Edit: Gấu Gầy

Chương 112

"Chuyện này dẫu sao cũng đã qua chín năm, Tả tướng có đầy đủ thời gian để xoá sạch chứng cứ, mấy ngày nay trên triều ta thấy hắn cũng không có chút bất an, liền đoán được Thôi Vĩnh Sơn đã không còn sống. Ôn Sóc, sáng nay phụ hoàng hạ chỉ, lệnh Hoàng Phổ trong vòng mười ngày phải tìm được chứng cứ, nếu không sẽ phải kết án."

Hàn Diệp xoa xoa thái dương, nói.

Ôn Sóc nghe vậy đột nhiên đứng lên: "Chỉ có mười ngày! Điện hạ, vụ án Tần gia lớn như vậy, sao có thể chưa tra ra kết quả đã vội vã kết án?"

"Cũng vì vụ án liên can quá rộng."

Thần sắc Hàn Diệp cũng trầm xuống: "Hiện giờ lại liên quan đến Đế gia, phụ hoàng lấy lý do triều đình bất ổn ra lệnh cho Hoàng Phổ mau chóng kết án, lão đại thần trong triều cũng không dám góp lời. Chuyện này còn khó giải quyết hơn chúng ta tưởng."

Ôn Sóc chau mày, nói lại lời của Uyển Cầm: "Điện hạ, có thể xác định Tả tướng là người mưu hại Tần lão đại nhân, tham ô hoàng kim năm đó, nếu không hắn cũng sẽ không sai người đuổi cùng giết tận người Tần gia."

Nghe được Tả tướng không chỉ hãm hại Tần gia, ngay cả nữ nhân già yếu và trẻ nhỏ cũng không buông tha, bàn tay đang lật xem tấu chương của Hàn Diệp dừng lại, sắc mặt khó coi: "Gian tướng như vậy, hại nước hại dân, quả thật đáng giận. Ôn Sóc, mật thám Đông cung điều tra được mười vạn lượng hoàng kim năm đó chưa được vận chuyển khỏi kinh thành, nhưng không thể xác định là giấu ở đâu."

Ôn Sóc đi đi lại lại, suy nghĩ một lát nói: "Mấy ngày nay ta cẩn thận suy đoán, có vài nơi là có khả năng nhất, nhưng nếu như tùy tiện hành động, chỉ sợ rút dây động rừng."

Đúng vào lúc này, tiếng ly chén va chạm vang lên ngoài phòng, hai người nhíu mày, nhìn về phía cửa.

Đế Thừa Ân bưng khay trà lúng túng đứng trước cửa, thấy hai người nhìn lại, sắc mặt có chút tái nhợt, lắp bắp giải thích: "Điện hạ, ta pha một chén trà sâm, muốn để Điện hạ giải....."

Hàn Diệp phất tay, thờ ơ, giọng nói lãnh đạm: "Không cần, lui xuống đi."

Đế Thừa Ân cắn cắn môi, hành lễ rồi lui xuống, nhưng đáy mắt lại lóe lên một tia sáng.

Ôn Sóc nhìn bóng lưng Đế Thừa Ân một lúc lâu, quay đầu nhìn Hàn Diệp: "Điện hạ, người để nàng tùy ý ra vào thư phòng như vậy sao?"

Lời này của hắn rất giận dữ bất bình.

Khóe miệng Hàn Diệp nhếch lên: "Nàng là phụ hoàng phái tới, ta ngăn cản nàng, chính là ngăn cản phụ hoàng. Ngươi đi điều tra phủ đệ của Tả tướng thêm một chút, xem có thể xác định được nơi giấu vàng hay không."

Thời gian cấp bách, Ôn Sóc gật đầu, ra khỏi thư phòng.

Ngày hôm sau, sau khi hạ triều, bàn luận xong chuyện của Nội các, Hàn Diệp gặp Mạc Sương chống gậy khập khiễng trên đường mòn ở Ngự hoa viên, thị vệ mặt gỗ Tiêu Hằng đi theo phía sau nàng.

"Điện hạ!"

Mạc Sương vẫy vẫy tay, một chân nhảy về phía trước.

Hàn Diệp nhướng mày: "Sao Công chúa không ở biệt viện nghỉ ngơi thêm mấy ngày? Chờ vết thương ở chân khỏi hẳn rồi mới ra ngoài."

"Mấy ngày nữa đoàn sứ giả của Đông Khiên cũng tới rồi, vừa nãy ta vào cung yết kiến Bệ hạ. Dù sao ta tới đây đã hơn nửa tháng, ở mãi trong biệt viện có chút mất lễ nghi, bị thương nhẹ thôi, sao có thể làm giảm danh tiếng dũng mãnh của trưởng công chúa Bắc Tần ta."

Má trái Mạc Sương để lại một vết thương nhàn nhạt bởi vì bị tấn công trong rừng lần trước, lần này nàng xuất hiện trước mặt Hàn Diệp mà không hề che giấu, rất thoải mái, ngay cả Hàn Diệp cũng phải bội phục bản tính phóng khoáng tự tại của nàng.

"Hửm? Công chúa bái kiến phụ hoàng, không biết đã nói chuyện gì?"

Hàn Diệp hơi nhíu mày, hỏi.

Mạc Sương nhìn y một cái: "Có thể nói chuyện gì, còn không phải là vì quan hệ tốt đẹp giữa hai nước sau này hay sao, ta đang cố gắng đây!"

"Công chúa."

Hàn Diệp ngẩn ra, ánh mắt tối sầm.

Mạc Sương thấy y như vậy, cười cười 'xuỳ' một tiếng: "Điện hạ không cần hoảng sợ, ta chỉ nói đùa thôi, đại huynh bảo ta mang theo lễ vật dâng lên Bệ hạ, còn hôn sự đã định trong quốc thư, ta định chờ sứ giả Đông Khiên tới, sẽ nói chuyện thêm với Bệ hạ."

Chân mày Hàn Diệp giãn ra, Tiêu Hằng bên cạnh Mạc Sương mơ hồ tức giận, không quản tới thân phận Hàn Diệp, lạnh lùng nói: "Thái tử điện hạ, người đây là có ý gì, chẳng lẽ Công chúa nhà ta còn không xứng với người sao!"

Mạc Sương thấy tên thị vệ đầu gỗ tính tình nóng nảy, vội vàng dùng cây gậy đẩy một cái: "Tiêu Hằng, ta chỉ nói đùa đôi câu với Điện hạ....."

Tiêu Hằng mình đồng da sắt, cánh tay giơ ra theo quán tính, cây gậy đã bay tít mù khơi. Chân Mạc Sương bị thương, vốn đang đứng bằng một chân, lần này hay rồi, rắc rắc một tiếng, cái chân còn lại vang lên tiếng gãy, lảo đảo ngã xuống đất.

Dĩ nhiên, Hàn Diệp đứng thẳng tắp ở đây cũng không phải làm cảnh, trước khi Mạc Sương ngã xuống, y đơn giản dùng lực kéo cánh tay nàng, đỡ lấy nàng.

Không phải một màn ôm ấp nóng bỏng gì, Mạc Sương chỉ là dựa vào cánh tay Hàn Diệp để đứng thẳng, nhưng thế này cũng đủ để cung nữ thị vệ trong ngoài Ngự hoa viên giật mình. Thái tử của bọn họ rất lạnh lùng kiêu ngạo, bao nhiêu năm qua cũng trong lòng chỉ có Tĩnh An Hầu quân, chưa từng hạ mình với nữ tử khác như vậy, xem ra công chúa Bắc Tần này đúng là có chút đặc biệt.

Tiêu Hằng ngây người tại chỗ, nhìn Mạc Sương, ấp úng không dám tiến lên: "Điện hạ....."

Mạc Sương cười cười, trên tránh thấm ra một tầng mồ hôi lạnh: "Không sao không sao, chỉ gãy một chút thôi mà, đắp thuốc lên là được."

Hàn Diệp phất tay với tiểu thái giám sau lưng: "Đi mời thái y vào cung, Công chúa, nơi này cách Hoa Lai các khá gần, hay là đến đó nghỉ ngơi trước, chờ thái y vào cung chẩn đoán rồi về lại biệt viện?"

Mạc Sương nhìn mình đã cách dáng vẻ uy vũ bất khuất dũng mãnh càng lúc càng xa, đau khổ gật đầu.

Trong mắt Hàn Diệp ẩn chút ý cười, cẩn thận đỡ nàng đi về phía Hoa Lai các.

Tiêu Hằng bước từng bước, như cô vợ nhỏ không xa không gần theo sau bọn họ.

Trên đường mòn, hai cung nữ vốn theo sau Mạc Sương nhìn mấy người đi xa, nhỏ giọng thảo luận.

"Thúy Hinh, chúng ta có cần đi theo hầu hạ không?"

"Ngươi ngốc hả, Điện hạ để tâm đến công chúa Bắc Tần rồi, nếu không sao có thể tự mình đưa đến Hoa Lai các, chúng ta dĩ nhiên không thể đi theo, ngươi nhìn tên Bắc Tần to con đó, không biết suy nghĩ gì hết, sớm muộn sẽ bị Công chúa bọn họ dạy dỗ!"

"Ừm, ngươi nói đúng, ngươi nói Đại Tĩnh chúng ta có nhiều tiểu thư thế gia hiền lành đoan trang như vậy, sao Điện hạ lại cứ vừa mắt công chúa Bắc Tần chứ?"

"Ai bảo người ta là Công chúa chứ! Ài, trước kia Đại Tĩnh chúng ta còn có một tiểu thư Đế gia, bây giờ Đế tiểu thư thành Tĩnh An Hầu quân, sợ là không thể trở thành Thái tử phi...."

Hai người vừa nói vừa xoay người lại, đi ra ngoài đường mòn, không ngờ lại nhìn thấy bóng người cách đó không xa, hoảng sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, vội vàng quỳ rạp xuống đất.

"Nô tỳ bái kiến Hầu quân."

"Nô tỳ bái kiến Hầu quân."

Đế Tử Nguyên người mặc y phục khúc cư* đỏ thẫm, không biết từ khi nào, đứng sau cây đào bên đường mòn, vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt thâm trầm. Uyển Thư đứng sau lưng nàng, quét mắt qua cung nữ dưới đất, nhíu mày, nhìn Đế Tử Nguyên có chút lo lắng.

"Đứng lên đi."

Đế Tử Nguyên nhàn nhạt một câu, cất bước đi qua đường mòn, đi về phía ngoài cung. Uyển Thư vội vàng đuổi theo.

Cung nữ quỳ trên đất đợi nàng đi rồi, mới thấp thỏm bất an đứng lên, cúi đầu vội vàng ra khỏi Ngự hoa viên.

Tĩnh An Hầu quân vui giận mặt không đổi sắc như vậy, quả thật quá đáng sợ.

Trên Nguyên Thủy các cách đó không xa, Đế Thừa Ân đứng trước cửa sổ lầu hai, nhìn thấy cảnh này, khóe miệng nhếch lên.

Nàng đã sớm đoán được Đế Tử Nguyên và Thái tử sẽ đi tới bước đường này, Hoàng gia thiếu cả nhà Đế gia món nợ máu, Đế Tử Nguyên và Thái tử sao có thể không chút ngăn cách mà bình thường như trước được. Bị Gia Ninh Đế kiêng kỵ, bị Thái tử lạnh nhạt, nàng chính là muốn chờ xem, sau khi Đế Tử Nguyên hại nàng đến mức này, bản thân mình sẽ rơi vào kết cuộc thế nào!

Nàng đóng cửa sổ lại, tâm tình rất tốt, sửa sang lại y phục, đi về phía Thượng Thư phòng. Bây giờ, mười ngày một lần nàng sẽ vào cung bẩm báo động tĩnh ở Đông cung, vì muốn có được sự bảo vệ của Gia Ninh Đế, chuyện này không thể bỏ qua.

Chạng vạng, Triệu Phúc tiễn Đế Thừa Ân đi, trở lại Thượng Thư phòng, thấy vẻ mặt Gia Ninh Đế ôn hoà, rất kinh ngạc, suy nghĩ một chút trong lòng liền sáng tỏ, xem ra Bệ hạ đã biết tin tức ở Ngự hoa viên.

Cũng đúng, hiện giờ chỉ cần Thái tử điện hạ không để tâm đến khuê nữ Đế gia, cho dù là nhìn trúng nhi nữ của gia đình thường dân, Bệ hạ chắc hẳn cũng vui mừng.

"Bệ hạ, xem ra công chúa Bắc Tần Mạc Sương rất hợp tính với Điện hạ."

Gia Ninh Đế gật đầu, rất cảm khái: "Không ngờ nước cờ lúc trước của mẫu hậu, bây giờ lại có hiệu quả như vậy."

Thái hậu? Triệu Phúc sửng sốt: "Bệ hạ nói quốc thư Bắc Tần là....."

"Lúc ấy trẫm muốn để Đế Thừa Ân làm Thái tử phi, Thái hậu bí mật sai người đi Bắc Tần, cùng Bắc Tần vương định hôn sự của Mạc Sương và Thái tử. Lúc trẫm biết chuyện này chính là lúc thân phận Đế Tử Nguyên bị vén lên, nên không ngăn cản, mặc cho chuyện này tiếp tục tiến hành như kế hoạch ban đầu của Thái hậu."

"Thái hậu nương nương nhìn xa trông rộng, như vậy, cho dù Tĩnh An Hầu quân là ý trung nhân của Thái tử điện hạ, sợ là Điện hạ cũng không thể mặc kệ quốc thư Bắc Tần, khiến hai nước rơi vào nguy cơ giao chiến. Huống chi Mạc Sương công chúa kia tính tình phóng khoáng, xuất thân cao quý, hiện giờ được Điện hạ xem trọng, lão nô chúc mừng Bệ hạ."

Gia Ninh Đế ngồi trước bàn, vẻ mặt chợt lạnh lùng: "Cho dù cưới công chúa Bắc Tần, cũng tốt hơn Đế Tử Nguyên mà nó ngày đêm mong nhớ."

Hắn dừng một chút: "Hôm nay trong Đại Lý Tự có tiến triển gì không?"

Triệu Phúc cung kính đáp: "Bệ hạ yên tâm, vụ án Tần gia đã qua nhiều năm như vậy, dựa vào thủ đoạn của tướng gia, theo lý tất cả đều được xoá sạch."

Gia Ninh Đế hừ lạnh một tiếng: "Nếu không phải hùng binh Đế nhà ở Tấn Nam nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, chuyện này lại có Đế gia can thiệp vào, trẫm không muốn Đế Tử Nguyên toại nguyện, nếu không trẫm sẽ không giữ lại mối nguy này, gieo họa cho triều đình Đại Tĩnh của trẫm!"

Triệu Phúc thấy sắc mặt Gia Ninh Đế lạnh lùng, trong lòng xót xa, nghĩ đến một chuyện khác, vẫn là không nhịn được hỏi: "Bệ hạ, mấy ngày nữa sứ giả Đông Khiên sẽ đến, người tính cùng lúc quyết định hôn sự của Thái tử điện hạ và An Ninh công chúa sao?"

Với tài năng của An Ninh công chúa, nếu gả đến Đông Khiên, thực sự quá đáng tiếc.

Gia Ninh Đế dừng một chút, trầm mặc chốc lát, lắc đầu: "Trẫm sẽ không gả An Ninh đến Đông Khiên xa xôi, An Ninh là trưởng nữ của trẫm, binh pháp thao lược không kém bất kỳ nam nhi nào, chỉ là một Hoàng tử nho nhỏ của bọn họ, cũng dám vọng tưởng!"

"Ý của Bệ hạ là....."

"Công chúa Đại Tĩnh đến tuổi xuất giá không chỉ có một mình An Ninh, chờ định xong hôn sự của Thái tử và Mạc Sương, Đại Tĩnh và Bắc Tần thành đồng minh, trẫm hứa gả cho Đông Khiên một Công chúa khác, nếu bọn họ không chấp nhận, chẳng lẽ còn dám đồng thời khai chiến với hai nước sao!"

Vẻ mặt của Gia Ninh Đế ngông cuồng, Triệu Phúc liên tục nói đúng, cũng thở phào nhẹ nhõm, lui sang một bên không nhắc tới nữa.

Chưa tới nửa ngày, tin tức Thái tử gặp công chúa Bắc Tần trong Ngự hoa viên, còn tự mình dìu nàng tới Hoa Lai các nghỉ ngơi bị truyền bay đầy trời, sống động như thật, dân chúng ngoại trừ cảm thán công chúa Bắc Tần may mắn được trữ quân để ý, chính là cảm khái Tĩnh An Hầu quân của bọn họ và Thái tử điện hạ sợ là duyên phận thật sự quá mỏng .

Khi còn nhỏ được Thái tổ định hôn, giai thoại truyền khắp thiên hạ, vậy mà bây giờ kết quả lại là một quân một thần, khiến mọi người thổn thức không thôi.

Lại mấy ngày nữa trôi qua, vụ án Tần gia vẫn không có tiến triển, cách kỳ hạn mười ngày phải kết án của Gia Ninh Đế chỉ còn bốn ngày.

Mỗi ngày, Ôn Sóc chạy qua chạy lại phòng kho và Đại Lý Tự, càng ngày càng trầm lặng, suýt chút nữa bạc cả đầu thiếu niên. Hàn Diệp nhìn thấy, cũng không nghĩ ra được cách tốt hơn, chuyện này đã qua gần mười năm, tất cả chứng cứ đều bị xoá sạch. Huống chi y là Thái tử, Khương Du là trọng thần, cho dù nghi ngờ, y cũng không thể dẫn thị vệ lật tung phủ đệ Khương gia, tìm tung tích mười vạn lượng hoàng kim kia được.

Đêm thứ tư đếm ngược, Hàn Diệp đang chuẩn bị ngủ, bên ngoài điện lại vang lên giọng nói ấp úng của tiểu thái giám.

"Điện hạ, chủ tử Lệ Thủy các cầu kiến."

Sau khi Đế Thừa Ân được Gia Ninh Đế ban đến Đông cung, được an bài ở Lệ Thủy các, nhưng trước giờ nàng rất biết điều, chưa từng tới nội điện vào buổi tối lúc Hàn Diệp nghỉ ngơi.

"Bảo nàng về, chép nữ giới mười lần."

Hàn Diệp nhíu mày, không chút do dự, cởi áo khoác đi thẳng đến giường.

"Điện hạ, Đế chủ tử nói nàng có tin tức vụ án hoàng kim, mong Điện hạ cho gặp."

Tiểu thái giám ngoài cửa cũng đầy mồ hôi, Thái tử vô cùng lạnh nhạt với Đế Thừa Ân, chỉ cần có mắt là có thể nhìn ra. Nhưng Điện hạ đối với Ôn tiểu công tử rất khác biệt mọi người cũng đều biết, gần đây Ôn tiểu công tử bận bịu vì án hoàng kim, thân thể nhỏ bé mệt nhọc trở nên mỏng như tờ giấy, cung nhân Đông cung bọn họ sao lại không biết Thái tử điện hạ đang sốt ruột trong lòng.

Quả nhiên, bên trong điện yên tĩnh, sau đó truyền tới âm thanh lạnh lùng của Thái tử.

"Cho nàng vào."

_____

Chú thích

*Khúc cư: xem lại chú thích chương 49.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play