[ Bổn long hiện tại lưu lạc nhân gian, không thể bị người ta tóm vào tù. ]
Loài rồng cai quản mọi mạch nước trên thế gian, là dòng thủy tộc đứng đầu thiên hạ.
Mỗi khi có một con rồng thành công tu luyện được hình dáng con người, Thiên Đình sẽ dựa vào công đức tích góp mà phân đất phong hầu, giao cho trị vì vùng nước một phương.
Nghe thì có vẻ đáng mơ mộng, nhưng trên thực tế huyết mạch của long tộc vô cùng khổng lồ, đông con nhiều cháu. Người đời có câu "rồng sinh chín con" (*) quả thực không sai, các thế hệ sau của long tộc chẳng ai giống ai, lớn lên khác nhau một trời một vực.
(*): Truyền thuyết thời xa xưa, một con rồng sinh được chín con, hình dạng và tính cách của chúng không giống nhau, ví với việc anh em cùng một mẹ sinh ra nhưng mỗi người mỗi tính "cha mẹ sinh con, trời sinh tính".
Thời buổi hiện nay, con rồng tu luyện tốt có thể chủ quản cả một vùng biển, nhưng năng lực yếu thì đến một cái giếng cũng không được phân cho, ranh giới giữa giàu có và nghèo nàn thật sự rất lớn.
Cũng bởi sự cạnh tranh công việc khắc nghiệt như vậy, con rồng vừa ra đời đã bị người lớn trong nhà bắt buộc tu luyện cực khổ, áp lực đè nặng lên thân thể và tinh thần.
Đương nhiên những điều đó chỉ dùng để nói về loài rồng bình thường, Tiết Trầm đâu có lo lắng vấn đề này.
Từ khi sinh ra đến nay, cậu chỉ mất 3 năm để tu tiên, 5 năm để đắc đạo, trình độ như thế chắc chắn sẽ được chủ quản một vùng biển rộng lớn cho xem!
------------
Tiết Trầm chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng đột ngột làm chân mày cậu nhíu chặt, mất một lúc lâu mới có thể thích ứng.
Dựa vào ánh sáng, Tiết Trầm nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mắt mình.
Đây là một căn phòng nhỏ, bốn phía vây kín bởi những bức tường trắng tinh, cậu đang nằm trên chiếc giường cùng màu đơn điệu.
Nhìn qua trông như phòng khám bệnh của con người.
Tiết Trầm vội vã chống thân ngồi dậy, theo bản năng đánh giá cơ thể hiện tại của mình, chỉ thấy một đôi tay nhỏ nhắn trắng như ngọc, khớp xương rõ ràng, vóc người thon dài, còn có hai cái đùi... Là thân thể của con người, hơn nữa khá giống vóc dáng cậu khi lớn lên, nhưng đây không phải hình người mà cậu luyện thành.
"ĐM!" Tiết Trầm không nhịn được mắng một tiếng.
Bởi vấn đề huyết thống, sau khi ra đời cậu không sinh hoạt cùng một chỗ với những con rồng nhỏ khác, mà một mình tu luyện trong kết giới mười mấy năm, vất vả lắm mới thành công, đúng lúc muốn bắt đầu chiếm lĩnh vùng nước, hưởng thụ khoái lạc long sinh (*), lại bất ngờ hứng chịu một đợt công kích mạnh mẽ.
(*): giống như "khoái lạc nhân sinh", nhưng là phiên bản long tộc.
Đối phương pháp thuật cao cường, thâm sâu khó đoán, hơn nữa còn chuẩn bị kĩ càng mới đến, Tiết Trầm không cẩn thận trúng chiêu, chẳng những hình người bị hủy, nguyên thần đan cũng vỡ tan, may mắn cậu bình tĩnh trong hiểm cảnh, vào những giây phút cuối cùng níu được một sợi hồn phách chạy xuống nhân gian.
Hiện tại, cậu dùng sợi hồn phách này nhập vào thân thể một người thường.
Chủ nhân thân thể này mới chết không lâu, lúc Tiết Trầm nhập vào còn cảm nhận được chấp niệm sâu sắc, sự không cam lòng cùng một phần ký ức sót lại.
Chủ nhân của thân thể này trùng hợp thay cũng tên Tiết Trầm, sinh viên năm 4 đại học Phù Thành, hiện đang làm thực tập sinh tại tập đoàn Vân Giác. Vì sắp tới tập đoàn Vân Giác khai trương hạng mục du lịch mới ở ngoại thành Lan Quang, nguyên chủ cũng là một trong những thực tập sinh được cử tới đây hỗ trợ.
Gia cảnh của nguyên chủ khá phức tạp, càng ngày càng trở nên hướng nội nhút nhát, lớn lên lại phát hiện ra xu hướng tính dục không giống người thường, còn yêu thích một đàn anh khóa trên. Dùng hết tất cả can đảm đi tỏ tình với đàn anh trong lễ tốt nghiệp, kết quả người ta từ chối không nói, còn bị thực tập sinh nam khác vạch trần rồi cười nhạo trước đám đông.
Nguyên chủ buồn khổ mượn rượu giải sầu, uống nhiều tới mức vô tình bước hụt xuống con sông trong khu du lịch. Nơi này nằm ở vị trí hẻo lánh, vừa mới khai trương nên vắng người, chờ đến lúc ai đó phát hiện ra đưa đến phòng khám thì nguyên chủ đã chết đuối rồi.
Đúng lúc Tiết Trầm nương theo sợi hồn phách bay tới, mượn luôn cơ thể để nhập vào.
Nguyên chủ này đúng là xui xẻo thiệt.
Tiết Trầm cười nhạt một tiếng, chính mình cũng đâu may mắn hơn bao nhiêu, đường đường là một con rồng trẻ tuổi mạnh mẽ, bây giờ phải lưu lạc dưới hạ giới, hồn phách còn bất ổn như vậy...
Đang lúc thổn thức, cậu bỗng nghe được âm thanh ồn ào bên ngoài cánh cửa.
Một nam sinh không kiên nhẫn nói: "Tiết Trầm thật là tệ. Khuya rồi còn làm phiền đến người khác, có phải trẻ con nữa đâu."
"Này, cậu đừng như vậy." Một nữ sinh đáp, "Lúc gọi điện bác sĩ nói, khi cậu ấy đến đây đã ngừng thở rồi, nếu mạng không đủ lớn thì hậu quả khó mà lường được."
Một người khác cũng đệm thêm vào: "Cậu còn dám phàn nàn à? Nếu không phải do cậu, Tiết Trầm sẽ không uống nhiều rượu như vậy..."
Nam sinh kia "xì" một tiếng ngắt lời, giọng nói xen lẫn khinh thường: "Đã gay còn hay ra vẻ. Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi, đâu có oan uổng cậu ta..."
Đây đều là thực tập sinh của tập đoàn Vân Giác, mấy ngày trước công trình ở vùng ngoại thành Lan Quang khai trường, không đủ nhân lực, cử bọn họ tới đây chạy vặt.
Phúc lợi của tập đoàn không tồi, sau khi kết thúc công việc còn cho bọn họ lương thưởng và một bữa liên hoan lớn, kết quả trong buổi liên hoan, một cậu con trai bừng bừng khí thế tung tin chủ nhân của thân thể này là đồng tính luyến ái, còn cợt nhả trào phúng nguyên chủ.
Nỗi tức giận đầu tiên mà cậu cảm nhận được ở nguyên chủ hướng thẳng về đối tượng tung tin này, tên Chu Quang.
Chỉ khi nhóm thực tập sinh phát hiện nguyên chủ mất tích, gọi điện thoại tìm người được bác sĩ địa phương bắt máy, họ mới biết sự việc ngoài ý muốn này, vội vàng chạy tới phòng khám.
Tuy Chu Quang theo tới đây, nhưng lại không tình nguyện một chút nào.
Trong lúc nhóm thực tập sinh tranh cãi ầm ĩ, cửa phòng đột nhiên bật "rầm" một tiếng đập vào vách tường, khiến bọn họ giật mình hoảng sợ.
Nhóm người theo bản năng quay đầu nhìn, phát hiện bên cạnh cánh cửa không có ai, sao tự động mở, còn người thì đang ngồi trên chiếc giường trong phòng, dùng khuôn mặt đen thui nhìn bọn họ, giọng điệu cực kỳ khó chịu: "Mấy người ồn muốn chết."
"Tiết Trầm, cuối cùng cậu cũng tỉnh!"
"Cậu có khỏe không?"
"Thân thể thế nào rồi?"
Bọn họ quên bẵng đi sự kì dị của căn phòng này, chỉ nhanh nhẹn chạy vào thăm Tiết Trầm, một cô gái còn cẩn thận gọi bác sĩ trực ban tới.
Tiết Trầm bị một đám người vây quanh, lại bị bác sĩ dùng dụng cụ dò xét, sắc mặt càng ngày càng kém. Nếu là trước kia khi vẫn có thể biến thành rồng, nhất định cậu sẽ dùng móng vuốt quất bay đám người này tại chỗ.
Nhưng hiện tại cậu đang ở trong thân xác con người.
Lòng Tiết Trầm mặc niệm: giết người là phạm pháp, bổn long hiện tại lưu lạc nhân gian, không thể bị người ta tóm vào tù.
Nhịn!
Điều kiện của phòng khám có hạn, bác sĩ chỉ có thể kiểm tra đơn giản cho Tiết Trầm, tuy vậy sắc mặt ông cực kì ngạc nhiên: "Tất cả chỉ số đều rất tốt, xem ra không còn vấn đề gì nữa."
Phải biết rằng, thời điểm người trẻ tuổi này vừa được đưa tới đây, hơi thở và nhịp đập trái tim đều không thể đo được, mà bây giờ các chỉ số đã khôi phục bình thường, dường như còn khỏe mạnh hơn mức bình thường... thậm chí không ngoa khi dùng từ "cường tráng!"
Nếu không phải tình huống không thích hợp, bác sĩ còn muốn hỏi Tiết Trầm hàng ngày rèn luyện thân thể như thế nào, thời buổi này người trẻ tuổi khỏe mạnh đếm trên đầu ngón tay.
Nghe bác sĩ nói vậy, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, vốn cho rằng Tiết trầm muốn ở lại bệnh viện quan sát thêm một buổi tối, bây giờ xem ra không cần nữa rồi.
Bác sĩ còn cẩn thận dặn dò Tiết Trầm tới bệnh viện lớn kiểm tra lại, mua thêm thuốc đề phòng tình huống khẩn cấp.
Một người trong nhóm theo bác sĩ ra ngoài lấy thuốc, những người khác giúp Tiết Trầm thu dọn đồ đạc, có người đưa áo khoác cho cậu: "Tiết Trầm, buổi tối gió mạnh, cậu mặc thêm áo vào đi."
Vốn Tiết Trầm không còn tí kiên nhẫn nào, vừa nghe vậy nâng mí mắt liếc người kia, cuối cùng chỉ "Ừ" một tiếng rồi hời hợt khoác chiếc áo lên người.
Mọi người đều không nhận ra sự khác thường của Tiết Trầm, chỉ cho rằng tâm trạng cậu không tốt nên cũng bỏ qua.
Lúc này Chu Quang vẫn luôn bàng quan lại đột nhiên hừ lạnh một tiếng, chua ngoa bảo: "Còn tỏ ra yếu ớt như vậy sao? Bác sĩ đã khẳng định mọi thứ ổn định hết rồi."
"Đừng có nói thế." Một nữ sinh trừng mắt nhìn cậu ta, "Tiết Trầm vừa tìm được đường sống từ chỗ chết, phải chú ý cẩn thận."
"Tìm được đường sống từ trong chỗ chết? Lời này của cậu quá khoa trương rồi." Chu Quang trợn trắng mắt, từ khi nhận được điện thoại của bệnh viện, đám thực tập sinh này vẫn luôn trách cứ cậu ta, cho rằng do vài lời nói của cậu ta mới phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Lúc đầu Chu Quang khá luống cuống, sợ phải gánh trách nhiệm trên lưng, vì vậy dù đêm khuya cậu ta vẫn muốn cùng đi tới bệnh viện nhìn Tiết Trầm, đến khi nghe Tiết Trầm không có mệnh hệ gì, cậu ta đột nhiên phủi sạch quan hệ.
Hiện tại Tiết Trầm đã bình thường, cậu ta càng cảm thấy bản thân không sai, đồng thời thêm bất mãn với Tiết Trầm: "Tiết Trầm, tôi bảo cậu này, cậu đừng có uống nhiều rượu như vậy, có chuyện xảy ra lại làm phiền đến người khác, suýt chút nữa liên lụy tới tôi rồi. Còn nữa, đúng ra cậu nên xin lỗi tôi mới phải?"
Người khác nghe vậy không khỏi nhíu mày: "Chu Quang, cậu đừng có mà quá đáng."
"Như thế nào là quá đáng? Những điều tôi nói không phải sự thật à?"
Mọi người càng lên tiếng, Chu Quang càng phải khẳng định lập trường của bản thân, vênh váo với Tiết Trầm: "Tiết Trầm, cậu nói xem như thế có hợp lý không?"
Nhóm người vừa thấy Chu Quang "đá quả bóng" sang cho Tiết Trầm, bất đắc dĩ thở dài.
Bọn họ cùng nhóm thực tập sinh nhưng không chung trường đại học, chỉ có Chu Quang và Tiết Trầm là tới từ đại học Phù Thành, nhưng không vì thế mà có quan hệ tốt với nhau, ngược lại Chu Quang thấy Tiết Trầm dễ tính nên luôn ngạo mạn hất hàm sai khiến cậu.
Tiết Trầm rất tốt, chỉ là tính cách có chút mềm mỏng, sợ xung đột, mỗi lần bị bắt nạt đều không lên tiếng, còn thường xuyên giúp đỡ cậu ta.
Dựa vào cá tính của Tiết Trầm, phỏng chừng lần này cũng không dám phản bác lại Chu Quang, yên lặng cho qua.
Đương sự đã không truy cứu, người ngoài cũng không nên tham gia vào.
Chu Quang rõ ràng biết điều này mới đẩy vấn đề cho Tiết Trầm giải quyết.
Nhưng ngay lúc này, Tiết Trầm lại khác hẳn mọi khi, không hề đứng ra khuyên can mà yên lặng nhìn Chu Quang từ trên xuống dưới giống như đang đánh giá.
Chu Quang đợi một lúc lâu vẫn không thấy Tiết Trầm trả lời, đang muốn ra lệnh cho cậu theo thói quen, bất ngờ đụng phải ánh mắt của cậu khiến cả người giật thót.
Không biết là sự thật hay ảo giác, ánh mắt Tiết Trầm so với thường ngày ... dường như sắc bén hơn?
Chu Quang vô thức hỏi: "Cậu nhìn cái gì?"
Ngón tay Tiết Trầm chạm nhẹ xuống mép giường, ung dung phun ra hai chữ: "Xem tướng"
Nhóm thực tập sinh vốn cho rằng Tiết Trầm là người hiền lành "... ?"
Chu Quang cũng nhăn mày lại, ngay sau đó nhếch môi.
Mệt cho cậu ta còn bị ánh mắt Tiết Trầm dọa hoảng sợ, sự tức giận nhỏ con này có tác dụng gì đâu, vẫn chỉ là nói hươu nói vượn, còn không dám đối mặt tranh cãi với cậu ta.
Chu Quang giễu cợt "A" một tiếng, trào phúng nói: "Vậy cậu nhìn ra cái gì?"
Cậu ta cho rằng Tiết Trầm sẽ lảng sang chuyện khác, lời này chỉ nhằm mục đích gây khó dễ, vốn không cảm thấy Tiết Trầm có thể nhìn ra cái gì.
Không ngờ Tiết Trầm nghe vậy thật sự đứng lên nhìn cậu ta: "Lông mày thô to, đuôi mắt nhọn xếch, ánh mắt hung ác, tất cả nói lên cậu là người lòng dạ thâm độc dối trá, nếu không kịp thời ăn năn hối lỗi thì nửa đời sau sẽ trôi qua trong khó khăn."
Tiết Trầm nghiêm túc, mọi người xung quanh lại không nhịn được cười thành tiếng.
Hóa ra Tiết Trầm đã không tức giận thì thôi, một khi giận lên thì lời nói rất độc.
Mặt Chu Quang cũng biến sắc, bọn họ đều không nghĩ những điều Tiết Trầm nói là sự thật, chỉ cho rằng Tiết Trầm cố ý trả đũa Chu Quang.
Sắc mặt Chu Quang lúc xanh lúc trắng, nhưng rất nhanh hồi phục lại.
Suy cho cùng Tiết Trầm quá hèn nhát không dám quang minh chính đại mắng cậu ta nên mới dựa vào vài câu huyền học mờ mịt vớ vẩn.
Sau khi thông suốt, Chu Quang thu hồi vẻ mặt, khiêu khích bảo: "Tiết Trầm, nếu cậu có ý kiến với tôi cứ việc nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng như vậy."
"Vậy tôi nói thẳng nhé." Tiết Trầm rất nghe lời, cười như không mà nhìn cậu ta: "Tôi thấy ấn đường cậu đang biến thành màu đen, biểu thị sắp tới cậu sẽ gặp phải tai nạn đổ máu."
Chu Quang càng cảm thấy nực cười: "Cậu ngã đến mức hỏng đầu rồi nhỉ? Cậu nghĩ lời nói như vậy có thể dọa tôi sao? Quả nhiên là đồ gay ẻo lả, không thể giống đàn ông con trai hơn chút nào."
Cậu ta nói rất khó nghe, mọi người đang muốn can thiệp, đột nhiên khó tin trợn mắt há mồm.
Nắm đấm của Tiết Trầm vung lên, Chu Quang không kịp phòng bị ăn trọn cú đánh vào mũi.
Chu Quang không thể tưởng tượng được Tiết Trầm bất ngờ gây khó dễ, vóc dáng thon gầy nhã nhặn hàng ngày sao lại có sức lực lớn đến vậy, một cú đấm đủ khiến mắt cậu ta bắn đầy sao, trực tiếp ngã xuống đất.
Sự cố đột ngột, nhóm thực tập sinh không phản ứng kịp, trơ mắt nhìn Chu Quang ngã.
Chu Quang vừa kinh hoàng vừa giận dữ: "Cậu làm cái gì... ?"
Lời còn chưa dứt, Tiết Trầm tiến thêm một bước dẫm chân lên ngực cậu ta, khiến cậu ta suýt chút nữa phun cả mật ra ngoài.
Tiết Trầm khoang tay từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu cực kỳ chân thành: "Xem xem, tôi đã nói cậu sẽ gặp tai nạn đổ máu rồi mà."
Cậu vừa dứt câu, Chu Quang cảm thấy xoang mũi nóng lên, vô thức duỗi tay chà một cái, ngón tay dính đầy máu đỏ tươi.
Chu Quang:!!!
Nhóm thực tập sinh: "......?"