Edit: Gấu Gầy
Chương 132
Đế Tử Nguyên tửu lượng không tốt, người đầy mùi rượu trở về phủ Tĩnh An Hầu.
Lạc Minh Tây vẫn đang đợi nàng ở thư phòng, thấy nàng vừa bước vào đã lăn xuống giường ngủ thiếp đi, hắn bất lực lắc đầu, bắt đầu suy nghĩ về tình hình hiện giờ trong kinh. Dựa theo bố trí của bọn họ, Đế Tử Nguyên dùng thân phận Nhậm An Lạc vào kinh là bước thứ nhất, vạch trần sâu mọt của triều đình là bước thứ hai, rửa sạch oan khuất Đế gia, khiến cho hoàng thất mất hết lòng dân là bước thứ ba, mọi thứ đều hoàn thành theo đúng kế hoạch.
Mấy năm nay, Bắc Tần, Đông Khiên và Đại Tĩnh nhiều lần giao chiến, hai mươi vạn kỵ binh của Gia Ninh Đế đóng quân ở Tây Bắc và Đông Bắc để kiềm chế hai nước, vùng gần kinh thành chỉ có khoảng mười vạn Cấm vệ quân đóng quân. Còn ở Tấn Nam, sau mười năm nghỉ ngơi dưỡng sức, đã có hai mươi vạn binh sĩ được bí mật huấn luyện tại An Lạc Trại và Nam Hải, Gia Ninh Đế chính vì không biết rõ Tấn Nam nông sâu thế nào, cho nên mới kiêng dè Đế gia đến thế, nếu không cũng sẽ không dễ dàng để mặc cho Đế Tử Nguyên làm càn ở kinh thành.
Muốn đoạt hoàng vị, căn bản không có cách nào mà không đổ máu. Chỉ có đại quân Tấn Nam tiến thẳng vào, công phá kinh thành trước khi kỵ binh Tây Bắc và binh sĩ các nơi quay về cứu viện, nhanh chóng giết chết Gia Ninh Đế và hoàng tộc Hàn thị, mới là cách ổn thỏa nhất để Đế gia quật khởi.
Chiến tranh nổi lên chính là tai họa của dân chúng, Tử Nguyên không muốn đi đến bước cuối cùng này, nhưng kể từ ngày lập lời thề phải diệt Hàn gia mười một năm trước, nàng đã không còn lựa chọn nào khác.
Hàn gia cai trị giang sơn hai mươi năm, uy danh vẫn còn đó, không thể coi thường.
Ngày mai, sau khi Gia Ninh Đế ban hôn, hắn và Tử Nguyên phải mau chóng rời kinh, trở về Tấn Nam chủ trì đại cục, trước khi ba quốc chính thức kết liên minh. Cũng may hiện giờ trong kinh thành có hơn phân nửa triều thần đã là quân cờ ngầm của Đế gia, tương lai vào lúc công thành, trong ứng ngoại hợp cũng là thượng sách.
Đúng lúc này, Đế Tử Nguyên trên giường tỉnh lại, nàng xoa trán hỏi: "Giờ nào rồi?"
Lạc Minh Tây nhìn sắc trời nói: "Đã tối rồi. Tử Nguyên, hiện tại cục diện triều đình đã bị phá vỡ, Gia Ninh Đế đã đề bạt hầu hết những người mà chúng ta đưa vào triều, giữ lại lão thần cũng phần lớn là phái trung lập. Hôm qua, phụ thân đưa mật thư đến, nói rằng đại quân của tướng doanh Tuý Nam đã tiếp quản các thành ở Tấn Nam. Ám vệ trong cung có hành động khác thường, sợ là Gia Ninh Đế không thể tha cho phủ Tĩnh An Hầu, Tử Nguyên,muội định lúc nào rời kinh?"
Đế Tử Nguyên sờ cằm: "Không cần lo lắng, nếu Gia Ninh Đế ra tay, đối với chúng ta sẽ càng tốt hơn."
Lạc Minh Tây nhướng mày.
"Minh Tây, đừng quên, Thái hậu Tuệ Đức đã gánh hết tội danh, hiện giờ nếu Tấn Nam khai chiến, thì sẽ phạm vào tội vô cớ xuất binh."
Đế Tử Nguyên nhìn về phía hoàng thành: "Vốn dĩ ta còn định để Quy Thiên và Trường Thanh cải trang thành ám vệ cung đình đánh lén Hầu phủ, hiện giờ Gia Ninh Đế tự mình động thủ càng tốt. Đợi ám vệ trong cung vừa ra tay, chúng ta liền rời khỏi kinh thành. Huynh hãy lan truyền tin tức Gia Ninh Đế không tha cho Đế gia, phái ám vệ giết ta, lòng dân ắt sẽ nghiêng về Tấn Nam."
"Được, ta sẽ phân phó Uyển Cầm bố trí mọi việc trong kinh, đêm nay cứ để Trường Thanh canh giữ bên ngoài phòng muội, phòng ngừa bất trắc."
Lạc Minh Tây nói xong rút ra mật tấu trên bàn, đưa cho Đế Tử Nguyên: "Đây là bản đồ bố trí binh bộ gần kinh thành, Trịnh thượng thư sai người bí mật đưa tới."
Binh bộ thượng thư mới được Gia Ninh Đế tấn phong chính là quân cờ ngầm của Đế gia.
Đế Tử Nguyên gật đầu, bắt đầu thảo luận với Lạc Minh Tây về lộ trình tiến công của đại quân Tấn Nam.
Đến khuya, Đế Tử Nguyên và Lạc Minh Tây đã thương lượng xong tất cả kế hoạch, đang chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi. Đột nhiên, trên bầu trời phía đông kinh thành, một ngọn lửa bốc lên, cao ngất trời, chiếu sáng một nửa kinh thành.
Hai người giật mình, bước ra thư phòng, đi tới hành lang.
Đế Tử Nguyên nhìn về phía ngọn lửa bốc cao, cau mày: "Trường Thanh."
Trường Thanh xuất hiện ở phía sau hành lang, nét mặt cứng như gỗ, lưng đeo thanh kiếm: "Tiểu thư có gì phân phó?"
"Đến thành Đông một chuyến."
Trường Thanh lên tiếng nhận lệnh rời đi, biến mất nơi hành lang.
Sắc mặt Lạc Minh Tây không tốt: "Tử Nguyên, e là xảy ra chuyện rồi, nơi xảy ra hỏa hoạn là..."
Đế Tử Nguyên gật đầu: "Là biệt viện hoàng gia, nơi ở của sứ đoàn hai nước Bắc Tần và Đông Khiên."
Trận hỏa hoạn này dữ dội, Đế Tử Nguyên đột nhiên cảm thấy bất an, không hiểu sao lại có chút lo lắng cho vị công chúa Bắc Tần tùy tiện kia.
Hai người trở lại thư phòng, thần sắc đăm chiêu, chờ tin tức của Trường Thanh. Mãi đến khi bình minh ló dạng, Trường Thanh mới từ thành Đông trở về.
"Tiểu thư, công tử."
Khuôn mặt gỗ ngàn năm không đổi của Trường Thanh có vẻ ngưng trọng: "Biệt viện không cẩn thận bùng lên hỏa hoạn, ngọn lửa quá lớn, Cấm vệ quân vừa mới dập tắt, không cứu được sứ giả hai nước ở bên trong."
Đế Tử Nguyên mạnh mẽ đứng dậy, trầm giọng nói: "Ngươi nói cái gì vậy? Tất cả đều bị thiêu chết, không còn người nào sống sót?"
Nàng biết võ công của Mạc Sương, tuy không phải cao thủ hàng đầu, nhưng người bình thường cũng không thể đến gần, một trận hoả hoạn sao có thể dễ dàng lấy mạng nàng được!
Trường Thanh khó khăn mở miệng: "Vâng, bao gồm cả Đại công chúa Bắc Tần Mạc Sương và tam hoàng tử Đông Khiên, tất cả đều đã chết, một người không sót lại."
Trường Thanh dứt lời, dù là Lạc Minh Tây hay Đế Tử Nguyên, đều trầm mặc xuống.
Chuyện này quá nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức đủ để thay đổi vận mệnh của toàn bộ Đại Tĩnh, bao gồm cả hai nhà Hàn Đế.
Lạc Minh Tây giơ tay gõ vài cái lên bàn, đột nhiên lên tiếng: "Tử Nguyên, đêm nay trong cung có động tĩnh khác thường , đừng nói hoả hoạn trong biệt viện có phải là..."
Hắn nói xong rồi nhìn về phía hoàng cung.
Đế Tử Nguyên lắc đầu: "Không phải đâu, chỉ cần quốc hôn tiến hành thuận lợi, Hàn Trọng Viễn sẽ có thêm sự trợ giúp của Bắc Tần bà Đông Khiên. Lùi một bước mà nói, cho dù hắn có muốn đưa ta ra chiến trường, để ta chết ở Tây Bắc, cách ổn thỏa nhất cũng vẫn là nên liên minh với một trong hai nước, hắn sẽ không cùng lúc giết sứ giả hai nước. Huynh chắc hẳn cũng biết, một khi sứ giả hai nước đồng thời chết ở kinh thành Đại Tĩnh, sẽ có hậu quả thế nào."
Lạc Minh Tây thần sắc ngưng trọng, gật đầu. Đại Tĩnh cùng Bắc Tần, Đông Khiên vốn có mối bang giao bất ổn, hơn mười năm qua chiến tranh liên miên. Nếu như lúc chuẩn bị tiến hành quốc hôn, hoàng tử và công chúa hai nước đều chết ở kinh thành Đại Tĩnh, căn bản hắn không cần nghĩ cũng biết, chỉ có một hậu quả —— chiến tranh.
Hơn nữa, Đại Tĩnh phải gánh lấy tai bay họa gió trong sự phẫn nộ của hai nước.
Đế Tử Nguyên đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, âm thanh lạnh lùng truyền đến: "Minh Tây, gửi thư về Tấn Nam, toàn quân nghỉ ngơi hồi phục, không được động một binh một tốt..."
Nàng ngừng một chút, vô cùng trịnh trọng: "Nói với Lạc đại thúc, kế hoạch của chúng ta sợ là phải tạm hoãn."
Lạc Minh Tây ngẩn ra, trầm mặc lúc lâu, mới đáp một tiếng: "Được."
Vinh quang và thù hận của Đế gia so với sự tồn vong của cả Đại Tĩnh, đối với Đế Tử Nguyên mà nói, căn bản không cần phải lựa chọn.
Cùng lúc đó, trong điện Càn Thanh, Gia Ninh Đế vừa mới tỉnh giấc đã nghe Triệu Phúc bẩm báo, thấp giọng gầm gừ: "Không phải kêu ngươi giải quyết công chúa Bắc Tần thôi sao, sao lại liên luỵ đến cả Đông Khiên!"
"Bệ hạ, không phải do chúng ta làm."
Triệu Phúc trán đầy mồ hôi, run giọng trả lời: "Ám vệ còn chưa kịp đến biệt viện, nơi đó đã bốc cháy, lúc Hoàng Phổ chạy tới, sứ giả hai nước đều đã chết hết, một người cũng không sót lại."
Thấy sắc mặt Gia Ninh Đế nghiêm trọng, Triệu Phúc cao thỏm nói: "Bệ hạ, có khi nào là do Tĩnh An Hầu quân giết sứ giả hay không, muốn khơi mào chiến tranh giữa hai nước với chúng ta, rồi ngồi xem làm ngư ông đắc lợi?"
Gia Ninh Đế vốn dĩ muốn Đại Tĩnh với Bắc Tần khai chiến, trước khi Đế Tử Nguyên trở về Tấn Nam có thể danh chính ngôn thuận đưa nàng đến Tây Bắc, chiến trường thiên biến vạn hoá trong nháy mắt, cho dù Đế Tử Nguyên có chết ở Tây Bắc, Tấn Nam cũng không thể nói gì được. Đế gia tuyệt hậu rồi, sẽ không còn uy hiếp. Nào ngờ lại đột nhiên sinh phát sinh sự cố, ngay cả Tam hoàng tử Đông Khiên cũng chết trong biệt viện.
"Không."
Gia Ninh Đế lắc đầu: "Đế Tử Nguyên là do một tay Đế Thịnh Thiên dạy dỗ, nàng ta sẽ không đẩy Đại Tĩnh vào con đường diệt vong đâu. Đi, rung chuông Thanh Long, lập tức triệu tất cả đại thần đến điện Kim Loan bàn bạc chuyện này."
Gia Ninh Đế đứng dậy nói, hắn đi hai bước trong tẩm điện, lại phân phó một câu: "Đưa Thái tử ra khỏi Tông Nhân phủ, bảo nó lập tức vào cung thượng triều."
Lúc bình minh,chuông Thanh Long trên hoàng thành bị gõ vang, triều thần còn đang ngủ say liền vội vội vàng vàng chạy tới hoàng cung, nửa đường hay được chuyện này, sắc mặt ai nấy đều nặng nề, trầm trọng khác thường.
Vốn dĩ quốc hôn ba nước sắp diễn ra, bây giờ thì hay rồi, Công chúa Bắc Tần và hoàng tử Đông Khiên đều chết ở kinh thành, Đại Tĩnh cho dù có một trăm cái miệng cũng không giải thích rõ được.
Mặc dù không thể tưởng tượng nổi, nhưng chuyện này chung quy cũng đã xảy ra, hơn nữa không thể thay đổi được. Thiên tử, đại thần, huân tước, công hầu, còn có một Thái tử vừa mới từ trong Tông Nhân phủ được thả ra, đứng trên Kim Loan điện nhao nhao cả buổi, cũng chỉ nghĩ đến nên phái một sứ thần đến kinh đô của hai nước, giải thích trận hỏa hoạn là chuyện ngoài ý muốn, Đại Tĩnh sẽ cực lực xây dựng mối bang giao vững chắc.
Đây gần như là cách duy nhất để đối phó với tình hình bây giờ. Dĩ nhiên, nếu suy nghĩ lâu dài, có một chuyện còn quan trọng hơn cần làm. Vào ngày sứ giả đi đến hai nước, Gia Ninh Đế đã ban mật chỉ, cấp tốc vượt tám trăm dặm truyền đến biên giới hai nước, lệnh cho thống soái biên cương trấn thủ nghiêm ngặt thành trì, đề phòng hai nước tập kích.
Nhưng chung quy, thời gian không đợi Đại Tĩnh, mười ngày sau, sứ giả còn chưa đến được hai nước, mật chỉ của Gia Ninh Đế cũng chưa đến được tay thống soái biên cương, tin tức Bắc Tần và Đông Khiên vượt biên giới đã truyền đến kinh thành.
Bốn mươi vạn kỵ binh của hai nước âm thầm tập kích qua biên giới, Thi lão nguyên soái tử trận ở thành Quân Hiến, Cửu hoàng tử Hàn Chiêu cũng bị quân tiên phong của Bắc Tần chém chết ở biên giới, thi thể không còn. Biên giới Tây Bắc và Đông Bắc của Đại Tĩnh đồng thời thất thủ, mười lăm vạn đại quân trăm dặm tan tác, thành Quân Hiến mất đi năm vạn tướng sĩ. Dân chúng trong thành trì thất thủ không kịp tháo chạy bị tàn sát thê thảm, chưa tới ba ngày, tình hình đã phát sinh vạn biến.
Khi tin tức truyền đến kinh thành, hay tin nhi tử chết thảm, lão tướng hy sinh, Gia Ninh Đế liền đập vỡ ngọc tỷ trong thư phòng.
Cuộc chiến này đến quá nhanh quá đột ngột, cái giá phải trả quá lớn, giống như một trận cuồng phong làm cho Đại Tĩnh vốn yên bình mấy năm nay lại đầy sóng gió.
Cùng lúc đó ở phủ Tĩnh An Hầu, Đế Tử Nguyên cũng nhận được tin tức, thu lại mật tấu, nói với Lạc Minh Tây: "Không cần tra nữa, mới chỉ mấy ngày, sứ giả Đại Tĩnh còn chưa kịp tới Bắc Tần Đông Khiên, hai nước đã phất cờ báo thù Mạc Sương và Tống Ngôn báo, châm ngòi chiến hỏa. Ngọn lửa bùng lên trong biệt viện không phải Bắc Tần làm thì cũng là Đông Khiên gây ra."
Đế Tử Nguyên vừa đứng dậy vừa nói: "Uyển thư, chuẩn bị xe ngựa, ta muốn vào cung."
Lạc Minh Tây thấy Đế Tử Nguyên vội vàng ra ngoài thư phòng: "Tử Nguyên, muội định làm như thế nào?"
Đế Tử Nguyên dừng bước: "Minh Tây, ta ngoại trừ là gia chủ Đế gia, còn là một tướng quân."
Nhìn Đế Tử Nguyên đi xa, vẻ mặt Lạc Minh Tây trở nên phức tạp.
Chuyện tới nước này, tương lai của Đại Tĩnh sớm đã không còn nằm trong sự kiểm soát của Hàn gia hay Đế gia. Nếu hai nhà không tạm thời gác lại oán hận cũ, thì khi hai nước hợp lực tấn công, Đại Tĩnh chỉ còn con đường diệt vong.
Trong điện Càn Thanh, Gia Ninh Đế đang được Phương Giản Chi bắt mạch nghe Triệu Phúc bẩm báo Đế Tử Nguyên cầu kiến, trầm mặc một lúc lâu, từ trên giường đứng lên, thở dài một hơi, phất tay bảo nàng đợi ở Thượng thư phòng.
Trong Thượng thư phòng, hai đôi mắt uy nghiêm nhìn nhau hồi lâu, Gia Ninh Đế mới mở miệng: "Tĩnh An Hầu, ngươi muốn làm thế nào?"
"Thi lão tướng quân đã chết, xin Bệ hạ cho thần chấp chưởng đại quân Tây Bắc."
Đế Tử Nguyên tuyệt đối không lòng vòng, trực tiếp nói thẳng.
Nàng và Hàn Trọng Viễn đều là người thông minh, trong vòng mười ngày, Đại Tĩnh liên tiếp mất năm thành trì, tử thương vô số. Lần này Bắc Tần cùng Đông Khiên hung hãn tấn công, nhất định là đã có mưu tính từ trước, nếu không đồng tâm hiệp lực, Đại Tĩnh ắt diệt vong.
Không giữ được Đại Tĩnh, bọn họ có tranh đấu cũng vô nghĩa.
Gia Ninh Đế gật đầu: "Được, trẫm đồng ý. Trẫm sẽ cho Thái tử và An Ninh cùng đến Tây Bắc."
Đế Tử Nguyên gật đầu. Dựa vào một mình nàng, cũng không trấn thủ được.
"Còn có một chuyện, xin Bệ hạ đồng ý."
"Ngươi nói xem."
"Xin Bệ hạ cho mười vạn đại quân Tấn Nam được vượt biên giới, xuất binh về phía Bắc."
Đế Tử Nguyên nói rõ từng tiếng một.
Gia Ninh Đế ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Đế Tử Nguyên, một lúc lâu sau mới híp mắt hỏi: "Ồ? Ngươi không sợ tổn hại binh lực Tấn Nam của ngươi sao?"
"Nếu không thể bảo vệ nước bảo hộ dân, thì nuôi binh có ích lợi gì, thiên mệnh của tướng sĩ chính là bảo vệ lãnh thổ."
Đế Tử Nguyên nói, thấy Gia Ninh Đế vẫn không buông tha, khóe miệng nàng nhếch nhẹ có hơi trào phúng: "Bệ hạ là đang sợ mười vạn đại quân đổi hướng, tiến thẳng vào kinh thành?"
Gia Ninh Đế nhấp một ngụm trà, vẫn chưa trả lời. Hắn tất nhiên không thể tùy tiện đồng ý, nếu mười vạn đại quân này tiến vào kinh thành, trước khi Bắc Tần và Đông Khiên đánh tới, thiên hạ Hàn gia đã bị diệt rồi.
"Bệ hạ yên tâm, thần sẽ cùng Thái tử và An Ninh đến Tây Bắc trước, có ta làm con tin ở trong đại quân của Bệ hạ, Lạc thúc thúc sẽ không tấn công vào kinh thành đâu."
Đế gia chỉ còn lại một nữ tử là Đế Tử Nguyên, nếu nàng chết, Đế gia không thể xoay chuyển được nữa. Có Đế Tử Nguyên ở Tây Bắc, Lạc Xuyên nhất định sẽ không dám có hành động khác thường. Hơn nữa hai nước tập kích, lúc này biên giới không có quân tiếp viện, đề nghị của Đế Tử Nguyên đã là thượng sách.
"Được, trẫm đồng ý. Cho phép đại quân Tấn Nam tiến về phía Bắc, đánh đuổi kẻ địch ra khỏi đất nước."
Gia Ninh Đế phất tay, đồng ý chuyện này.
Thấy mục đích đã đạt được, Đế Tử Nguyên liền lui ra ngoài.