"Nếu nàng không phải Thiệu Dương, vậy nàng là ai?"
Editor: Nê.
Beta: Đường Hy.
——–
Tô Đường đã đói bụng cả đêm, căn bản là không ngủ được, mơ mơ màng màng chống đỡ đến hừng đông.
Còn nghĩ sáng mai có thể ăn chút đồ, kết quả vừa mới rửa mặt xong, liền thấy Ngụy Khuyết đang từng bước đến gần.
Ngụy Khuyết mặc một thân triều phục, anh tuấn đĩnh đạc. Chỉ cần hướng tầm mắt lên trên là có thể nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai cực kỳ không kiên nhẫn.
Hắn liếc mắt nhìn về phía Tô Đường, thấy nàng vẻ mặt mệt mỏi, mày lập tức nhíu lại: "Còn chưa khỏe?"
Bốn đại nha hoàn lập tức cáo tội: "Hồi Hầu gia, tối hôm qua quận chúa chúng ta nghỉ ngơi không tốt, mong Hầu gia thứ lỗi."
Ngụy Khuyết khóe miệng kéo một cái, gợi lên một tia lạnh lẽo: "Bổn hầu nói chuyện với quận chúa của các ngươi, khi nào đã đến phiên các ngươi mở miệng?"
Tô Đường thấy hắn cố ý phát uy, xoa xoa đầu hơi đau: "Được rồi, đi thôi."
Trong mắt nha hoàn có vài phần lo lắng: "Nhưng quận chúa còn chưa dùng đồ ăn sáng."
*****
Tô Đường lập tức cứng người, một lát sau, nàng bày ra một nụ cười hận không thể cắn chết hắn: "Cái gì gọi là lén lút? Chẳng lẽ ở Ung Xương Hầu phủ còn có chỗ bổn quận chúa không được đi? Nếu Hầu gia không muốn ta đi lung tung thì hãy sai người đem hưu thư tới. Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói hai lời, lập tức rời đi."
Bộ dạng nói gần nói xa này, làm sao Ngụy Khuyết không nghe ra? Nhưng hắn cũng không muốn vạch trần, chỉ cười như không cười nhìn nàng: "Ngươi nằm mơ."
Nếu nàng không phải Thiệu Dương, vậy nàng là ai?
Thuật dịch dung cao siêu như thế, lại là người phương nào?
Có điều nếu như đã đến, thì làm sao hắn có thể dễ dàng thả nàng chạy như vậy.
Tô Đường hồn nhiên không biết mình đã rớt ngựa, không có điểm tâm, lại không muốn nhìn thấy nam chủ. Nàng chỉ có thể tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, may mà xe ngựa cũng đã đến cửa cung.
Ra vào hoàng cung, cho dù là Ung Xương hầu cũng không thể chạy xe ngựa vào trong, Tô Đường chỉ có thể để cho nha hoàn của mình dìu đi.
————
Đọc full tại Wordpress của Thập Bát Sơn Yêu.