Edit: Gấu Gầy
Chương 111
Thân phận của Uyển Cầm được đồn đãi trong kinh thành nửa tháng, mọi ngõ ngách đường phố đều nghe thấy, đến mức khả năng sai sự thật cơ bản cũng bị xoá bỏ, tiểu thư công tử thế tộc cũng muốn nhìn nha đầu tiểu thư của Tĩnh An Hầu phủ này thêm một chút, nhưng từ sau khi án Tần phủ được vén lên, nàng không ra khỏi cửa lớn cũng không qua cửa nhỏ, khiến trong lòng mọi người đều ngứa ngáy, nhưng cánh cổng phủ Tĩnh An Hầu quá cao, không ai dám trực tiếp gửi thiệp mời Uyển Cầm ra ngoài cho mọi người quan sát.
Bất luận bên ngoài nổi lên bao nhiêu sóng to gió lớn vì vụ án Tần gia, mỗi ngày Uyển Cầm chỉ ở hậu viện Hầu phủ, tưới hoa, nhổ cỏ, thỉnh thoảng viết hai bức thư pháp, rất rảnh rỗi. Hôm nay nàng bưng trà ấm đã pha xong đến thư phòng, nửa đường gặp được thiếu niên cứ chần chừ trong sân mãi không vào, ánh mắt hiện lên ý cười thản nhiên.
"Sao huynh lại tới? Muốn gặp tiểu thư sao?"
Ôn Sóc nghe thấy giọng nói của nàng, giật mình xoay người lại, gãi gãi đầu: "Không phải, hôm nay ta tới để tặng muội một thứ."
Uyển Cầm thoáng thấy sự mệt mỏi trong mắt hắn, đặt khay trà lên bàn đá, âm thanh không cho phản đối: "Nghỉ ngơi đã, uống ngụm trà, dáng vẻ này của huynh giống như đã mấy ngày không ngủ. Nói đi, huynh muốn tặng ta thứ gì?"
Ánh mắt Ôn Sóc hiện lên ý cười, gật đầu, theo nàng tới bên cạnh bàn đá, lấy một quyển trục từ trong tay áo ra: "Ta nhờ sư phụ của Kim Ngọc lâu làm thật kỹ, Uyển Cầm, đây là lễ vật sinh thần của muội."
Uyển Cầm ngẩn người, nhìn chằm chằm bức họa trong tay hắn, rũ mắt xuống: "Ôn Sóc, ban đầu tiểu thư đưa bức họa này cho Điện hạ là vì....."
"Ta biết."
Ôn Sóc nhẹ giọng cắt ngang lời nói không được tự nhiên của Uyển Cầm, mỉm cười: "Tỷ là người thông minh như vậy, chưa bao giờ làm chuyện vô dụng, nhất định tỷ đã sớm nghĩ đến sẽ lật án giúp muội, nên mới để muội vẽ bức họa này trước mặt Triệu thế tử, sau đó lại tặng cho Điện hạ, lúc ta đoán ra thân phận của muội, đã nghĩ đến rồi."
"Vậy mà huynh còn giúp ta như vậy, ta biết huynh nhờ Hoàng đại nhân điều tra lại vụ án Tần gia, Ôn Sóc, ta đã lợi dụng huynh, huynh không cần đối xử với ta giống như trước nữa."
Bàn tay cầm khay trà của Uyển Cầm siết chặt, đón lấy ánh mắt Ôn Sóc, trong mắt ấm áp hiện lên quyết tâm đến cùng.
Quả thật là lớn lên bên cạnh tỷ, nhìn thì ôn nhu, nhưng tính tình quả thật vô cùng cứng rắn. Khóe miệng Ôn Sóc cong lên, vỗ vỗ tay nàng: "Uyển Cầm, đây sao gọi là lợi dụng chứ, ta tự mình phát hiện cũng được, muội nói trước với ta cũng vậy, ta đều sẽ không bỏ mặc chuyện Tần gia. Ta là triều quan Đại Tĩnh, Tần lão đại nhân có oan, góp một phần sức lực cũng là chuyện nên làm. Ta biết Tĩnh An Hầu phủ vừa mới đứng vững trong kinh thành, án hoàng kim liên quan rất rộng, nếu chuyện này do Đế gia vén lên, nói không chừng sẽ khiến Bệ hạ và triều thần nảy sinh khúc mắc. Ta không ai thân thích, làm chuyện này là thích hợp nhất."
Dáng vẻ hắn có chút ngây ngô, nhưng ánh mắt lại lộ ra sự thông minh giảo hoạt, lại nói: "Huống chi bây giờ nghĩ lại, chuyện này khẳng định không phải là do một mình ta ra sức, mấy ngày trước ta tìm được nhân chứng án hoàng kim, hẳn là tỷ đã sớm tìm được rồi giữ lại đúng không?"
Uyển Cầm có chút kinh ngạc, nàng không ngờ Ôn Sóc lại thông minh như vậy, đoán ra hơn nửa sự thật, gật đầu: "Ta vốn nghĩ trước đó huynh bị lừa gạt, sau khi biết được sự thật nhất định sẽ tức giận."
"Sao có thể. Nếu không phải tin tưởng ta, hai người cũng sẽ không để mặc ta nhúng tay vào chuyện này."
Ôn Sóc lắc đầu: "Có thể giúp Tần lão đại nhân làm chút chuyện, ta rất vui. Uyển....."
Hắn dừng một chút, tinh thần hăng hái thêm: "Hàm Du."
Uyển Cầm đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng Ôn Sóc. Nàng vẫn là một thiếu nữ an tĩnh, nhưng bỗng dưng trong khoảnh khắc này, ánh mắt dường như sinh ra sức sống mãnh liệt sáng lạn.
Đây là tên của nàng, Tần Hàm Du. Lúc nàng chào đời tổ phụ đã đặt cho, sau khi nàng tan cửa nát nhà chín năm trước, thì không còn ai gọi nữa.
"Lúc ta tra hồ sơ vụ án Tần gia đã thấy, Hàm Du."
Ôn Sóc lại gọi một lần nữa, ánh mắt bình tĩnh nghiêm túc: "Ta nhất định sẽ giúp muội tìm ra người hãm hại Tần gia, trả lại chân tướng cho Tần gia."
Uyển Cầm nhìn hắn một lúc lâu, giơ tay rót một chén trà nóng hổi đưa tới trước mặt Ôn Sóc, cười cười, ánh mắt chậm rãi hoài niệm.
"Ôn Sóc, người huynh biết vẫn luôn là Uyển Cầm, ta nói với huynh về Tần Hàm Du. Năm ấy ta sáu tuổi, tổ phụ thấy ta say mê vẽ tranh, hơn sáu mươi tuổi, vẫn đích thân dẫn ta vất vã đến Thương Châu, bái làm môn hạ của sư phụ. Một năm sau, trong kinh truyền tới tin tức, tổ phụ tham ô mười vạn lượng hoàng kim, chứng cứ phạm tội xác thực, phụ thân và tổ phụ đều bị xử trảm, ta với mẫu thân, còn có những gia quyến khác của Tần phủ bị lưu đày Nam Cương."
Giọng nói của Uyển Cầm vẫn an tĩnh trầm định, nhưng không cách nào che giấu đau thương trong mắt. Ôn Sóc nhìn nàng như vậy, mím chặt môi, thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, có sự kiên định cứng rắn hiếm thấy.
"Dọc theo đường đi, mẫu thân vì ta mà kiệt sức sinh bệnh, nhưng người rất kiên cường, vẫn luôn nói không sao, nói ta đã không còn phụ thân, không thể bỏ lại ta một mình lẻ loi trên đời này, nói tổ phụ không tham ô, bị kẻ khác vu oan, nói sau này chờ ta trưởng thành nhất định phải hồi kinh cáo ngự trạng. Mẫu thân nói rất nhiều, ta vẫn luôn lắng nghe, vẫn luôn nhớ trong lòng, ta nghĩ, chỉ cần người không sao, sẽ không cầu mong gì nữa. Thế nhưng, lúc đi ngang qua núi lớn ngoài Đế Bắc thành, bọn ta gặp phải phỉ tặc, những người đó gặp người liền giết, trong lúc hoảng loạn mẫu thân giấu ta vào một đống tuyết, ta muốn đi theo nàng, kêu khóc muốn chạy ra, nhưng mẫu thân nói với ta....."
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy bi thương: "Nếu ngay cả ta cũng chết, Tần gia sẽ không còn lại gì. Ta ẩn núp sau đống tuyết, gắt gao cắn đầu ngón tay, tận mắt nhìn mẫu thân khổ sở cầu xin, tận mắt nhìn người thân Tần gia bị tàn sát không còn một ai."
"Sau đó, những người đó đi rồi, ta từ sau đống tuyết chạy đến, khóc lóc bò đến bên người mẫu thân, những kẻ gian tặc kia chưa đi xa, mẫu thân sợ bọn họ phát hiện ta còn sống, câu nói sau cùng nói với ta là 'mau chạy, tiếp tục sống'. Mẫu thân tắt thở, nhưng không chịu nhắm mắt, ta biết người không yên tâm về ta. Cho nên ta bắt đầu chạy, chạy sâu vào trong núi, chạy suốt một ngày, chạy đến không còn sức lực, chạy đến cả người không còn cảm giác rồi ngã xuống đất, lúc ta cho rằng mình sẽ chết, ta gặp được tiểu thư."
"Sau đó, ta vẫn sống. Từ đó, trên đời này không còn Tần Hàm Du, chỉ có nha đầu Uyển Cầm của An Lạc trại chủ."
Ôn sóc nhìn chằm chằm Uyển Cầm, gần như không thể nói gì. Một đứa nhỏ bảy tám tuổi, gánh theo thâm thù đại hận từng bước đi đến bây giờ, nàng khó khăn cỡ nào, cũng may.... nàng gặp được tỷ.
Bây giờ nghĩ lại, thật ra cảnh ngộ của Uyển Cầm cùng Đế Tử Nguyên rất giống nhau, Uyển Cầm tuy nhìn dịu dàng, nhưng lại kiên cường hơn bất kỳ ai.
"Uyển Cầm.."
Ôn Sóc nhẹ nhàng lên tiếng: "Nếu mẫu thân muội nhìn thấy muội bây giờ, nhất định sẽ rất vui mừng."
"Vì ta đã lật án cho Tần gia sao?"
Uyển Cầm cười khổ.
"Không phải, vì muội bình yên lớn lên, vẫn tiếp tục sống."
Ôn Sóc cười cười, nói.
Uyển Cầm ngẩn người, sau đó mạnh mẽ gật đầu: "Huynh nói đúng, mẫu thân sẽ rất vui mừng."
Hai người đã quen cãi nhau ầm ĩ, đột nhiên mở rộng đáy lòng nói chuyện như vậy tuy ấm áp, nhưng cũng lạ lẫm. Uyển Cầm thường ngày rất nhã nhặn trầm lặng, nhưng bây giờ đối với Ôn Sóc lại có chút không được tự nhiên khác thường, nàng tránh ánh mắt, đột nhiên nhớ đến một chuyện, chần chừ một chút mới nói: "Ôn Sóc, có một chuyện vừa rồi ta chưa nói."
Thấy Ôn Sóc nhìn nàng, Uyển Cầm nói: "Mấy năm trước ta dùng thế lực của Đế gia âm thầm điều tra, năm đó khu vực Tấn Nam đều chịu sự uy hiếp của An Lạc trại, tuyệt đối không có bọn cướp nào dám cướp bóc dân chúng gần Đế Bắc thành, những kẻ phỉ tặc đuổi giết gia quyến Tần gia kia không phải người bình thường, ta mất ba năm, mới tra ra được lai lịch của những người này."
Thần sắc Ôn Sóc ngưng trọng: "Là ai phái bọn họ tới?"
Nếu không phải phỉ tặc, người đuổi cùng giết tận người Tần gia như vậy nhất định là sát thủ, hơn nữa những người này hiển nhiên có liên quan tới vụ án hoàng kim năm đó.
"Quản gia Khương Hạo của phủ Tả tướng, ta điều tra được người này từng tiếp xúc với đám sát thủ kia, chỉ tiếc là, mấy năm trước đám sát thủ này đã chết hết, không còn ai sống sót."
Tả tướng? Ôn Sóc cau mày, mấy ngày nay tìm kiếm chứng cứ, hắn đã sớm hoài nghi đến Tả tướng, dù sao ngoại trừ Tần đại nhân và Thôi thị lang đã chết, năm đó người có khả năng làm chuyện này nhất cũng chỉ còn lại Tả tướng, nhưng hiện giờ cho dù điều tra được có liên quan đến tướng phủ, nhưng không có chứng cứ xác thực chứng minh Tả tướng có liên can, nếu như người phái đến Giang Nam có thể tìm được Thôi tướng quân áp tải hoàng kim năm đó, thì mới có một tia hy vọng.
"Uyển Cầm, muội yên tâm, trời cao có mắt, nếu như Tả tướng là người tham ô hoàng kim năm đó, hắn nhất định không trốn thoát được."
Hắn đứng dậy: "Ta đến Đại Lý Tự hỏi một chút, xem có tiến triển gì mới không, muội cứ chờ là được, không cần quá lo lắng."
Ôn Sóc nói xong, đi được hai bước lại trở lại, bưng chén trà trên bàn lên uống cạn, sau đó nhếch môi cười cười, nói một câu 'uống rất ngon' rồi mới chạy ra ngoài, chỉ chốc lát không còn bóng người.
Uyển Cầm ngẩn ngơ, khuôn mặt trầm tĩnh đột nhiên nở một nụ cười.
"Vừa rồi ta còn cảm thấy tiểu tử này có chút đáng tin cậy, vậy mà vẫn là dáng vẻ không biết tiết kiệm sức lực đó, thật không thú vị."
Sau núi giả, âm thanh lười biếng vang lên, Đế Tử Nguyên người mặc y phục luyện võ gọn gàng, ngang hông giắt một thanh đoản kiếm, trên trán thấm ra tầng mồ hôi mỏng, vừa nhìn đã biết vừa luyện võ xong trở về.
"Tiểu thư, người có thể dùng kiếm rồi?"
Uyển Cầm rất vui mừng, bất chấp Đế Tử Nguyên khinh bỉ Ôn Sóc, vội vàng nói.
Đế Tử Nguyên gật đầu, xoay xoay cổ tay: "Thuốc của cô tổ mẫu dùng rất tốt, bây giờ nội lực có phục hồi một nửa, dùng kiếm cũng không có gì đáng ngại."
Mấy tháng trước khi Đế Tử Nguyên bị tán công đã biết đời này không thể khôi phục hoàn toàn công lực, có thể nhanh như vậy khôi phục được một nửa, đã rất không dễ dàng.
Nàng nhìn theo hướng Ôn Sóc biến mất: "Ta mới vừa nghe Minh Tây nói, tiểu tử này phái người đi Giang Nam tìm Thôi Vĩnh Sơn, lần này sợ rằng hắn phải thất vọng, mấy năm trước Thôi Vĩnh Sơn chết bất đắc kỳ tử, đã sớm chết rồi."
Lúc này Uyển Cầm mới biết Ôn Sóc đã tìm hiểu nguồn gốc đến Thôi gia, cũng rất bất ngờ, lúc trước nàng điều tra chừng nửa năm mới có manh mối này, không ngờ Ôn Sóc thông minh như vậy, không khỏi thở dài: "Tả tướng xảo quyệt, mọi mang mối về án hoàng kim năm đó đều bị hắn quét sạch không còn một mảnh, trừ phi chúng ta có thể tìm được số hoàng kim mất tích, nhưng điều tra mấy năm, hoàn toàn không có tin tức gì về số hoàng kim kia. Vốn cho rằng chúng ta đột nhiên vén lên vụ án của tổ phụ sẽ khiến hắn chột dạ, đi xác nhận tung tích số hoàng kim, chúng ta cũng có thể tìm ra, không ngờ hắn hoàn toàn không có động tĩnh gì cả."
Ánh mắt Đế Tử Nguyên cũng trầm xuống, gõ gõ ngón tay lên đoản kiếm ngang hông: "Chắc hẳn Tả tướng đã sớm đoán được nên không giữ lại một chút điểm yếu nào, cho nên dứt khoát án binh bất động, bây giờ chúng ta không động được hắn, nhưng cũng không đến nỗi hoàn toàn không có cách. Những năm qua chúng ta điều tra, mười vạn lượng hoàng kim kia vốn dĩ không có dấu hiệu được vận chuyển, điều này cho thấy số hoàng kim vẫn còn trong kinh thành hoặc là ngoại ô."
Uyển Cầm lắc đầu: "Với thế lực của Tả tướng trong kinh thành, hắn có thể giấu ở bất kỳ nơi đâu, chúng ta không thể nào lật cả kinh thành."
"Uyển Cầm, nếu như ngươi là Tả tướng, thứ quan trọng như vậy, ngươi sẽ giấu ở đâu?"
Uyển Cầm trầm ngâm một lát, trả lời: "Nếu là ta, nhất định sẽ giấu ở nơi lúc nào mình cũng có thể thấy, hoặc là nơi người người đều biết, nhưng không ai nghi ngờ."
Đế Tử Nguyên gật đầu: "Tả tướng là người thông minh, suy nghĩ chắc hẳn không khác gì ngươi. Những năm qua ngươi vẫn luôn bí mật điều tra sản nghiệp của Khương gia, ngươi suy nghĩ kỹ một chút, kinh thành có nơi nào phù hợp với những điều kiện đó?"
"Có ba nơi."
Uyển Cầm được chỉ điểm, tinh thần tỉnh táo: "Một là phủ Tả tướng, hai là từ đường Khương gia ở kinh thành, còn có biệt trang nơi Khương phu nhân dưỡng bệnh, cố ý được xây ở ngoại ô. Nhưng tiểu thư, ta cũng phái người cẩn thận điều tra ba nơi này, không phát hiện tung tích hoàng kim."
"Nếu như có thể tùy tiện phát hiện, Tả tướng cũng sẽ không vững như Thái Sơn."
Đế Tử Nguyên phất tay, khẽ nhíu mày: "Hiện giờ vụ án Tần gia bị vén lên, Tả tướng nhất định sẽ tăng cường hộ vệ toàn bộ phủ trạch của Khương gia, thứ nhất là để đánh lừa dư luận, khiến chúng ta không thể đoán được tung tích hoàng kim, thứ hai là vì phòng chúng ta lẻn vào tìm hiểu. Sáng nay Bệ hạ triệu Hoàng Phổ vào cung hạ chỉ, bảo hắn nội trong mười ngày đưa ra kết luận, nếu không tìm ra người hãm hại Tần lão đại nhân, thì phải kết thúc vụ án này."
"Nhanh như vậy?"
Uyển Cầm chợt đứng dậy, sau khi kinh ngạc mới hiểu rõ: "Tiểu thư, sợ là Bệ hạ đã đoán được bởi vì quan hệ của chúng ta, Tĩnh An Hầu phủ nhất định sẽ nhúng tay vào chuyện này, hiện giờ hiềm nghi lớn nhất là Tả tướng, hắn sợ tiểu thư tìm được chứng cứ, chặt đứt cánh tay của hắn, cho nên muốn vụ án Tần gia mau chóng chìm xuống."
Đế Tử Nguyên gật đầu: "Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, nếu như không thể chắc chắn, đột nhiên đi lục soát những chỗ đó, có khi còn bị Tả tướng cắn ngược lại. Ta sẽ bảo Quy Thiên tự mình đi tìm hiểu một lần nữa, hy vọng có thể có phát hiện."
Uyển Cầm gật đầu: "Như vậy cũng được."
Thấy thần sắc Đế Tử Nguyên hơi chăm chú, nàng cười cười, trấn an nói: "Tiểu thư, không cần lo lắng, xe tới trước núi tất có đường, trời cao có mắt, cho dù cuối cùng không tìm được số hoàng kim kia, không định tội Tả tướng được, hắn sớm muộn cũng có một ngày gặp báo ứng."
Tiểu thư nhà nàng đã làm rất nhiều vì nàng, cho dù là kết cục xấu nhất, có thể đi được tới giờ, đã không còn gì nuối tiếc.
"Xem ra lời Ôn Sóc nói vừa nãy, ngươi đặt hết vào lòng rồi."
Đế Tử Nguyên cười cười, ôm lấy chén trà ngon Uyển Cầm pha, đung đưa đi về phía nội viện.
"Hàm Du.."
Nàng đưa lưng về phía Uyển Cầm, phất tay áo, lầm bầm nói: "Tên rất dễ nghe, nhưng ta thích Uyển Cầm hơn, ài, đáng tiếc, lúc trước ta suy nghĩ tên cho ngươi, tốn nhiều thời gian lắm đó."
Chờ chuyện Tần gia kết thúc, Uyển Cầm tất nhiên cũng phải khôi phục tên huý tiểu thư Tần gia của nàng.
"Tiểu thư!"
Giọng Uyển Cầm vang lên sau lưng, Đế Tử Nguyên quay đầu.
"Ta tên là Uyển Cầm, đã qua chín năm rồi, sau này cũng vậy, Tần Hàm Du là thiên kim tiểu thư Tần gia, học nữ công, yêu vẽ tranh, đọc thi thư, yểu điệu từ bi. Thế nhưng, bây giờ ta là Uyển Cầm, biết thế sự, hiểu tình người ấm lạnh, thấy rõ bất bình trong thiên hạ, tiểu thư, con đường sau này của người sẽ càng đi càng xa, càng ngày càng cô độc, nhưng ta sẽ luôn ở bên cạnh người, cùng người bước đi."
Nhìn nụ cười trên mặt Uyển Cầm, hốc mắt Đế Tử Nguyên có chút chua xót, lồng ngực có một luồng không khí buồn bã dâng lên không xuống được.
"Tiểu thư, còn có ta!"
Trên ngọn cây cao chót vót, chẳng biết từ lúc nào có một bóng người đang nằm, Uyển Thư gạt lá cây ló cái đầu ra, toét miệng cười: "Tiểu thư, yên tâm, ta sẽ mở rộng tất cả những con đường trước mặt người, để người thoải mái đi, đi ngang được mà lăn qua cũng được!"
Lời nói mang ý vị thâm tình nào qua miệng cô nương này, đều lập tức không còn cảm giác, Đế Tử Nguyên giật giật trán, nhìn nha đầu mình dạy dỗ, quả thực mất mặt, ngay tức khắc quay đầu đi về nội viện, âm thanh 'hận rèn sắt không thành thép' từ xa truyền tới.
"Được, ngươi lăn đi thử cho ta xem, thử được rồi thì từ nay ngươi là tiểu thư! Thử không được thì đến thư phòng đọc thêm mấy cuốn sách cho ta!"
Trên con đường nhỏ nhất thời có chút yên tĩnh, Uyển Thư suy tư một lúc lâu mới phát hiện "lăn" và "đi" vĩnh viễn không thể cùng lúc tiến hành, mặt phồng đến đỏ bừng, nhớ tới mệnh lệnh của Đế Tử Nguyên, lăn lộn gào khóc trên cây.
Ánh mắt Uyển Cầm hiện ra ý cười, cuối cùng không nhịn được, cười to thành tiếng.
Cùng lúc đó, trong thư phòng Đông cung, Ôn Sóc bị Hàn Diệp gọi tới, nghe thị vệ phái đến Giang Nam hồi báo, ủ rũ vùi đầu trên ghế, khuôn mặt vặn vẹo như quả mướp đắng.
_____