Lúc Thường Hải định nói, thì có một người đi tới, đề tài này liền dừng ở đây.
Mấy trăm người cùng nhau ăn cơm, đúng là quá khủng bố, người chịu trách nhiệm tổ chức bao hết cả khách sạn, hơn ba trăm người tề tụ cùng một chỗ, nhưng có thể bởi vì kiêng kỵ thân phận nên ngoại trừ chúc rượu nhau, cũng không có ai lớn tiếng ồn ào.
Tô Mật ngồi ở bàn tròn khoảng mười người, trong đó chỉ có cô và một người nữa tầm ba mươi tuổi, nghe nói là kiến trúc sư nổi tiếng, là phụ nữ.
Ngoài trừ Yến Nam Qua và Tô Mộc Trạch, Tô Mật cũng đã nghe nói đến không ít tên kiến trúc sư nổi tiếng, nhưng trong nước hay nước ngoài, cô chưa từng nghe qua người phụ nữ này.
Nên cũng không biết người này là thật là giả.
Lúc nói chuyện với người khác trông cô ta rất vui vẻ, nhắc tới nghề kiến trúc thì nói mạch lạc rõ ràng.
Rất nhiều người sau khi ăn uống với nhau xong thì cũng đường ai nấy đi, bắt đầu một mối quan hệ thân thiết khác.
Tô Mật vẫn luôn tìm cơ hội tiếp tục hỏi Thường Hải về vấn đề kia, nhưng bọn họ lại không cùng một bàn, thậm chí còn cách nhau tận hai cái bàn, muốn chào hỏi nhau còn không tiện, chớ đừng nói là nói chuyện trực tiếp.
Hơn nữa, đây không phải là chỗ thích hợp để nói chuyện.
Cuối cùng cũng ăn xong, Tô Mật vừa định đi tìm người, lại phát hiện không thấy người đâu.
Chạy ra bên ngoài mới phát hiện Thường Hải và mấy người bạn đi tiếp tăng thứ hai.
Vì sốt ruột nênTô Mật cũng đi theo.
Mấy người đàn ông trung niên tụ họp tăng thứ hai, chính là đi tìm mấy quán karaoke có mấy cô gái nhỏ xinh đẹp. Trong giờ giới nghiêm thì ở phòng riêng kiếm chút lợi lộc, sau giờ giới nghiêm thì từng người ra ngoài đi chơi đêm.
Lúc thấy Tô Mật đuổi theo, mắt của mấy cái ông già đều sáng, trêu ghẹo Thường Hải.
Thường Hải bất ngờ.
Biết mấy ông già này đang nghĩ gì, chắc chắn cho rằng Tô Mật coi trọng ông ta.
Có trời đất chứng giám, làm sao có thể chứ?
“Đừng có nghĩ bậy bạ, người ta là tổng giám đốc của Tô thị đấy. Vì tôi cảm thấy dung mạo cô ấy giống như đứa con gái bỏ nhà đi của tôi nên có nói vài câu mà thôi.”
Càng nói mấy ông già này càng có ý nghĩ xấu xa hơn.
Nhưng bọn họ không nói ngay trước mặt Tô Mật, mà chỉ nháy mắt ra hiệu cười vui vẻ, vừa nhìn liền biết là có mục đích không đơn thuần
Tô Mật không sợ, cũng không để ý ánh mắt của những người đàn ông đánh giá cô, mà thẳng thừng ngồi xuống bên cạnh Thường Hải.
"Chú Thường Hải, có thể cho tôi mượn ảnh chụp của con gái chú được không?"
Một người đàn ông có bụng bia bước tới.
"Ảnh chụp gì đó? Lão Thường này, đứa con gái kia của ông vẫn không thèm liên lạc với ông sao?”
Thường Hải cười khổ.
"Ừ, tôi đang suy nghĩ có phải nó muốn tôi ly hôn rồi mới quay về hay không. Mấy ngày gần đây tôi cũng đang làm thủ tục ly hôn rồi. "
"Con gái ông cũng thật kì quái, sau này thế nào cũng sẽ ở nhà người khác trừ phi cả đời này không lấy chồng. Lão Thường này, nếu bà vợ kia sinh cho ông một đứa con, ông có chịu không?"
Thường Hải đối với chuyện này, thật sự không quan tâm lắm.
“Phải nhìn xem con bé ưng ai nữa đã. Con gái đúng là được mẹ chiều quá đâm ra sinh hư, còn con trai thì sao? Dạy dỗ không được thì la không bằng sinh ra cái chày gỗ. Nhưng con gái của tôi cũng rất thông minh, tôi đã nói với ông rồi đấy, Linh Tuệ nhà tôi thi đại học toàn tỉnh đứng vị trí thứ ba đó, ây, nhưng tất cả đều là lỗi của tôi mà.”
Có một người đi tới gần.
"Còn hai thằng con trai nhà tôi, cùng một mẹ sinh ra mà lúc nào cũng thấy ngứa mắt nhau? Có đôi khi tôi hận không thể nhét bọn nó trở lại vào bụng mẹ.”
"Lão Vương[1], ông nên coi lại ông có bao nhiêu đứa con nha? Không phải ông có năm đứa sao? Ông đừng quên mấy đứa con bên ngoài, dù sao cũng là cùng cha đấy."
[1]Vương ở đây là ý chỉ vua có năm thê bảy thiếp, nhiều con.
"Xì, ông mới là lão Vương, ông đây họ Uông không phải Vương. Bên ngoài thì bên ngoài, có thể giống với trong nhà sao? Lại nói, ba đứa kia đều là con gái nhỏ, chỉ cần không bị chết đói, sau này tìm cho bọn chúng một nhà chồng không phải là được rồi sao?"
"..."
Đề tài của nhóm mấy ông già là con gái có tác dụng hay không, rồi từ từ lệch sang chuyện tình cảm bọn nhỏ.
Chỉ có Thường Hải không ngừng dùng khăn giấy lau mồ hôi lạnh rồi cười trừ, bị người khác chế nhạo cũng không để ý.
Lúc này Tô Mật rất khâm phục ông ta.
Mặc dù xử lý chuyện nhà không được thỏa đáng cho lắm, nhưng biết kiềm chế không ăn chơi dâm loạn, nên tính ra người này cũng không quá xấu.
Mấy người đàn ông kia bắt đầu kêu những cô gái đẹp vào cùng ca hát uống rượu chơi súc sắc, còn Thường Hải thì không được tự nhiên nên trở thành người vô hình.
Ông ta xấu hổ ngồi ở bên cạnh nói chuyện với Tô Mật.
"Thật ngại quá, bọn họ cũng không phải là cố ý, hôm nay đã kiếm chế bớt rồi đấy. Cô cứ yên tâm, bọn họ chắc chắn sẽ không làm những chuyện không nên nhìn đâu."
Quả thực chẳng biết nói thế nào.
Nếu như tâm trạng bọn họ thoải mái thì còn làm ra cái dạng gì?
Tô Mật không muốn thảo luận vấn đề này với một ông già.
Cô chỉ thấy hứng thú tấm hình chụp của ông ta.
"Chú Thường Hải, con gái chú tên đầy đủ là Thường Linh Tuệ sao?"
"Không, Linh Tuệ lấy họ mẹ gọi là Tô Linh tuệ, cho nên ban đầu tôi mới nói với cô, con gái của tôi tướng mạo không chỉ giống cô mà ngay cả họ cũng giống."
“Trách sao. Trước kia tôi đi du học, cũng từng gặp một cô gái có dáng dấp rất giống tôi, tên tiếng anh của cô ấy là Linda, trên lỗ tai có một nốt ruồi giống như chú nói. Không biết có phải con gái chú hay không?”
"!!" Thường Hải lập tức kích động: “Đúng là con bé rồi, tên Linda, khi con bé đã nói muốn đổi tên là Linda vì tên Linh Tuệ nghe không êm tai, mà cô gặp con bé ở quốc gia nào vậy?”
Tô Mật quái lạ nhìn ông ta.
"Cô ấy thật sự chưa từng liên lạc lại với chú sao? Mặc dù cô ấy hay nói bố mình rất ngốc, thường xuyên bị người ta lừa gạt, nhưng có thể thấy, thực ra cô ấy rất yêu bố của mình."
"Con bé thật sự đã nói như vậy sao? Cô Tô, cô, cô không gạt tôi chứ?"
Thường Hải từ từ bình tĩnh lại sau khi bị kích động, nghi ngờ hỏi.
Trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy.
Ông ta vừa mới nói Tô Mật và con gái của ông ta có dáng dấp giống nhau,thì vừa khéo Tô Mật cũng quen cũng quen một cô gái có dáng dấp giống cô.
Tô Mật mặc kệ nghi ngờ của ông ta, lấy chứng cứ ra.
"Đây là hình chụp lúc chúng tôi ở nước Pháp, chú xem có phải con gái chú hay không? Thực ra tôi cảm thấy xác suất không lớn lắm, vì dù sao Linda mà tôi quen biết là một họa sĩ lang thang, còn con gái chú thành tích tốt như vậy, hẳn là không đến mức đó chứ?"
Linda mà Tô Mật biết, chỉ là một người bình thường, còn Linh Tuệ trong miệng Thường Hải là một cô gái thông minh, nên có thể không phải là cùng một người.
Linda trong hình trang điểm rất đậm, đến nỗi không nhìn ra được dung mạo, nhưng nhìn kỹ hai người cùng một chỗ quả thật rất giống nhau, chỉ khác là Tô Mật trang điểm nhẹ, không quá lòe loẹt.
Thường Hải cầm điện thoại mà tay run lên, trong mắt hình như đã có nước mắt muốn rơi xuống.
Ông ta mơ hồ nhìn hai cô gái trong bức hình, Tô Mật có rất nhiều ảnh hai người chụp chung, dù sao tha hương nơi đất khách quê người, gặp được một người giống với bản thân mình là xác suất rất thấp, gần như là bằng không.
"Tôi rất chắc chắn, đây chính là con gái của tôi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT