Edit: Gấu Gầy

Chương 79

Quay ngược trở lại một canh giờ trước, khi đó trời còn chưa sáng, tuyết rơi dày đặc, bầu trời chìm một tầng sương mù bao phủ.

Ba tháng trước, Chung Hải vào kinh, lộ phí đã dùng hết, một chưởng quầy khách điếm ở thành
Nam đã giúp đỡ, cho bọn họ ở trong tiểu viện.

Hiện giờ Trung Nghĩa Hầu đã bị phán tội, thu sau xử trảm, tóm lại sẽ chết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Chờ yết kiến Bệ hạ xong, hắn sẽ dẫn các huynh đệ trở về núi Thanh Nam, canh giữ tòa thành kia.

Hôm nay có lẽ là ngày cuối cùng hắn ở kinh thành, Chung Hải trong lòng hào hứng, thức dậy thật sớm, 'phịch' một tiếng nhảy xuống giường, tùy tiện lau mặt, chuẩn bị ra ngoài viện luyện kiếm một lát.

Hắn cầm kiếm đẩy cửa ra, nhìn thoáng qua đã trông thấy một nữ tử đứng trong viện, trên người nàng khoác áo lông đen huyền, còn chưa mở miệng, người nọ đã xoay người lại.

Hắn ngẩn ra, dáng vẻ của cô nương này xuất chúng hơn tất cả những nữ nhân đời này hắn từng gặp, khí thế không hề thua kém nam nhi. Chung Hải nghi hoặc trong lòng, bình tĩnh nắm chặt kiếm trong tay.

"Ngươi hẳn là đã từng gặp ta."

Người nọ lên tiếng, giọng nói uy nghiêm, mơ hồ có chút quen tai: "Ở trong thiên lao Đại Lý Tự."

Lời này vừa nói ra, tay cầm kiếm của Chung Hải run lên, ánh mắt mang theo vẻ ngạc nhiên, vội vàng bước xuống thềm đá: "Nhậm tướng quân?"

Nhậm An Lạc gật đầu: "Ngày thường ta đeo mặt nạ."

Chung Hải mặc dù có nghi hoặc, nhưng cũng không phải là người thích quan tâm chuyện thị phi, huống chi Nhậm An Lạc có đại ân với hắn, hắn hỏi: "Tướng quân giờ này đến đây, chắc là có chuyện muốn phân phó?"

Nhậm An Lạc không trả lời, hỏi lại: "Chung phó tướng, có phải ta bảo ngươi làm bất cứ chuyện gì, ngươi cũng sẽ làm không?"

Chung Hải ôm quyền, dõng dạc nói: "Tướng quân có lệnh, Chung Hải dù có phải muôn lần chết cũng không từ chối."

"Chỉ sợ ta lần này tới, quả thật là muốn mạng của ngươi."

Nhậm An Lạc thản nhiên lên tiếng, thấy Chung Hải giật mình, cười cười: "Ta có một số việc muốn hỏi Chung phó tướng, hy vọng Chung phó tướng có thể nói thật."

"Tướng quân, mời nói."

"Chung phó tướng vào  quân doanh từ mười năm trước?

"Đúng vậy."

"Là đến thành Thanh Nam?"

"Vâng, sau khi mạt tướng đầu quân, đã trấn giữ ở cửa thành Thanh Nam, sau ba năm tích góp quân công mới được thăng chức, không sánh được với tướng quân tuổi còn trẻ đã thành danh."

Chung Hải có chút rõ ràng, không biết vì sao Nhậm An Lạc lại hỏi những vấn đề này.

Nhậm An Lạc ngừng một chút, mới tiếp tục hỏi: "Mười năm trước ngươi có từng truy sát một đội quân nào không?"

Vừa hỏi xong câu này, Chung Hải đột nhiên biến sắc.

"Nơi ngươi truy sát là ở núi Thanh Nam? Mà bọn họ không hề có sức lực đánh trả?"

Chung Hải từng bước lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch, nói không thành tiếng: "Ngươi, sao ngươi lại biết, rốt cuộc ngươi là ai?"

"Quả nhiên là thế, bọn họ thật sự đã chết ở ..."

Nhậm An Lạc thở dài, giọng nói trầm xuống, chậm rãi đến gần, khuôn mặt uy nghiêm lạnh lẽo: "Ta là ai? Ta là thủ lĩnh thổ phỉ An Lạc trại Nhậm An Lạc, chỉ là ta đã từng dùng qua một cái tên khác, có lẽ Chung phó tướng đã nghe qua, mười năm trước... ta tên là Đế Tử Nguyên."

'Keng' một tiếng, kiếm trong tay Chung Hải rơi xuống đất, không thể tin nhìn Nhậm An Lạc, toàn thân run rẩy.

Một lúc lâu sau, hắn mơ hồ có chút sáng tỏ, nhặt kiếm lên, đưa tới trước mặt Nhậm An Lạc, cúi đầu, thấy chết không sờn.

"Năm đó Chung Hải phạm phải sai lầm lớn, hiện giờ chỉ có một cái mạng quèn này có thể trả lại cho tiểu thư."

Kiếm đưa ra không có ai cầm lấy, Chung Hải thoáng nhìn chiếc áo lông đen huyền lướt qua lớp tuyết mỏng trên mặt đất, bóng người kia chuyển hướng bước ra ngoài cửa.

Hắn ngẩng đầu lên, Nhậm An Lạc đã đi tới cửa tiểu viện, vội vàng gọi: "Đế tiểu thư!"

Nhậm An Lạc quay đầu lại, lẳng lặng nhìn hắn, chậm rãi mở miệng: "Ta có một chuyện muốn ngươi làm, ngươi có bằng lòng hay không?"

Chung Hải không chút do dự gật đầu: "Tiểu thư cứ nói, cho dù là muốn mạng của ta..."

"Ta không cần mạng của ngươi."

Nhậm An Lạc đứng trong tuyết, đất trời trắng xoá chỉ còn lại âm thanh của nàng: "Ta chỉ cần chân tướng, ta chỉ cần công đạo cho Đế gia, ta chỉ cần tám vạn tướng sĩ kia chết có ý nghĩa."

Một canh giờ sau trên Kim Loan điện, vì một câu nói long trời lở đất của Chung Hải mà vô cùng yên tĩnh.

Đại Tĩnh lập triều đã hai mươi năm, Kim Loan điện là nơi nghị quyết chuyện trong thiên hạ, tòa cung điện này hào nhoáng là vậy, nhưng sóng to gió lớn nào cũng đã chưa từng trãi qua.

Vậy mà hiện giờ, ngay cả nguyên lão hai triều trãi qua đủ loại thế sự như Nguỵ Gián đang đứng thẳng lưng, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ nghe được một câu nói như vậy trong đời, tình cảnh lúc này, chỉ dùng một câu 'kinh thế hãi tục' sợ rằng không đủ để hình dung.

Thế nhưng văn võ cả triều cho dù có vắt óc suy nghĩ, cũng không nghĩ ra được lời nào thích hợp để diễn tả sự chấn động trong lòng.

Đây là hoàng triều của Hàn thị, chuyện tám vạn quân Đế gia quân chôn thây ở núi Thanh Nam không chỉ là kiêng kỵ của Hoàng gia, mà còn là mắc tội phản nghịch, ai nhắc tới, chính là làm khó dễ với Thiên tử. Nghe thử xem, tên khốn lỗ mãng này vừa mới nói cái gì, hắn sát hại tám vạn quân Đế gia....

Sát hại tám vạn quân Đế gia! Triều thần cẩn thận suy ngẫm những lời này, sau khi định thần lại trở nên quay cuồng, ngay sau đó càng thêm khiếp sợ và cảm thấy hoang đường.

Ai mà không biết năm đó tám vạn quân Đế gia bí mật chạy tới Tây Bắc với ý đồ tạo phản, lại còn cấu kết với Bắc Tần nhưng nảy sinh hiềm khích, kết quả bị kỵ quân Bắc Tần tàn sát sạch sẽ ở núi Thanh Nam. Tám vạn tướng sĩ, không một ai sống sót, cũng chính vì vậy, Đế gia hùng mạnh mới sụp đổ trong một đêm, Tấn Nam không còn một binh sĩ nào, trước cửa nhà cả thành treo đầy cờ trắng. Đế Bắc thành khi đó, chính là một tòa thành chết, bi thương tang tóc.

Núi Thanh Nam nằm giữa thành Thanh Nam của Đại Tĩnh và thành Thanh Phong của Bắc Tần, khoảng cách giữa hai thành không hề ngắn.

Chung Hải là tướng quân trấn giữ thành Thanh Nam, hắn làm sao có thể truy sát quân Đế gia được, thật là trò cười trong thiên hạ, chuyện hoang đường nhất trên đời!

Nhưng kỳ lạ thay, nhìn Chung Hải ngẩng đầu quỳ giữa đại điện, thế mà không có ai dám bước ra trách cứ hắn nói bậy. Trong đôi mắt kia tràn đầy quyết liệt, hối hận ăn năn, thẳng thắn đến mức khiến người ta run sợ.

Chuyện đế gia, đã bị chôn vùi vào nơi sâu nhất trong Đại Tĩnh, không ai dám đụng tới, không ngờ mười năm sau lại có người cả gan nhắc lại trên điện Kim Loan.

Mười năm trước thành Thanh Nam, tám vạn quân Đế gia chôn thây nơi hoang dã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Không ai dám nhìn đế vương trên ngự tọa hiện giờ có biểu tình gì, bọn họ không dám.

Dưới ngự tọa, Hàn Diệp rũ mắt, bàn tay giấu dưới quan phục gắt gao nắm chặt, quá nhiều cảm xúc mãnh liệt trào ra, y cố gắng kiềm nén, đợi tâm tư hoàn toàn ổn định, mới giương mắt nhìn Nhậm An Lạc.

Nữ tử một thân triều phục lẳng lặng đứng, không có một chút cảm xúc, chỉ là ánh mắt dần dần trở nên âm trầm lạnh lùng.

"Chung Khanh, mười năm trước, quân Đế gia giao chiến với Bắc Tần, mới giết sạch ở núi Thanh Nam, lời khanh nói hoang đường ngỗ ngược, rốt cuộc là có ý gì?"

Trên đại điện yên tĩnh, giọng nói của Gia Ninh Đế vang lên, chỉ một câu, nhưng tràn đầy khí thế sát phạt. Chúng thần đột nhiên cảm thấy đế vương ngồi trên ngai vàng trong nháy mắt hiện lên nét âm trầm đẫm máu khi vừa đăng cơ năm đó.

Tả tướng lạnh lùng nhìn bóng người quỳ trên đại điện, đáy mắt ẩn chứa sự do dự hốt hoảng chưa từng có.

Tại sao lại có người nhắc đến chuyện Đế gia trong thời gian này? Đế Thịnh Thiên chờ đợi mười năm, rốt cuộc là muốn làm gì?

Chung Hải gánh chịu cơn thịnh nộ của đế vương, dù đã trải qua bão táp sa trường, nhưng cũng bất chợt rùng mình. Hắn dùng sức dập đầu, ánh mắt không thay đổi.

"Bệ hạ, lời thần nói từng câu từng chữ đều là thật, không dám nói sai nửa lời."

"Được, được."

Gia Ninh Đế chậm rãi ngồi thẳng người, không rõ cảm xúc, chỉ về phía Chung Hải: "Trẫm nghe ngươi nói."

"Mười năm trước thần đầu quân, làm thủ vệ ở
cửa thành Thanh Nam. Khi đó tướng quân trấn thủ trong thành không phải là Cổ Kỳ Huy, mà là phụ thân hắn Trung Nghĩa Hầu. Một hôm, trong thành truyền tin đại quân Bắc Tần tràn qua núi Thanh Nam, muốn tấn công vào thành, lúc chạng vạng, Hầu gia mang theo một vạn kỵ binh, mấy trăm trường nỏ, ra khỏi thành chặn giết người Bắc Tần. Thần muốn lập quân công, được thêm chút ban thưởng để nuôi tiểu muội, nên đã trà trộn vào hàng ngũ lão binh đi theo. Đến dưới chân núi Thanh Nam, Hầu gia hạ lệnh cho chúng ta canh giữ dưới chân núi, phong tỏa từ núi Thanh Nam đến đường lớn vào Đại Tĩnh, chỉ cần có địch xông ra, mặc kệ đối phương nói gì, không cần phải quan tâm, giết ngay tại chỗ. Ngày đó sắc trời rất tối, nhìn không rõ quang cảnh trên núi, nhưng từ trên núi Thanh Nam nhìn xuống, có thể thấy đội quân Bắc Tần."

Chung Hải nói không nhanh không chậm, nhưng vẻ mặt của hắn lại cực kỳ nghiêm túc. Trên đại điện, ngay cả tiếng hít thở cũng phải đè nén xuống, hầu như tinh thần của tất cả mọi người đều theo lời hắn nói mà run rẩy.

"Đây là trận chiến đầu tiên trong đời thần, khi đó thần đã nghĩ, trận này phải đánh cho thật 'con mẹ nó' sảng khoái, bọn man rợ Bắc Tần đó không biết ngu xuẩn đến cỡ nào, ngang nhiên dám từ trên núi Thanh Nam xông xuống mà không hề có yểm trợ. Còn nói với thần bọn họ là quân Đế gia, trúng bẫy của đại quân Bắc Tần, muốn vào thành Thanh Nam cầu cứu viện. Hầu gia một mũi tên bắn chết tiểu tướng dẫn đầu, nói đám người Bắc Tần ăn nói xằng bậy, muốn dùng quỷ kế thừa cơ công thành đánh chiếm thành trì Đại Tĩnh ta."

"Các tướng sĩ lòng đầy căm phẫn, trăm nỏ đồng loạt phóng ra, người Bắc Tần còn chưa tới gần, đã bị chặn ở giữa núi, giết chết sạch sẽ. Suốt một đêm, một vạn người chúng thần canh giữ ở chân núi, không để lọt một người Bắc Tần nào."

Có thể đứng được trên Kim Loan điện này, nào có ai không phải là người hiểu thế sự, Chung Hải từng câu từng chữ nói đến nước này, mọi người đều mơ hồ đoán ra được chút manh mối, chỉ là suy đoán này quá mức đáng sợ, quả thật không ai dám tin.

Chung Hải dừng một chút, đột nhiên mở to hai mắt nhìn Gia Ninh Đế.

"Đến gần rạng sáng, trên núi không còn động tĩnh, không còn người Bắc Tần nào lao xuống nữa. Hầu gia nói người Bắc Tần khát máu, không cần thu thập hài cốt, nói chúng thần lập được công lớn, còn chưa lên núi xem thế nào đã dẫn chúng thần quay về thành Thanh Nam. Bệ hạ, thần không nhớ rõ đã giương cung nỏ bao nhiêu lần, cũng không biết đã giết bao nhiêu người Bắc Tần, nhưng thần biết, thần lập công, sau khi trở về có thể lĩnh thưởng, thần có thể nuôi tiểu muội thật tốt. Thần được thưởng hai mươi tiền đồng, trở về mua cho tiểu muội thần một chiếc áo bông dày cho mùa đông."

Không ai chỉ trích vào thời điểm quan trọng này, Chung Hải vẫn còn có thể nghĩ đến chuyện dùng hai mươi tiền đồng lập công kia để mua cho tiểu muội hắn một chiếc áo bông dày, cũng không ai dám cắt ngang hắn vào lúc này.

Chỉ sợ ngay cả Gia Ninh Đế, trước khi Chung Hải nói xong, cũng không thể.

"Nhưng hôm sau, trong kinh đưa đến một thánh chỉ, nói Đế gia phạm thượng làm loạn, mưu nghịch phản quốc, quân Đế gia âm thầm tiến vào Tây Bắc, cấu kết với người Bắc Tần muốn phá biên giới Đại Tĩnh, quân canh giữ các thành nếu gặp quân Đế gia, không được tự ý mở cửa thành, trước tiên chiêu hàng, sau đó giết chết. Trên dưới cả thành chúng thần bày trận sẵn sàng đón địch, nhưng không thấy quân Đế gia đến công thành, năm ngày sau lại hay tin tám vạn quân Đế gia bị kỵ binh Bắc Tần tàn sát ở núi Thanh Nam."

"Bệ hạ có thể không biết, phụ thân của thần là một lão binh, vào quân doanh Thi gia, sau khi Đại Tĩnh lập triều, ông đã về quê dưỡng lão, không sống thêm được mấy năm. Lúc ông còn sống vẫn luôn nói với thần, năm đó đi theo Thái tổ đánh khắp thiên hạ, ông được tướng sĩ Đế gia cứu rất nhiều lần, dặn thần nhớ kỹ ân tình, nếu có duyên gặp quân Đế gia, phải thay ông trả ân."

"Khi đó, dân chúng trong thành đều nói quân Đế gia phản loạn chạy gấp ngàn dặm vào Tây Bắc, lại bị đồng minh bán đứng, chết là đáng đời. Thần nghĩ nhà thần còn nợ ân tình của Đế gia, cho nên một mình vác bao vàng mã lén lút đến núi Thanh Nam..."

Triều thần yên lặng lắng nghe, Chung Hải lại đột nhiên ngừng lại. Mọi người khó hiểu nhìn về phía kẻ lỗ mãng này, mới phát hiện ra không biết từ khi nào, Chung Hải đang quỳ thẳng tắp lại không thể tự kiềm chế bản thân mà cả người run rẩy.

"Thần chạy tới núi Thanh Nam, nhìn thấy hài cốt đầy núi, người nọ đè lên người kia, nhìn không thấy đáy, trông không thấy đầu, thần ở chân núi đốt tiền giấy cho bọn họ, nghĩ đến chuyện lên núi chôn một ít thi thể, có thể chôn được bao nhiêu thì chôn bấy nhiêu, xem như báo ân.... nhưng thần không chôn được, Bệ hạ, thần không được, mũi tên cắm trên những thi thể đó đều là mũi tên của Đại Tĩnh ta, những lời đồn kia nói quân Đế gia chết trong tay kỵ binh Bắc Tần, nhưng có đến một nửa là chết trong tay chúng ta!"

"Thần lĩnh hai mươi tiền đồng, huynh đệ của thần đều tích góp được quân công, nhưng chúng thần đã giết tướng sĩ Đại Tĩnh, là đồng bào của chúng ta!"

"Bệ hạ, quân Đế gia không phải muốn tấn công thành Thanh Nam, bọn họ bị kỵ binh Bắc Tần vây giết, mới trở về thành Thanh Nam cầu viện. Nhưng một vạn người chúng thần lại canh giữ cả đêm dưới núi Thanh Nam, vây quanh tất cả các đường vào thành, không để cho một tướng sĩ Đế gia nào sống sót tiến tới."

Chung Hải dập đầu trên mặt đất, chấn động đến một nửa triều thần trên điện. Từng giọt máu tươi văng xuống mặt đất, toàn bộ đại điện, chỉ còn lại âm thanh nghẹn ngào khó tả của hắn.

"Tám vạn tướng sĩ, Bệ hạ, đó là tám vạn nam nhi của Đại Tĩnh ta!"

_____

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play