“Giữa chúng ta làm gì có gian tình.” Cô nói, giọng quả quyết. “Em nói đúng.” Hắn híp mắt: “Giữa chúng ta đúng là không có gian tình. Chúng ta, là danh ngôn thuận.”
Bốn chữ “danh chính ngôn thuận” này, làm sao hắn có thể nói ra khỏi miệng dễ dàng đến thế? Cô nhíu mày nhìn hắn, lại thấy trên khuôn mặt anh tuấn là nụ cười thiếu đòn.
“Đến con cũng có rồi, giữa chúng ta và danh chính ngôn thuận chỉ cách nhau một tờ giấy đăng kí kết hôn thôi. Tờ giấy này, lúc nào lấy tùy em quyết định. Tôi theo em.”