Edit: Gấu Gầy

Chương 83

Từ xưa đến nay, có thể coi là chủ tử trong cấm cung cho tới bây giờ chỉ có ba vị... Thái hậu, Hoàng đế và Hoàng hậu.

Hoàng hậu đã băng hà từ mười mấy năm trước, sau khi chuyện quân Đế gia trên Kim Loan điện lan truyền trong cung, từ phi tần cho tới cung nữ thái giám, tất cả đều im lặng.

Nghe nói Thái tử ở Thượng Thư phòng không biết vì sao chọc giận Gia Ninh Đế, lòng người trong cấm cung nhất thời hoảng sợ, ngay cả thị vệ tuần tra đêm khuya cũng bước nhẹ chân, sợ xui xẻo đụng phải Thiên tử và Thái hậu.

Lúc này, trong hậu đường Từ An điện, Thái hậu nghiêng người dựa trên giường mềm, nhìn chằm chằm lão già đang quỳ trên mặt đất, thờ ơ vuốt vuốt hộ giáp* nhọn hoắt trên đầu ngón tay, khuôn mặt ngày thường hiền từ trở nên lạnh lùng băng giá.

"Trung Nghĩa Hầu."

Nghe thấy tiếng hừ lạnh phía trên, Trung Nghĩa Hầu Cổ Khoan vội vàng cúi đầu, dập đầu đáp: "Bái kiến Thái hậu nương nương."

Hắn mặc y phục tù nhân, thân hình gầy gò, khuôn mặt già nua mệt mỏi, khác xa với dáng vẻ khí phách hăm hở của tướng soái biên cương nhất phẩm công hầu mấy tháng trước.

"Chuyện hôm qua trên đại điện chắc hẳn ngươi cũng đã nghe qua, ai gia tín nhiệm ngươi như thế, không ngại phạm vào kiêng kị của Hoàng đế mới giữ được phủ Trung Nghĩa Hầu của ngươi và long thai trong bụng Cổ Chiêu Nghi, ngươi lại làm ra chuyện như vậy cho ai gia!"

Thái hậu đột nhiên phất mạnh tay về phía hắn, Phật châu trên cổ tay thuận thế sượt qua mặt Trung Nghĩa Hầu, 'lách cách' rơi xuống đất, chỉ chốc lát sau, trên trán Trung Nghĩa Hầu đã hiện ra vết bầm xanh tím.

Trung Nghĩa Hầu ngã xuống đất, mang theo sợ hãi: "Thái hậu thứ tội, mười năm trước, lão thần đã tuân theo ý chỉ bí mật điều động quân lính trấn thủ thành Thanh Nam, ngay cả phó tướng đi theo lão thần nhiều năm cũng đã được đưa đến trấn nhỏ sâu trong biên thùy Mạc Bắc, lão thần thật sự không biết Chung Hải cũng tham gia trận chiến năm đó, nếu không mấy năm nay sao có thể đề bạt hắn, gieo tai họa ngập đầu cho Trung Nghĩa Hầu phủ, mang đến hậu hoạn cho Thái hậu, xin Thái hậu minh giám!"

"Bổn cung không thích nhất là lời trốn tránh trách nhiệm. Cổ Khoan, bổn cung hỏi ngươi, chuyện năm đó ngoại trừ Chung Hải, còn nhân chứng nào trên đời nữa không?"

Hàn ý trong lời nói của Thái hậu làm cho tay chân Trung Nghĩa Hầu phát lạnh, hắn vội vàng nói: "Thái hậu yên tâm, phó tướng năm đó của thần đã sớm thay tên đổi họ, không ai có thể tìm ra tung tích. Ngoại trừ Chung Hải, chỉ có một mình lão thần biết được chân tướng."

Thoáng nhìn thấy sát ý trong ánh mắt Thái hậu, trên mặt Trung Nghĩa Hầu hiện lên vẻ nghiêm túc: "Thái hậu giữ lại một tia hương khói cho phủ Trung Nghĩa Hầu, lại thay lão thần bảo vệ Chiêu Nghi trong cung, lão thần khắc sâu trong lòng, cái mạng này chết cũng không còn gì hối tiếc, tuyệt đối sẽ không nói ra lời làm mất thể diện của hoàng thất."

Hắn cố gắng quỳ thẳng người, để khiến cho bản thân trông càng đáng tin hơn: "Ngày sau thăng đường, trước mặt người trong thiên hạ, lão thần chỉ biết nói mười năm trước nhận nhầm tin báo, cho rằng kỵ quân Bắc Tần muốn vượt qua núi Thanh Nam công thành, nên mới bao vây dưới chân núi diệt trừ, chuyện này là lỗi của một mình lão thần, không liên quan gì đến người khác. Thái hậu yên tâm, chuyện quân Đế gia tuyệt đối sẽ không dính líu đến án mưu phản của Đế gia năm đó, cho dù là bọn họ muốn điều tra đến cùng, cũng sẽ dừng lại trong miệng lão thần."

Mười năm trước, trước khi thánh chỉ chiêu hàng quân Đế gia của Gia Ninh Đế truyền đến, hắn nhận được mật thư từ trong cung đưa tới, Thái hậu không chỉ nói đến chuyện quân Đế gia tập hợp thành từng nhóm bí mật chạy tới Tây Bắc, ngay cả thời gian quân Đế gia xuất hiện trên núi Thanh Nam cũng biết rõ ràng. Mật chỉ hạ lệnh cho hắn dẫn quân chặn trên đường vào núi Thanh Nam, không để một ai sống sót xuống núi, hắn vừa mừng vừa sợ. Sợ vì nếu chuyện này để thiên hạ biết được, nhất định sẽ bị phỉ nhổ; mừng vì nếu trợ giúp Thái hậu một tay, Cổ gia hiển nhiên sẽ trở nên cao quý không thể tả. Quả nhiên, mười năm sau, Trung Nghĩa Hầu phủ một bước lên mây, quyền thế ngập trời. Chỉ tiếc, kết quả cuối cùng, cũng không hề vui vẻ, trưởng tử phản bội gia môn, đích tử tầm thường vô dụng, chống đỡ không nổi gia môn, hắn nóng vội mưu cầu nửa đời, Cổ gia hắn cũng chỉ có thể phó thác hy vọng vào huyết mạch trong cung, mưu đồ ngày sau Trung Nghĩa Hầu phủ có thể quật khởi...

Về phần chân tướng chuyện năm đó rốt cuộc là như thế nào, cũng chỉ  là một câu 'được chim bẻ ná, được cá quên nơm' mà thôi. Đế gia làm chướng mắt Thái hậu, lại được lòng dân, đương nhiên chỉ có một con đường chết.

"Được rồi, chỉ cần ngươi nhớ rõ lời hôm nay, ai gia hiển nhiên sẽ đối xử tử tế với long chủng trong bụng Cổ Chiêu Nghi, đó cũng là kim tôn* của Ai gia, ngươi lui xuống đi."

Thái hậu nghiêm mặt phất tay, Trương Phúc từ ngoài điện bước vào, đỡ Trung Nghĩa Hầu lên, lui ra ngoài.

Một lúc lâu sau, khuôn mặt căng thẳng của Thái hậu cũng giãn ra, ngả người về sau, vẻ mặt sâu kín.

"Hoàng đế, Trung Nghĩa Hầu đã nói như vậy, người cứ yên tâm đi."

Tiếng bước chân sau bức bình phong vang lên, Gia Ninh Đế vén rèm châu, trầm mặt bước ra, ngồi xuống ghế đối diện Thái hậu.

Thái hậu thấy hắn không nói gì, thuận tay cầm chén trà sâm trên bàn đưa tới trước mặt hắn, thoáng nhìn thấy vết thương trên tay hắn, ánh mắt khẽ động: "Hoàng đế, người là vua của một nước, chuyện nhỏ như vậy sao có thể rối loạn tâm trí, tổn thương long thể. Chuyện quân Đế gia muốn nhắc tới thì cứ việc nhắc tới, chúng ta cũng không phải không có cách ứng phó, chuyện này qua đi, Đế gia sẽ không còn là tai họa ngầm nữa. Đế Thịnh Thiên làm ra nhiều chuyện như vậy, có thể làm gì chúng ta chứ? Vừa rồi nghe người nói, Đế Thừa Ân kia bằng lòng xin các đại thần bỏ qua chuyện này trong thọ yến của bản cung, có Trung Nghĩa Hầu và Đế Thừa  n, chuyện này sẽ không thành vấn đề... chỉ sợ Đế Thịnh Thiên có nằm mơ cũng không ngờ, nữ nhi Đế gia của nàng lại bị chúng ta nuôi dưỡng thành bộ dạng như vậy, trong lòng ai gia thật là sảng khoái!"

"Mẫu hậu, năm đó Đế Vĩnh Ninh đã tự sát ở Đế Bắc thành, quân Đế gia như rắn mất đầu, người thật sự không cần sai Cổ Khoan chặn giết tám vạn quân Đế gia, hai bên tiếp giáp Đại Tĩnh còn có Bắc Tần, Đông Khiên hùng mạnh như 'mãnh hổ sài lang', quả thật không phải hành động sáng suốt."

Gia Ninh Đế trầm mặc một lúc lâu, thở dài.

"Cho nên người mới ban xuống thánh chỉ chiêu hàng?"

Thái hậu nâng mắt, giọng nói nghiêm nghị: "Đế Thịnh Thiên còn sống, cái chết của Đế Vĩnh Ninh đối với Đế gia có tổn hại gì đâu, nếu không diệt gọn, tất có hậu họa, làm trái đạo trời thì đã làm sao, ai gia già rồi, sống không được mấy năm, bao nhiêu tội nghiệt ai gia một mình gánh hết, xuống địa ngục thì đã sao, chỉ cần không tổn hại đến huyết mạch Hàn thị là được. Hoàng đế, tới bây giờ ngươi vẫn còn cho rằng Thái tử là người thích hợp nhất với vị trí trữ quân?"

Thái hậu chuyển đề tài, nhắc tới Thái tử. Gia Ninh Đế hiểu ý Thái hậu, Thái tử tư chất thông minh, khiêm tốn thương dân, không chút sai lầm. Chỉ tiếc... y quá để tâm đến Đế gia.

"Mẫu hậu yên tâm, chuyện này nhi thần tự có chừng mực. Người kế thừa hoàng vị liên quan đến truyền thừa giang sơn Hàn gia, không thể qua loa."

Thái hậu gật đầu, đáy mắt lộ ra một chút mệt mỏi, phất phất tay, ý bảo Gia Ninh Đế có thể lui xuống.

Gia Ninh Đế hành lễ, rời khỏi Từ An điện.

"Trương Phúc."

m thanh lạnh lẽo của Thái hậu đột nhiên vang lên, Trương Phúc đẩy cửa điện bước vào, cung kính đứng thẳng.

"Phái người đi Tây Bắc điều tra rõ một vạn tướng sĩ tham gia trận chiến năm đó còn lại bao nhiêu, bao gồm cả phó tướng của Trung Nghĩa Hầu... không được để ai sống sót."

Trương Phúc rùng mình, cúi đầu đáp 'vâng', lui ra ngoài.

Lúc này, Từ An điện đã an tĩnh lại.

Mấy ngày nay, thánh chỉ trong hoàng thành lần lượt được truyền xuống. Đầu tiên Gia Ninh Đế hạ lệnh tướng quân trấn thủ thành Thanh Nam khai quật núi Thanh Nam, sau đó hạ lệnh Đại Lý tự khanh thẩm vấn Trung Nghĩa Hầu, tỏ thái độ sẽ điều tra rõ chuyện này. Trước khi có kết quả, một đám đại thần và dân chúng cũng chỉ có thể mỏi mắt mong chờ.

Hàn Diệp vừa trở về Đông cung sau khi luyện bắn cung ở bãi săn, đã thấy Ôn Sóc mặt mày ủ rũ trước cửa cung.

Từ sau khi Ôn Sóc thăng chức làm Hộ bộ thị lang, đã dọn ra khỏi Đông cung, một mình lập phủ. Sau khi y hồi kinh, nhiều chuyện vặt vãnh quấn lấy thân, nhất thời quên hỏi thăm quản gia tình hình gần đây của hắn... hoặc là nói, y không muốn đối mặt với Ôn Sóc.

"Hôm nay sao lại tới đây?"

Hàn Diệp từ trên ngựa nhảy xuống, dẫn tiểu tử dáng vẻ đáng thương vào cửa cung.

Ôn Sóc đi theo phía sau y lải nhải tố cáo: "Điện hạ, ngài xảy ra chuyện trên núi Hóa Duyên, ta và Uyển Cầm ở Nhâm phủ ngày ngày chờ mong, vậy mà ngài hồi kinh cũng không gặp ta."

"Tiểu tử thối nhà ngươi, hiện giờ đủ lông đủ cánh rồi, một mình lập phủ an nhàn sung sướng, bình thường kiệu tám người khiêng cũng không thấy ngươi trở về, bây giờ còn ở đây trách ta, ta thấy ngươi chắc là đang muốn đến phủ sư phụ học thêm mấy ngày lễ pháp."

Hữu tướng nổi danh là nghiêm sư, đối với hắn càng thêm nghiêm khắc dạy dỗ. Ôn Sóc vừa nghe lời này liền cảm thấy sợ hãi, vội vàng xin khoan dung: "Điện hạ, ta chỉ nói đùa mà thôi, đừng bắt ta đến phủ Hữu tướng, Uyển Cầm không gặp ta, nếu ngài cũng không chào đón ta, vậy thì ta sẽ không còn chỗ nào để đi nữa."

Ôn Sóc bày ra vẻ mặt đau khổ, nói một câu vô cùng bi thương. Hàn Diệp dừng chân, xoay người nhíu mày, nhìn hắn thật lâu, đột nhiên roi ngựa trên tay thuận thế vung lên: "Ta nuôi ngươi mười năm, nhưng địa vị trong lòng ngươi chỉ bằng một tiểu nha đầu!"

Kết cục của Ôn Sóc nói không lựa lời chính là bị Hàn Diệp quất roi đuổi theo trong Đông cung nửa ngày, ầm ĩ hết cả cung.

Thật ra, lính canh và cung nữ trong Đông cung đều rất cảm khái, may nhờ lão tổng quản thông minh, sai người đi mời Ôn tiểu công tử trở về, Điện hạ đã nửa tháng không cười, cuối cùng cũng có chút mùa xuân.

Buổi chiều, y phục của Ôn Sóc bị quất chỉ còn sót vài mảnh vải, mặt như đưa đám đi theo Hàn Diệp vào thư phòng. Có lẽ biết được bọn họ vừa rồi tiêu hao rất nhiều thể lực, ngự thiện phòng đã chuẩn bị một bàn đồ ăn vô cùng phong phú, Ôn Sóc đói bụng vội vàng ăn ngấu nghiến, giơ một cái đùi gà ngây ngô cười với Hàn Diệp.

Thái dương Hàn Diệp khẽ giật, chắc là ở Nhậm phủ lăn lộn đã lâu, tiểu tử này học được điệu bộ thổ phỉ giống hệt Uyển Thư, còn bày đặt nói đã bị Nhậm phủ cự tuyệt ngoài cửa, toàn là nói dối, có lẽ Nhậm An Lạc vô cùng yêu thương nuông chiều hắn, so với khi còn nhỏ càng... Hàn Diệp thở dài.

Nhìn Ôn Sóc vô tư, y đột nhiên hỏi: "Ôn Sóc, ngươi có muốn đi tìm phụ mẫu thân sinh của mình không?"

Bàn tay đang nắm đùi gà khựng lại, Ôn Sóc trầm mặc một lúc lâu, lắc đầu: "Không muốn."

Hàn Diệp nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.

"Ta được Điện hạ nhặt về từ ổ ăn mày... nếu không phải phụ mẫu ta không còn sống, thì chính là bọn họ không cần ta, cái nào cũng không tốt, nên không cần phải tìm."

Ôn Sóc cười cười với Hàn Diệp, lộ ra răng hổ: "Yên tâm, Điện hạ, ta sẽ không quên những năm qua ngài làm cha lại làm mẹ nuôi ta khôn lớn, sau này ngài già rồi, ta sẽ hiếu thuận với ngài như cha ruột của mình." 

"Chuyện Đế gia nhất định sẽ có cách giải quyết, tuy rằng ta không thích vị tiểu thư Đế gia kia, nhưng Bệ hạ sớm muộn gì cũng sẽ trả lại thê tử này cho ngài, ngài cứ yên tâm đi, dưỡng thương cho tốt là được."

Ôn Sóc buông đùi gà xuống, hai tay dính đầy dầu mỡ múc một chén cháo trắng cho Hàn Diệp, đưa tới trước mặt y.

Hốc mắt Hàn Diệp hơi chua xót, dùng sức vỗ vỗ đầu Ôn Sóc, cười mắng một tiếng: "Tiểu tử thối nhà ngươi!"

Ôn Sóc cười 'he he', cúi đầu tiếp tục ăn ngấu nghiến. Hàn Diệp lẳng lặng nhìn khuôn mặt ngây ngô của hắn, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như nhìn thấy... hình ảnh Đế Tử Nguyên khi còn nhỏ kéo theo Đế Tẫn Ngôn kháo khỉnh bụ bậm chạy vào Đông cung.

"Hàn Diệp Hàn Diệp, huynh mau đến xem, tiểu đệ ta bắt được một con dế!"

Khi đó nàng vô pháp vô thiên, ở trong Đông cung lại dám gọi tên huý của Thái tử một nước.

Nhưng cũng chỉ có lúc đó, y mới thấy nụ cười thuần khiết như vậy trên khuôn mặt nàng.

Tử Nguyên, Tẫn Ngôn đã trưởng thành, chỉ tiếc, nàng không thể ở bên cạnh hắn, ta cũng... không thể nói với nàng.

Nhậm phủ, Uyển Cầm bước vào thư phòng, thấp giọng nói với Nhậm An Lạc chăm chú xem xét hồ sơ Tây Bắc: "Tiểu thư, có người nhờ người gác cổng truyền lời, muốn gặp người ở núi Phù Lăng."

"Hả? là ai vậy?"

Nhậm An Lạc ngẩng đầu lên, dụi dụi đôi mắt có chút mỏi.

Uyển Cầm không lên tiếng, chỉ đưa lên một thanh trúc kiếm bình thường không có gì khác lạ. Nhậm An Lạc dừng mắt, cầm lấy thanh kiếm trúc, đứng lên, đi đến bên cửa sổ.

Từ khi nàng rời khỏi núi Cửu Hoa, vào An Lạc trại, trở lại kinh thành, đã sáu năm không thấy thanh kiếm trúc này.

Nàng nhớ rất rõ những năm đó, vì muốn học tốt kiếm pháp, nàng từng luyện gãy bảy trăm ba mươi hai thanh trúc kiếm trên núi Cửu Hoa ngoài Đế Bắc thành, nàng cứ dùng rìu tước xong một thanh, lại làm gãy một thanh.

Đây là thanh cuối cùng, ngày nàng xuống núi, đã để lại cho sư phụ, cũng là người Đế gia cuối cùng có huyết mạch tương liên với nàng.

______

Chú thích:

*Hộ giáp: nhẫn dài nhìn giống như móng tay giả dùng để bảo vệ đầu ngón tay.

*Kim tôn: đứa cháu quý như vàng ngọc.

______

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play