[ Ngày hôm nay tôi muốn ăn sashimi, chẹp chẹp ~ ]
Sức mạnh của kỵ sĩ đến từ niềm tin.
Thời khắc này, Tiết Trầm chính là niềm tin của Giản Lan Tư.
Bắt đầu từ giây phút kỵ sĩ xác định được cảm xúc của bản thân, anh đã sở hữu ý chí cứng rắn không thể phá vỡ —— ý chí muốn bảo vệ một người.
Sóng lớn ngập trời thét gào lao về phía bóng hình đứng trên thân kiếm.
Ngu Kiệt Xu bị giam giữ trong trung tâm vòng xoáy, sặc nước nhưng vẫn ra sức hét lên: "Các cậu, các cậu mau chạy đi —— "
...
Trên sườn núi bên bờ, Ngu Xuân Thiên và Kha Bác Trí đang lo lắng chờ đợi bỗng biến sắc, Kha Bác Trí kinh hãi: "Cô Ngu, xảy ra chuyện gì thế? Sao lại nổi lên sóng gió lớn như vậy?"
Chỉ thấy mặt sông Đại Hoang vốn yên bình đột nhiên phong vân biến ảo*, nước sông cuồn cuộn đánh về phía vòng xoáy khổng lồ.
(*) thành ngữ Hán ngữ, có nghĩa là thay đổi như gió và mây. Phép ẩn dụ là thời thế đang thay đổi nhanh chóng và các xu hướng không thể đoán trước được.
Vòng xoáy sụp đổ trong nháy mắt, nước sông vốn hình miệng phễu ầm ầm như lũ quét vỡ đê tràn vào lấp đầy khoảng trống trung gian.
"E rằng sự việc không đơn giản." Ngu Xuân Thiên dựa vào vết xe đổ trước kia mà đánh giá hiện tượng không tự nhiên này, đáy lòng bỗng chốc căng thẳng, "Nguy rồi, hai vị chuyên gia vẫn chưa rời khỏi đó."
"Vậy làm sao bây giờ?" Kha Bác Trí nhìn sóng lớn mãnh liệt, lại nhìn linh hồn đã suy yếu của mình, gấp đến độ quay mòng mòng, "Việc này chúng ta không thể giúp được gì cả!"
"Tôi sẽ liên hệ với người của tổ công tác, nhờ bọn họ phái đội ngũ cứu viện tới đây, còn có cả đại sư chuyên về phương diện này nữa." Ngu Xuân Thiên miễn cưỡng duy trì vẻ bình tĩnh, lấy điện thoại di động chuẩn bị ấn số.
Lúc này Kha Bác Trí đột nhiên "A" một tiếng, chỉ vào lòng sông kêu lên: "Cô Ngu, cô xem nơi đó kìa —— "
Động tác của Ngu Xuân Thiên ngừng lại, tầm mắt thuận theo phương hướng cậu ta, chỉ thấy vòng xoáy vốn trống rỗng đã bị nước sông lấp kín, sóng biếc cuồn cuộn dâng cao gần nửa người.
Bên trong sóng lớn gầm gừ phẫn nộ, một thanh trường kiếm màu bạc tỏa ra ánh sáng trắng vọt lên giữa không trung.
Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư vững vàng đạp trên thân kiếm, đầu tóc và quần áo đã ướt đẫm hoàn toàn.
Kha Bác Trí kìm lòng không được vỗ tay reo hò: "Đẹp trai quá đi!"
Phía sau trường kiếm, một bóng người màu đen theo sát mà ra, thanh niên phương tây tóc đen mắt xanh phá tan mặt sông, dòng nước dưới chân phun cao lên tạo thành cột nước, anh ta như có như không mà đạp trên cột nước cách một khoảng so với Tiết Trầm và Giản Lan Tư.
Kha Bác Trí lập tức mờ mịt: "Sao tự nhiên lại xuất hiện thêm một người nước ngoài vậy?"
Ngu Xuân Thiên chớp mắt: "Chỉ e không phải người nước ngoài."
"Không phải ư?" Kha Bác Trí càng mơ hồ, "Có nhìn thế nào cũng không giống người Hoa... Chẳng lẽ là dân tộc thiểu số? Dân tộc nào có vẻ ngoài như vậy nhỉ?"
Ngu Xuân Thiên: "... Ý tôi là yêu quái nước ngoài."
Kha Bác Trí: "Ồ."
...
Trên cột nước, Quái Vật Xoáy Nước ngạo nghễ chắp tay sau lưng, hai mắt nhìn chằm chằm Giản Lan Tư, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Kỵ sĩ, lực lượng tinh thần của mày rất mạnh, vậy mà có thể phá tan vòng xoáy của tao, kỵ sĩ lợi hại hiện nay không nhiều, tao chỉ từng gặp qua một người tại vùng biển Phương Bắc, là nữ tước Eleanor cũng đến từ gia tộc Lance giống mày... Tao từng cho rằng sau bà ta sẽ không bao giờ có kỵ sĩ nào lợi hại đến vậy nữa."
Ánh mắt Giản Lan Tư như phủ sương, lạnh lùng nói: "Eleanor là mẹ của tao."
"Mày là con trai của Eleanor?" Quái Vật Xoáy Nước lộ ra biểu tình quả nhiên là đúng, "Vậy thì khó trách, chỉ có huyết mạch của Eleanor mới mạnh mẽ nhường này."
Nói rồi đột nhiên nó chà xát tay, lộ ra biểu tình không thể chờ đợi thêm được nữa, "Quá tốt rồi, năm đó Eleanor giết ác long vực sâu Leviathan, cá ở vùng biển Phương Bắc truyền nhau, ai có thể giết Eleanor sẽ trở thành đại ca mới của vùng biển... Mày là con trai của Eleanor, giết mày cũng giống vậy."
Tựa như đã nhìn thấy khung cảnh tươi đẹp trong tương lai gần, quái vật xoáy nước không nhịn được ngửa đầu bật cười "Khặc khặc khặc", "Ai ngờ đại ca mới lại chính là tao."
Tiết Trầm, Giản Lan Tư: "..."
Giản Lan Tư lạnh lùng nói: "Mẹ tao có thể giết Leviathan, nếu bản thân tao đến mày cũng không đối phó nổi, vậy thì uổng phí cái danh kỵ sĩ của gia tộc Lance rồi."
Quái Vật Xoáy Nước nhướng mày không chút lo sợ, ánh mắt rơi vào Thẩm Phán Hoa Tường Vi đang chở theo hai người: "Nhưng kỵ sĩ này, mày muốn đánh với tao thế nào đây? Thanh kiếm để chém Leviathan hiện tại phải chở bọn mày, mày định dùng nắm đấm đối phó tao sao? Vẫn nên cầm lấy kiếm rồi để tên loài người yếu đuối kia rơi xuống nước... Tao sẽ nhân cơ hội tạo vòng xoáy cuốn phăng nó đi luôn."
Sắc mặt Giản Lan Tư đanh lại, suy nghĩ xem có nên đưa Tiết Trầm về bờ trước hay không.
Chỉ thấy Tiết Trầm vỗ tay cái đốp: "Việc nhỏ thôi mà."
Vừa dứt lời, vô số giọt nước ngưng tụ lại dưới chân bọn họ, hơi nước trong không khí hóa thành hai thanh kiếm mới thay thế Thẩm Phán Hoa Tường Vi nâng đỡ hai người.
Cùng lúc đó, Tiết Trầm mở lòng bàn tay, Thẩm Phán Hoa Tường Vi tỏa ra ánh trắng bay vào tay cậu.
Quái Vật Xoáy Nước mới vừa rồi còn dương dương tự đắc: ???
Má nó! Quên mất tên loài người này cũng biết điều khiển nước!
Tiết Trầm đưa thanh kiếm cho Giản Lan Tư, trịnh trọng nói: "Kỵ sĩ, kiếm của anh này."
Giản Lan Tư nhận lấy Thẩm Phán Hoa Tường Vi, đồng tử màu hổ phách phản chiếu hình bóng Tiết Trầm: "Cảm ơn."
Hai tay anh nắm chặt chuôi kiếm, nâng thánh kiếm sát người, dây leo hoa tường vi phát sáng mang theo ý chí không gì sánh kịp của kỵ sĩ bay thẳng về phía quái vật.
Sức mạnh to lớn của kỵ sĩ tràn lan trên mặt sông, mỗi nơi Giản Lan Tư đi qua, sóng lớn mãnh liệt theo đó mà bình ổn lại.
"Không thể nào, tại sao lực lượng tinh thần của mày lại trở nên mạnh mẽ đến thế? Mới qua năm phút đồng hồ thôi mà?!!" Quái Vật Xoáy Nước giật nảy mình, nhưng bây giờ không phải thời gian cho việc đắn đo suy nghĩ.
Nó nhanh chóng niệm hai câu thần chú rồi chỉ tay vào Giản Lan Tư, nước sông ở những khu vực nó nhắm tới đột ngột dâng cao hình thành vòng xoáy giữa không trung, gió lốc gào thét như muốn nuốt Giản Lan Tư vào bụng.
Trên sườn núi ven bờ, Kha Bác Trí phát ra một chuỗi âm thanh rít gào "A a a ——": "Anh Giản bị cuốn vào rồi —— "
"Câm miệng!" Ngu Xuân Thiên mắng một tiếng, không biết làm gì ngoài sốt sắng siết chặt nắm tay.
Tiết Trầm cau mày nhìn vòng xoáy khủng bố như liền trời nối đất kia, không ngờ Quái Vật Xoáy Nước đã tu luyện ra pháp lực mạnh cỡ này, chẳng trách dám lớn lối đến vậy.
Sợ Giản Lan Tư gặp nguy hiểm, Tiết Trầm thoáng suy nghĩ, nhanh chóng bấm một chỉ quyết.
Hơi thở của rồng bay theo phương hướng cậu chỉ định mà đáp xuống vòng xoáy.
Tốc độ của vòng xoáy thoáng chậm lại một ít, nhưng vẫn chưa lập tức bình ổn.
Ánh mắt Tiết Trầm lộ ra vẻ kinh ngạc, nhanh chóng bấm quyết lần thứ hai, vòng xoáy lại giảm tốc độ, sau đó tiếp tục điên cuồng khuấy động.
"Tại sao lại vậy?" Trong lòng Tiết Trầm thầm băn khoăn. Loài rồng trời sinh có năng lực khống chế nước, đây là điều không thủy tộc nào sánh kịp.
Nhưng vào giờ phút này, cậu vậy mà không thể khống chế vòng xoáy do quái vật tạo nên, thực sự khó mà tin nổi.
Phép thuật của Quái Vật Xoáy Nước tuy rằng tinh thâm nhưng còn lâu mới đạt đến trình độ hoàn toàn điều khiển nguồn nước theo ý muốn.
Lúc mới giam Ngu Kiệt Xu trong xoáy nước, con quái vật còn không thể khống chế dòng nước làm ra cây cột La Mã yêu thích của nó, điều này chứng tỏ tu vi của nó chưa đạt cảnh giới cao.
Tiết Trầm dám khẳng định, về phương diện điều khiển nước quái vật kia kém xa cậu.
Vậy thì tại sao cậu không thể khống chế vòng xoáy của nó chứ.
Khi Tiết Trầm còn mải suy nghĩ, Quái Vật Xoáy Nước đã nhận ra cậu đang gia tăng pháp lực lên vòng xoáy, tuy vậy nó không hề lo lắng, trái lại đắc ý bật cười: "Mày muốn khống chế nước của tao sao, thằng người trần mắt thịt kia? Đừng mơ tưởng nữa, nước sông này là của tao, chỉ tao mới có thể điều khiển được."
Giống như là muốn chứng minh lời nói của mình, nó niệm hai câu thần chú, nước sông ào tới ngày một nhiều hơn.
Vòng xoáy càng thêm to lớn, tựa như con dã thú khổng lồ đang rít gào.
"Tao cảm nhận được lực lượng kỵ sĩ... Thằng đó đang giãy dụa trong xoáy nước của tao!" Quái Vật Xoáy Nước chậm rãi nói.
"Mày khoác lác giỏi đấy." Tiết Trầm căn bản không bị nó doạ sợ, "Ngay cả thủy kiếm tao tạo ra mà vòng xoáy của mày cũng không nghiền nát nổi."
Tiết Trầm có thể cảm nhận thanh kiếm nước cậu dùng pháp lực ngưng tụ vẫn còn nguyên vẹn bên trong, sức lực của Giản Lan Tư còn mạnh hơn nhiều so với thủy kiếm, đương nhiên không xảy ra chuyện bất trắc gì, chẳng qua là tạm thời bị vòng xoáy vây nhốt mà thôi.
Nghĩ đến đây đột nhiên Tiết Trầm ý thức được một điều.
Quái Vật Xoáy Nước chế tạo vòng xoáy lớn như vậy nhưng không thể phá hoại hai thanh thủy kiếm nho nhỏ... Bởi vì, hai thanh thủy kiếm kia do Tiết Trầm ngưng tụ từ không khí mà thành, không trực tiếp lấy nước từ sông Đại Hoang.
Mới nãy Quái Vật Xoáy Nước còn nói —— "Nước sông này là của tao."
Tiết Trầm bất chợt hiểu rõ.
Năng lực khống chế nước của con quái vật xác thực kém xa cậu, chỉ là nước sông này bị hạ một loại pháp lệnh nào đó, trở thành vùng nước thuộc về riêng quái vật.
Nói cách khác, bây giờ quái vật xoáy nước là "Chủ nhân" con sông này, chuẩn xác hơn thì nó chính là "Thuỷ thần" của nơi đây, toàn bộ dòng sông đều phải tuân theo mệnh lệnh của nó.
Nếu như hồn phách của Tiết Trầm còn nguyên vẹn, có lẽ còn có khả năng cưỡng chế đổi khách làm chủ, nhưng bây giờ hồn phách chưa hồi phục khiến cậu thua một nước cờ so với Quái Vật Xoáy Nước.
Nhưng con quái vật kia rõ ràng tới từ nước ngoài, sao có thể trở thành thủy thần của sông Đại Hoang?
Dòng suy nghĩ của Tiết Trầm thay đổi rất nhanh, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mặt sông mênh mông, chiếu về nơi mà tầm mắt người thường không thể với tới...
Sông Đại Hoang là một nhánh của sông Kháng Dương, thuộc quyền sở hữu của long vương sông Kháng Dương.
Chỉ pháp lệnh của long vương sông Kháng Dương mới có hiệu lực ở khu vực này.
Tiết Trầm bấm quyết lần thứ hai, phóng ra hơi thở của rồng, thế nhưng vẫn như cũ không thể bình ổn dòng nước bị quái vật khống chế... hay nói cách khác là bị pháp lệnh của Long Vương chân chính khống chế.
Tiết Trầm ngẩng đầu nhìn về phía vòng xoáy đủ để xé rách toàn bộ mặt sông rộng lớn, Giản Lan Tư vẫn bị nhốt trong đó.
Nếu như tại vùng biển Phương Bắc, hoặc là bất kỳ một vùng nước nào khác, Giản Lan Tư đều có thể dùng sức mạnh đánh Quái Vật Xoáy Nước một trận.
Thế nhưng cố tình lại gặp con sông bị hạ lệnh cấm này.
Thứ Giản Lan Tư cần đối phó không chỉ là quái vật mà còn là pháp lệnh của long vương.
"Đàn anh, chúng ta chạy trước đi." Tiết Trầm hô, làm một con rồng từng trở về từ cõi chết, cậu hiểu rõ kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đánh không lại thì trước tiên phải chạy trốn.
Còn núi xanh lo gì thiếu củi đốt, chờ cậu trở lại Long tộc, đưa cứu binh đến đánh hội đồng Quái Vật Xoáy Nước này cũng không muộn!
Nghe vậy con quái vật cười to một trận: "Muốn chạy ư? Không dễ vậy đâu!"
"Lêu lêu lêu!" Tiết Trầm không thèm nói chuyện với nó, Quái Vật Xoáy Nước này vừa nhìn đã biết yếu nhớt, nếu không phải con sông có lệnh cấm thì đến lượt con cá như nó hung hăng hay sao.
Tiết Trầm định ngự kiếm bay vào trong vòng xoáy cứu Giản Lan Tư, ngay lúc này tay cậu đột nhiên trở nên nóng rực.
Tiết Trầm cau mày mở lòng bàn tay xem xét, thấy ấn triện của sông Đại Hoang vốn thuộc về Ngu Kiệt Xu lờ mờ xuất hiện.
Đáy lòng Tiết Trầm bỗng chốc xao động.
Đúng rồi, con dấu này do Thủy phủ Kháng Dương được sắc phong chính thức cấp cho thủy quan sông Đại Hoang, bên trên còn có pháp lệnh của long vương sông Kháng Dương, không chỉ vậy còn kèm hiệu quả gia tăng do Thiên Đình ban tặng.
Người nắm giữ con dấu này mới là thủy thần danh chính ngôn thuận của sông Đại Hoang.
Tiết Trầm tập trung tinh thần, dấu ấn thủy quan màu đen tỏa ra ánh vàng kim nhàn nhạt, ánh sáng vàng mang theo pháp lực của cả long vương sông Kháng Dương và thiên đình tụ hợp vào thức hải Tiết Trầm.
Khoảng thời gian Tiết Trầm lưu lạc nhân gian, bị mắc kẹt trong thân thể con người, dù tu luyện như thế nào hồn phách vẫn đều thiếu một chút.
Nhưng hiện tại phần không trọn vẹn nho nhỏ này rốt cuộc được bù đắp bởi sức mạnh của ấn triện.
Hồn phách chân long, khôi phục hoàn chỉnh.
Tiết Trầm ngửa mặt lên trời gào một tiếng thật dài, mặt sông dữ dội lập tức bình ổn trở lại, vòng xoáy liền trời tiếp đất sụp đổ "Ào ào ào" trong nháy mắt.
Kỵ sĩ dũng mãnh cầm thánh kiếm trong tay, xẻ đôi màn nước bay ra ngoài, dùng tư thế vạn phu mạc địch(*) chém quái vật phía trước.
(*) dùng để miêu tả sự dũng cảm, mạnh mẽ đến vạn người không địch lại
Đằng sau anh, âm thanh của Tiết Trầm thong thả truyền đến:
"Đàn anh, thái mỏng một chút nha, ngày hôm nay tôi muốn ăn sashimi, chẹp chẹp ~ "