Tô Mộc Trạch thở dài.

“Em đấy, đừng có quá đáng quá, dù sao ông ta cũng là chú của chúng ta.”

Mắt Tô Mật chợt đỏ hoe, không kìm nén được nỗi tức giận trong lòng.

“Quá đáng? Em làm như vậy mà gọi là quá đáng sao? Em còn chưa làm gì mà sao lại nói em quá đáng chứ?”

“Anh nhận ông ta là chú mà sao không thấy ông ta nhận anh là cháu vậy?”

“Điểm này là điểm em ghét nhất ở bố và anh. Cứ nói em nhịn nhịn rồi cuối cùng thì sao? Bố vào tù anh nằm viện, đây chính là kết quả của việc chúng ta cứ mãi để ý đến quan hệ ruột thịt.”

“Em nói anh biết, Tô Mộc Trạch, em sẽ không nhịn đâu!”

“Dựa vào cái gì em phải nhịn khi ông ta hủy hoại gia đình của em? Bây giờ em không có chứng cứ nhưng anh cứ đợi đi, một ngày nào đó em sẽ khiến cho Tô Kiến Phong nếm trải mùi vị cửa nát nhà tan, vợ con ly tán.”

Tô Mộc Trạch có chút kinh hãi.

“Tiểu Mật, em, em không sao chứ?”

Anh biết Tô Mật luôn bất mãn với gia đình chú hai Tô Kiến Phong, thật ra anh cũng bất mãn, nhưng anh đã quen nghe lời bố nên luôn nhường nhịn Tô Kiến Phong về mọi mặt, cho dù có lúc bị lấn áp lên đầu lên cổ anh cũng phải mắt nhắm mắt mở chịu đựng.

Nhưng Tô Mật thì không bao giờ nhịn.

Ở nhà nếu bố dám bắt cô nhịn cô sẽ nổi giận, sau đó bố lại phải tốn nhiều sức lực để dỗ dành đứa con gái này.

Khi lớn hơn, Tô Mật dần dần không so đo với nhà Tô Kiến Phong nữa, Tô Mộc Trạch còn nghĩ rằng cô đã quen với việc phớt lờ họ.

Bây giờ anh mới biết, không phải cô quen mà cô luôn ép mình phải nhịn.

Cô nhẫn nhịn đến bây giờ, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hoàn toàn bộc phát.

Tô Mật hít một hơi thật sâu, kìm nén sự kích động của mình xuống.

“Không sao đâu anh. Em chỉ nói cho anh biết rằng em muốn nhịn ai nhường ai đều tùy vào tâm trạng và sở thích của chính em. Đáng tiếc, gia đình của Tô Kiến Phong đã không còn nằm trong phạm vi mà em có thể nhẫn nhịn.”

“Anh muốn nhẫn nhịn đó là chuyện của anh, nhưng anh đừng ép em phải học theo anh. Em không nhịn được, nếu còn nhịn nữa em sẽ xách dao đến chém cả nhà bọn họ đấy.”

“...”

Tô Mộc Trạch im lặng một hồi rồi lúng túng chuyển chủ đề.

“Tùy em thôi, không cần để ý đến anh đâu. Anh cũng chỉ nói như vậy, thật ra anh cũng rất ghét bọn họ.”

“Không nói đến những chuyện không vui nữa.”

“Không phải lúc nãy ở trong phòng em nói có chuyện muốn nói với anh sao? Chuyện gì thế?”

Lần này đến lượt Tô Mật im lặng.

“Em đã sa thải Viên Đạt rồi.”



Tất nhiên Tô Mộc Trạch đã biết chuyện này, anh vỗ tay Tô Mật, không ý kiến gì về chuyện này.

Thật ra anh cũng thấy chuyện này Tô Mật làm rất đúng.

Chỉ là trực tiếp quá, không chừa lại cho người ta chút thể diện.

Trong kinh doanh, thành thật là khung xương còn sự khéo léo chính là thân xác.

Cho dù có làm chuyện gì đi nữa thì cũng nên chừa lại một chút thể diện mới là cách làm đúng đắn.

Làm việc chừa đường lui, sau này dễ gặp lại.

Trên thương trường, không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có đối tác vĩnh viễn mà chỉ có lợi ích mới là trên hết.

Nhưng bây giờ Tô Mộc Trạch không cách nào dạy đạo lý này cho Tô Mật, người đang vô cùng tức giận.

Tô Mật giải thích ngắn gọn lý do sa thải Viên Đạt.

Thật ra ăn hoa hồng hay nhận quà tặng là chuyện khó tránh khỏi. Không phải Tô Mật không biết có nhiều khi mọi người đều phải giả vờ như không biết. Không phải có rất nhiều công ty còn thu phí giao tiếp đó sao? Chỉ để cho hợp quy cách thôi.

Quy tắc ngầm của ngành nghề, không thể bị thay đổi bởi sức mạnh của một người.

Lỗi của Viên Đạt chính là do ông ta ăn quá nhiều.

Chưa tới nửa năm kể từ khi bố xảy ra chuyện, ông ta đã từ một người ngay thẳng không vụ lợi trở thành một tay lão luyện thành thạo trong việc trục lợi. Nếu chỉ có vậy thì cũng không nói. Nể tình ông ta là người được bố đề bạt, bổ nhiệm vẫn có thể chấp nhận được.

Nhưng khiến người ta không chịu được nhất đó chính là cờ bạc, không có tiền đánh bạc thì biển thủ công quỹ thậm chí còn biển thủ rất nhiều. Trong vòng nửa năm đã biển thủ ít nhất là 80 triệu, cho đến khi ông ta bị sa thải, cũng chỉ trả được 12 triệu tiền biển thủ. Khi dây chuyền vốn của phòng mua hàng ở Tô thị xảy ra vấn đề, người ở dưới không thể chịu đựng được nữa, công trình đang xây không có cách nào tiếp tục được nên mới có người lén báo với Tô Mật nên Tô Mật mới biết.

Không những thế, ông ta còn bán cả vật liệu xây dựng cao cấp đổi thành loại kém nhất để lấy lại vốn cược, không biết tham ô bao nhiêu tiền ở trong đó.

Tham ô quá mức đã khiến cho bên A phát hiện có gì đó không đúng, liền lật tẩy chuyện này trước mặt Tô Mật.

Nếu không, Tô Mật sẽ không đối phó với người mà trước kia mình từng gọi là chú. Thậm chí còn gạt bỏ sĩ diện của mình để đi quyến rũ Yến Nam Qua.

Do lỗi của Viên Đạt mà một số công trình đang thi công của Tô thị không có cách nào tiếp tục được.

Sau khi nhận được dự án Địa Vương, được người ta ứng trước cho một số vốn mới dần có thể hoạt động trở lại.

So với những tổn thất kinh tế và tổn thất danh tiếng thì việc ông ta trêu chọc nhân viên nữ ở công ty chẳng là gì cả.

Tô Mật vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc khi kể những chuyện này.

“Anh, anh có biết em còn điều tra được gì không?”

“Viên Đạt và Viên Khả Khả, vợ hai của Tô Kiến Phong là anh em ruột.”

“Khụ khụ.”

Lần này Tô Mộc Trạch mới thật sự ngạc nhiên.



“Cái gì? Chú hai cưới vợ hai?”

“Đến giờ mà anh còn kêu ông ta là chú hai?” Tô Mật lườm anh ấy.

“Người ta còn tổ chức một đám cưới chính thức ở nước ngoài kia kìa. Đúng rồi, chú hai còn đăng ký kết hôn với Viên Khả Khả ở Úc. Anh xem đây không phải cưới vợ hai thì là gì?”

“!!!”

Bây giờ Tô Mộc Trạch thật sự thán phục người chú hai này.

Chuyện này quá kín, nếu không phải Tô Mật nói thì anh cũng không biết.

“Vợ bé và vợ lớn của người ta thật sự ngang hàng. Thím hai còn tưởng mình gặp được người bạn tốt không chê mình quê mùa. Haha, nhưng người ta đang chính thức hạ gục bà ta.”

“Anh với bố luôn cảm thấy quan hệ giữa Viên Đạt và Tô Kiến Phong không được tốt, còn khuyên Viên Đạt đừng chấp nhặt với Tô Kiến Phong, nhưng anh có biết không? Theo như em điều tra, bọn họ là bạn học cùng lớp khi còn học đại học, lúc đó bọn họ rất thân, thậm chí nhà của Viên Đạt gặp chuyện không may, Tô Kiến Phong còn chi tiền cho.”

“Em vừa sa thải Viên Đạt thì Tô Kiến Phong liền đến cầu xin, với tình cảm và mối quan hệ như vậy mà anh nghĩ quan hệ của người ta không tốt sao?”

Vẻ mặt của Tô Mộc Trạch càng ngày càng nghiêm trọng.

“Cũng có nghĩa là Tô Kiến Phong đã bắt đầu lên kế hoạch dụ bố vào tròng từ lâu rồi?”

Tô Mật cười khẩy.

“Chuyện này thì em không biết, em chỉ biết quan hệ của bọn họ không bình thường, người liên lạc với y tá cũng không bình thường. Em đã tìm cao thủ đi theo dõi nhưng cao thủ chỉ dò theo được đến ngân hàng Thụy Sĩ, sau đó không có manh mối nào nữa.”

“Anh nói xem, người bình thường có đến ngân hàng Thụy Sĩ mở tài khoản không?”

Tô Mộc Trạch im lặng.

“Bố và anh luôn cảm thấy Tô Kiến Phong không hề có bản lĩnh, nhưng em thấy người ta làm ra được những chuyện này thì còn có bản lĩnh hơn cả hai người đấy!”

“Chó không sủa mà cắn người mới là hung ác nhất.”

Vì vậy, bố và anh đã bị cắn trả.

“Cho nên anh à!” Tô Mật nghiêm nghị nói: “Sau này đừng nói với em rằng ông ta là chú hai. Em không có người chú hai như vậy đâu.”

“Hai người không muốn đối phó với ông ta. Được thôi, vậy để em đối phó.”

“Yêu cầu duy nhất của em đó là bất kể em làm gì, cả anh và bố đều không được trách em.”

Nếu không cô thật sự nghi ngờ gia đình cô có phải là Thánh Mẫu Bạch Liên chuyển thế hay không.

Đợi đến khi chết mới tin rằng mình đã nuôi một con Bạch Nhãn Lang*.

* Bạch Nhãn Lang: Sói mắt trắng" (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo. Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả.

Rất lâu sau, Tô Mộc Trạch mới gật đầu. Anh chưa bao giờ là loại người lấy ơn báo oán, nhất là sau khi Tô Kiến Phong làm nhiều chuyện ghê tởm như vậy.

“Được, em cứ làm mạnh tay đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play