“Nhưng em cần anh giúp đỡ.”

Tô Mật nhìn chằm chằm Tô Mộc Trạch.

“Anh, em biết trước đây anh cái gì cũng biết nhưng anh sẽ không biết thời gian anh không tỉnh lại em lo lắng thế nào đâu. Em muốn hỏi anh cũng không biết làm sao để hỏi……”

Cô càng nói càng chua xót, khóe mắt không khỏi lại đỏ lên.

Tô Mộc Trạch cũng im lặng không nói gì.

Người chịu tổn thương lớn nhất trong biến cố lần này không phải là người bố bị giam trong lao ngục, cũng không phải là anh, người nằm viện điều trị mà chính là Tô Mật vẫn luôn được nuông chiều từ nhỏ bỗng mất đi tất cả chỗ dựa, không thể không tự mình gánh vác trọng trách.

“Chân anh còn chưa khỏi, anh không thể ra mặt được đâu.”

“Anh!” Tô Mật nóng nảy: “Chân anh chưa khỏi thì có sao đâu chứ? Tình trạng của anh là ở chân chứ có phải ở đầu óc, hơn nữa, em vốn không muốn quản lý công ty, em….”

“Tô Mật!”

Tô Mộc Trạch nhìn cô đầy nghiêm khắc.

Nước mắt Tô Mật thoáng cái lại rơi xuống.

Lúc chưa nhắc tới chuyện này cô còn có thể kiên trì nhưng khi có người có thể dựa vào thì cô lại không nhịn được trở nên yếu đuối.

Khóe mắt Tô Mộc Trạch cũng đã hơi đỏ.

Anh muốn ôm cô vào lòng an ủi như lúc còn nhỏ nhưng nhận ra Tô Mật đã trưởng thành rồi, không phải muốn ôm là có thể ôm.

Và quan trọng là, hiện giờ anh còn ngồi xe lăn không đứng dậy nổi, thì làm sao có thể ôm cô em gái kiên cường này vào lòng đây?

Anh thở dài vỗ lên bàn tay đang đặt trên xe lăn của Tô Mật.

“Tô Mật, lời này anh chỉ nói một lần, em phải nghe cho kỹ.”

“Cho dù là một công ty hay một tổ chức muốn yên ổn phát triển lâu dài thì quan trọng nhất chính là người lãnh đạo nó chỉ có thể là một người duy nhất. Trong công ty chỉ nên có một người một tiếng nói thì sức lực của mọi người chỉ hướng về một phía. Bây giờ công ty đã do em đứng đầu quản lý, anh cũng không còn tiện ra mặt nữa. Nếu chúng ta cùng nhau xuất hiện thì không chỉ khách hàng mà ngay cả nhân viên trong công ty cũng không biết nên làm thế nào, không biết nên nghe theo ai. Cũng giống như một con rắn, nếu hai bên đều mọc đầu thì em cảm thấy nó sẽ đi về bên nào? Khả năng lớn nhất cũng chỉ là ở nguyên tại chỗ, nhưng với một công ty mà nói, giậm chân tại chỗ chính là điều đáng sợ nhất.”

“Cho nên Tô Mật này, em đã có dũng khí gánh vác Tô thị thì coi như anh cầu xin em, hãy dũng cảm tiếp tục gánh vác nó có được không?”

Tô Mật lau đi nước mắt.

“Anh, anh mau phải khỏe lên, không chỉ em cần anh mà ngay cả bố cũng cần anh nữa.”

Bố cô không hiểu sao lại bị bắt giam, họ nói là có liên quan đến vụ án đút lót hối lộ.

Đây quả thực là chuyện cười mà.

Có người nào làm ăn mà không tìm chỗ dựa chứ? Hơn nữa bố cô cũng chỉ là dẫn dắt người ta làm ăn bình thường, ngay đến cả số cổ phần trong tay người ta cũng là do người ta tự lấy tiền mua thì sao lại nói là hối lộ được đây?



Hơn nữa người này còn là họ hàng thân thích của nhà cô, tuy có là họ hàng xa nhưng cũng vẫn có mối quan hệ máu mủ ruột già. Không phải làm quan hay làm ăn gì cũng đều nâng đỡ mọi người cùng nhau làm giàu phát tài sao?

Vấn đề nằm ở chỗ bọn họ thực sự quá xui xẻo.

Người họ hàng thân thích mà nhà cô coi là chỗ dựa kia không biết đã đắc tội ai mà khiến người ta nhằm vào bọn họ, còn làm cho Tô thị có liên quan cũng bị xui xẻo theo.

Nhưng làm ăn có lớn hơn nữa thì cũng chỉ là dân thường, phía trên vừa có động tĩnh thì người đầu tiên xui xẻo chính là bọn họ.

Muốn bố ra ngoài thì trừ khi người họ hàng kia vực dậy được lần nữa.

Nhưng việc này thật sự quá khó khăn, người họ hàng kia đã bị điều chuyển chức vị đến làm ở một bộ phận nhàn rỗi, giờ chẳng khác nào nhân vật bên lề.

Còn có Tô Mật không chỉ tìm Ngôn Hiên mà còn cho người đi điều tra nhưng người ta đã xóa sạch sẽ dấu vết, không tìm được chút manh mối gì.

Nếu không phải một lòng không để cho Tô Kiến Phong lấy đi tâm huyết của bố cùng anh trai thì Tô Mật cũng chưa chắc đã có thể kiên trì nổi.

Tô Mộc Trạch dịu dàng nhìn cô.

“Cố lên, Tiểu Mật. Em là con ong nhỏ, em nhất định có thể làm được, hơn nữa sau lưng còn có anh nữa mà.”

“Vì vậy muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó.”

Còn về Tô Kiến Phong, dù sao Tô Mật cũng đã gọi ông ta là ông Tô rồi vậy thì sau này cứ gọi là ông Tô thôi.

Tô Mật nhìn Tô Mộc Trạch hồi lâu cuối cùng mới bật cười không khóc nữa.

Tô Mộc Trạch thở dài nhẹ nhõm.

“Anh, gần đây em gặp phải rất nhiều vấn đề. Anh xem cái này……”

Tô Mật nhân cơ hội này đem hết những vấn đề cô gặp phải ở công ty ra xin chỉ bảo một phen.

*

Phía bên kia.

Sau khi Tô Nguyệt nổi giận đùng đùng rời khỏi Tô thị, qua hồi lâu mới thông suốt suy nghĩ ra, cô ta tới tuyên bố quyền sở hữu nhưng trong mắt Tô Mật chỉ là truyện cười. Cô ta còn kiêu ngạo cho rằng Tô Mật sẽ sợ chạy mất dạng.

“Tô Mật! Con khốn nhà cô!”

Tô Nam đang chơi game thì bất ngờ chị gái hất nước vào mặt, tay run lên liền tặng đối phương một mạng, còn bị đồng đội mắng chửi thậm tệ.

Khuôn mặt vốn có chút đẹp trai liền lập tức trở nên vặn vẹo, vứt điện thoại đi mở miệng la lớn.

“Chị bị điên à? Muốn nổi điên thì đi ra ngoài, ở trong nhà ra oai cho ai nhìn hả?”

Tô Nguyệt nhất thời lại càng thêm tức giận.



“Tao có đứa em như mày thì có ích gì hả? Em trai nhà người ta còn biết giúp chị gái nhà mình, còn mày thì lại chỉ biết mắng chị mày! Mẹ đâu rồi?”

“Không biết, tránh qua một bên đi.”

“Mày!”

Tô Nguyệt muốn phát cáu nhưng lại không nói gì được Tô Nam.

Tô Kiến Phong còn tốt, ông ta không quá trọng nam khinh nữ, nhưng mẹ cô ta thì lại không như vậy. Không biết tại sao mẹ cô ta luôn có quan niệm trọng nam khinh nữ.

Nghe nói là lúc cô ta mới ra đời, mẹ cô ta còn muốn đổi cô ta với Tô Mộc Trạch nhà bác cả bởi vì hai người họ được sinh ra cùng một ngày.

Chỉ là bác cả và bác dâu cũng không ngốc, con mình sinh ta chẳng lẽ là không biết trai hay gái hay sao?

Thế cho nên tuy điều kiện nhà cô ta rất tốt nhưng trước khi Tô Nam ra đời, cô ta luôn thường xuyên bị mẹ đánh mắng. Sau khi Tô Nam ra đời, cô ta mới có thể thoải mái hơn đôi chút vì mẹ cô ta chỉ để ý đến Tô Nam.

Cô ta vốn cho rằng sau khi Tô Mật ra đời thì sẽ bị hành hạ nhưng kết quả lại không như vậy.

Một nhà ba người bác cả, bác dâu cùng anh họ Tô Mộc Trạch của cô ta dường như đều hết sức nâng niu con ranh kia.

Cô ta chưa bao giờ cảm nhận được sự yêu thương cưng chiều như vậy.

Làm sao cô ta có thể không đỏ mắt ghen ghét đây?

Vừa nghĩ đến chuyện lúc nhỏ. Tô Nguyệt lại càng thêm căm hận, giờ nghĩ lại cũng đều trách lúc nhỏ cô ta quá ngu ngốc.

Nếu cô ta cũng vứt Tô Mật giống như bạn học của mình thì cô ta đã là đứa con gái duy nhất của nhà họ Tô, được hưởng thụ đãi ngộ mà Tô Mật đang hưởng như một công chúa nhỏ.

Nhưng cô ta tại lại quá ngu ngốc, từ trước tới giờ chưa hề nghĩ đến cách này.

Nên giờ đành trơ mắt nhìn Tô Mật không chỉ độc chiếm nhà họ Tô mà thậm chí còn bám được Yến Nam Qua.

Yến Nam Qua!

Đó chính là người đàn ông cô ta đã thích từ nhỏ.

Rõ ràng biết cô ta thích anh, vậy mà còn phá hư chuyện của cô ta! Con khốn này sao không chết đi chứ?

Khi cô ta đang mải nghĩ chuyện trong lòng, Tô Nam ngồi trên sofa nhỏ thấy không thoải mái bèn đẩy cô ta sang một bên.

“Ngồi qua bên kia đi, tôi muốn nằm!”

Tô Nguyệt lườm cậu ta một cái rồi xách túi đi ra cửa.

Nếu phải kể ra người cô ta ghét nhất là ai thì đầu tiên đó chính là Tô Mật và người thứ hai là Tô Nam.

Nếu như có cơ hội, cô ta nhất định phải cho Tô Nam biết rõ em trai phải biết tôn trọng chị gái như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play