuộc hắn muốn chơi cái gì. Đến cuối cùng lại biến bản thân thành người lo âu vô cớ.
Lúc này vì lo âu nên khẩu vị của Tô Đường liền giảm xuống. Cuối cùng, do có người đưa thiệp mời tới, tình huống mới chuyển biến tốt đẹp hơn.
Tô Đường thân là phu nhân của Ung Xương hầu, quan hệ ở kinh thành là không thể thiếu. Ví dụ như lúc này, đại thọ 70 tuổi của Anh quốc công lão thái thái, lễ vật mừng thọ tất nhiên là không thể không có. Nhưng đối với Tô Đường, đây là chuyện không quan trọng. Lúc nàng nhìn thấy thiệp mời, đột nhiên lại nghĩ tới một người.
"Mộc Hương, có phải ta còn có một vị hồng nhan tri kỷ ở Anh Quốc Công phủ không?"
Mộc Hương: "Là tiểu thiếu gia của Anh Quốc Công phủ, bằng tuổi ngài, tên là Lục Tử Lan." Nói xong, lại kể mấy năm nay hắn ta đã gửi những thứ gì đến.
Cũng không có gì quá mức, chỉ là làm mấy bài thơ gửi cho nàng, còn tặng một ít đồ chơi thú vị.
Lấy gương mặt và khí độ này của Thiệu Dương, kinh thành vẫn có không ít câu thơ về nàng. Có điều bọn họ cũng không thích chiếm tiện nghi của hắn ta, vậy nên chỉ giữ lại thư từ còn đồ vật thì trả lại.
Chuyện này cũng không quá quan trọng nên Mộc Hương các nàng cũng không để ý, nhưng chỉ duy nhất có một việc.
"Quận chúa, có chuyện này nên nói với ngài một tiếng."
Mộc Hương đột nhiên nghiêm túc làm Tô Đường có chút tò mò: "Chuyện gì?"
Mộc Hương: "Lục tiểu công tử có một đam mê thích mặc nữ trang. Mỗi lần hắn viết thư, tám chín phần mười đều là hỏi y phục ngài mặc trước kia là mua ở đâu, trang sức tên gì."
Tô Đường:......
Mộc Hương lại tiếp tục nói: "Bên ngoài không có đồn đãi về chuyện này, xem chừng là Lục Tiểu công tử giấu giếm rất tốt, đến lúc đó ngài đừng để lộ tẩy."
Tô Đường không biết nên dùng biểu tình gì để hình dung, vậy nên nói thật ra vị này chính là tỷ muội của nàng?
Tô Đường một lời khó nói hết gật đầu: "Được rồi, ta đã biết."
Anh Quốc Công phủ chính là hoàng quyền quý tộc số một số hai ở kinh thành, trong nhà thậm chí còn có một vị quý phi nương nương. Vậy nên đại thọ của Anh quốc công lão thái thái phi thường náo nhiệt.
Tô Đường đối với loại yến hội này đã quá thành thạo. Chỉ là dựa vào thiết lập nhân vật, nàng không thể ở bên ngoài ăn quá nhiều. Vốn định để Mộc Hương các nàng chuẩn bị chút điểm tâm ăn trong xe ngựa, ai ngờ Ngụy Khuyết lại không biết xấu hổ, thế nhưng lúc ra khỏi cửa lại đột nhiên nhảy lên xe ngựa của nàng.
Sau đó, hắn cầm lấy điểm tâm đã chuẩn bị tốt, cắn một miếng đã hết một cái: "Đúng lúc sáng nay chưa ăn gì, phu nhân thật là quá chu đáo."
Tô Đường nở một nụ cười , cắn răng nói: "Ăn nhiều như vậy, cũng không sợ bị nghẹn chết à?"
Ngụy Khuyết cười sang sảng: "Có phu nhân ở đây, nhất định sẽ không để vi phu bị nghẹn chết được."
Tô Đường cười lạnh một tiếng: "Không, ta có thể, thậm chí ta còn đâm thêm một đao nữa."
Đâu chỉ bỏ được, nàng còn muốn cho hắn thêm một đao để hắn biết sự lợi hại của mình!
Mối thù đoạt bánh không đội trời chung!
Lời đều đã nói đến mức này, Ngụy Khuyết chẳng những không tức giận, ngược lại còn cười thoải mái hơn: "Trong tay phu nhân có đao sao? Không có thì vi phu đưa cho nàng một cái?" Nói xong, cũng không biết là phát điên cái gì, vậy mà lại thật sự rút ra một thanh chủy thủ từ trong giày đưa qua.
Tô Đường:......
Ngụy Khuyết vừa ăn điểm tâm vừa cười tủm tỉm hỏi: "Sao lại không cầm lấy?"
Tô Đường nhẫn nhịn: "Không, ta ngại nó xấu."
Ngụy Khuyết cúi đầu nhìn thanh chủy thủ không có hoa văn gì trong tay, hừm một tiếng, nghĩ thầm tiểu cô nương đúng là phiền phức. Loại đồ chơi như chủy thủ này đủ sắc bén thì tốt, còn muốn bề ngoài hoa hòe loè loẹt làm gì?
Trong lòng vạn phần ghét bỏ, trên mặt lại cười nói: "Không sao, lần sau ta sẽ để người chế tạo một thanh chủy thủ toàn đá quý cho nàng."
Tô Đường càng cảm thấy gia hỏa này cầm nhầm kịch bản rồi.
Nói là hai người dỗi lẫn nhau, làm đối thủ một mất một còn đâu? Kết quả hắn lại đột nhiên đổi kịch bản thành tiểu thuyết ngôn tình, mỗi ngày đều không ngừng nói những lời âu yếm lời cợt nhả. Nếu không phải có hệ thống ở đây, nàng còn cho rằng bản thân có bệnh.
Ngụy Khuyết nhìn tiểu cô nương đang nỗ lực căng khuôn mặt nhỏ giả vờ lạnh lùng, nhưng biểu tình rối rắm kia lại thành công bán đứng nàng.
Hai loại biểu tình đồng thời xuất hiện trên một khuôn mặt, nàng làm sao có thể...... Có ý tứ như vậy.
Tô Đường còn đang không biết mình bị người khác coi như con khỉ mà chơi đùa, dù sao khi xe ngựa dừng lại, nàng liền tập tức nhảy xuống xe. Thậm chí cũng không thèm chờ Ngụy Khuyết, cứ như vậy đi rồi, bộ dáng giống như phía sau có thứ gì đó đáng sợ đang đuổi theo.
Quận chúa như vậy là không hề cho Hầu gia chút thể diện nào. Khi mọi người ở đây đều cho rằng Hầu gia sẽ tức giận thì lại thấy Hầu gia nhà mình mặt đầy tươi cười từ trên xe ngựa đi xuống.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Từ từ, chẳng lẽ vừa rồi ở trong xe ngựa đã xảy ra chuyện gì mà bọn họ không biết?
Rồi lại nhìn bộ dạng của Quận chúa không giống như là tức tới hộc máu, ngược lại càng giống như là thẹn quá hóa giận.
Tô Đường đúng là rất tức giận, gia hỏa này không theo kịch bản bình thường, làm nàng phải hủy bỏ kế hoạch lúc trước rồi làm lại.
Kế hoạch lúc trước Tô Đường nghĩ rất đơn giản, ngoại trừ cái thân phận Thiệu Dương Quận chúa này ra, còn có thể lợi dụng thêm thân phận tiểu chú lùn lúc trước mà chậm rãi tiếp cận hắn, cảm hóa hắn.
Nhưng hiện tại thì sao? Nàng căn bản không bỏ được thân phận Thiệu Dương quận chúa này!
———
Thập Bát Sơn Yêu.