Edit: Gấu Gầy
Chương 80
"Bệ hạ, thần nhìn thấy khắp cả núi đều là quân Đế gia, cả đời không yên, cả đời chỉ có thể canh giữ tòa thành kia, canh giữ núi Thanh Nam!"
Không khỏi sững sốt, không nói nên lời.
Dõi theo từng câu từng chữ Chung Hải nói ra, trong buổi thượng triều trên Kim Loan điện hôm nay, những trọng thần đứng đây đều đã làm quan nửa đời người, đã quen hưởng thụ quyền hành ở trong kinh thành, cảm nhận của bọn họ, cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Làm chủ thiên hạ thì sao, làm chư hầu thì thế nào?
Chủ thiện hạ cai quản thiên hạ, bá tánh trên lãnh thổ đều là con dân. Chư hầu đại công nắm giữ một phương, quản lý chỗ đó yên bình là đủ rồi.
Gia Ninh Đế là Thiên tử Đại Tĩnh, Trung Nguyên cũng tốt, Tây Bắc cũng được, ngay cả bá tánh Tấn Nam, đều là con dân danh chính ngôn thuận của hắn.
Khi võ tướng quỳ gối trên đại điện, cả người run rẩy nói... "Bệ hạ, đó là tám vạn nam nhi của Đại Tĩnh ta", hắn lại không tìm được lời nào để trấn an.
Làm sao ban ân được đây, tám vạn tướng sĩ kia chôn thây ở núi Thanh Nam, xương cốt trắng như tuyết, ban ân thì có lợi ích gì? Trợ cấp làm sao, những người vợ người mẹ đã trải qua nỗi đau mất chồng mất con, ban xuống một đạo thánh chỉ, thưởng mấy chục xâu bạc thì sẽ như thế nào?
Nhưng hắn không thể cứ im lặng mãi được, Chung Hải nhắc tới không phải là một quá khứ bình thường, người chết cũng không phải tướng sĩ Đại Tĩnh bình thường.
Tám vạn người kia trong thánh chỉ hắn ban xuống, là phản quân, là nghịch tặc. Quân Đế gia nếu không phản quốc, có nghĩa là Đế gia không có phản quốc. Tám vạn người kia chết oan, nghĩa là hơn một trăm mạng người Đế gia cũng chết oan.... đây là sự sỉ nhục của Hoàng triều Hàn thị.
Triệu Phúc tinh mắt phát hiện Gia Ninh Đế đang vuốt ve nhẫn ban chỉ, bàn tay vô thức nắm chặt lại. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, lùi lại phía sau nửa bước.
"Chung Hải, ngươi có biết... vừa rồi ngươi rốt cuộc đã nói gì không?
Lặng im không một tiếng động, Gia Ninh Đế cất lời, trên Kim Loan điện, giọng nói Thiên tử vô cùng nghiêm nghị.
"Thần biết."
Chung Hải dập đầu, đáp lại.
"Lời ngươi nói, không có nửa câu giả dối?"
"Vâng, trời đất chứng giám. Bệ hạ, quân Đế gia không phản bội Đại Tĩnh, Đế gia không có phản quốc."
"Chứng cứ đâu?"
Một câu hỏi của Thiên tử, có sức mạnh giống như thiên quân vạn mã, cũng chính là điều mà tất cả đại thần trong triều đình muốn hỏi.
Mười năm trước Đế gia phản loạn, chứng cớ vô cùng xác thực. Trong Tĩnh An Hầu phủ đã lục soát ra được thư từ cấu kết với Bắc Tần, trên đó có kim ấn của hoàng thất Bắc Tần, sau khi sự tình truyền đến Bắc Tần, hoàng thất Bắc Tần cũng không phủ nhận, đây là chứng cứ thứ nhất; tám vạn đại quân Đế gia không có ý chỉ hoàng mệnh lại bất ngờ xuất hiện ở Tây Bắc, đây là chứng cứ thứ hai. Nếu không có hai bằng chứng sắt đá này, dân chúng Đại Tĩnh không ai có thể tin Đế gia lại mưu phản.
"Chung Hải, ngươi chỉ tham gia vào một trận chiến đêm khuya không biết địch ta, đã đưa ra kết luận này? Vậy trẫm hỏi ngươi, cuối cùng là sau khi quân Đế gia cấu kết với Bắc Tần phản quốc thì nảy sinh hiềm khích bị chặn giết, hay là từ lúc tiến vào Tây Bắc đã rơi vào bẫy của Bắc Tần, hai tình huống này, ngươi có thể nói rõ không?"
"Chuyện này đã qua mười năm, dấu tích trận chiến núi Thanh Nam khó tìm, ngoại trừ ngươi, còn ai có thể chứng minh quân Đế gia chết dưới mũi tên của quân trấn thủ thành Thanh Nam? Cho dù như ngươi nói, quân Đế gia thật sự là bị các ngươi bắn chết, vậy thì cũng có thể do Trung Nghĩa Hầu lầm tưởng đó là kỵ binh Bắc Tần có ý muốn công thành, nên mới dẫn quân xuất chiến ngộ sát quân Đế gia. Mọi chuyện đều có khả năng xảy ra, trẫm tạm thời không nói ngươi đúng hay sai, nhưng hôm nay ngươi nói ra chuyện này trên điện Kim Loan, có chứng cớ nào dâng lên cho trẫm, để làm rõ nghi hoặc của văn võ bá quan và thiên hạ vạn dân hay không?"
Đế vương chính là đế vương, mặc dù Chung Hải không hề báo trước, đột nhiên nhắc lại chuyện cũ Đế gia trên buổi thượng triều, Gia Ninh Đế cũng không hề hoảng loạn, chậm rãi hỏi lại từng câu.
Triều thần liên tục gật đầu, chuyện Đế gia nghiêm trọng đến cỡ nào, chỉ dựa vào lời nói của một người, không đủ để làm chứng!
Chung Hải quỳ gối trên đại điện ngẩng đầu lên, giọng nói vẫn còn khàn khàn.
"Bệ hạ, quân Đế gia rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà giao chiến với kỵ binh Bắc Tần, thần không có chứng cớ, không thể nói rõ."
Không có chứng cứ! Không có chứng cớ cũng dám xông lên Kim Loan điện làm loạn? Chúng thần trợn mắt há mồm.
"Nhưng thần quả thật đã tham gia trận chiến ở núi Thanh Nam, tham dự trận chiến năm đó có hơn vạn người, Bệ hạ nếu không tin, có thể triệu lão tướng còn sống ở Tây Bắc vào kinh làm chứng. Chỉ là... lão tướng năm đó phần lớn đều đã rời khỏi thành Thanh Nam, muốn tìm sợ là có chút khó khăn."
"Hửm? Theo lời ngươi nói, nếu như không tìm được những lão tướng năm đó, hoặc bọn họ đã hi sinh vì nước, vậy nghi hoặc của trẫm chẳng phải sẽ không tìm được đáp án sao?"
Gia Ninh Đế trầm mắt lên tiếng.
"Không, mặc dù những người này đều đã tử trận sa trường, vẫn còn người có thể chứng minh cái chết của quân Đế gia có liên quan đến thành Thanh Nam."
"Ngươi nói xem."
Gia Ninh Đế nheo mắt lại:
"Trung Nghĩa Hầu gia."
Chung Hải ngẩng đầu: "Năm đó Hầu gia đích thân chọn đại quân xuất thành nghênh chiến, hắn tất nhiên biết chân tướng."
Trung Nghĩa Hầu? Chúng thần có vẻ nghi hoặc, tuy rằng nghe Chung Hải nói Trung Nghĩa Hầu tham dự vào chuyện này, nhưng tội lớn như vậy, hắn sẽ nói thật sao? Dám nói thật sao? Một khi nhận tội, e rằng phủ Trung Nghĩa Hầu vất vả lắm mới bảo vệ được cũng sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Tả tướng trong lòng khẽ động, vẻ mặt nghiêm nghị, bước ra một bước, cao giọng nói: "Chung tướng quân, Trung Nghĩa Hầu đã bị Bệ hạ định tội vì chuyện ở Tây Bắc, nhốt trong thiên lao. Người phạm tội ngập trời như vậy, lời nói sao có thể làm chứng được. Hơn nữa Trung Nghĩa Hầu có thù oán với tướng quân, nếu hắn không muốn nói thật, chúng ta có thể làm gì hắn. Những chứng cứ mà tướng quân vừa nói đã không còn dấu vết để tìm lại, hoặc đã trở thành tù nhân trong thiên lao, thật khó thuyết phục. Quân Đế gia vì sao lại chết ở núi Thanh Nam, chết dưới tay của quân nào cũng đều liên quan đến triều đình xã tắc, không thể vọng ngôn, tướng quân thuận miệng nói ra, sợ là không ổn..."
Lời nói của Tả tướng hợp tình hợp lý. Mọi người xì xào bàn tán, trên mặt có vẻ tán đồng. Chỉ chốc lát sau, một số người theo phe Tả tướng cũng nói giúp. Nhất thời, Chung Hải vẫn quỳ trên mặt đất có chút đáng thương.
Nhậm An Lạc đứng sau Hữu tướng, nàng đứng thẳng tắp, không biết vì sao, bóng dáng mơ hồ có chút đơn bạc giống như Chung Hải. Lúc này, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía đại thần nói giúp trên điện, vẻ mặt thờ ơ, nhưng ánh mắt lại thanh tỉnh mà lý trí.
Không có ai phát hiện ra nàng đang cố gắng kiềm chế bản thân bởi vì phẫn nộ mà run rẩy, ngoại trừ.... Hàn Diệp.
Y lẳng lặng nhìn nàng, đôi mắt đen huyền sâu không thấy đáy.
Ngày này vỗn dĩ không nên đến sớm như vậy, nếu không phải muốn ngăn cản y được tứ hôn, nàng sẽ không nhắc đến chuyện Đế gia khi chưa có chứng cứ xác thực.
Nhưng lúc này, y cũng không thể làm gì. Đại thần cả điện, có ai không thể phân biệt được lời nói thật hay giả, nhưng trong chuyện này, ai cũng không dám là người đầu tiên bước ra. Y là Thái tử Đại Tĩnh, cũng không thể.
Gia Ninh Đế trầm mặc không nói, chỉ ngồi trên ngai vàng nhìn Chung Hải bị Tả tướng chất vấn. Triều đình mất mấy chục năm bổng lộc để nuôi những người này, vào thời điểm mấu chốt, bọn họ cũng xem như có chút giá trị.
Dưới sự ồn ào, tròng mắt Chung Hải đột nhiên chuyển động, hắn vẫn luôn là tiêu điểm trên điện, nhất cử nhất động đều khiến mọi người chú ý, hắn vừa động, cho dù là Tả tướng, cũng khẽ giật thái dương.
Chung Hải quỳ thẳng lưng hơn trước, hắn giương mắt chậm rãi nhìn các đại thần từ lắm lời đến im lặng trên triều, cho đến khi những đại thần này lộ ra vẻ ngượng ngùng né tránh, hắn mới mấp máy
môi, cả người có chút phát run, ban đầu lời nói ra còn khàn khàn trầm thấp, càng về sau lại giống như tiếng chuông đồng, khiến cho người trong ngoài đại điện bị chấn đông đến mức sắc mặt trắng bệch ra.
"Các vị đại nhân nói không sai, mạt tướng quả thật có thù lớn với Trung Nghĩa Hầu, chỉ mình thần làm chứng, không thể hoàn toàn tin được, lời Trung Nghĩa Hầu nói, cũng không thể làm chứng, lão tướng tham chiến năm đó khó tìm, cũng không tính là chứng cứ."
"Nhưng... trên đời này cũng không phải là không có ai có thể làm nhân chứng, Bệ hạ..."
Chung Hải ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ bừng: "Như lời Bệ hạ nói, chuyện này đã qua mười năm, trên núi Thanh Nam chỉ còn xương trắng, nhưng cho dù y phục trên thi hài đã mục nát, thì mũi tên thép thuộc về thành Thanh Nam trên đống xương trắng kia sẽ không biến mất. Chỉ cần Bệ hạ chịu khai quật chỗ chôn xương cốt trên núi, cái chết của quân Đế gia tất nhiên có thể minh bạch trước thiên hạ!"
Lời này vừa nói xong, cả điện im lặng. Khai quật hố lớn ở núi Thanh Nam! Không ai ngờ Chung Hải lại nghĩ ra cách như vậy.
Nhưng hắn nói không sai. Mười năm trôi qua, nước chảy đá dời, tám vạn xương trắng lưng mang tiếng xấu bị chôn vùi trên núi Thanh Nam năm đó, là chứng cứ duy nhất của vụ này.
Thế sự khó lường, nói chung chính là như thế!
Thiên lý sáng tỏ, chỉ sợ cũng là như thế!
Nhậm An Lạc trên mặt thoáng qua một chút cảm xúc, nàng liếc mắt nhìn Chung Hải, ánh mắt vô cùng phức tạp, bàn tay nắm chặt chậm rãi buông ra. Chung Hải là điều bất ngờ trong kế hoạch, sau khi Chung gia xảy ra thảm kịch mấy tháng trước, truyền đến tai Uyển Cầm đang điều tra chuyện ở Tây Bắc, Uyển Cầm lần theo dấu vết từng bước điều tra, tình cờ tra ra Chung Hải từng tham gia trận chiến năm đó ở núi Thanh Nam.
Từ đầu đến cuối, Nhậm An Lạc cũng chỉ muốn Chung Hải tìm thời cơ nói chuyện này ra, hơn ai hết nàng hiểu rõ, một mình Chung Hải căn bản không thể minh oan cho Đế gia, nhưng những gì hôm nay hắn làm... đã đủ rồi.
Tướng sĩ của thành Thanh Nam trong trận chiến đó có tội gì? Chung Hải có tội gì? Nếu hắn không phải vì giúp quân Đế gia thu dọn hài cốt, căn bản sẽ không biết chân tướng một vạn người kia xuất hiện ở núi Thanh Nam, cũng sẽ không tự trách mình mười, quãng đời còn lại không thể an ổn.
Hắn chỉ biết mừng rỡ cầm hai mươi tấm đồng kia, cho rằng mình là anh hùng tiêu diệt kỵ binh Bắc Tần.
Triều thần nhìn Chung Hải, hai mặt nhìn nhau. Không ai có thể trách hắn hoang đường, Tả tướng cũng kinh ngạc, đứng ở trên đại điện không thể nói gì. Hắn có thể dùng ba tấc lưỡi đối phó văn nhân quan văn, nhưng lại không có cách nào đối phó được với một võ sĩ cố chấp bước ra từ chiến trường như vậy.
Đến lúc này, bất luận Gia Ninh Đế có chấp nhận lời thỉnh cầu của Chung Hải, phái người vào núi Thanh Nam khai quật hố lớn hay không, thì cũng không còn ai có thể nghi ngờ lời Chung Hải nói trên điện hôm nay là thật hay giả nữa.
Gần như cùng lúc, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên ngự toạ. Bọn họ không chỉ là triều thần của hoàng thất Hàn gia, mà còn là triều thần của vạn dân Đại Tĩnh. Đa phần
thần tử trong triều đình đều là thế tộc, hưởng vinh hoa phú quý của Đại Tĩnh hai mươi năm, nhiều hơn nữa là lưu truyền đến trăm năm.
Nếu sau khi Chung Hải vén lên chuyện Đế gia với thái độ như thế, bọn họ vẫn 'án binh bất động' không hề bộc lộ chút cảm xúc nào, thì sẽ không xứng đứng trên triều đình. Năm đó Hàn thị đúng là đã
nắm giữ thiên hạ, nhưng một nửa giang sơn này, là Đế gia nhường lại.
Chuyện này là thật, may mắn thay mới chỉ hai mươi năm. Thế tộc năm đó cùng tranh giành thiên hạ, hiện nay hơn phân nửa vẫn còn sống.
Bọn họ hiểu được, triều đình Đại Tĩnh, sợ là từ hôm nay trở đi, sẽ không còn yên ổn nữa.
Quân đội Đế gia bị diệt có liên quan đến chân tướng về sự sụp đổ của toàn bộ Đế gia, cho dù Gia Ninh Đế trị vì thiên hạ, cũng không thể nào không cho triều đình, bá tánh, Đế gia... còn có tám vạn tướng sĩ chết oan kia một câu công đạo!
Triều thần thế tộc, chư hầu quyền quý, lực lượng thật sự kết nối giang sơn chính là bọn họ, hiện giờ hầu hết đều đang đứng trên Kim Loan điện này. Dùng tốt, đó là thanh kiếm sắc bén trong tay, một khi thuộc về sở hữu của người khác, sẽ trở thành lưỡi dao sắc bén đả thương chính mình.
Những người này nếu đồng tâm hiệp lực yêu cầu chân tướng minh bạch, đối với Gia Ninh Đế mà nói, chính là một tai hoạ, chẳng hạn như bây giờ.
Cho nên, Gia Ninh Đế mới lên tiếng: "Lời Chung Hải nói, chúng khanh đều nghe thấy?"
Chúng thần đồng loạt đáp 'vâng'.
"Trẫm... cũng nghe thấy."
Gia Ninh Đế từ trên ngự toạ đứng lên, vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn đại thần cả điện, trầm trọng nói: "Quân Đế gia cũng là con dân của trẫm, trẫm sẽ hạ lệnh cho quân lính trấn thủ
thành Thanh Nam, khai quật hố lớn dưới núi Thanh Nam, thẩm vấn Trung Nghĩa Hầu, tìm ra chân tướng tám vạn tướng sĩ chết thảm năm đó. Trước khi chuyện này được điều tra rõ ràng, tạm
giam Chung Hải trong Đại Lý Tự, không được rời kinh."
"Quân Đế gia có phản quốc hay không trẫm còn chưa biết, nhưng nếu tám vạn tướng sĩ này như lời Chung Hải nói, chết trong tay quân đội Đại Tĩnh ta, trẫm tất sẽ nghiêm trị người năm đó làm hành trình tàn bạo như vậy, cho các khanh và bá tánh thiên hạ một câu công đạo!"
- Ngô hoàng thánh minh, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
- Ngô hoàng thánh minh, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
......
Trên đại điện, triều thần đều hành đại lễ, bất luận Gia Ninh Đế nói lời này có xuất phát từ tận đáy lòng hay không, nhưng lời hứa của Thiên tử, chính là nhất ngôn cửu đỉnh.
"Bãi triều!"
m thanh sắc nhọn của Triệu Phúc vang lên, tiếng chuông vàng gõ vang truyền vào đại điện. Đến khi triều thần đứng dậy, trên ngai vàng đã không còn bóng người.
Mặc dù Thiên tử đã bãi triều, nhưng trong điện vẫn im lặng, không có một tiếng động nào, triều thần ngoại trừ nhìn nhau ra cũng chẳng biết phải làm gì. Đây gần như là một cảnh tượng hiếm gặp, nhưng tình huống này lại phù hợp với bầu không khí.
Chỉ đến khi vô tình trông thấy Thái tử vẫn trầm mặc đứng trên điện, lúc này mọi người mới chợt nhớ tới một đại sự đã bị bỏ quên. Hôm nay hình như Bệ hạ... đang muốn tứ hôn cho Thái tử điện hạ và nữ nhi Đế gia!
Khi nhớ tới chuyện này, triều thần không còn bình tĩnh nữa. Không biết nên tiếc cho Thái tử, hay nên chúc mừng y mới tốt. Thê tử mong ngóng mười năm, chỉ còn thiếu một bước, vẫn là bỏ lỡ. Nhưng nếu như chuyện của quân Đế gia là thật, Đế gia có lẽ sẽ rửa sạch tội danh mưu nghịch, thân phận Đế Tử Nguyên sẽ lập tức tăng lên mấy phần.
Nhưng đây không phải là điều mà Gia Ninh Đế muốn thấy, đến lúc đó Bệ hạ còn định nhận cô con dâu này... trừ phi hắn muốn tự tìm phiền phức cho mình!
Hôn sự của Thái tử, thật ứng với mấy chữ 'vận mệnh nhiều chông gai'.
Lúc này, chỉ có Đại Lý tự khanh còn nhớ Chung Hải vẫn đang quỳ trên đại điện, hắn đi đến bên cạnh đỡ Chung Hải.
"Chung tướng quân, Bệ hạ hạ chỉ, mời ngài về Đại Lý Tự cùng bản quan."
Giọng nói của Hoàng Phổ rất trịnh trọng, đối với Chung Hải không hề có ý khinh thường.
Chung Hải gật đầu, đứng dậy, đi theo phía sau Hoàng Phố, thân hình cao lớn cường tráng thẳng tắp như lúc vào điện. Từ đầu đến cuối, hắn không hề nhìn về phía Nhậm An Lạc dù chỉ một lần.
Dù chuyện này có chấn động tới đâu, đứng chờ ở đây thêm nữa cũng không ra được kết cục, triều thần nhìn nhau một hồi, cuối cùng yên lặng trật tự rời khỏi điện.
Nhậm An Lạc và Hàn Diệp gần như bước ra ngoài cùng một lúc, hai người đứng trên thềm đá một lúc lâu, một người đi về phía cửa cung, một người đi về phía nội cung, nét mặt bình tĩnh, lướt qua nhau không nói một lời.
Hàn Diệp đi qua hành lang, sau đó đột nhiên dừng bước, y từng chậm rãi xoay người, nhìn thân ảnh màu đỏ tía biến mất dưới bậc thềm đá đằng xa, đáy mắt cuộn trào cảm xúc như sóng to gió lớn, đến cuối cùng chỉ còn lại nặng nề tĩnh mịch.
Không cần cưới Đế Thừa n, y không phải nên vui mừng sao? Tử Nguyên dốc toàn lực ngăn cản tứ hôn, y không phải nên vui mừng sao?
Thế nhưng, Đế Tử Nguyên, ta chưa bao giờ có cảm giác như thế này, cho dù đến cuối cuộc đời, ta cũng không thể đứng bên cạnh nàng.
Tất cả nỗ lực, kiên trì, áy náy, đền bù, thậm chí tất cả mọi chuyện cùng nàng trãi qua... trước mặt tám vạn mạng người kia, đều trở nên quá nhẹ, quá nực cười, không đáng để nhắc tới.
Ta đã từng nghĩ rằng điều tồi tệ nhất giữa ta và nàng chính là cảnh tượng đêm qua, bây giờ ta mới biết, là nàng nhân từ.
Đến hôm nay mới nhắc nhở ta, thứ Hàn gia nợ, đến tột cùng là cái gì.
______