[ Con cá này của cậu cũng không khá hơn là bao. ]
Mũi kiếm Thẩm Phán Hoa Tường Vi đặt trước mi tâm của Quái Vật Xoáy Nước, ánh sáng từ thánh kiếm mạnh mẽ phóng ra.
"A —— "
Quái Vật Xoáy Nước đau đớn kêu la thảm thiết, tu vi tan biến, cột nước chống đỡ nó đổ sụp, nó không còn sức lực đánh trả, rơi xuống rồi bị nước sông nhấn chìm.
Sông Đại Hoang vốn đang rít gào lập tức khôi phục vẻ yên tĩnh, bao gồm cả vòng xoáy đã nhốt Ngu Kiệt Xu cũng biến mất chẳng còn tăm hơi.
Một lát sau, hồn phách của Ngu Kiệt Xu bay ra từ lòng sông, trôi nổi trên mặt nước.
Tiết Trầm bấm quyết đưa bà về lại bờ, mình thì ngự kiếm bay đến trước Giản Lan Tư.
Giản Lan Tư vừa thu hồi lại Thẩm Phán Hoa Tường Vi, sắc mặt hơi trắng bệch, một đòn vừa nãy hao phí không ít sức lực của anh.
Tiết Trầm nhảy lên trên thân kiếm, nắm chặt tay Giản Lan Tư: "Đàn anh, tôi đưa anh trở về."
Giản Lan Tư nắm lấy bàn tay cậu, gật đầu.
Hai người trở lại bờ, Ngu Kiệt Xu cúi mình vái chào thật sâu: "Đa tạ hai vị đã cứu giúp."
Ngu Xuân Thiên và Kha Bác Trí vội vàng chạy từ trên sườn đất xuống, Ngu Xuân Thiên nhìn thấy Ngu Kiệt Xu, hai mắt bỗng dưng trợn to, nước mắt lớn chừng hạt đậu lăn xuống, hét lên thất thanh: "Bà nội!"
Ngu Kiệt Xu nhìn cô gái có mặt mày giống mình đến mấy phần, sững sờ chốc lát mới phản ứng lại, nắm chặt hai tay cô: "Xuân Thiên, là cháu sao, cháu đã lớn rồi..."
Khi Ngu Kiệt Xu gặp nạn Ngu Xuân Thiên mới học mẫu giáo, hơn hai mươi năm trôi qua hồn phách của Ngu Kiệt Xu vẫn mang dáng vẻ năm đó, còn Ngu Xuân Thiên đã trưởng thành, là một cô gái chững chạc có thể một mình chống đỡ một phương.
"Là cháu, bà nội, có thể gặp lại bà thật sự là quá tốt rồi." Ngu Xuân Thiên nghẹn ngào đáp.
Hai bà cháu siết chặt tay nhau, nhìn nhau.
Ngay tại thời khắc cảm động ấy, bên tai lại truyền đến tiếng kêu sợ hãi phá tan bầu không khí của Kha Bác Trí: "A a a, mọi người mau nhìn lòng sông kìa, cá! Là một con cá thật lớn —— "
Mấy người quay đầu, chỉ thấy trên sông Đại Hoang vốn bình lặng lại xuất hiện một cột nước khổng lồ phun lên trời, bên dưới dần lộ ra một con quái vật to lớn như ngọn núi màu đen.
Ánh mắt Giản Lan Tư lạnh lẽo: "Là nguyên hình của Priests."
Trong truyền thuyết nguyên hình của Quái Vật Xoáy Nước Priests là một loại quái ngư to như cá voi, hình thể lớn như núi, có thể phun ra cột nước từ đỉnh đầu.
Quái vật này mới bị một kiếm của Giản Lan Tư đánh tan tu vi, không duy trì được dạng người nên mới lộ ra hình thái nguyên bản.
"Kỵ sĩ Lance đáng ghét, mày mau trả lại hình người cho tao ——" lòng sông truyền đến tiếng gào thét của Quái Vật Xoáy Nước.
Vừa nãy nó đắc ý bao nhiêu khi bản thân biết hóa thành người thì hiện tại lại phẫn nộ bấy nhiêu.
Thủy quái không thể biến hình, có chỗ nào khác với mấy con cá ở vùng biển Phương Bắc chứ!
Kha Bác Trí nhìn lưng cá lộ ra, cả thân quỷ đều cảm thấy không ổn, run rẩy nói: "Trời ạ, con cá này còn lớn hơn cả thư viện của trường học chúng tôi, thế này thì đánh sao nổi đây..."
Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư lại rất bình tĩnh, Thủy tộc có thể thành tinh con nào chẳng sở hữu hình thể to lớn, Trư Bà Long ngày trước bị đánh tan tu vi cũng sừng sững như núi vậy.
Chỉ cần quái vật không thể khống chế nước sông thì mọi thứ đều trở nên dễ dàng.
Tiết Trầm cử động tay một chút: "Đàn anh, để tôi lên nha."
Giản Lan Tư nhìn nắm đấm của cậu, đã dự kiến được kết cục của Quái Vật Xoáy Nước, không thể làm gì khác ngoài nhắc nhở: "Lưu lại cho nó một hơi thở để thẩm vấn..."
Tiết Trầm kinh nghiệm đầy mình gật đầu: "Tôi hiểu rồi."
Lúc bọn họ đang nói chuyện, quái ngư màu đen nhảy lên từ giữa sông, làm bộ muốn nhào vào bờ
Hình thể của nó thực sự quá lớn, trong phút chốc mặt sông bị bóng tối bao phủ, thanh âm chấn động đến nỗi khiến lòng người run rẩy: "Xem tao đè chết chúng mày —— "
"A a a, chạy mau!!" Kha Bác Trí kêu to.
Lời còn chưa dứt, một bóng đen càng to lớn hơn từ trên trời giáng xuống, bóng đen kia che kín bầu trời, trùm lấy toàn bộ Quái Vật Xoáy Nước.
Nương theo bóng đen còn có một thanh âm quen thuộc: "Bản vương đến rồi đây —— "
Ngay sau đó, một con cá chép hoa to gấp ba lần Quái Vật Xoáy Nước trực tiếp đè lên thân mình nó.
Một tiếng "Ầm ——" thật lớn vang lên, quái vật xoáy nước bị ép về lòng sông, hai bên bờ chấn động như đất rung núi chuyển, thế nhưng bọt nước không hề văng tung tóe... Bởi vì mặt sông đã bị cá chép hoa khổng lồ che phủ.
Cá chép hoa quá lớn, thân cá còn to hơn sông Đại Hoang, sau khi đè quái vật xuống nước thì lập tức bị mắc kẹt.
Người bên bờ: "...?"
Kha Bác Trí trợn mắt há mồm nhìn con cá trên sông, nó lớn đến nỗi chỉ trông thoáng qua sẽ không thấy toàn cảnh, thậm chí chẳng nhận ra chủng loại cụ thể, lập tức cả thân quỷ cảm thấy lảo đảo: "Lớn, lớn quá..."
Cá chép hoa lấp kín mặt sông, vẫy vẫy cái đuôi to bản quậy lên rất nhiều bọt nước, đảo con mắt cá chết hồng hộc nói: "Ai da, không ổn không ổn, biến khổng lồ mệt chết tôi rồi, nghỉ ngơi một chút vậy..."
Tiết Trầm, Giản Lan Tư: "... ..."
Chẳng cần hỏi cũng biết, cá Côn núi này phỏng chừng không thể kiên nhẫn chờ đợi ở trường học nên lén lút theo tới xem trò vui, nhìn thấy bọn Tiết Trầm đánh nhau với yêu quái lập tức muốn tỏa sáng trên sân khấu.
Tuy rằng hiện tại không đè sai người như sự việc ở nghĩa trang Quảng Phù, nhưng con cá đầu to này hiển nhiên chưa tính toán diện tích cẩn thận, để mình mắc kẹt trên mặt sông .
Tiết Trầm thu nắm đấm lại, mặt vô cảm nói: "Ngày hôm nay mày đánh không lại con cá nước ngoài thì cút về núi đi."
"Đừng đừng đừng, tôn giá chờ chút, tôi xuống nước ngay đây." Cá chép hoa sốt sắng đáp, thở hổn hển hai lần rồi thu nhỏ hình thể lại, lẻn vào nước sông.
Một lát sau lòng sông dâng lên từng đợt sóng to gió lớn, hai con cá màu đen nối tiếp nhau ra chiêu khó phân thắng bại, từ ngoài nhìn vào có thể coi là ngoạn mục hoành tráng.
Tuy vậy người và quỷ trên bờ chẳng thể cảm nhận thêm chút kích động nào nữa, thậm chí sinh ra tâm trạng kì lạ không diễn tả nổi.
...
Mười lăm phút sau, cá chép hoa dùng đầu to của mình đẩy Quái Vật Xoáy Nước chỉ còn thoi thóp vào bờ, bản thân cũng nhảy lên trên mặt nước, hóa thành hình người, chắp tay vái chào Tiết Trầm: "Tôn giá, con cá nước ngoài bị kẻ hèn này đánh te tua rồi, may mà chưa mất mạng... Ngài xem có hài lòng hay không."
Tiết Trầm liếc Quái Vật Xoáy Nước nằm một đống trên mặt đất, nó lớn giống như một tòa cao ốc nằm ngang vậy.
Chẳng qua dù hình thể khổng lồ đến mức nào vẫn kém xa so với cá côn hậu huệ chân chính của Thượng Cổ dị thú.
Nếu cá côn núi trở về nguyên hình, phỏng chừng đặt mông là có thể ngồi chết Quái Vật Xoáy Nước.
Tu vi của cá côn núi thực sự lợi hại, tuy vừa rồi mới trúng chất độc từ nhà máy nhưng vẫn đủ làm Quái Vật Xoáy Nước giật mình .
Quái vật nổi tiếng tại vùng biển Phương Bắc nhờ hình thể to lớn ưỡn cái bụng lên trên, thở hổn hển, giọng điệu yếu ớt: "Tại sao... Tại sao cá Hoa Hạ có thể lớn như vậy... Mà vẫn chưa bị ăn thịt... whyy???"
Dư Yên Sơn không hiểu tiếng anh, thấy quái vật này bô lô ba la bèn hỏi Tiết Trầm: "Tôn giá, yêu quái đang nói gì vậy?"
Tiết Trầm lời ít ý nhiều: "Đang mắng mày đó"
"Gì cơ!" Dư Yên Sơn suýt nữa đã hóa thành cá lớn đặt mông ngồi xuống, suy nghĩ một chút, vẫn là nhẫn nhịn hậm hực mà đáp, "Thôi, cá lớn không thèm chấp cá nhỏ."
Dù sao hóa thành hình dáng khổng lồ cũng rất phí tu vi, nó lại vừa trúng độc không lâu.
Những người khác: "..."
Quái Vật Xoáy Nước dù thế nào cũng không thể tính là "Cá nhỏ" đâu!!
Tiết Trầm lười phí lời với cá đầu to, chỉ bấm tay niệm chú biến Quái Vật Xoáy Nước lớn như núi thành con cá to bằng cánh tay, sau đó nhìn Ngu Kiệt Xu: "Bà Ngu, mong bà kể lại sự việc phát sinh trên sông Đại Hoang."
"Việc này nói ra thì rất dài dòng..." Ngu Kiệt Xu thở dài một tiếng, từ từ thuật lại sự tình.
...
Đúng như Tiết Trầm suy đoán, hơn hai mươi năm trước Ngu Kiệt Xu bất hạnh gặp nạn trong quá trình dẫn dắt tiểu đội chống lũ di dời thôn dân, sau đó được thôn dân tưởng niệm, lại có công đức hộ thân nên được phong lên làm thần.
Vừa vặn lúc đó người canh giữ Thủy phủ sông Đại Hoang thuyên chuyển công tác, theo thông lệ Ngu Kiệt Xu trở thành người canh giữ mới của sông Đại Hoang.
Sông Đại Hoang lệ thuộc vào sông Kháng Dương, Ngu Kiệt Xu cũng làm thuộc hạ dưới trướng long vương, bà được phong tước vị tại Thủy phủ Kháng Dương, nhận lệnh ấn của Thủy phủ Đại Hoang sau đó đi nhậm chức ở sông Đại Hoang.
Không ngờ vừa tới nơi thì bị thủy quái không rõ lai lịch tập kích.
Hình thể của thủy quái này vô cùng to lớn, có ma pháp, còn là ngoại tộc, Ngu Kiệt Xu chưa từng nhìn thấy nên không biết đối phó thế nào, bà chỉ là một thủy quan nho nhỏ, thần lực đều đến từ lệnh ấn long vương sông Kháng Dương trao tặng cho, vẻn vẹn chỉ có khả năng ra lệnh cho nước sông Đại Hoang.
Nhưng kỳ quái là quái vật kia cũng có thể khống chế sông Đại Hoang.
Vả lại Ngu Kiệt Xu nào phải đối thủ của quái vật khổng lồ, vì vậy đã bị quái vật giam giữ, bố trí cấm chế niêm phong ở đáy sông hơn hai mươi năm.
Nó đương nhiên là quái vật xoáy nước Priests.
Ngu Kiệt Xu kể với Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư, vào lần đầu bà gặp Quái Vật Xoáy Nước, hẳn là nó mới đến Hoa Hạ không lâu nên chưa sở hữu tu vi mạnh mẽ như hiện tại, cũng không biết hóa thành hình người, chỉ dựa vào ma pháp trời sinh cùng khả năng khống chế sông Đại Hoang để đánh bại Ngu Kiệt Xu.
Sau khi nhốt Ngu Kiệt Xu lại, nó không tiếp tục ra ngoài làm loạn mà nằm vùng ở nơi sâu nhất của sông Đại Hoang chuyên tâm tu luyện pháp thuật.
Thoáng cái lại qua hơn hai mươi năm, tu vi của Quái Vật Xoáy Nước tăng lên nhanh chóng, rốt cuộc có thể hóa thành hình người, lúc này không kiềm chế nổi khao khát đặt chân lên đất liền.
Thế nhưng còn một chuyện nó chưa làm xong, nó chế tạo vòng xoáy ở giữa lòng sông Đại Hoang, đặt Ngu Kiệt Xu vào trung tâm rồi dằn vặt bà cả ngày lẫn đêm.
Mà vòng xoáy xuất hiện cũng thu hút sự chú ý của khách du lịch, hấp dẫn Kha Bác Trí tới đây.
Như vậy mới nảy sinh những sự việc tiếp theo.
Giản Lan Tư vẫn chưa hiểu lắm, lại hỏi: "Mục đích Priests khi nhốt bà lại là gì vậy?"
"Hình như nó muốn lệnh ấn của thủy quan." Ngu Kiệt Xu trả lời.
Nói đến đây bà cũng lộ vẻ nghi hoặc, "Nếu quái vật này đã khống chế được nước sông thì còn muốn lấy con dấu thủy quan làm gì?"
"Bởi vì nó đoạt quyền lực bằng cách không chính thống." Tiết Trầm tiếp lời.
Cậu nhìn Quái Vật Xoáy Nước, ánh mắt lạnh lẽo uy nghiêm mà đáng sợ: "Có người ban Đại Hoang cho nó để nó có thể điều khiển nước sông, nhưng không trao cho nó lệnh ấn, nó nhất định phải cướp đoạt mới được trở thành thủy thần danh chính ngôn thuận."
Ấn triện, là chứng nhận thân phận chính thống đối với thần quan.
Không có ấn, dù cho soán vị bằng phương thức nào đi chăng nữa cũng chỉ là "Tà thần", danh không chính ngôn không thuận đương nhiên chẳng thể nhận được toàn bộ sức mạnh.
Đây giống như việc đế vương cổ đại soán được ngôi vị vẫn phải nghĩ trăm phương ngàn kế đoạt lấy ngọc tỷ, chưa có ngọc tỷ trong tay thì vĩnh viễn ngậm ngùi cay đắng khi không thể chạm tới quyền lực đích thực.
Tuy Quái Vật Xoáy Nước được phép khống chế sông Đại Hoang, nhưng chẳng qua vẫn chỉ là một tà thần, nhất định phải đoạt lệnh ấn từ tay Ngu Kiệt Xu mới nắm được toàn bộ sức mạnh.
Cũng do cầm quyền bất chính, Quái Vật Xoáy Nước cuối cùng đã bị Tiết Trầm phản đòn giết ngược.
Tiết Trầm nhận được sức mạnh từ lệnh ấn thủy quan, một lần nữa cướp đi quyền khống chế sông Đại Hoang.
Như vậy mọi căn nguyên đều đã sáng tỏ.
Vấn đề còn lại chính là, ai đã ban quyền khống chế sông Đại Hoang cho Quái Vật Xoáy Nước.
Hiện tại tu vi của con cá yêu này đã tan biến, hình thể chỉ bằng kích thước phổ thông, không còn tư cách hung hăng nên đành đàng hoàng thú tội.
Quái Vật Xoáy Nước tự thuật, nó được triệu hồi vào một buổi tối hơn hai mươi năm trước, đi về phía đông tới thẳng sông Đại Hoang.
Ở đây, một người bí ẩn để lại cho nó phương pháp tu luyện thần kỳ, có thể tăng tiến tu vi còn giúp nó hóa thành hình người.
Không chỉ vậy, người kia còn hạ pháp lệnh biến sông Đại Hoang thành "đất phong" của Quái Vật Xoáy Nước, để nó tự do hô mưa gọi gió trong khu vực.
Quái Vật Xoáy Nước chưa từng có lãnh địa thuộc về riêng mình, đương nhiên vui mừng khôn xiết.
Vấn đề duy nhất ở chỗ nó không sở hữu lệnh ấn của mảnh đất phong, không có cách nào lấy được toàn bộ sức mạnh sông Đại Hoang.
Người bí ẩn kia nói cho Quái Vật Xoáy Nước, rất nhanh thôi người nắm giữ lệnh ấn sẽ tới sông Đại Hoang, chỉ cần Quái Vật Xoáy Nước bắt được bà, cướp lệnh ấn trên người bà, là có thể đường đường chính chính trở thành thuỷ thần của Đại Hoang.
Quái Vật Xoáy Nước thuận lợi bắt Ngu Kiệt Xu, lại không ngờ ý chí của Ngu Kiệt Xu cứng cỏi đến như vậy, giam giữ bà tại đáy sông hơn hai mươi năm vẫn không chịu giao ra.
Lệnh ấn có cấm chế, Ngu Kiệt Xu không thuận theo thì Quái Vật Xoáy Nước không thể cướp đoạt một cách trắng trợn, chỉ đành chế tạo vòng xoáy dằn vặt Ngu Kiệt Xu.
Không ngờ cuối cùng lại kéo theo Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư.
Tiết Trầm hỏi: "Người triệu hoán mày tới là ai?"
Thân cá của Quái Vật Xoáy nước run lên: "Tôi không rõ, tên đó biết bí thuật truyền âm thần kỳ, chưa từng xuất hiện, gã chỉ dặn dò tôi tu luyện cho tốt để tương lai trở thành phụ tá đắc lực của gã."
"Phụ tá đắc lực?" Tiết Trầm nhìn quái ngư kì dị này, cười nhạo một tiếng, "Thật buồn nôn."
Vừa nói xong, bên cạnh truyền đến tiếng vang "Ùng ục ùng ục".
Tiết Trầm quay đầu lại, chỉ thấy Dư Yên Sơn đang xoa xoa bụng cười ngượng ngùng với cậu: "Vừa nãy tiêu hao quá nhiều năng lượng nên tôi đói ấy mà."
Tiết Trầm: "..."
Thôi bỏ đi, con cá này của cậu cũng không khá khẩm hơn là bao.
---------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trầm: ┓(? ? ? ? ? ? '? ? )┏ mệt mỏi rồi, phá luôn đi.