“Cậu Thành, cậu có con hồi nào vậy?” Người giúp việc trong biệt thự cúi đầu, nhẹ nhàng xoa lên hai má của bé trai: “Đẹp trai quá, giống cậu như đúc từ một khuôn ra vậy.”

“Bà có thể… bỏ tay ra rồi nói chuyện tiếp được không ạ?” Bé trai trưng ra bản mặt than, đến cả giọng nói cũng đều đều không cảm xúc.

Dương Quốc Thành bật cười: “Bác Lan, bác đừng dọa thằng bé.”

Minh Tuệ cũng dở khóc dở cười. Cô không nghĩ bác Lan lại có thể hiểu nhầm thằng bé là con trai của Dương Quốc Thành.

“Bác à, thằng bé là con của cháu.”

Bác Lan hết nhìn cô lại nhìn cậu chủ nhà mình, sau đó nhìn thằng nhóc mặt than đứng giữa hai người, và cô bé con đáng yêu được cậu chủ nhà mình ôm trên tay. Sau đó, bác “À” lên một tiếng:

“Hai cô cậu cũng thật là… có hai bé con đáng yêu thế này rồi mà còn…” Bác cười cười: “Cậu chủ nhỏ trông giống cậu Thành như đúc, tính cách cũng giống nữa. Còn cô chủ nhỏ thì rất giống cô Tuệ…”

“Bác Lan… Hai đứa nhỏ là con của cháu, không liên quan gì tới… tổng giám đốc hết.” Nụ cười trên môi Minh Tuệ méo xệch.

Bác Lan nháy mắt với Dương Quốc Thành, miệng thì nói: “Tôi biết, tôi biết…”

Nhưng trong đầu bác nghĩ gì thì chỉ có mình bác biết mà thôi. Hiện tại, hai đứa nhỏ đáng yêu này đúng là không phải con của cậu chủ nhà bác, nhưng sau này thì chưa chắc. Người ta vẫn nói “yêu ai yêu cả đường đi” mà, bé trai kia còn giống cậu chủ nhà bác như thế.

Minh Tuệ vội vàng tránh khỏi chủ đề này, mang hai đứa nhỏ vào trong tắm rửa.

“Tối nay chúng ta sẽ ngủ lại nhà bố Thành đúng không mẹ?” Bé trai ngồi trong bồn tắm, đen mặt ném con vịt vàng sang một bên.

Bé gái nhặt lấy con vịt vàng, cố chấp đặt nó lên đầu anh trai, cũng ngước đôi mắt to tròn lên nhìn mẹ: “Con cũng muốn ở lại với bố Thành… Có thể không mẹ?”

Minh Tuệ đen mặt trong một giây:

“Gọi là chú Thành, đó không phải là bố của các con… Lát nữa mẹ làm xong việc, chúng ta sẽ bắt xe về. Không thể ở đây qua đêm, làm phiền người khác được.”

Cách hai đứa nhỏ cố chấp gọi “bố Thành” khiến cô cảm thấy vô cùng xót xa. Con của cô chưa từng nhận được sự quan tâm từ bố, nên khi gặp được Dương Quốc Thành, mới nhanh chóng thân thiết với hắn đến như vậy.

Chỉ có điều, khoảng cách giữa cô và hắn quá lớn, cho dù thế nào cũng không thể ích kỉ muốn hắn làm bố của các con cô được.



Bé trai thở dài một hơi, giọng đều đều như thể trần thuật lại một sự thật hiển nhiên: “Ngoài trời đang mưa rất to. Nếu chúng ta cứ như vậy đi về, sẽ lại bị ướt đấy.”

Minh Tuệ cúi đầu.

“Mưa to hơn nữa chúng ta cũng phải về. Hai đứa nghe mẹ, đây không phải nhà chúng ta… Chúng ta bắt buộc phải về nhà của mình…”

Tắm xong cho hai đứa nhỏ, cô vừa ra khỏi phòng tắm đã thấy Dương Quốc Thành đợi ở bên ngoài. Hắn đang cầm trên tay một xấp giấy tờ,  cúi đầu chăm chú đọc. Vừa nhìn thấy cô, hắn nhẹ nhàng mỉm cười nói:

“Qua đây…” Hắn đưa xấp giấy cho cô: “Bỏ qua việc chụp quảng cáo đi, không cần hai đứa nhỏ chịu khổ nữa. Cô trở về sắp xếp lại hồ sơ của con trai, rồi cho nó nhập học trường này.”

Minh Tuệ đón lấy xấp giấy trong tay Dương Quốc Thành, khi nhìn thấy tên trường in trên đó thì không nhịn được trợn mắt há miệng.

Đây là trường quốc tế, giảng dạy hoàn toàn bằng ngoại ngữ, yêu cầu đầu vào rất cao. Quan trọng nhất là học phí… Nhẩm tính một chút, cô gánh không nổi khoản tiền học phí khổng lồ của trường này.

“Tại sao chứ?”

“Không tại sao cả. Hai đứa nhỏ cũng đến tuổi đi học rồi. Con trai còn là một thần đồng có chỉ số thông minh cực cao, đi theo cô chỉ lãng phí chỉ số thông minh của thằng bé thôi.”

Vội vàng quan tâm tới nội dung lời nói của Dương Quốc Thành, cô quên chú ý tới một vấn đề. Đó là, hắn gọi con trai cô là “con trai”, giống như coi thằng bé là con của hắn vậy.

Cô còn chưa kịp nghĩ ra lời phản bác, thì bên kia, bác Lan giúp việc đã lớn tiếng gọi: “Cô Tuệ, cậu Thành, mau tới ăn cơm đi.”

Hai đứa nhỏ đã sớm được bác Lan sắp cho hai chiếc ghế ở cạnh nhau.

Bàn ăn có rất nhiều món, dinh dưỡng đầy đủ. Cũng đã lâu rồi căn biệt thự rộng lớn này không có hương vị gia đình như ngày hôm nay. Khung cảnh sum vầy khiến bác Lan cười không khép miệng lại được.

Bé gái tuột xuống khỏi ghế, chạy ra kéo tay Dương Quốc Thành, làm nũng: “Bố Thành, bố ngồi giữa hai anh em con được không?”

Người đàn ông cao lớn cưng chiều gật đầu.

Minh Tuệ rơm rớm đôi mắt. Cô chợt nghĩ, nếu người đàn ông này thực sự là bố của hai đứa nhỏ nhà cô thì tốt biết bao. Hắn nhất định sẽ là một người bố rất tốt.

Đúng lúc này, điện thoại đặt trên bàn reo vang. Dương Quốc Thành liếc qua màn hình điện thoại, hơi nhíu mày. Hà Thu Hoài, cô ta gọi cho hắn đúng vào lúc này, là chuyện trùng hợp hay là có ý gì khác đây?

Hắn đứng dậy, cầm điện thoại ra khỏi phòng.



“Alo.”

“Anh à, anh… ăn tối chưa vậy?” Giọng điệu của Hà Thu Hoài hơi thấp thỏm, hòa lẫn vào tiếng mưa nghe có vẻ hơi lạnh lẽo.

“Nếu như em không gọi, thì bây giờ anh đang ăn. Sao vậy? Trời đang mưa rất to, đừng nói với anh là em muốn đi ăn tối cùng anh nhé.”

Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết là không thể.

Hà Thu Hoài gượng cười: “Không… Em chỉ là… Em muốn hỏi anh là bao giờ chúng ta sẽ kết hôn... Hay là… anh sắp xếp một ngày, rồi chúng ta đi thử váy cưới đi. Đằng nào cũng vậy, sớm muộn chúng ta cũng kết hôn mà.”

“Tùy ý em đi.” Dương Quốc Thành không quan tâm chuyện nhỏ này cho lắm. “Em tự quyết là được, không cần hỏi ý anh.”

Cho Hà Thu Hoài toàn quyền quyết định, nhưng cô ta lại chẳng hề vui vẻ. Nghe giọng điệu hời hợt của hắn, rõ ràng là không xem trọng cuộc hôn nhân này. Cô ta cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, từ đầu tới cuối, dường như chỉ có mình cô ta cố gắng vun đắp đoạn tình cảm này mà thôi.

Còn người đàn ông đó, giống như một người ngoài cuộc dửng dưng, nhìn cô ta bằng ánh mắt không hề có chút độ ấm.

Bàn tay Hà Thu Hoài siết chặt điện thoại: “Anh… nói thật với em đi… có phải anh đã yêu Đào Minh Tuệ hay không? Anh để cô ấy và cả hai đứa con ho… của cô ấy vào nhà.”

Cô ta suýt nữa thốt ra hai chữ “con hoang”.

Chính miệng Dương Quốc Thành từng nói, ngôi nhà đó chỉ chào đón nữ chủ nhân của nó. Hắn để cho Minh Tuệ vào đó, chính là minh chứng rõ ràng nhất cho tình cảm của hắn.

“Đó không phải chuyện mà em nên quan tâm.” Dương Quốc Thành khẽ cười: “Nhưng anh rất hứng thú với việc… tại sao em lại biết cô ấy đã vào nhà anh?”

Hà Thu Hoài nhíu mày. Câu trả lời này chẳng khác nào khẳng định.

“Là… Phong, anh ta vô tình nhìn thấy.”

“Thật trùng hợp.” Dương Quốc Thành nhìn ra ngoài trời, khẽ cười: “Trời mưa to như thế này, anh ta không có việc gì lại chạy tới gần nhà anh rồi “vô tình” nhìn thấy cơ đấy.”

Chẳng những “vô tình” nhìn thấy hắn đưa Minh Tuệ và hai đứa nhỏ về nhà, còn “vô tình” nói cho Hà Thu Hoài biết. Lời nói dối vụng về như vậy, mấy người này coi Dương Quốc Thành hắn là trẻ lên ba đấy à?

Bỏ lại một câu gần như vạch trần sự thật, hắn cúp máy, thả điện thoại vào túi quần rồi quay lại bàn ăn. Trên môi vẫn là nụ cười nhẹ nhàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play