"Người này...... Người này làm sao lại không biết xấu hổ như vậy!"

Editor/Beta: Nê
———

Tô Đường sau khi trở về liền mượn cớ choáng váng đầu mà 'hôn mê' mấy ngày.

Hầu phủ thâm trạch, lại không có người nào đáng tin cậy, cuối cùng Tô Đường chịu không nổi nữa liền đứng dậy gom đồ, quyết định tạm thời về nhà mẹ đẻ trước. Nhưng mà nàng không nghĩ tới Ngụy Khuyết lại không biết xấu hổ dám phái người theo sát nàng về nhà như vậy.

Nàng nhìn chằm chằm hai hộ vệ phía sau, khuôn mặt thanh lãnh bày ra một loại tư thái cao cao tại thượng: "Ta không cần các ngươi đi theo."

Binh lính lại nói: "Phu nhân, Hầu gia đã phân phó bọn ta nhất định phải đi theo bảo vệ ngài."

Tô Đường cắn răng, nàng về nhà mẹ đẻ chính là vì tránh người Hầu phủ, trời mới biết mấy ngày nay nàng đã nghẹn đến điên rồi, ai có thể nghĩ đến bọn họ lại âm hồn không tan như vậy.

Sắc mặt của Thiệu Dương quận chúa rất khó coi, nhưng hai hộ vệ lại bất vi sở động*, cuối cùng vẫn là Tô Đường nhận thua.

*Bất vi sở động: Không động đậy, không thay đổi.

Được, muốn đi thì đi theo đi, nàng cũng không tin đến Hoài Nam vương phủ còn không làm gì được bọn họ.

Mấy ngày nay Ngụy Khuyết không có quấy rầy nàng, hắn hồi kinh cũng không phải không có việc gì để làm, nhưng ngoài dự kiến của hắn là lúc này mới mấy ngày, tiểu cô nương đã không nhịn được nữa.

Hắn nhớ rõ ba năm hắn không ở trong kinh thành, nàng cũng tĩnh dưỡng ở biệt viện suốt ba năm, chỉ nghe bên ngoài đồn về nàng nhưng lại chưa từng thấy nàng xuất hiện.

Hắn rời đi ba năm, nàng tĩnh dưỡng ba năm, là quá trùng hợp, hay là có nội tình khác...

"Mấy ngày trước ta để ngươi đi tra hành tung của phu nhân trong mấy năm nay, tra thế nào rồi?"

Thuộc hạ: "Ba năm nay phu nhân đều tĩnh dưỡng ở biệt viện, rất ít khi ra ngoài, nhưng thỉnh thoảng lại có thư từ qua lại." Nói xong, lại trình vài phong thư lên: "Hai phong thư này là phu nhân viết cho Liễu Nam, còn có một phong thư này là viết cho Lâm Thanh Hà. Tạm thời chỉ lấy được ba phong thư này, còn lại thì đang tra thêm."

Ngụy Khuyết cầm lấy phong thư, nghe nửa câu sau của thuộc hạ, sắc mặt lập tức tối sầm: "Còn có?"

Thuộc hạ: "Bẩm Hầu gia, còn có Anh quốc công tiểu công tử bên kia, có điều Anh quốc công thủ vệ nghiêm ngặt, tạm thời chưa lấy được. Còn có Giang Nam Nghiêm gia, Thục Châu Lưu gia, nhưng những người này cách kinh thành khá xa, thuộc hạ phái người đi còn chưa kịp trở về."

Sắc mặt Ngụy Khuyết xanh mét, hắc ám lăn lộn trong mắt, chỉ có ba năm mà nàng lại nháo ra nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, thật đúng là vô cùng tốt.

"Còn gì nữa?"

Hắn chẳng qua là thuận miệng hỏi, thuộc hạ do dự một lát, lại nói: "Còn có một ít người cũng viết thư từ cho phu nhân, nhưng phu nhân vẫn chưa trả lời lại. Trong đó có Thái tử điện hạ, con thứ của Đề Đốc, và mấy thư sinh mới của Nho gia bên kia......"

Ngụy Khuyết nghe không nổi nữa, mấy phong thư trong tay cũng đã thay đổi hình dạng: "Đủ rồi, đi ra ngoài."

Trong thư từ cũng không nói gì quá mức, chỉ là hỏi thăm như bạn bè bình thường, chẳng qua cảm xúc bây giờ của Ngụy Khuyết không tốt, cho nên nhìn cái gì cũng là sai.

Một canh giờ sau.

Tô Đường sung sướng làm ổ trong khuê phòng khi chưa xuất giá của nàng lúc trước, ăn trái cây mà đệ đệ mới đưa tới, cả người đều có cảm giác sống lại.

Tiểu Hoài Nam vương hiện giờ đã là thiếu niên mười lăm tuổi, dung mạo tuấn mỹ đoan chính, nhưng tiểu thiếu niên lúc này lại đang cau mày: "Tỷ, Ngụy Khuyết đối với tỷ không tốt, tỷ cứ về vương phủ ở đi."

Thiếu niên là thật sự đau lòng, tỷ tỷ của cậu đã ở biệt viện ba năm, cho dù là cậu cũng cự tuyệt gặp mặt. Nhưng cho dù là như vậy, tỷ ấy vẫn rất quan tâm đến cậu, một khi vương phủ xảy ra chuyện gì, tỷ tỷ đều là người đầu tiên xử lý. Mấy năm nay ít nhiều gì cũng nhờ có tỷ, nếu không cậu cũng không biết vương phủ sẽ thành cái dạng gì nữa!

Tô Đường rất thích người đệ đệ tiện nghi này, nhìn thiếu niên nhăn mặt, cười cười đem miếng quýt trong tay nhét vào miệng cậu: "Tỷ tỷ có chừng mực, đệ không cần lo lắng. Đúng rồi, đã lâu tỷ không được ăn đồ đầu bếp trong phủ nấu, đợi lát nữa đệ kêu hắn làm nhiều món chút."

Thiếu niên vừa nghe thấy lại càng đau lòng hơn, cậu luôn biết tỷ tỷ nhà mình kén ăn, ba năm ở biệt viện này cũng không biết nàng làm sao vượt qua được.

"Tỷ, tỷ chịu khổ rồi."

Mắt thấy nước mắt sắp chảy ra, Tô Đường dở khóc dở cười, dỗ cậu: "Không có khổ, ngươi đừng thương tâm, không phải tỷ tỷ đang rất tốt sao? Chờ tháng sau qua năm mới, tỷ tỷ sẽ ở với đệ."

Tuy nói đã mười lăm tuổi, nhưng mấy năm nay thiếu niên vẫn luôn một mình ăn tết, vừa nghe thấy lời này, mắt lập tức tỏa sáng: "Thật?"

Tô Đường: "Ta còn có thể lừa đệ sao?"

Khi Ngụy Khuyết đến thì thấy tiểu cô nương vẻ mặt thoả mãn híp hai tròng mắt, cả người giống như mèo con lười biếng, làm người nhịn không được muốn vuốt lông nó.

Kết quả, còn không đợi hắn tới gần, liền nghe thấy cậu em vợ ở kia nói: "Tỷ, mấy năm nay ta đã thay tỷ để ý mấy thiếu niên, đợi lát nữa đệ để bọn họ lại đây cho tỷ xem qua."

Tô Đường ăn đến cả người toả ra bong bóng hạnh phúc, vừa nghe thấy lời này liền ho sặc sụa.

Nàng đối phó với mấy người Lâm Thanh Hà cũng đã rất mệt mỏi rồi, lại thêm mấy người nữa chẳng phải là muốn mệt chết nàng sao?

Đáng tiếc, tiện nghi đệ đệ không biết được suy nghĩ trong lòng nàng, ngược lại vẻ mặt hưng phấn tiếp tục nói: "Tỷ, đệ nói với tỷ, có hai người là hiệp sĩ giang hồ, là cái loại biết vượt nóc băng tường, rất là lợi hại......"

Thiếu niên thao thao bất tuyệt nói, Tô Đường miễn cưỡng uống xong một ly trà, thật vất vả làm dịu đi cơn ho khan, liền nghe thấy một giọng nói âm trầm từ phía sau vang lên.

"Không cần."

Hai người đều khiếp sợ, Tô Đường quay đầu lại, liền thấy Ngụy Khuyết không biết đã xuất hiện ở sân từ lúc nào.

Thân hình Ngụy Khuyết vô cùng cao lớn, vai rộng eo hẹp, khí độ toàn thân rất khó để người khác xem nhẹ.

Cho nên tại sao người như hắn vào đây lại không có ai thông báo?

"Sao ngươi lại tới đây!"

Ngụy Khuyết tiến lên, nghĩ tới vừa rồi hơi ngứa tay, liền đặt tay trên đầu nàng, xoa xoa: "Vi phu không yên tâm phu nhân nên đến đây xem."

Tô Đường dùng một tay đẩy tay hắn ra: "Có chuyện gì thì nói, đừng có mà động tay động chân."

Ngụy Khuyết lại nở nụ cười, vốn dĩ hắn lớn lên tuấn mỹ, nụ cười này trực tiếp đánh vào lòng người, làm người khác không có sức chống cự: "Phu nhân thẹn thùng?"

May mà Tô Đường không có uống nước, nếu không đã bị sặc chết.

Người này...... Người này làm sao lại không biết xấu hổ như vậy!

Ngụy Khuyết quét mắt nhìn đồ ăn trên bàn, đều là món ăn thanh đạm, không giống trong phủ của hắn, hàng năm ở Tây Bắc làm khẩu vị của hắn trở nên cay cay tê dại.

"Nếu phu nhân nhớ thương đầu bếp của phủ Hoài Nam, thì để người đến Hầu phủ đi."

Tô Đường lạnh mặt: "Ngươi đến đây làm gì?"

Ngụy Khuyết: "Phu nhân đã ra ngoài lâu rồi, vi phu đến đón phu nhân hồi phủ."

Tô Đường cảm thấy mấy ngày không gặp, đầu óc của Ngụy Khuyết chắc là bị lừa đá rồi.

Hai người bọn họ là quan hệ gì? Đối thủ một mất một còn đó! Nhu tình nhỏ nhẹ như vậy, hắn là đến ghê tởm nàng hay là ghê tởm bản thân?

Hai người đối mặt với nhau, Tô Đường vẻ mặt hờ hững, nhưng thật ra Ngụy Khuyết lại cười đến đôi mắt đều cong lên.

Không thích hợp, quá không thích hợp, lấy tính tình lão tặc của Ngụy Khuyết, không biết lại dùng chiến thuật quanh co gì nữa, hắn đột nhiên thay đổi thái độ trước đó, nhất định là có âm mưu!

"Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?"

Tô Đường lạnh lùng nhìn hắn, ý đồ muốn nhìn ra dấu vết từ trên mặt hắn, nhưng đối phương lại vô cùng tự nhiên nói: "Lúc trước niên thiếu khoẻ mạnh, bây giờ mới cảm thấy phu nhân yếu ớt như vậy, vẫn nên phủng trong lòng bàn tay hảo hảo đau sủng mới đúng."

Tô Đường, "...... Ngươi ăn nhầm thứ không sạch sẽ gì à?"

———
Thập Bát Sơn Yêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play