[ Tôi muốn đặt tên nó là: quái vật cho cả thôn ăn. ]

Ngu Xuân Thiên không dựa theo sắp đặt của Ngu Kiệt Xu đến sông Kháng Dương cầu bái long vương, lí do đầu tiên là chưa biết tình hình cụ thể, cô muốn đi tìm bà nội của mình trước.

Hai là ngày xưa Ngu Xuân Thiên từng nghe người trong tổ lơ đãng đề cập, cảm ứng của long vương sông Kháng Dương với thế giới loài người hiện nay yếu ớt vô cùng, đạo sĩ tu hành còn không có cách nào khiến long vương hiển linh, cô không nghĩ mình sở hữu năng lực mạnh mẽ hơn bọn họ.

Dù sao đi chăng nữa, hai vị chuyên gia được tổ công tác mời tới mới là sự lựa chọn tốt nhất để cô tìm kiếm sự giúp đỡ ngay lúc này.

Vừa vặn Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư cũng muốn biết tình hình, vì vậy Ngu Xuân Thiên chở theo bọn họ, nhờ Kha Bác Trí dẫn đường, cùng đi tới vòng xoáy ở sông Đại Hoang.

Trên đường đi, Tiết Trầm tỏ vẻ hoài nghi đối với "vòng xoáy": "Vòng xoáy này là thứ gì vậy? Tại sao trước nay tôi chưa từng nghe nói đến."

Đại Hoang là nhánh sông khá nổi danh trong lưu vực sông Kháng Dương, đã làm rồng thì ít nhiều đều có chút hiểu biết.

Con sông này bắt nguồn từ sông Kháng Dương, một đầu khác thông với hồ Ngọc Sắt Hải, mặt sông bao la mà nước chẳng hề chảy xiết, chưa từng nghe nói xuất hiện vòng xoáy gì đó.

"Hẳn là mới hình thành trong năm nay, tại vị trí rất hẻo lánh." Ngu Xuân Thiên tiếp lời, vì là dân địa phương nên cô hiểu biết nhiều hơn về tình huống của sông Đại Hoang, "Đầu năm có mấy tay phượt vô tình gặp phải nó trong lúc đi bộ ven bờ sông Đại Hoang, chụp hình rồi đăng lên internet, khi đó đã dấy lên vài cuộc bàn tán trong phạm vi nhỏ."

"... Xưa kia cục địa chất Ô Thành từng phái người đến xem qua, suy đoán là do đất lở mà thành, dưới đáy nước nơi này còn một đoạn sông ngầm nhưng nước chảy quá xiết, địa phương lại không đủ thiết bị để xuống thăm dò, trước mắt chỉ có thể ghi chép lại."

Nói đến đây, ánh mắt Ngu Xuân Thiên liếc qua Kha Bác Trí ở vị trí phó lái, giọng điệu không mấy hài lòng, "Chỗ đó rất nguy hiểm, các ban ngành du lịch địa phương đã cảnh báo để mấy tay phượt đừng tới gần."

Đương nhiên Kha Bác Trí hiểu ý tứ trong lời của cô, gãi đầu chột dạ bảo: "Tôi đã cho rằng mình có kinh nghiệm phong phú, nhất định sẽ không xảy ra chuyện... Đáng tiếc hiện giờ hối hận cũng muộn rồi."

Ngu Xuân Thiên hít một hơi thật sâu, rốt cuộc không nói thêm gì nữa, chỉ đè lại âm thanh hỏi: "Người nhà của anh biết anh xảy ra chuyện chưa?"

"Biết rồi." Vẻ mặt của Kha Bác Trí hơi trầm xuống, "Chẳng qua bố mẹ tôi đã ly hôn rất nhiều năm, đâu ai cần đến tôi, hiện tại không quan tâm lắm..."

Anh ta không nói hết lời, gượng cười phục hồi tinh thần ngay lập tức, "Tôi cảm thấy như bây giờ cũng rất tốt, muốn đi đâu thì đi đó, không cần để ý đến những người khác, đối với tôi mà nói cũng coi như một loại giải thoát rồi."

"Đó là anh may mắn gặp được bà cụ Ngu." Tiết Trầm tùy ý liếc anh ta một cái, giọng điệu nhàn nhạt, "Nếu không thì không biết còn phải kẹt dưới đáy sông bao lâu."

Kha Bác Trí nghĩ cũng phải, cúi đầu thật thấp chẳng nói gì thêm.

Điểm đến càng ngày càng kỳ lạ, dần dần không còn đường cũng chẳng xuất hiện dấu hiệu của con người nữa, hoàn toàn dựa vào Kha Bác Trí nhắc nhở để đi tiếp.

Gần khúc sông xuất hiện vòng xoáy, xung quanh đều là cỏ dại cao tới nửa người, sỏi đá khắp nơi, xe đã không còn cách nào tiến vào sâu hơn.

Ngu Xuân Thiên chẳng thể làm gì khác ngoài dừng xe, ba người một quỷ chậm rãi từng bước đi tới bờ sông.

Kha Bác Trí quen cửa quen nẻo dắt bọn họ bò lên trên một sườn đất nhỏ, từ sườn đất nhìn xuống vừa vặn có thể quan sát sông Đại Hoang.

"Là chỗ đó." Kha Bác Trí chỉ về hướng mặt sông mà nói.

Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư nhìn theo hướng tay của cậu ta, chỉ thấy ở trung tâm sông Đại Hoang rộng lớn quả thực có một vòng xoáy giống như cái phễu.

Diện tích vòng xoáy kia rất lớn, ở giữa sâu không thấy đáy, dòng nước chảy xiết mãnh liệt phảng phất như có thể nuốt chửng vạn vật, tác động thị giác khiến người ta không khỏi sởn cả tóc gáy.

Mấy người Tiết Trầm đứng ở một khoảng hơi xa, tầm mắt bị nước sông ngăn trở không nhìn thấy tình hình nơi trung tâm vòng xoáy.

"Chỗ tôi gặp tai nạn khá gần nơi này, sau khi làm quỷ chết đuối thì thần trí vẫn luôn mất tỉnh táo, mỗi ngày đều một mình tới tới lui lui, hôm nọ tôi đuổi theo một con cá tới tận đây, không để ý suýt nữa đã bị cuốn vào vòng xoáy, may mà gặp được cụ bà."

Kha Bác Trí đột nhiên "Ồ" một tiếng, kì cục gãi đầu, "Là tôi nhìn lầm sao? Tôi cảm giác vòng xoáy này trở nên lớn hơn, khi tôi gặp tai nạn còn chưa to như vậy..."

"Anh không nhìn lầm đâu, nó lớn hơn rồi." Ngu Xuân Thiên quan sát dòng nước hình phễu đang chảy mãnh liệt kia, hơi híp mắt, "Theo báo cáo cũ phía chính phủ từng đo đạc thì diện tích vòng xoáy chỉ rộng chừng hai mươi mét..."

Mà vòng xoáy hiện tại họ nhìn thấy, đánh giá sơ qua cũng rộng ít nhất ba mươi, bốn mươi mét, dù chỉ cách lần khảo sát trước đó vài tháng ngắn ngủi.

Kha Bác Trí bật lên một tiếng "Má nó": "Thế này cũng quá nhanh rồi, vậy nếu để thứ đó tiếp tục phát triển, một mảnh sông này có thể hoàn toàn lõm xuống hay không?"

"Hiện tại vẫn chưa biết tình huống cụ thể." Vẻ mặt của Ngu Xuân Thiên nghiêm túc, "Thế nhưng nếu vòng xoáy tiếp tục lan rộng sẽ ảnh hưởng đến vận tải đường thuỷ và hệ sinh thái của sông Đại Hoang..."

So với nguy cơ có thể phát sinh trong tương lai, việc cấp bách vẫn là tìm ra hồn phách của Ngu Kiệt Xu trước đã.

Chỉ là mặt sông bao la, vòng xoáy cuồn cuộn như vực thẳm không đáy, căn bản không phải thứ người thường có thể tiếp cận.

Ngu Xuân Thiên hơi hối hận vì hành động chủ quan vừa rồi, chỉ đến đây cùng hai người Tiết Trầm và Giản Lan Tư, tuy rằng khi đối phó với yêu ma bọn họ rất lợi hại, nhưng đứng trước sức mạnh của thiên nhiên thì e rằng đành phải bất lực.

Cô ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Hay là chúng ta cứ đi về phía trước đi, tôi tìm đội ngũ cứu viện chuyên nghiệp, bọn họ có máy bay trực thăng..."

Kha Bác Trí cũng gật đầu: "Đành vậy thôi, vòng xoáy này thật sự nguy hiểm khó lường, ai biết được dưới đó có thứ gì, tôi là quỷ mà cũng chẳng dám tới gần."

Tiết Trầm lại lắc đầu: "Không sao, tôi cùng đàn anh có thể qua đó."

Nghe vậy Ngu Xuân Thiên cuống lên: "Tuyệt đối không được, dù kỹ thuật bơi lội của các cậu có tốt đến mấy cũng không thể xuống, đây đâu phải lúc để thể hiện..."

Cô còn chưa nói hết đã đột ngột nghẹn họng, dại ra nhìn một màn phía trước, ánh mắt thể hiện rõ sự hoang mang "... Ế?"

Kha Bác Trí cũng ngỡ ngàng, bật lên một tiếng "Mẹ nó" ngay tại chỗ, hai tay dùng sức dụi dụi mắt để xác định bản thân không quáng gà.

Chỉ thấy Giản Lan Tư tháo thanh trường kiếm màu bạc trên lưng xuống, sau đó cùng Tiết Trầm... cưỡi kiếm bay lên?

Vẫn còn mặc áo sơ mi và quần âu thì đừng tạo ra hình ảnh mâu thuẫn như vậy chứ.

Kỳ thực đối với rồng mà nói trực tiếp xuống nước còn tiện lợi hơn nhiều so với ngự kiếm phi hành, chẳng qua hiện giờ Tiết Trầm bị kẹt trong thân thể phàm trần, xuống nước phải sử dụng phép tránh nước, nhiều thêm vài phần bất tiện, chẳng bằng đi cùng Giản Lan Tư điều tra cho rõ tình huống trước đã.

Tiết Trầm đứng ở trên Thẩm Phán Hoa Tường Vi, hơi cúi đầu, mở lòng bàn tay ra trước mặt Ngu Xuân Thiên: "Cô Ngu, mong cô đưa ấn triện của Thủy phủ Đại Hoang cho tôi trước, nếu như có thể tìm được cụ bà, tôi sẽ nói rõ với bà ấy."

Người ta đã bay lên ngay trước mặt thì sao Ngu Xuân Thiên còn dám không tin, lập tức giao ấn triện ra.

Tiết Trầm bấm quyết, ấn triện bay đến lòng bàn tay cậu, cậu cất kỹ ấn triện rồi ra hiệu Giản Lan Tư khởi hành.

Giản Lan Tư tập trung tinh thần, Thẩm Phán Hoa Tường Vi tỏa ra ánh sáng trắng giống như một cầu vồng bạc cắt phá trời cao, chở hai người bay nhanh đến trung tâm sông Đại Hoang.

Ngu Xuân Thiên cùng Kha Bác Trí nhìn bọn họ, trong nháy mắt tâm tình trở nên phức tạp.

Kha Bác Trí xoa khóe mắt ướt át, vô cùng buồn tủi: "Tại sao họ là người mà vẫn có thể bay, tôi thành quỷ rồi ra đường còn phải xin ké xe..."

Ngu Xuân Thiên: "..."

Cô cũng rất muốn biết đây này.

...

Thẩm Phán Hoa Tường Vi bay qua mặt sông rộng lớn, dừng lại phía trên vòng xoáy.

Từ trên nhìn xuống vòng xoáy trông như một miệng vực khổng lồ cắn nuốt sinh linh cùng sông nước Đại Hoang, dòng nước bàng bạc tung bọt trắng xóa đầy trời, tiếng nước ầm vang khiến lòng người chấn động.

Tại trung tâm của vòng xoáy khổng lồ xuất hiện một bóng hình nho nhỏ đang trôi nổi.

Đó là một người phụ nữ tóc hoa râm ước chừng ngoài năm mươi, mặc trên người bộ áo quan cổ đại.

Bà ấy đứng trong tư thế cúi đầu, dòng nước mãnh liệt xoáy quanh không ngừng gột rửa qua người bà, xối thẳng khiến thân mình bà ướt đẫm, sắc mặt trắng bệch, nhưng bà vẫn mạnh mẽ cắn chặt răng chẳng hề nhúc nhích.

Lại để ý kỹ hơn nữa, có thể trông ra được vài phần tương đồng giữa ngũ quan của bà với Ngu Xuân Thiên.

"Đúng là bà ấy." Tiết Trầm nói.

Giản Lan Tư gật đầu, lệnh cho Thẩm Phán Hoa Tường Vi hạ xuống giữa vòng xoáy.

Vách tường nước quấn quanh bọn họ, tiếng ầm càng trở nên đinh tai nhức óc hơn, bọt nước văng tung tóe làm ướt nhẹp đầu tóc và quần áo.

Rồng có sự nhạy cảm trời sinh đối với nước, Tiết Trầm đặt mình trong đó, rất nhanh nhận ra được sự bất thường, trầm giọng nói: "Đây không phải là vòng xoáy hình thành từ tự nhiên."

Giản Lan Tư cũng cảm nhận được một luồng hơi thở nguy hiểm tiềm tàng cùng một loại cảm giác quen thuộc như có như không, anh khẽ nhăn mày: "Hình như tôi từng thấy thứ này ở đâu đó rồi..."

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến phía trước Ngu Kiệt Xu một đoạn.

Ngu Kiệt Xu cảm ứng được hơi thở của người sống, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc: "Các cậu là ai?"

Thanh âm của bà rất yếu ớt, lại phá tan tiếng nước ầm ĩ mà truyền vào tai Tiết Trầm và Giản Lan Tư.

Đây là pháp lực riêng thuộc về thần quan.

"Chúng tôi là bạn của Ngu Xuân Thiên." Lòng bàn tay Tiết Trầm hướng lên, ấn triện thủy quan màu đen hiện ra, "Tới để cứu bà."

"Các cậu là bạn của Xuân Thiên ư?" Ngu Kiệt Xu càng thêm kinh ngạc, rất rõ ràng rằng bà chưa từng nghĩ người phàm có thể đến đây tìm bà.

Đồng thời, trên mặt bà cũng lộ ra vẻ mặt sốt sắng, "Các cậu tới chỗ này làm gì? Không phải tôi đã bảo Xuân Thiên mang theo ấn triện đi cầu bái long vương sông Kháng Dương, xin long vương hiển linh đến đây cứu tôi sao?"

Tiết Trầm nói: "Hiện tại không có thời gian giải thích, dù sao mục đích cũng giống như chúng tôi tìm bà vậy, bà chờ chút tôi mở cấm chế cho..."

"Không được, các cậu đi mau." Ngu Kiệt Xu gấp gáp nói, "Nơi này có quái vật, các cậu không đánh lại nó đâu, thừa dịp nó chưa phát hiện thì mau chóng rời đi, chậm trễ kẻo không kịp —— "

Lời còn chưa dứt, trung tâm vòng xoáy đột nhiên truyền đến một tiếng gào nặng nề như sấm.

Sắc mặt Ngu Kiệt Xu bỗng dưng biến đổi: "Không ổn, nó phát hiện rồi!"

Theo tiếng gào đáng sợ kia, trên vách nước ở bốn phía vòng xoáy xuất hiện cái bóng màu đen khổng lồ.

Cái bóng kia lớn đến đáng sợ, lẩn khuất trong dòng nước, bơi thuận theo hướng của vòng xoáy, liếc mắt một cái đã không thấy đầu đuôi... Thậm chí có thể nói, bản thân con quái vật to lớn này chính là vòng xoáy.

Giản Lan Tư bất chợt nhớ ra, giọng điệu cũng trở nên lạnh lẽo: "Quái vật xoáy nước, Priests."

Là một quái vật đến từ vùng biển Phương Bắc.

Tiết Trầm cũng chẳng bất ngờ, chỉ quan sát hình thể của quái vật này rồi nói: "Tôi muốn đặt tên nó là: quái vật cho cả thôn ăn."

Giản Lan Tư: "Hả?"

Tiết Trầm khoát tay: "Chính là loại yêu quái đủ để cả thôn cùng nhau ăn đó."

Giản Lan Tư: "..."

---------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tư liệu tham khảo về quái vật xoáy nước Priests (Pristes) lấy từ ( Hải Quái ), nguyên hình của nó trong tài liệu Priests có thể là một loại cá voi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play