Edit: Gấu Gầy

Chương 84

Núi Phù Lăng nằm ở phía Tây Bắc kinh thành, dưới chân núi là bãi săn của Hoàng gia, trên núi có một ngôi chùa nhỏ thanh tịnh đẹp đẽ, giữa sườn núi rừng trúc như biển, đỉnh núi đỏ thắm hoa mai, hiếm có cảnh chùa nào đẹp đến như vậy. Ngày thường văn nhân thi sĩ, quan to quý tộc, tiểu thư thế gia vui mừng đến đây cầu phúc cầu duyên, vun đắp tình cảm.

Nhậm An Lạc đã tới hai lần, một lần là lúc mới vào kinh, ở trong bãi săn thể hiện tài năng nhất tiễn tam điêu, gặp lại Hàn Diệp sau mười năm; một lần là hiện tại, nàng đi bộ đến, gỡ trang sức xuống, thay áo vải đơn giản nhất, bên ngoài khoác áo lông lớn, giống như năm đó nàng một thân sạch sẽ được đưa đến núi Cửu Hoa, đến gặp Đế Thịnh Thiên.

Tên huý Đế Thịnh Thiên này nghe qua thật quá xa vời, trên Vân Hạ có rất nhiều dã sử truyện ký, có người tôn kính gọi là Đế gia chủ, có người sợ hãi gọi là Tu La, nhưng nàng vẫn muốn gọi Đế Thịnh Thiên một tiếng "sư phụ", dù rằng nàng chưa từng gọi như vậy.

Kỳ thật trước khi Nhậm An Lạc tám tuổi, đối với cô tổ mẫu danh chấn thiên hạ này cũng không có quá nhiều ấn tượng, khi Thái tổ băng hà, nàng mới hai tuổi, sau đó Đế Thịnh Thiên ẩn tích thiên hạ, rất ít xuất hiện trước mặt người khác. Sáu năm sau Đế gia sụp đổ, nàng được Lạc gia bảo vệ, Lạc Minh Tây lặng lẽ đưa nàng đến chùa Vĩnh Ninh xin chữa bệnh, Đế Thịnh Thiên vẫn không hề xuất hiện, mãi đến hai năm sau...

Ngày giỗ tộc nhân Đế gia, gió thu lạnh thấu xương, cây cối khô héo khắp núi, một mình nàng ôm vàng mã và hương nến mất hai canh giờ mới bò lên được mộ phần của các tiền bối Đế gia trên núi Cửu Hoa, nhìn thấy bóng trắng thuần đang quỳ trước mộ.

Y phục trắng, giày cũng trăng;

Khuôn mặt tái nhợt, tóc dài như tuyết.

Quỳ gối thẳng tắp trước các ngôi mộ đầy khắp núi, mặc dù chỉ là một người đơn bạc, nhưng lạnh lẽo nặng trĩu như Thái Sơn, cả đỉnh núi dường như đều nhuốm màu thê lương từ bóng người trắng thuần kia, nàng chưa từng thấy nỗi bi thương buồn thảm đến như vậy.

Chỉ một bóng lưng, nàng đã có thể xác định, người kia là Đế Thịnh Thiên, ngoại trừ người, trên đời sẽ không còn ai quỳ trước mộ tổ tiên Đế gia như thế.

Nhậm An Lạc không thể nào diễn tả sự chấn động lúc đó, có lẽ cả đời này nàng cũng không thể quên được cảm xúc trong chớp mắt ấy.

Giống như trên thế gian thê lương này, đột nhiên biết được trên đời này không chỉ có một mình nàng cô đơn gánh lấy món nợ máu gia môn và nỗi oan của tám vạn tướng sĩ đã khuất, ngây thơ mịt mờ bước qua một đời nặng nề tuyệt vọng.

Khoảnh khắc nhìn thấy Đế Thịnh Thiên, hơn bảy trăm ngày sau khi Đế gia bị diệt tộc, lần đầu tiên sự nóng bỏng và hy vọng trong lòng nàng dâng lên muốn trào ra ngoài.

Từ đầu đến cuối, Nhậm An Lạc không hề hỏi Đế Thịnh Thiên vì sao lại biến mất mấy năm trên Vân Hạ, có phải nàng cũng không ngờ được có một ngày Hàn gia sẽ vong ơn bội nghĩa táng tận lương tâm, thậm chí không hỏi nàng tại sao lúc cả nhà Đế gia bị giết, quân Đế gia hàm oan chết thảm lại biến mất không còn tung tích.

Trước đây nàng đã nghĩ đến vô số cảnh chất vấn và lời giải thích, nhưng ngày đó mọi lời nói đều đột nhiên tan biến.

Đế Thịnh Thiên là người, không phải thần.

Nàng không thể trách cứ thân nhân duy nhất của nàng, nếu thời gian có thể quay ngược lại, người bằng lòng sẵn sàng hy sinh tất cả để vãn hồi chuyện năm đó, trên đời này ngoại trừ Đế Tử Nguyên nàng, chỉ còn Đế Thịnh Thiên.

Trời vào đông, tuyết rơi dày, thềm đá trên núi Phù Lăng mặc dù có các sa di quét dọn, nhưng vẫn còn một lớp tuyết mỏng, giẫm lên trên, phát ra tiếng sột soạt.

Nhậm An Lạc siết chặt áo lông, vươn tay hà hơi, từng bước đi lên đỉnh núi.

Ngày càng lớn tuổi, trải qua nhiều chuyện, luôn thích 'bi thương xuân thu'.

Lúc đó, trước ngôi mộ Đế gia trên núi Cửu Hoa, khi nhìn thấy nàng, Đế Thịnh Thiên đã có tâm trạng như thế nào?

Nàng không phải Bồ Tát, thực sự đoán không ra. Nhưng... vẫn luôn nhớ rõ sự kinh hỉ trân trọng thoáng qua trong ánh mắt của Đế Thịnh Thiên.

Ngay cả trong ba năm sau đó, dù sớm chiều chung sống, nàng cũng chưa từng thấy một nụ cười của Đế Thịnh Thiên, nhưng Nhậm An Lạc biết, Đế Thịnh Thiên đối xử với nàng, dốc hết tâm huyết giống như đối với đứa cháu duy nhất năm đó... phụ thân nàng Đế Vĩnh Ninh.

Nhậm An Lạc bây giờ chỉ có vẻ bề ngoài, cầm kiếm dọa người hoặc đối phó với ít kẻ xấu còn được, nếu gặp phải cao thủ nhất định sẽ bị lộ nội tình, nàng leo hơn nửa canh giờ, mới nhìn thấy một góc chùa trên đỉnh núi, ánh mắt sáng lên, chạy chậm một mạch thêm nửa nén hương mới tới đỉnh núi.

Có lẽ mấy ngày nay tuyết rơi dày đặc, núi Phù Lăng vô cùng lạnh lẽo, nàng không ngừng bước chân, đi vào rừng hoa mai, từ xa trông thấy bóng người ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn đá ở khu đất trống trong rừng.

Người nọ tay cầm quân cờ, ngưng thần quan sát cục diện, một thân trường bào đen huyền, mái tóc bạc trắng càng thêm nổi bật.

A, Nhậm An Lạc đột nhiên nhớ tới, đại thúc Lạc gia có nói qua, mái tóc của cô tổ mẫu không phải bạc trắng lúc Thái tổ qua đời, mà là rất nhiều năm sau, nàng xuất hiện ở núi Cửu Hoa, quỳ trước phần Đế gia, quỳ nửa tháng cũng không động đậy, ngày đêm không nghỉ, từ đó, tóc bạc như tuyết.

Lạc đại thúc nói, đây là cô tổ mẫu tự trừng phạt chính mình. Trên đời này đã không còn ai có thể khiển trách Đế Thịnh Thiên, chỉ có chính nàng.

Nhậm An Lạc cứ thế nhắm mắt đưa chân bước lên, lúc sắp tới miệng liền toe toét, cười vài tiếng hì hì ngây ngô, chạy vài bước đặt mông ngồi đối diện người nọ, lộ ra một hàm răng trắng.

"Ây da, cô tổ mẫu! Hôm nay thật trùng hợp, người cũng đến đây ngắm tuyết ngắm mai sao!"

Nếu như trong rừng mai này có người thứ ba ở đây, đồng thời còn biết thân phận của hai người này, chỉ sợ một hơi cũng không thở được, đã chết không rõ nguyên nhân.

Cũng may chỗ này ngoại trừ hai người, không còn ai khác.

Đế Thịnh Thiên mí mắt cũng không nhấc lên, chỉ bình tĩnh nhìn ván cờ trên bàn đá, tay cầm cờ ngừng giữa không trung.

Nhậm An Lạc tự cảm thấy mình bị lạnh nhạt, bĩu môi, chỉ chỉ vào mép bàn cờ: "Đây, đi ở đây, đi nước này, lấy mình làm mồi nhử, dụ quân địch ra giết..."

Nàng thấy hứng thú, liên tục chỉ đạo: "Lại đi nước kia, chúng ta dùng kế bỏ trống thành, chỉnh chết đám gian tặc kia!"

Cô tổ mẫu này của nàng được thế nhân truyền tụng giống như thần nhân, võ công mưu lược, y thuật binh pháp đều có một không hai trên thế gian, chỉ có đánh cờ là dở, vả lại còn thích tự nhốt mình trong nhà luyện tập, mấy năm nay, vẫn không có chút tiến bộ nào.

Ài, thế gian này quả nhiên là công bằng, làm sao có người thập toàn thập mỹ như vậy, chỉ là thổi phồng lên thôi. Nhậm An Lạc càng nghĩ càng đắc chí, trong nháy mắt, trên bàn cờ chỉ nhìn thấy Nhậm An Lạc chỉ điểm giang sơn, quơ quơ hai ngón tay nhiệt tình chỉ trỏ.

Sau khi Đế Thịnh Thiên bị chèn ép đến không còn một thành trì nào, cuối cùng cũng ngước mắt lên, nhìn Nhậm An Lạc cả người sắp bò trên bàn đá, phất phất tay, quát lớn: "Quân tử chân chính xem cờ không nói."

"Cái này mà gọi là đánh cờ gì chứ, không phải người một mình nhàn rỗi đến nhàm chán tìm thú vui thôi sao, con đến chỉ điểm một chút, cũng giúp người phá cục diện này. Cô tổ mẫu người nói, có đúng không?"

Nhậm An Lạc cười hì hì ngẩng đầu.

Đột nhiên bắt gặp Đế Thịnh Thiên nheo mắt lại, nàng chợt lo lắng trong lòng, thầm nghĩ 'không ổn rồi'.

Quả nhiên, một âm thanh lạnh lùng đột ngột vang lên trong rừng mai.

"Tổ huấn Đế gia điều thứ một trăm lẻ ba."

Nhậm An Lạc lập tức đứng lên, lanh lảnh đáp: "Không được nói lời ngỗ nghịch với trưởng bối."

"Quy tắc cũ."

Đế Thịnh Thiên lười biếng liếc mắt nhìn nàng một cái. Nhậm An Lạc cởi áo lông xuống, chỉ mặc áo vải mỏng manh, bắt đầu chạy vòng quanh bàn đá trên bãi đất trống trong rừng mai.

Đế Thịnh Thiên được thanh tịnh, cầm quân cờ, trái phải tay trái, ngươi tới ta lui, rất thỏa mãn.

Một nén hương trôi qua, hai nén hương trôi qua, tiếng thở dốc khe khẽ từ một bên truyền đến, nhưng tiếng bước chân vẫn chưa ngừng lại, đến khi chạy xong năm mươi vòng, Nhậm An Lạc đầu đầy mồ hôi mới tiến lại gần.

"Cô tổ mẫu..."

Nhậm An Lạc kéo dài giọng điệu, một lời ủy khuất còn chưa bắt đầu nói, đã bị một câu của Đế Thịnh Thiên chặn ở trong cổ họng.

"Hơi thở yếu ớt, nội lực cạn kiệt, chưa chắc nửa năm đã hồi phục, con ở núi Cửu Hoa khổ luyện mấy năm, lại bị hủy trong chốc lát. Hàn Diệp đáng giá vậy sao?"

Vẻ vui đùa trên mặt Nhậm An Lạc tan đi, nàng nghiêm túc lại, đi đến bên cạnh bàn đá, ngồi xuống: "Có việc nên làm, có việc không nên làm, thiếu nợ thì phải trả, cũng may, hiện giờ thứ con nợ vẫn còn có thể trả."

Đế Thịnh Thiên cúi đầu, giương mắt lên: "Có thể trả thì tốt, Hàn Diệp... mấy năm nay, sợ là đã làm khó hắn."

Nhậm An Lạc rất ít khi thấy cảm xúc của Đế Thịnh Thiên dao động, nhưng không ngờ khi nàng nhắc tới Hàn Diệp lại có chút không đành lòng, đây thật sự là chuyện hiếm lạ.

"Nửa năm trước dưới thương sơn, là người cứu Quy Thiên?"

Chợt nhớ tới cái tên tham ăn đến nay vẫn còn ăn vạ ở Nhậm phủ, Nhậm An Lạc hỏi.

Đế Thịnh Thiên gật đầu: "Đi ngang Thương Sơn, thuận tay cứu, thiên phú của hắn không tồi, hiện giờ con mất hết công lực, giữ lại hắn vừa lúc có thể dùng."

Nhậm An Lạc thầm nghĩ, vị cô tổ mẫu này của nàng quả sự cứ như thần vậy, tên hộ vệ Quy Thiên tới như mưa phùn ngày xuân, phải gọi là chuẩn xác kịp thời. Chuyện vặt đã hỏi xong, nàng bắt đầu thỉnh tội.

"Cô tổ mẫu, vì muốn ngăn cản hôn sự của Hàn Diệp, con đã bảo Chung Hải nói ra chuyện ở núi Thanh Nam."

Đáy mắt Đế Thịnh Thiên bình thản, vẫn một mình hứng thú chơi cờ, chỉ hỏi: "Con ngăn cản hôn sự của hắn, lý do là gì?"

Nhậm An Lạc dừng một chút, chống cằm, ỉu xìu nhìn tình hình chiến đấu của hai quân trên bàn cờ: "Đế Thừa Ân kia ban đầu vào Thái Sơn vốn dĩ là để kéo dài thời gian của chúng ta với Hoàng gia, ai ngờ tên lỗ mãng kia một lòng muốn cưới nàng vào cửa, con thấy hắn một đường vượt qua chông gai cũng không dễ dàng gì, nên mới trượng nghĩa một lần; hơn nữa, lần này con nhìn không kĩ, không nhận ra lòng dạ cô nương này rất đen tối... thật sự không dám đẩy tai hoạ cho tên ngốc nghếch kia, kẻo sau này trong lòng hổ thẹn, ngủ không yên."

Nhậm An Lạc chắp hai tay lại: "A di đà Phật, như thế cũng coi như cứu người nửa đời yên vui, thiện tai thiện tai."

Đế Thịnh Thiên mặc nàng pha trò: "Ngăn cản thì ngăn cản đ. Chuyện quân Đế gia ở núi Thanh Nam, con tính thế nào?"

Đúng vậy, trọng điểm đến rồi. Nhậm An Lạc ngồi thẳng người, trầm ngâm một lát, mới nói: "Chỉ là vẫn chưa tìm được lão tướng thành Thanh Nam, nếu những lão tướng đó có người còn sống, chuyện này sẽ nắm chắc mười phần."

Đế Thịnh Thiên nghe vậy, mới nghiêm nghị nhìn nàng: "Đã biết người mưu hại Đế gia năm đó là ai chưa?"

Nhậm An Lạc gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Thái hậu. Năm đó bức thư đưa đến tay phụ thân là do Thái hậu phỏng theo bút tích của Gia Ninh Đế mà viết. Mấy ngày trước sau khi Chung Cảnh nói ra chuyện này, Trung Nghĩa Hầu được bí mật đưa đến Từ An điện. Mấy năm nay, Trung Nghĩa Hầu phủ quyền thế ngập trời, cũng là Thái hậu một tay nâng đỡ. Khương Du năm đó từ trong phủ lục soát ra thư từ cấu kết, hoặc là chính hắn tham gia vào chuyện này, hoặc là Thái hậu đã đặt bức thư ở Đế gia từ trước, vu oan hãm hại."

Nhậm An Lạc nói xong, Đế Thịnh Thiên im lặng một lúc.

Nàng liếc mắt nhìn Đế Thịnh Thiên, thoáng thấy sự lạnh lùng vô định sau trong ánh mắt, khẽ thở dài.

Một cơn gió thổi qua, hoa mai rơi xuống, Đế Thịnh Thiên lấy ra một lọ thuốc đen như mực từ trong tay áo, đặt lên bàn cờ.

"Ta cạy mở sơn động mà lão Tịnh Huyền đang bế quan, nhờ hắn luyện mấy viên đan dược, một tháng một viên, trong vòng ba tháng nội lực có thể khôi phục một ít, hiện giờ con tiêu tan cạn kiệt, nên chỉ có thể khôi phục một nửa."

Nhậm An Lạc thầm nghĩ leo núi nửa canh giờ, cuối cùng cũng vớt vát được chút vốn trở về, lẳng lặng tiếc thương vài câu cho lão nhân gia lần nào bế quan cũng bị lôi ra cứu giúp chúng sinh, cầm lấy lọ thuốc bỏ vào tay áo.

"Con đã điều tra ra được rồi, muốn làm thế nào thì cứ làm thế đó, nếu muốn gặp ta, tới ngôi chùa nhỏ trên đỉnh núi này là được."

Nhậm An Lạc nhìn xung quanh, tò mò hỏi: "Cô tổ mẫu, nếu chủ trì nói ra ngoài tin tức người đang ở đây..."

Đế Thịnh Thiên nhẹ nhàng xua tay: "Hắn không dám, chùa này là danh nghĩa của Đế gia. Nếu hắn dám nói ra, ngày mai ta sẽ phá hủy ngôi chùa này, xây thanh lâu."

Vẻ mặt Nhậm An Lạc cứng đờ, đưa mắt nhìn ngôi chùa được đại quan quý nhân khắp kinh thành cúng kiến tiền bạc nhang đèn một lúc lâu: "Đây là nhà chúng ta?"

Lúc này đến lượt Đế Thịnh Thiên kinh ngạc, nàng ngẩng đầu, xoay quân cờ trong tay, nhíu mày: "con không biết sao? Dưới toà thành kia..."

Nàng chỉ chỉ về phía đế đô: "Năm đó ta và Hàn Tử An vào thành nửa ngày, tất cả khế ước nhà đất ở phía Đông hoàng thành đã sớm bị ta cướp đoạt sạch sẽ, ta là người tốt bụng, để lại cho Hàn gia hắn hơn một nửa. Hiện giờ những khế ước nhà đất đó... đang lót góc bàn trong nhà bếp ở phủ cũ Đế gia, nếu con nhìn trúng nhà nào, trực tiếp cầm khế ước tới cửa đuổi người là được."

Nàng dừng một chút, sờ sờ cằm: "Nếu ai không chuyển nhà, con sai người đưa tin, ta viết một phong thư, rồi tiếp tục tới cửa đòi lại."

Nhìn ánh mắt thản nhiên chính trực của Đế Thịnh Thiên, khóe miệng Nhậm An Lạc giật giật, chớp chớp mắt một lúc lâu, đột nhiên thông suốt, cuối cùng cũng hiểu ra những dã sử về Đế Thịnh Thiên tùy ý điên cuồng rốt cuộc là như thế nào.

Ài, người xưa quả nhiên không gạt ta!

Chỉ là, dựa theo đánh giá khách quan mà nói, thật sự bọn họ đã quá nể mặt Đế gia rồi.

______

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play