[ Không ngờ làm thần lại nguy hiểm như vậy. ]

Sau khi chiếc đĩa nhỏ trên đầu bị đổ hết nước, chất nhày trên người Kappa nhanh chóng khô cạn, lớp da xanh quắt lại, cả người con yêu quái chốc lát đã trở thành một cái thây khô.

Yêu quái Nhật Bản ẩn núp dưới đáy hồ Ngọc Sắt Hải gần trăm năm cuối cùng cũng thật sự tử vong.

Ngu Xuân Thiên thở phào nhẹ nhõm: 'Rốt cuộc cũng giải quyết ổn thỏa."

Cô lại hỏi Tiết Trầm: "Xong thật rồi đúng không?"

"Còn xíu nữa." Tiết Trầm nói, ánh mắt chuyển sang Kha Bác Trí, "Đến lượt mày khai báo."

Giản Lan Tư cũng đồng thời nhìn sang, trong giọng nói mang theo ý dò xét: "Mày tới nơi này làm gì? Tại sao không trở thành giang trành?"

Nếu ở Ngọc Sắt Hải không phải Kha Bác Trí cố gắng kéo Ngu Xuân Thiên xuống nước, vậy vì sao nó lại xuất hiện trong nhà Ngu Xuân Thiên?

Quan trọng nhất là, Kha Bác Trí chết bất đắc kì tử ở sông Đại Hoang, bình thường dưới tình huống đó hẳn sẽ trở thành giang trành, mà theo lời Kha Bác Trí ban nãy, thời điểm nó mới chết cũng không có cách nào rời khỏi đáy sông.

Thế nhưng hiện giờ trên người nó lại không mang oán khí của giang trành, còn có thể tự do di chuyển, rõ ràng chỉ là một quỷ hồn bình thường.

Kha Bác Trí liếc nhìn Ngu Xuân Thiên, ngượng ngùng vò đầu: "Là một bà lão tên Ngu Kiệt Xu kêu tôi đi tìm cô Ngu, nhờ tôi mang một vật đến cho cô ấy..."

"Khoan đã, anh nói ai?" Ngu Xuân Thiên không chờ nó nói hết đã kích động cắt ngang: "Ai kêu anh đến tìm tôi?"

Giọng điệu cô quá khẩn cấp làm Kha Bác Trí sợ hết hồn, không thể làm gì hơn ngoài lặp lại lần nữa: "Ngu Kiệt Xu."

Cả người Ngu Xuân Thiên hoàn toàn ngây dại, lúng ta lúng túng nói: "Sao, sao có thể?"

Tiết Trầm ý thức được sự tình e rằng không đơn giản, liền hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Mặt Ngu Xuân Thiên đầy vẻ kinh ngạc, hồi lâu mới đáp: "Ngu Kiệt Xu là bà nội tôi, thế nhưng... Bà đã mất hơn hai mươi năm rồi."

Cô bình ổn tâm trạng một chút rồi tiếp tục kể lại câu chuyện.

Hóa ra hơn hai mươi năm trước, ở sông Kháng Dương từng có mưa lớn suốt mấy ngày liền, nước dâng cao tràn về sông Đại Hoang gây lũ lụt nghiêm trọng.

Bà nội Ngu Xuân Thiên, Ngu Kiệt Xu khi ấy là đội trưởng đội chống lũ, trong lúc đang sơ tán dân thì đê vỡ, Ngu Kiệt Xu cùng đoàn đội dốc hết sức, cuối cùng cũng đưa được dân làng đến nơi an toàn thế nhưng chính bà và các thành viên khác trong đội lại không may bị nước lũ cuốn đi, đến hài cốt cũng không tìm được.

"Tôi nghe các cụ trong thôn nói tình hình lúc đó rất nguy cấp, nếu không phải đội chống lũ liều mình cứu người thì trận vỡ đê e rằng đã thở thành thảm họa kinh khủng. Họ Ngu của tôi cũng là sau này được gia đình đổi lại để tưởng nhớ bà nội."

Hồi tưởng những chuyện cũ, nét mặt Ngu Xuân Thiên có chút bi thương, "Lúc xảy ra trận lũ năm ấy tôi còn rất nhỏ, bà nội cũng mới ngoài năm mươi. Bà rất rất tốt với tôi, biết tôi thích ăn ngó sen ngào đường nên cuối tuần nào cũng đến bờ hồ Ngọc Sắt Hải hái ngó sen về làm cho tôi ăn. Tôi còn nói, chờ con lớn rồi nhất định sẽ hiếu thuận với bà, dẫn bà tới Bắc Kinh xem Cố cung..."

Nói mãi, Ngu Xuân Thiên đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vội vàng hỏi Kha Bác Trí: "Anh nhìn thấy bà tôi ở đâu? Dưới âm ty sao? Bây giờ bà thế nào?"

Kha Bác Trí bị cô hỏi dồn dập đến hoang mang, ngơ ngác một chút mới trúc trắc đáp lời: 'Không, không phải... Tôi gặp bà ấy ở xoáy nước sông Đại Hoang."

Nói đến đây, nó do dự trong chốc lát rồi đắn đo kể tiếp, "Bà cụ... không ổn lắm."

Đáp án này hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của Ngu Xuân Thiên, cô khó tin ngắt lời: "Sao có thể? Bà nội tôi gặp chuyện gì?"

Ngu Kiệt Xu và đội chống lũ năm đó vì di dân mới không may gặp nạn, sau khi lũ rút, dân làng Ngọc Sắt Hải vì bọn họ mà tổ chức một buổi lễ tưởng niệm rất lớn.

Từ nhỏ đến giờ, mọi người đều nói với Ngu Xuân Thiên rằng bà nội cô đã làm một chuyện mang công đức vô lượng, khi xuống âm ty nhất định sẽ được khen ngợi, tu thành chính quả, thuận lợi đầu thai.

Ngu Xuân Thiên trước giờ không tin những điều đó, thế nhưng thấy bà nội mình được ngươi ta tôn kính trong lòng cũng được an ủi ít nhiều. Cô nghĩ, nếu quả thật có nhân quả luân hồi, bà nội chắc chắn sẽ được thiện báo.

Giờ đây cô tận mắt nhìn thấy quỷ nước, biết hồn phách bà mình còn lưu lại trần gian.

Quỷ nước vậy mà còn nói bà nội cô đang không ổn lắm?

Đây tuyệt đối là điều Ngu Xuân Thiên không thể tiếp thu, cô gần như cuống lên mà truy hỏi, "Bà nội tôi làm sao vậy?"

Kha Bác Trí dường như cũng không rõ tình hình, nghe Ngu Xuân Thiên kể chuyện, trên mặt lộ ra vẻ không đành lòng, chần chừ một chút mới chậm rãi tường thuật, "Bà cụ là người tốt, bà đã cứu tôi..."

Hóa ra sau khi Kha Bác Trí chết bất đắc kì tử, lúc đầu quả thật bị giữ ở đáy sông, trở thành giang trành, trên người cũng sinh ra oán khí đặc biệt của giang trành, vốn chỉ biết tìm người chết thế mới có thể được giải thoát.

Không ngờ mấy ngày trước, nó vô thức luẩn quẩn nơi xoáy nước, bất ngờ gặp hồn phách Ngu Kiệt Xu.

Ngu Kiệt Xu thương xót cảnh ngộ Kha Bác Trí, giúp nó đánh tan oán khí trên người, cũng hóa giải cấm chế của giang trành, nhờ vậy mà Kha Bác Trí có thể thoát khỏi trói buộc, rời bỏ đáy sông.

Nói đến đây, Kha Bác Trí vẫn cảm thấy kì quái, "Rõ ràng trước đây cá tinh nói với tôi giang trành khó siêu độ, cần phải hại một người làm thế thân mới được, làm tôi rất áp lực trong lòng. May mắn sao có bà giúp tôi, tôi thật sự nghi ngờ trước kia đã bị mấy con cá lừa gạt..."

"Không phải, chúng nó không lừa mày." Tiết Trầm mở miệng đáp, "Chỉ là số mày may mắn, gặp được bà Ngu."

Bấy giờ Giản Lan Tư cũng nhớ lại những gì ban ngày Tiết Trầm nói với anh, lộ ra vẻ bừng tĩnh: "Bà Ngu, là người có đại đức."

Lúc bọn họ ở bên hồ Ngọc Sắt Hải thảo luận về "Thủy Hầu Tử", Tiết Trầm cũng đã nhắc qua, giang trành ngoại trừ tìm thế thân ở ngoài thì vẫn còn một biện pháp giải thoát, chính là được người có đại đức giúp siêu độ.

Ngu Kiệt Xu năm đó vì cứu thôn dân mà chết, sau khi mất đi được tưởng niệm, không nghi ngờ gì chính là người có đại đức.

Thế nhưng, như vậy vẫn chưa đủ.

Muốn siêu độ giang trành, ngoại trừ có đại đức thì còn phải sở hữu một pháp lực nhất định, Ngu Kiệt Xu khi còn sống chẳng qua cũng chỉ là người trần mắt thịt, vậy pháp lực ở đâu mà có?

Tiết Trầm suy tư, hỏi Kha Bác Trí: "Mày vừa mới nói, bà cụ kêu mày mang một vật đến cho cô Ngu?"

"À ha, đúng." Kha Bác Trí gật gật đầu, tiếp đến hai tay chìa ra, lòng bàn tay hướng lên trên như đang nâng một vật gì đó, trong miệng lẩm nhẩm một đoạn khẩu quyết. Đọc xong, lòng bàn tay nó lóe lên ánh sáng bạc, một chiếc ấn triện màu đen hiện ra.

(*) ấn triện: thường được làm từ đá, có một mặt phẳng, được khắc các hình thù đặc trưng, có thể là chữ hoặc hình để đại diện cho một cá nhân, tập thể.

Kha Bác Trí đưa ấn triện cho Ngu Xuân Thiên, nói: "Cô Ngu, bà nhà nhờ tôi đưa cái này cho cô, nói cô cầm theo nó đến sông Kháng Dương cầu bái long vương, thỉnh long vương hiển linh."

Ngu Xuân Thiên ngây ngốc mờ mịt tiếp nhận ấn triện, quả nhiên không phải đồ của dương gian, lúc trên tay Kha Bác Trí thì thoạt nhìn nặng trình trịch, vậy mà Ngu Xuân Thiên cầm lên lại không nặng chút nào, tựa như vật ảo, cô mơ hồ hỏi: "Đây là cái gì?"

Kha Bác Trí lắc đầu một cái: "Tôi cũng không rõ, bà ấy đâu nói chi tiết với tôi."

Nét mặt Tiết Trầm đột ngột thay đổi, trầm giọng bảo: "Đây là quan ấn của Thủy phủ nơi này."

"Quan ấn của Thủy phủ?" Ngu Xuân Thiên càng thêm mờ mịt, "Là cái gì?"

Tiết Trầm ra hiệu cho cô lật con ấn lại, "Cô xem mấy chữ dưới đáy đi."

Ngu Xuân Thiên theo lời lật ấn lại, chỉ thấy dưới đế có khắc sáu chữ triện nhỏ, bởi vì được khắc ngược nên mất một lúc cô mới đọc ra "Lệnh ấn Đại Hoang Thủy phủ."

Tiết Trầm nhìn cái quan ấn kia, trong lòng dĩ nhiên đã có suy đoán: "Tôi nghĩ sau khi bà Ngu qua đời hẳn là đã tu thành chính quả, trở thành một vị thần quan trong Thủy phủ Đại Hoang."

Ở Trung Quốc thời trước, dân gian có truyền thuyết người mang đại đức lúc chết đi sẽ được phong thần, tất nhiên những chuyện xưa đều thêm mắm dặm muối, thế nhưng cũng không phải hoàn toàn vô căn cứ.

Trên thực tế, nếu một người khi còn sống được công nhận và tán dương rộng rãi, sau khi qua đời có công đức hộ thân, tu thành chín quả, thật sự có thể làm tới thần.

Ngu Kiệt Xu vừa có đại đức vừa có công trạng, lại hưởng cúng tế của thôn dân, nếu là thời trước thì đã đạt đến tiêu chuẩn phong thần lập miếu.

Giờ đây dân gian không còn tục lập miếu nhưng rất có thể Thiên đình vẫn cho Ngu Kiệt Xu vào biên chế.

Mà dựa theo truyền thống trước giờ của thiên giới, Ngu Kiệt Xu vì chống lũ mới gặp nạn, bô phận có khả năng được phân vào nhất là quản lý mưa gió địa phương cũng như các loại công việc trị thủy trong Thủy phủ.

Cũng chỉ như vậy mới giải thích được tại sao Ngu Kiệt Xu có quan ấn của Thủy phủ sông Đại Hoàng, bởi vì bà chính là quan thần của Thủy phủ.

Tương tự, có thể giải thích tại sao bà lại phá vỡ được cấm chế giang trành trên người Kha Bác Trí.

Bà trở thành quan thần, tự nhiên sẽ có pháp lực.

Nghe Tiết Trầm giải thích xong, Ngu Xuân Thiên hoàn toàn ngây dại, sững sờ hỏi: "Cậu là nói, bà nội tôi có khả năng đã làm thủy thần ở sông Đại Hoang?"
Tiết Trầm gật đầu: "Tôi nghĩ là vậy."

Ngu Xuân Thiên không vì vậy mà vui vẻ, trái lại càng thêm khó hiểu: "Nhưng nếu bà tôi đã thật sự thành thần thì sao lại gặp chuyện không tốt?"

Tiết Trầm nhàn nhạt quét mắt về phía Kha Bác Trí: "Tình huống của bà Ngu hiện giờ như thế nào?"

"Giống như bà ấy không thể rời khỏi xoáy nước đó vậy." Kha Bác Trí khẽ quan sát sắc mặt Ngu Xuân Thiên, suy nghĩ một chút mới uyển chuyển nói: "Xoáy nước kia rất xiết, các tinh quái bình thường cũng không dám đi qua, nhưng hồn phách bà Ngu lại ở giữa vòng xoáy, ngày ngày bị nước sông gột rửa..."

Ngu Xuân Thiên không rõ về thế giới linh hồn, thế nhưng chỉ cần tưởng tượng một chút cũng biết đó không phải chuyện tốt lành gì.

Người sống bị nước giội rửa còn thấy khó chịu, hồn phách nói cho cùng cũng chỉ là một luồng tinh khí, ngày ngày chịu sự tra tấn như vậy, thống khổ đến nhường nào đây?

Viền mắt Ngu Xuân Thiên ửng hồng, giọng điệu cũng không nhịn được nhuốm vẻ đau thương: "Sao lại như vậy chứ?"

Tiết Trầm sâu xa đáp: "Khả năng bà ấy đã bị hạ cấm chế."

Dựa theo những gì Kha Bác Trí miêu tả, Ngu Kiệt Xu rõ ràng là bị vây trong xoáy nước không sao rời khỏi, người có đại đức lại hưởng qua cúng tế như bà không lý nào trở thành giang trành, vì vậy khả năng lớn nhất là bị người ta hạ cấm chế.

Giống như Tỉnh Long Vương Kim Vọng Nguyệt vậy, cũng là bị Long Vương sông Kháng Dương cấm chế mà không có cách nào rời khỏi vùng núi Lan Quang.
Thủy phủ sông Đại Hoang lệ thuộc vào sông Kháng Dương, là cấp dưới của Long Vương sông Kháng Dương, Ngu Kiệt Xu muốn Ngu Xuân Thiên cầm ấn thủy quan đi cầu bái Long Vương sông Kháng Dương, có lẽ chính là muốn thỉnh ngài hiển linh, đến sông Đại Hoang giải cứu bà.

Bấy giờ Giản Lan Tư đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nói: "Ô Thành đại hạn, phải chăng có liên quan đến chuyện này?"

Lẽ ra công tác điều mưa và công tác trị thủy đều do Thủy phủ của địa phương quản lý, vùng Ô Thành hạn hán nghiêm trọng đã lâu, cảm ứng giữa Long Vương sông Kháng Dương với nhân gian yếu đi, Thủy phủ địa phương cũng im hơi lặng tiếng.

Trước đây giới tu hành tưởng là do thiếu Thủy thần bản địa, dù sao đây cũng là chuyện thường thấy.

Giống như người trấn thủ miếu Long Vương ở rạch Dương Nam ngày trước vậy, vì bất mãn nơi ấy quá nhỏ nên trốn chạy, từ đấy ngôi miếu Long Vương cũng bị bỏ hoang.

Nếu Tiết Trầm suy đoán không sai, Ngu Kiệt Xu chính là Thủy thần mới của Thủy phủ Đại Hoang, nơi này hạn hán, có lẽ không phải vì thiếu vị trí Thủy thần mà vì Thủy thần đã bị hạ cấm chế.

Kha Bác Trí chỉ mới làm quỷ nước, nghe vậy lập tức sửng sốt, cảm giác như vừa mở ra một cánh cửa đến thế giới mới, vẻ mặt âu sầu: "Không ngờ làm thần lại nguy hiểm như vậy, ơn trời tôi chỉ là quỷ..."

Tiết Trầm liếc nó một cái, cười lạnh bảo: "Làm quỷ cũng có khả năng bị đánh."

Kha Bác Trí: "...Khụ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play