Dương Quốc Thành vượt khoảng cách mấy ngàn cây số để tới Australia, chỉ vì quyền sở hữu của một vườn hoa. Hắn cũng không biết vườn hoa này có ý nghĩa gì, chỉ biết hiện tại nó đang nằm trong tay của người khác, và bố nuôi của hắn muốn có.

Minh Tuệ vừa đi bên cạnh hắn, vừa nhìn ngó xung quanh. Trong không khí thoang thoảng hương hoa.

“Ngơ ngẩn cái gì? Nhìn đường cho cẩn thận…” Dương Quốc Thành vừa nói dứt lời, cô gái đi bên cạnh đã vấp vào một cục đá dưới chân.

Hắn vội vàng vươn tay ra đỡ cô, thở dài một hơi: “Tôi đã bảo cô cẩn thận mà… Thật là… còn ngốc hơn cả hai đứa nhỏ nữa.”

Trái tim Minh Tuệ đập thình thịch, cô đỏ bừng mặt, vô thức túm chặt lấy tay áo của người đàn ông. Hương nước hoa nam tính hòa quyện trong mùi hoa phiêu tán khắp không gian. Trong mùi vị mê hoặc đó, dường như cô lại ngửi thấy một mùi hương rất lạ.

Tư thế ái muội của hai người đã lọt vào tầm mắt của một người đàn ông trung niên. Ông ta bật cười, nhanh chân tiến đến gần, trêu chọc:

“Thằng nhóc này, mấy năm không gặp, đã có bạn gái rồi cơ đấy… lại còn thân mật như vậy. Bố nuôi của cháu có thể yên tâm rồi.” Giọng nói lại thoáng chút ngậm ngùi: “Chú nhớ khi cháu mới vào X, cháu chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa. Chớp mắt một cái đã thành người đứng đầu của X rồi.”

“Chú Điền quá khen.” Dương Quốc Thành nhẹ nhàng buông Minh Tuệ ra, khóe môi nhếch lên.

Hắn vươn tay ra, bắt tay với ông chú trung niên, lại nói:

“Cháu cũng nhớ năm xưa chú và bố nuôi cháu chỉ là hai thằng lưu manh đầu đường xó chợ. Thời gian trôi nhanh thật, hai người cũng thành ông chủ cả rồi.”

Minh Tuệ đứng bên cạnh hắn, nghe hắn nói mà tái mặt. Đây là lần đầu tiên cô thấy có người mở miệng khen người khác lại làm cho người ta muốn đánh đến như vậy.

Người đàn ông được gọi là chú Điền cũng không giận, chỉ ha ha cười, chỉnh lại vạt áo sơ mi thoải mái. Lớp mỡ trên mặt rung rung, nhìn qua cũng có vẻ hiền từ.

“Đúng là con trai của Dương Quốc Minh không sai. Cũng chỉ có thằng nhóc là cháu mới nói chuyện với chú kiểu này… Thôi, không nói nữa, mau vào trong đi.” Nói rồi ông ta dẫn đầu đi thẳng vào trong.

Dương Quốc Thành kéo tay cô gái đang ngơ ngác, cũng thong thả đi theo phía sau ông Điền. Khóe môi hắn vẫn đang nhếch lên, nhưng Minh Tuệ lại nhận ra, dường như tâm trạng của hắn không tốt cho lắm.

Không biết có phải ảo giác của cô hay không, mà cô cảm thấy hắn có vẻ khá nặng nề.

“Khoan nói đến chuyện làm ăn, thì chú cháu lâu ngày mới gặp nhau, cháu cũng để chú làm tròn chức trách chủ nhà trước đi đã. Đưa người đẹp đi tham quan vườn hoa, rồi uống với chú vài ly.”

Đã đến tận đây rồi, đương nhiên là nghe theo sắp xếp của chủ nhà.



Vườn hoa rất rộng, rất nhiều giống hoa khác nhau, đủ mọi màu sắc được trồng thành từng khu vực riêng biệt. Minh Tuệ tràn đầy hứng khởi hít một hơi thật sâu, căng tràn lồng ngực. Thế nhưng mùi hương kì quái kia vẫn không giảm bớt đi, lại càng có vẻ đậm hơn so với hồi nãy.

“Anh có ngửi thấy một mùi rất kì lạ không?”

Dương Quốc Thành nhìn cô, hơi mỉm cười: “Mùi gì? Tôi chỉ là một thương nhân bình thường. Nói về hoa… chắc là không hiểu biết bằng cô đâu.”

Hắn nói cũng không sai. Nhà Minh Tuệ trước kia cũng có một vườn hoa khá lớn, bây giờ quy mô đã nhỏ hơn trước nhiều, nhưng vẫn có thể xem như là người trong nghề.

Khứu giác của cô cũng rất nhạy cảm với mùi của các loại hoa. Mùi hương kì lạ kia, nếu cô nhớ không nhầm, thì… rất giống mùi của hoa anh túc mà cô tình cờ tiếp xúc cách đây khá lâu.

Cô nhíu chặt đôi lông mày: “Dương Quốc Thành, anh không liên quan đến xã hội đen đấy chứ? Tôi ngửi thấy mùi hoa anh túc…”

“Gọi tôi bằng cả họ tên cơ à? Xem ra… rời khỏi DG là cô không coi tôi ra gì nữa đúng không?”

Dương Quốc Thành không vội trả lời câu hỏi của cô, mà tiến sát về phía cô một bước. Cánh tay rắn chắc vòng qua eo cô, kéo người về phía mình. Hai thân thể trong phút chốc dán sát vào nhau.

“Ngoan ngoãn một chút…” Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô: “Ở đây có rất nhiều người đang chú ý đến nhất cử nhất động của chúng ta. Nếu không muốn làm hỏng việc của tôi, sau đó liên lụy tới cả bản thân mình, thì đừng có ồn ào nữa.”

Vừa nói dứt lời, hắn đã cúi người, sau đó bế bổng Minh Tuệ lên. Thân thể mềm mại của cô nằm gọn trong vòng tay hắn.

Nếu như cô không giãy dụa, thì cũng có thể coi như một cảnh tượng hài hòa.

“Thả tôi xuống… anh bị điên à?”

“Suỵt… rất nhiều người đang nhìn… Chúng ta đi thay một bộ đồ đẹp đẽ hơn, lát nữa phải đi dự tiệc.” Đương nhiên là hắn không buông cô ra rồi, dễ gì có cơ hội được giở trò lưu manh với cô như vậy.

Đưa Minh Tuệ về phòng thay đồ, Dương Quốc Thành khôi phục lại bản mặt than quen thuộc, gọi một người trong đám thuộc hạ ra hỏi chuyện.

“Vườn hoa này trồng những loại hoa gì? Để làm gì?”

Người kia mặt không đổi sắc trả lời: “Boss không xem tư liệu ạ? Vườn hoa này chủ yếu trồng các loại hương liệu để làm nước hoa và dược phẩm…”

Không đợi đối phương nói xong, Dương Quốc Thành đã giơ tay ngắt lời. Hắn muốn hỏi không phải là chuyện đó.



“Ý tôi là… ở đây có trồng hoa anh túc không?”

“Không thể nào. Vườn hoa lớn như vậy, chính phủ giám sát rất chặt, không thể trồng hoa anh túc được đâu.” Ai cũng biết qua mặt chính phủ không dễ, nhất là với những thương nhân nước ngoài, không phải dân bản địa.

Dương Quốc Thành thở dài một hơi, gật đầu. Hắn cũng không trông mong thuộc hạ của mình sẽ biết nhiều hơn.

Nhưng nếu khứu giác của Đào Minh Tuệ không sai… Độc tính của hoa anh túc rất mạnh, có thể gây ảo giác, khiến người sử dụng rơi vào hôn mê. Chỉ cần một lượng vừa đủ, có thể thần không biết quỷ không hay khống chế người khác.

Hắn ghé sát vào tai thuộc hạ, thấp giọng nói gì đó.

Khi Minh Tuệ ra khỏi phòng thay đồ, chỉ thấy thuộc hạ của hắn vội vã gật đầu, sau đó sắc mặt nghiêm trọng đi nhanh ra ngoài. Còn hắn lại mỉm cười với cô, đưa tay ra.

“Tới đây.”

Dương Quốc Thành cũng không ngờ, ông Điền lại muốn bàn chuyện làm ăn trên bàn tiệc.

Hắn vừa đặt mông xuống ghế, người đối diện đã đẩy giấy tờ nhà đất sang, mỉm cười nói: “Đây là giấy tờ của vườn hoa, cháu xem qua đi.”

Tùy ý để giấy tờ sang một bên. Hắn không cần xem cũng có thể xác định được đây đúng là giấy tờ của vườn hoa. Vả lại, cho dù người đối diện có dùng giấy tờ giả để lừa hắn, thì lúc này đó cũng không phải chuyện quan trọng nhất nữa rồi.

Quan trọng là, tại sao một vấn đề đơn giản như vậy, lại phải để hắn đích thân bay sang đây để giải quyết?

Trong đầu xoay chuyển vô số loại khả năng khác nhau, nhưng ngoài mặt hắn vẫn rất tự nhiên gật đầu với ông Điền.

“Không cần xem qua. Cách làm ăn của chú Điền, cháu yên tâm… Chú và bố nuôi cháu là anh em vào sinh ra tử, làm sao có thể trở mặt với nhau vì tiền được. Đợi trở về, cháu sẽ ra mặt dẹp bỏ tin đồn thất thiệt.”

Ông Điền ha ha cười: “Vậy thì chú cảm ơn cháu trước… Bố nuôi cháu cũng xem thường chú quá, đương nhiên chú sẽ không mang tình nghĩa anh em mấy chục năm ra đùa rồi…”

Minh Tuệ ngồi bên cạnh Dương Quốc Thành, hơi cúi đầu. Cô cảm thấy mùi thuốc súng quanh quẩn đâu đây.

Mùi thuốc súng càng nồng nặc hơn, khi ông Điền vẫy vẫy tay, gọi một cô gái xinh đẹp tới rót rượu. Và thật tình cờ, ở trong ly rượu đỏ sóng sánh, cô lại ngửi thấy mùi hương ban nãy.

Giống như mùi hoa anh túc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play