Edit: Gấu Gầu

Chương 110

Buổi tối, trong thư phòng tướng phủ, Tả tướng ngồi trên ghế trước bàn trầm tư, quản gia dè đặt bước vào, đứng trước bàn đọc sách.

"Lão gia."

Tả tướng ngẩng đầu, nghiêm giọng hỏi: "Bên ngoài có tin tức gì? Hoàng Phổ rốt cuộc điều tra thế nào lại mò được đến vụ án Tần gia?"

"Lão gia, ta sai người đến Đại Lý Tự tìm hiểu qua, người bên trong nói là Ôn thị lang xúi giục Hoàng đại nhân lật lại án cũ Tần gia."

Quản gia cung kính bẩm báo.

Vẻ mặt Tả tướng trầm xuống, hơi bất ngờ: "Ôn Sóc? Là Ôn Sóc lôi chuyện này ra?"

Quản gia gật đầu: "Vâng, nghe nói Ôn thị lang rất nhiệt tình, không chỉ chủ trương dốc sức điều tra rõ án này, còn tìm được nhân chứng vụ án năm đó, lão gia, chúng ta có cần....."

Quản gia làm động tác cắt cổ.

"Hồ đồ!"

Tả tướng quát lớn: "Những người này đã bị Ôn Sóc tìm được, tất nhiên được Hoàng Phổ giám sát, phái người diệt khẩu, không phải vừa vặn xác thực tội danh mưu hại của lão phu sao."

Quản gia hiểu được, liên tục gật đầu: "Lão gia nói đúng."

Tả tướng sờ râu: "Chuyện năm đó là ngươi xử lý, những người kia có biết là ai sai khiến bọn họ cho lời khai giả trên công đường không?"

Quản gia lắc đầu: "Lão gia yên tâm, những người này chỉ là quản sự trong Hộ bộ, bọn họ nhận bạc, vốn dĩ không biết lão gia để bọn họ làm chứng, cho dù bọn họ lên công đường, nhiều lắm cũng chỉ có thể nói năm đó bọn họ hãm hại Tần Trung Đạo, không hề dính líu đến lão gia."

Tả tướng nhíu mày: "Người khác còn đỡ, nhưng với tác phong làm việc trước nay của Hoàng Phổ, một khi hắn biết Tần Trung Đạo bị oan, nhất định sẽ theo đầu mối này điều tra ra được, nếu truy cứu mười vạn bạc quân lương kia, khó tránh khỏi liên luỵ đến tướng phủ, vụ án này còn có Ôn Sóc nhúng tay vào, nếu hắn được Thái tử trợ giúp, chuyện này sợ rằng sẽ không thuận lợi....."

"Lão gia, chi bằng ta mời Hoàng Phổ đại nhân qua phủ một chuyến?"

"Hắn là người cứng đầu, việc khẩn cấp trước mắt là phải ngăn cản Thái tử can thiệp vào chuyện này, chỉ dựa vào một mình Hoàng Phổ vẫn không tra được đến lão phu."

"Lão gia, Thái tử điện hạ trước nay vẫn luôn bất hoà với chúng ta, sao có thể bị lão gia thuyết phục?"

"Chuyện này không phải nằm ở Thái tử, mà ở Ôn Sóc, tìm ra điểm yếu của Ôn Sóc buộc hắn không nhúng tay nữa, chỉ cần hắn mặc kệ, Thái tử cũng không phải là người nhiều chuyện."

Quản gia hơi suy tư, khổ não cúi xuống: "Lão gia, người khắp kinh thành đều biết, Thái tử điện hạ rất yêu thích Ôn thị lang, hắn còn tôn quý hơn Thế tử trong phủ vương hầu bình thường, huống chi hắn không có người thân, sợ là không có điểm yếu gì để chúng ta uy hiếp?"

"Đó là sau khi Ôn Sóc được Thái tử mang về Đông cung chín năm trước, hắn cũng không phải trời sinh đất dưỡng, chỉ cần tìm ra người thân của hắn, với tính tình của Ôn Sóc, tất nhiên sẽ mặc chúng ta gây khó dễ."

Tả tướng phất tay phân phó: "Ôn Sóc vốn là ăn mày trong kinh, muốn điều tra lai lịch của hắn không khó lắm, ngươi đi điều tra xem hắn có người thân hay không, rốt cuộc là bị nhà nào vứt bỏ, nếu không tra ra phụ mẫu, thì tìm ăn mày sống với hắn trước khi gặp Thái tử, có lẽ chúng ta cũng có thể dùng."

Quản gia gật đầu, chắp tay: "Lão nô sẽ lập tức phân phó hạ nhân đi điều tra lai lịch Ôn thị lang."

Thư phòng yên lặng trở lại, Tả tướng nheo mắt vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay, trong lòng mơ hồ bất an.

Chín năm trước Đại Tĩnh giao chiến với Bắc Tần, hắn và Tần Trung Đạo phụ trách điều phối lương thảo quân lương. Hắn nhất thời động lòng tham, bí mật giấu mười vạn quân lương vận chuyển đến Tây Bắc, vốn định ở trên đường tìm thời cơ để thị vệ giả làm sơn tặc đánh cướp hoàng kim, đẩy việc này lên người trộm cướp, nhưng không ngờ nửa đường thật sự gặp phải cướp bóc, lúc hai bên giao đấu thì rương đựng bạc bị bọn cướp chém hỏng, bạc giả hiện trước mặt mọi người, cứ như vậy bị lộ. Mấy ngày sau tin tức mười vạn lượng hoàng kim bị đánh tráo truyền về kinh thành, để tránh âm mưu bại lộ, hắn đẩy việc này lên người Tần Trung Đạo. Lúc ấy hai nước giao chiến, lại có nhân chứng, Hoàng đế Gia Ninh một lòng ra sức cho chiến sự, vội vã chém đầu Tần Trung Đạo.

Chuyện này đã qua chín năm, người Tần gia sớm chết đã chết, lưu đày cũng đã lưu đày, tại sao Ôn Sóc lại đột nhiên vén lên án cũ Tần gia, sao hắn có thể trong thời gian ngắn như vậy tìm được nhân chứng năm đó?

Cẩn thận suy nghĩ, Tả tướng híp mắt, ánh mắt trầm xuống, vụ án Tần gia tuyệt đối không đơn giản.

Phủ Tĩnh An Hầu rất yên tĩnh, từ tối hôm qua sau khi Thái tử vô cớ rời đi, Thượng Hoa uyển cũng trở nên im ắng, không ai dám vào. Sau khi Đế Tử Nguyên hạ triều hồi phủ, mặt mày lạnh lùng chui vào trong chăn ngủ say, cho đến màn đêm buông xuống, mới chậm rãi tỉnh lại.

Cửa phòng bị mở ra, Uyển Cầm và Uyển Thư bên ngoài đều vui mừng, quay đầu lại, nhìn thấy Đế Tử Nguyên, bỗng giật mình.

Thần sắc Đế Tử Nguyên dường như lạnh lùng hơn, khuôn mặt vốn lãnh đạm càng thêm trầm lắng, nhưng nét u sầu trong mắt nàng đã không còn nữa, nhìn qua càng ung dung lười biếng hơn.

"Đưa chút đồ ăn đến thư phòng đi."

Giẫm guốc mộc, Đế Tử Nguyên khoát tay áo, đi thẳng về hướng thư phòng.

Uyển Thư trố mắt nhìn hồi lâu, nghẹn ngào quay đầu: "Uyển Cầm, ngươi nhìn tiểu thư có phải, có phải....."

Uyển Cầm gật đầu, chân mày hơi nhíu lại, có chút bất lực: "Tiểu thư lại biến thành bộ dáng trước kia ở An Lạc trại rồi."

Tính tình của Đế Tử Nguyên ở Tấn Nam mười năm vẫn luôn như vậy, thật ra sau khi vào kinh, Nhậm An Lạc mới là người các nàng chưa từng thấy qua. Hai người chợt cảm thấy, có lẽ Nhậm An Lạc cũng không phải không tồn tại, tiểu thư hồi kinh, gặp lại Thái tử, tự biến thành Nhậm An Lạc, nhưng đã quên mất.... cuối cùng nàng vẫn là Đế Tử Nguyên.

"Điện hạ!"

Ôn Sóc bọng mắt thâm đen chạy vào thư phòng Đông cung, tinh thần hưng phấn tràn ngập trong lời nói: "Ta tìm được đầu mối rồi."

Hàn Diệp ngẩng đầu lên: "Ồ? Thật không?"

Hồ sơ hai nước giao chiến tám năm trước hơn ngàn quyển, mới mấy ngày Ôn Sóc đã tìm ra đầu mối, xem ra thật đúng là đã chịu khổ rồi.

Ôn Sóc gật đầu, cầm quyển hồ sơ vụ án ố vàng trong tay bày ra trước mặt Hàn Diệp: "Ta đã cẩn thận điều tra, năm đó, mười vạn lượng hoàng kim trên đường vận chuyển đến Tây Bắc thì gặp phải bọn cướp, không cẩn thận rơi ra, nên mới bị quân sĩ áp tải phát hiện có người đánh tráo, ban đầu người có thể tiếp xúc với hoàng kim trừ Tần lão đại nhân, còn có Binh bộ Thị lang Thôi Thủy."

Hàn Diệp gật đầu: "Không sai, ban đầu Thôi thị lang và Tần lão đại nhân cùng bị hiềm nghi, lúc tin tức truyền tới, Thôi thị lang tự vẫn ở phủ, để lại di thư lấy chứng minh trong sạch, Thôi thị lang xưa nay cương trực, hắn chết để chứng minh khiến chúng thần thổn thức, vì vậy tất cả chỉ trích đều bị đẩy lên người lão đại nhân."

"Điện hạ, ta cảm thấy cái chết của Thôi thị lang rất khả nghi, nhà Thôi gia ít người, lúc ấy trừ Thôi thị lang, cũng chỉ có đích tôn tử của lão là Thôi Vĩnh Sơn, lúc ấy Thôi Vĩnh Sơn là phó tướng, chính là người áp tải hoàng kim. Ta hoài nghi là Thôi Vĩnh Sơn động tay động chân, sau khi Thôi thị lang biết được sự tình, vì để bảo vệ huyết mạch duy nhất của Thôi gia, nên mới tự vẫn ở phủ, rửa sạch hiềm nghi cho Thôi gia, nhưng Thôi thị lang không biết sau khi lão chết, tất cả tội lỗi
đều bị người khác cố ý châm dầu vô lửa, đổ hết lên người Tần lão đại nhân."

"Ôn Sóc, tại sao ngươi lại nói vậy, có chứng cứ gì không?"

Thôi thị lang cũng có thanh danh một đời, theo như Ôn Sóc nói, người chết oan năm đó không chỉ có một nhà của Tần lão đại nhân.

"Điện hạ, sau án hoàng kim năm đó, Thôi Vĩnh Sơn lập được quân công ở Tây Bắc, vốn dĩ thê tử nhi tử được hưởng đặc quyền, có chỗ đứng trong triều, nhưng sau khi hắn về triều lại đột nhiên từ quan, một mình trở về nhà cũ ở Giang Nam, từ đó không còn tung tích. Một tướng quân tiền đồ sáng lạng, nếu không phải hổ thẹn trong lòng, sao hắn có thể bỏ qua cơ hội rong ruổi sa trường. Hơn nữa ta điều tra được, ban đầu là Tả tướng tiến cử Thôi Vĩnh Sơn vào quân, năm đó hắn và Tần lão đại nhân phụ trách lương thảo quân nhu, lúc ấy tướng phủ đang được thánh sủng, lại tìm được nhân chứng của vụ án Tần lão đại nhân tham ô, cho nên vốn dĩ không ai nghĩ đến Tả tướng nổi lên tâm tư với hoàng kim. Nếu như là mệnh lệnh của hắn, Thôi Vĩnh Sơn nhất định không dám không nghe"

Hàn Diệp trầm ngâm hồi lâu, khẽ gật đầu: "Ôn Sóc, ngươi nói có lý, nhưng những điều này chỉ là suy đoán, trừ phi có thể tìm ra bằng chứng cụ thể, nếu không chuyện này không thể liên quan tới Tả tướng được. Thôi Vĩnh Sơn kia từ quan trở về Giang Nam, có tìm được người không?"

Vẻ mặt Ôn Sóc suy sụp, có chút khổ não: "Ta đã phái người đến Giang Nam rồi, mấy ngày nữa mới có tin tức."

Hàn Diệp vỗ vỗ vai hắn, trấn an nói: "Vụ án này Hoàng Phổ cũng đang điều tra, không cần lo lắng quá, nhất định sẽ có ngày tìm ra chân tướng."

Ánh mắt Ôn Sóc kiên định như thường lệ, cúi đầu xuống, thấp giọng nói: "Uyển Cầm giống ta, một người thân cũng không có, những năm qua không biết đã chịu bao nhiêu cực khổ, ta nhất định phải điều tra rõ vụ án Tần gia, để nàng có thể đường đường chính chính tế bái người thân, đường hoàng dùng lại họ của mình."

Hàn Diệp ngẩn ra, bàn tay cầm tấu chương dừng lại, nhìn Ôn Sóc, ánh mắt có chút sâu thẳm.

Y nuôi dưỡng đứa nhỏ này, nhưng vẫn luôn che giấu thân phận của hắn, thậm chí Ôn Sóc còn không biết hắn là cốt nhục của Đế gia, nhưng y không thể nói, chỉ cần phụ hoàng vẫn còn làm chủ thiên hạ, thì thân phận của Ôn Sóc không thể công khai.

"Ôn Sóc, ngươi nói sai rồi."

Ôn Sóc cảm thấy khó hiểu, không biết tại sao.

Hàn Diệp ngẩng đầu lên, ánh mắt ôn hòa: "Uyển Cầm có người thân, Tử Nguyên, Uyển Thư, Trường Thanh trong lòng nàng không khác gì người thân. Còn ngươi, ngươi do ta nuôi lớn, ngươi cầm danh tiếng huynh trưởng của ta đây ra ngoài đi dạo, chắc là cũng có thể diện."

Ôn Sóc ngẩn người, thiếu niên mới lớn, đột nhiên hốc mắt đỏ ngầu, hắn vội vàng rũ mắt, gãi đầu, âm thanh có chút khàn khàn, cố gắng kiềm chế: " y da, hôm nay người dong dài giống như mấy lão đầu vậy, tiểu gia ta biết là người nuôi ta lớn. Tương lai nhi tử người bất hiếu, ta nhất định sẽ nuôi người. Không nói nữa, ta về phủ trước."

Nói xong, Ôn Sóc đi lung tung hai bước trong thư phòng, sau đó rời khỏi.

Hàn Diệp thấy hắn đi xa, ánh mắt ảm đạm mấy ngày nay hiện lên chút ý cười. Y cúi đầu, thoáng nhìn mật thư trên bàn, chân mày hơn nhíu lại, một lúc sau, y ngẩng đầu, ném mật thư xuống chậu lửa trên đất.

Chỉ chốc lát sau, mật thư bị thiêu thành tro tàn, gió lạnh thổi vào thư phòng, tro bụi bay tán loạn trong phòng. Hàn Diệp nhắm mắt, dựa vào ghế gỗ, bàn tay đặt trên đầu gối của y nắm chặt, khóe môi khẽ mím, khuôn mặt lạnh lẽo thấu xương.

Đang lúc bá tánh kinh thành trông ngóng vụ án Tần gia, Hoàng Phổ rốt cuộc cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người đưa ra tình trạng tiến triển của vụ án. Dựa vào thủ đoạn thẩm vấn cao siêu của Hoàng Phổ, tra khảo nhân chứng trong án hoàng kim mấy ngày, cuối cùng đã khai ra sự thật trên công đường, năm đó bọn họ cũng không tận mắt nhìn thấy Tần lão đại nhân tham ô hoàng kim, là bị người xúi giục nên mới cho lời khai giả trên công đường. Tin tức này vừa truyền ra, triều đình khiếp sợ, chúng thần rối rít dâng tấu lên Thiên tử, nghiêm khắc điều tra kỹ vụ án này, tìm người Tần gia về, để tỏ lòng an ủi.

Nhưng đáng tiếc, Đại Lý Tự điều tra đến chỗ này thì bị cắt đứt manh mối, tất cả nhân chứng đều không biết người năm đó sai khiến rốt cuộc là ai, vụ án Tần gia lâm vào bế tắc. Mấy ngày sau, quan viên Gia Ninh Đế phái đến Nam Cương cũng hồi kinh bẩm báo, nói gia quyến của Tần lão đại nhân năm đó bị đày đến Nam Cương, giữa đường gặp cướp, đã chết hết trong núi hoang.

Tin tức truyền tới, bá tánh kinh thành thổn thức không thôi, nhao nhao cảm thán cho Tần gia. Đúng lúc này, Thế tử Nghiễm Dương Hầu phủ trong một lần tụ họp, đã vô tình nói một câu khiến cả kinh thành gợn sóng.

Hắn nói, tiểu cô nương bên cạnh Tĩnh An Hầu quân vẽ tranh dưới chân núi Phù Lăng một năm trước có bút pháp rất giống với tiểu sư muôi ngày trước bái sư nhập môn Lỗ phái, tiểu sư muội của hắn chính là tiểu thư Tần gia, thiên phú kỳ tài, đáng tiếc đã chết trên đường đày đi biên cương. Những năm qua Lỗ đại sư nhìn tranh nhớ người, trước khi thân thể già nua của người ngày càng yếu đi, hắn muốn tìm cô nương này cùng hắn đến Thương Châu một chuyến, an ủi sư phụ.

Lỗ Tích đại sư ở Thương Châu vang danh thiên hạ, một bức họa Lỗ thị ngàn vàng khó cầu, tiểu thư Tần gia khi còn nhỏ tài danh cũng nổi bật trong kinh thành,nhất thời, Triệu thế tử buồn bã nói như vậy khiến nhiều lão đại nhân nhớ đến bằng hữu cũ rất xúc động. Cùng lúc đó, các lão phu nhân trong phủ công hầu tới thăm hỏi cũng nghị luận một chuyện khác, năm trước các nàng từng gặp qua Uyển Cầm bên cạnh Tĩnh An Hầu quân trong ngày chúc thọ ở Từ An điện, hôm nay nhớ lại, dáng vẻ cô nương này rất giống tiểu thư Tần phủ bị trục xuất khỏi kinh thành khi còn bé tám năm trước, mày mắt còn có phong thái quý phái hơn.

Cẩn thận ngẫm lại cũng đúng, năm đó gia quyến Tần phủ bị đày đi Nam Cương gặp phải bọn cướp, đúng lúc cách An Lạc trại không xa, có lẽ năm đó tiểu thư Tần gia quả thật được Tĩnh An Hầu quân vô tình cứu được.

Tục ngữ nói rất hay, 'đông người góp củi đốt lửa cao', vốn tưởng rằng huyết mạch Tần gia đã không còn, hiện giờ nếu một tiểu thư danh chính ngôn thuận vẫn còn tồn tại, chính là vận may và thiện duyên trời ban, dần dần tin đồn này ngày càng mãnh liệt, vì e ngại thanh danh của Tĩnh An Hầu quân, cho nên không ai dám ở trước mặt nàng nhắc tới chuyện này.

Dù sao đối với người trong cuộc mà nói, tổ phụ và phụ thân chết oan, người thân gặp phải phỉ tặc bị chết thảm, quả thực là hồi ức không mấy dễ chịu.

Mấy ngày sau, Hữu tướng từng là bằng hữu tốt với Tần lão đại nhân dẫn theo lão phu nhân tới Tĩnh An Hầu phủ thăm hỏi, nghe nói lúc lão phu nhân bước ra nước mắt đầy mặt, lão thừa tướng mặt đầy cảm khái, như vậy đã khiến mọi người đoán ra được thân phận của Uyển Cầm.

Thật đáng tiếc vì đây dù sao cũng là tin đồn, thánh thượng cũng không triệu kiến Tĩnh An Hầu hỏi rõ chuyện này, cho nên dân chúng và triều thần cũng chỉ có thể chôn vùi suy đoán này vào trong lòng.

Tả tướng biết được tin đồn, sắc mặt ảm đạm đứng trong thư phòng, cuối cùng cũng hiểu được cảm giác bất an lúc trước từ đâu mà đến. Lý do Đế Tử Nguyên không động vào hắn trong vụ án Đế gia, là vì phía sau đã trải sẵn đường cho hắn đến hoàng tuyền!

Lúc quản gia lo lắng đi vào thư phòng, thấy sắc mặt âm trầm của Tả tướng, trong lòng sợ hãi, khom người bẩm báo: "Lão gia, ta cẩn thận hỏi kỹ những người được phái đi Tấn Nam năm đó, bọn họ nói tiểu nha đầu Tần gia khi đó quả thật đã chạy thoát, lúc ấy trong núi lớn băng tuyết khắp nơi, hoang dã không người, bọn họ cho rằng nha đầu kia không sống nổi, nên che giấu chuyện này."

Rầm một tiếng, Tả tướng quét hết đồ trên bàn xuống đất, vẻ mặt lạnh như băng: "Một đám phế vật, không ngờ để lại hậu họa!"

"Lão gia, hai ngày trước Ôn thị lang phái người đến Giang Nam, chắc là tìm tung tích Thôi tướng quân."

Tả tướng liếc mắt nhìn quản gia, quản gia vội nói: "Chuyện này lão nô đã sớm xử trí thỏa đáng, lão nô chỉ là lo lắng, e rằng Tĩnh An Hầu quân.... dùng chút lực nhúng tay vào, sợ khó lòng phòng bị."

"Đế gia nhúng tay vào chuyện này thì mới tốt."

Thấy sắc mặt khó hiểu của quản gia, Tả tướng hừ lạnh một tiếng: "Hiện giờ Bệ hạ lo lắng nhất chính là Đế gia lớn mạnh, nàng muốn đối phó lão phu, vậy chẳng khác nào chém đứt cánh tay của Bệ hạ. Thiên hạ này dù sao cũng là của Hàn gia, nàng kiêu ngạo như vậy, sao Bệ hạ có thể không ngăn cản. Yên tâm, chỉ cần Hoàng Phổ không tìm ra tung tích mười vạn lượng hoàng kim kia, Bệ hạ nhất định sẽ giữ được tướng phủ. Số hoàng kim kia....?"

"Lão gia yên tâm, năm đó sau khi tự tay ta cất xong, thì không ai động tới nữa, trừ lão nô, tất cả người vận chuyển đều đã xử trí...."

Quản gia thấp giọng đáp.

"Vậy thì tốt."

Vẻ mặt Tả tướng hài lòng: "Đế Tử Nguyên không đáng lo, chỉ là Thái tử và Ôn Sóc nhất quyết dính vào, ngược lại có chút khó giải quyết....."

Quản gia nghe Tả tướng nói, chợt nghĩ tới một chuyện, vội vàng bẩm báo: "Tướng gia, ta phái người cẩn thận điều tra qua thân thế Ôn thị lang, cảm thấy có nhiều chỗ rất kỳ lạ."

Tả tướng giương mắt: "Hửm? Kỳ lạ thế nào, chẳng lẽ ngươi tìm được người thân của Ôn Sóc?"

Quản gia lắc đầu: "Không phải, ngược lại thì đúng hơn, lão nô tra xét khắp kinh thành cũng không tra được quá khứ của Ôn thị lang. Chỉ biết mười một năm trước hắn đột nhiên xuất hiện ở phố Ngũ Liễu, là bị bỏ rơi, được một lão nương gọi là 'Chung nương' nhận nuôi, hai năm sau, trong một lần tình cờ ăn xin, ở ngôi miếu cũ nát ngoài ngoại ô cứu được Thái tử điện hạ hôn mê, từ đó liền được Thái tử mang về Đông cung dạy dỗ."

"Ngay cả một người thân cũng không tìm được?"

Tả tướng nhíu mày: "Lão nương gọi là 'Chung nương' kia thì sao? Có lai lịch gì?"

Quản gia lắc đầu: "Lão gia, nửa năm trước Chung nương kia đã biến mất, không ai biết bà đi đâu. Điểm kỳ lạ chính là ở đây, lão nô không chỉ không tra được tin tức nào của Ôn thị lang, ngay cả quá khứ của lão nương này cũng không tra được, giống như có người cố tình che giấu những điều này vậy."

Ánh mắt Tả tướng kéo dài, sờ râu gật đầu: "Ngươi nói không sai, một lão nương tầm thường chăm sóc đám ăn xin, lai lịch sẽ không kỳ lạ như vậy. Thái tử đối với Ôn Sóc cũng rất khác biệt, ngay cả Bệ hạ cũng từng rất cảm khái. Chẳng lẽ giữa Ôn Sóc và Thái tử có quan hệ gì mà chúng ta không biết? Những năm qua không nghe thấy trong kinh có phủ nhà nào bị thất lạc...."

Tả tướng chợt ngừng một lát, nhìn quản gia, vẻ mặt ngoan độc khó hiểu: "Khương Hạo, ngươi vừa nói Ôn Sóc xuất hiện ở phố Ngũ Liễu từ lúc nào?"

Quản gia sợ hãi đến ngẩn ra, vội vàng đáp: "Mười một năm trước."

"Năm nay Ôn Sóc bao nhiêu tuổi?"

"Tướng gia, trong kinh thành đều biết, Ôn thị lang là Trạng Nguyên lang trẻ tuổi nhất Đại Tĩnh, vừa qua mười lăm."

Tả tướng đột nhiên đứng lên, hắn bày mưu lập kế trên triều đình mấy chục năm thậm chí có chút thở không thông, thấp giọng gầm lên: "Phái người đi điều tra, dùng hết toàn bộ thám tử và ám vệ, đi điều tra Ôn Sóc!"

Quản gia không chỉ bị vẻ mặt Tả tướng làm giật mình, lại càng chấn động với phân phó của hắn, dùng tất cả lực lượng tướng phủ đi thăm dò lai lịch một Thị lang nho nhỏ, có phải cũng quá 'chuyện bé xé ra to' rồi không.

"Lão gia.."

"Ý trời, quả là ý trời, nếu tất cả đúngnhư lão phu nghĩ...."

Khóe miệng Tả tướng lộ ra hàm ý khó lường: "Ngôi vị Thái tử của Hàn Diệp sợ là sẽ lung lay, còn Đế Tử Nguyên, hừ, đến lúc đó nàng không thể không thuận theo lão phu, thật là ông trời giúp Khương gia ta mà!"

"Ngây ra đó làm gì, còn không mau đi!"

Tả tướng ngẩng đầu, phất tay với quản gia, quản gia vội vàng đáp một tiếng, khó hiểu lui ra ngoài.

Thái tử à Thái tử, năm đó nếu ngươi thật sự làm chuyện này, cho dù có di chỉ Thái tổ bảo vệ, Bệ hạ cũng sẽ không giữ lại một trữ quân có tâm tư gian dối!

Mười một năm, ngươi lại lừa tất cả mọi người mười một năm!

Một lúc sau, trong thư phòng tướng phủ đột nhiên truyền ra tiếng cười dài của Tả tướng, thật lâu vẫn không dứt.

_____

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play