[ Hoá ra là yêu quái đến cùng lúc với quân đội Đông Doanh*. ]
(*) một cái tên khác mà Trung Quốc sử dụng để gọi Nhật Bản
Ngu Xuân Thiên quả thực muốn quỳ lạy Tiết Trầm, chưa biết đó là thứ gì đã lập tức thảo luận vấn đề ăn được hay không!
Chẳng qua nghe vịt hầm thôi đã thấy ngon rồi, nếu đúng là vịt thành tinh thì tốt quá...... Làm ơn mang cho cô một phần nha!
Cô không kìm lòng nổi mà ngồi thất thần, đúng lúc này cổ chân của cô đột ngột bị thứ gì đó quấn lấy kéo mạnh.
Sức lực của vật kia cực kì lớn, cô căn bản không phản ứng kịp, la lên "A ——" một tiếng, dưới tác dụng quán tính mà đổ về phía sau.
Mắt thấy cô sắp nằm liệt giữa đường, Tiết Trầm kịp thời đỡ lưng nâng cô dậy.
Nhưng Ngu Xuân Thiên vẫn chưa dám thả lỏng, kinh hãi kêu: "Dưới bàn trà có gì đó!"
Lời còn chưa dứt, bàn trà đã bị Giản Lan Tư ném sang đánh "Rầm" một tiếng, vật trốn bên dưới đánh lén cũng lộ ra ngoài.
Quỷ nước bên cạnh lập tức la hét long trời lở đất: "Đây là quái vật gì vậy!!"
Ngu Xuân Thiên vốn đã căng thẳng lại bị nó làm cho hoảng sợ, không nhịn mà nổi mắng: "Anh kêu gì mà kêu?"
Quỷ nước đã sắp khóc đến nơi: "Tôi sợ mà!"
Ngu Xuân Thiên: "......"
Trốn ở dưới bàn trà là một quái vật có diện mạo kỳ lạ, hình dạng hơi giống với trẻ con loài người nhưng tổng thể lại hoàn toàn không phải con người.
Trên mặt nó mọc ra cái mỏ nhọn và dẹp giống loài chim, làn da màu xanh lục đậm bóng loáng, còn có chất nhầy ghê tởm bám vào.
Nó cao chừng nửa thước, thân thể gầy gò, lưng hơi hơi gù giống khỉ, cõng một cái mai trên lưng. Tứ chi thon dài lộ ra ngoài cái mai, tay cùng chân đều chỉ có bốn ngón, giữa các ngón có màng, vừa giống ếch xanh vừa giống vịt.
Chỗ kỳ lạ nhất là phần đầu của nó, tóc màu xanh lục mọc thành vòng tròn giống Địa Trung Hải, phần bị trọc có màu xanh biển đậm, làn da lõm vào như cái đĩa.
Trong đĩa còn đựng đầy nước.
Lần đầu tiên Tiết Trầm nhìn thấy loại quái vật này ngoài đời thực, nhưng cũng không gây trở ngại cho việc nhận ra lai lịch chỉ bằng một cái liếc mắt, cậu mắng ngay tại chỗ: "Hoá ra là thuỷ quái Đông Doanh."
Ngu Xuân Thiên không hiểu lắm: "Thuỷ quái Đông Doanh gì cơ?"
Giản Lan Tư đáp: "Là Hà Đồng(*)."
(*) hay còn gọi là Kappa, một yêu quái trong truyền thuyết Nhật Bản.
Nghe vậy Ngu Xuân Thiên giật mình ngộ ra, khó trách cô cảm thấy hình tượng của thứ này hơi quen mắt.
Ngày nay tin tức rất phát triển, khi còn nhỏ cô từng xem nhiều tác phẩm manga anime của nước Đông Doanh, cũng từng tiếp xúc với văn hoá của Đông Doanh, trong đó loại sinh vật Hà Đồng này được đề cập thường xuyên nên cô có chút hiểu biết.
Hà Đồng là quái vật trong truyền thuyết dân gian của Đông Doanh, sinh hoạt chủ yếu ở vùng ao và sông ngòi, là một loại yêu quái lưỡng cư, từ khi sinh ra đã có sức lực vô cùng lớn, dù sử dụng pháp lực cũng khó mà giết chết được.
Nghe nói Hà Đồng có nhiều chủng loại khác nhau, trong đó một số loại âm độc nguy hiểm, lòng đầy ác ý, thường trốn trong nước, nhân cơ kéo chân người đến khi chết chìm, sau đó ăn thịt luôn.
Ngu Xuân Thiên nằm mơ cũng chưa từng nghĩ quái vật bắt cô xuống nước là Hà Đồng.
Vì sao trong hồ Ngọc Sắt Hải lại có Hà Đồng?!
Cô còn chưa kịp nghĩ xong, Hà Đồng đã phát ra tiếng kêu quái lạ, mở hai tay đột ngột nhào về phía cô.
Ngu Xuân Thiên kinh hãi, yêu quái này cực kỳ nhanh nhẹn, cô muốn né tránh cũng không kịp.
Lúc này một luồng ánh sáng lạnh lẽo chợt loé lên, Giản Lan Tư dùng tốc độ cực nhanh nhặt con dao gọt hoa quả trên bàn cạnh Ngu Xuân Thiên chém đứt hai tay của Hà Đồng.
Cánh tay màu xanh lục rơi xuống đất, chất nhầy nhanh chóng khô cạn, máu màu đen tanh hôi phun ra từ vết đao cắt.
Hà Đồng kêu rên đầy đau khổ, lại bị một cước của Tiết Trầm đá bay ra ngoài.
Tiết Trầm nhìn hai cánh tay gầy guộc trên mặt đất, giọng điệu chán ghét kèm thất vọng: "Tức quá đi, không ăn được rồi."
Ngu Xuân Thiên lại không có tâm tư nghĩ đến vấn đề ấy mắt cô trừng lớn, yết hầu căng lên: "Tay nó lại mọc ra kìa! Hình như nó đang tức giận lắm đấy!"
Chỉ thấy Hà Đồng rơi xuống đất thì nhanh nhẹn lăn một vòng, mau chóng đứng dậy, ngay sau đó miệng vết thương bị cắt đứt phát ra tiếng vang nhỏ "Xì xì xì", mọc ra hai cánh tay càng bóng loáng hơn nữa.
Nó vẫy vẫy cánh tay mới của mình, xác định vẫn có thể cử động linh hoạt, quay lại nhìn Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư với ánh mắt đầy oán độc.
Vốn dĩ nó tới tìm Ngu Xuân Thiên, hiện tại, nó thay đổi mục tiêu rồi.
Hà Đồng dang tay lần nữa, ngực phập phồng kịch liệt, trong miệng phát ra tiếng vang "Gào gào", đầu của nó đột nhiên dài ra, tựa như có ý thức bay về hướng Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư, linh hoạt quấn lên cổ tay bọn họ vài vòng thật chặt.
"Là rong nước, loại rong nước quấn lấy tôi hồi chiều!" Ngu Xuân Thiên kêu lên.
Quấn ở trên tay Tiết Trầm và Giản Lan Tư rõ ràng là đoạn rong rêu mỏng màu xanh lục, giống y như đúc thứ túm chặt cô vào buổi chiều ở hồ Ngọc Sắt Hải.
Cô chưa quên thứ lúc ấy có sức lực lớn bao nhiêu, lập tức khẩn trương: "Các cậu bình tĩnh, tôi cắt đứt cho các cậu!"
Cô đang muốn đi lấy dao gọt hoa quả lại nghe Tiết Trầm nói: "Không cần."
Dứt lời giữ chặt dây leo tuỳ tiện kéo một phát, đoạn rêu đứt ra rất nhẹ nhàng.
Ngu Xuân Thiên: "......?"
Rong rêu này là do đầu tóc của Hà Đồng biến ảo mà thành, trên đó mang theo pháp lực của Hà Đồng, vậy mà bị Tiết Trầm tùy tay kéo đứt, Hà Đồng nhất thời nổi giận, lạnh giọng gào lên quái dị: "Bakayaro(*)!!"
(*) câu mắng chửi mang ý khinh miệt của người Nhật, có nghĩa là đồ ngu ngốc.
"Thằng quỷ Đông Doanh đáng chết này!! Vậy mà dám mắng tao!" Sắc mặt của Tiết Trầm biến đổi, túm một đầu cây rong thẳng tay kéo Hà Đồng đến trước người.
Tuy rằng cậu không hiểu ngôn ngữ Đông Doanh, nhưng bốn chữ thô tục này ai mà chưa từng nghe qua chứ!
Ngu Xuân Thiên thấy thế sốt ruột nói: "Tiết đại sư, cậu cẩn thận một chút, theo phim hoạt hình thì sức lực của Hà Đồng rất lớn, có thể so với ngựa......"
"Biết rồi." Tiết Trầm vừa đáp vừa nắm cổ Hà Đồng, một tay khác lôi kéo đám rong rêu trên đầu Hà Đồng trói lại từng vòng.
Nửa phút sau Hà Đồng bị bó kín mít như cuộn dây, còn có một dúm tóc bị rút ra móc lên đèn treo trên trần nhà, cả thân yêu quái cứ như vậy lơ lửng giữa không trung giống một bao cát.
...... Tiết Trầm xác thật cũng coi nó thành bao cát mà đánh.
Sau một loạt nắm đấm thép công lý, Hà Đồng hoàn toàn mất đi ý chí cầu sinh, ỉu xìu rũ xuống giữa không trung, ngay cả sức lực để giãy giụa cũng không có, chỉ ngắt quãng kêu rên "Hừ hừ hu hu" đầy thảm thiết.
Ngu Xuân Thiên và quỷ nước quan sát toàn bộ quá trình cũng từ giã nỗi sợ hãi thế tục, bộ mặt bình thản đứng bên cạnh.
Quỷ nước thậm chí cảm thấy may mắn vì nó mới chỉ bị vắt khô mà thôi......
Tiết Trầm vẫn chưa thấy hài lòng, vung tay oán giận nói: "Yêu quái Đông Doanh chịu đòn giỏi thật, đánh mệt chết tôi rồi."
Ngu Xuân Thiên, quỷ nước: "......"
Thôi bỏ đi, cậu mạnh cậu có quyền.
Giản Lan Tư đã tập mãi thành quen với việc này, rất quen thuộc xoa xoa mu bàn tay cho Tiết Trầm, tiếp theo chau mày nhìn Hà Đồng: "Hà Đồng này đến từ đâu vậy?"
Ngọc Sắt Hải là hồ nước nội địa, cách Đông Doanh nghìn núi muôn sông, sao lại xuất hiện yêu quái Đông Doanh?
Không thể là bị triệu hồi tới chứ?
Tiếc rằng Hà Đồng này không biết tiếng Trung, mà bọn họ cũng không biết tiếng Nhật, căn bản chẳng có cách thẩm vấn.
Tiết Trầm hỏi Ngu Xuân Thiên: "Địa phương của cô có ghi chép gì về Hà Đồng không?"
Ngu Xuân Thiên mờ mịt lắc đầu: "Tôi chỉ từng nghe về Thủy Hầu Tử......"
Lúc này quỷ nước bên cạnh bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, kích động giơ tay: "Tôn giá, tôi biết lai lịch thứ này rồi!"
Tiết Trầm nghi hoặc nhìn nó: "Mày biết ư?"
Quỷ nước vừa bắt gặp ánh mắt của cậu đã không tự chủ mà run lên, mặt lộ vẻ lấy lòng: "Là tôi nghe cá ở sông Đại Hoang nói......"
Tiết Trầm gật đầu: "Ngồi xuống kể đi."
......
Mãi đến khi Ngu Xuân Thiên ngồi cùng hai vị chuyên gia trên sô pha thì tâm trạng vẫn còn hoảng hốt, trước giờ chưa từng nghĩ chính mình có một ngày được thẩm vấn quỷ nước.
Lại còn rất đột ngột.
Quỷ nước ngồi đối diện bọn họ, đã thành thành thật thật biến về hình dạng bình thường, làn da không tím bầm, trên người cũng không còn rỉ nước, nhìn qua chẳng khác gì phàm nhân.
Quỷ nước tự thuật, vốn nó là một sinh viên ở tỉnh lân cận, tên là Kha Bác Trí, ngày thường vẫn thích dã ngoại thám hiểm.
Vài hôm trước nó thấy trên mạng nói lốc xoáy thần bí xuất hiện trên sông Đại Hoang, vì thế lập tức chạy tới xem hiện tượng kì lạ.
Nó kiêu ngạo về kỹ năng tự cứu và kinh nghiệm phong phú của bản thân, mà sông Đại Hoang cũng không quá dữ dội, liền đơn thương độc mã(*) hành động.
(*) đơn độc, không có ai hỗ trợ
Trải qua mấy ngày bôn ba tìm kiếm, Kha Bác Trí rốt cuộc thấy vị trí xuất hiện lốc xoáy kia rồi, không ngờ vào lúc nó chuẩn bị chụp ảnh đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngã xuống nước, bất hạnh chết đuối, thành một trong những u hồn của sông Đại Hoang.
Quỷ chết đuối không có cách rời khỏi đáy nước, nó liền phiêu bạt giữa sông hồ, trong khi đó đã kết bạn được với vài yêu quái thủy tộc.
Lai lịch của Hà Đồng này, là do yêu quái sông Đại Hoang kể cho nó.
"Tôi nghe một ông lão cá trên trăm tuổi nói, rất nhiều năm trước khi kháng chiến bùng nổ, quân đội Đông Doanh tới vùng Ngọc Sắt Hải, một sĩ quan trong số ấy nuôi con yêu quái da màu xanh lục, sau đó quân đội bị du kích đánh chạy, sĩ quan kia mổ bụng tự sát ở bờ sông Đại Hoang, yêu quái da xanh lục trốn vào trong nước." Kha Bác Trí nói.
Từ ấy yêu quái sống dưới sông Đại Hoang, nó trời sinh thích cậy mạnh, lại nhanh nhẹn mười phần, còn có pháp lực, hoành hành ngang ngược lạm sát kẻ vô tội, khiến vị thần canh giữ sông Đại Hoang tức giận ra tay diệt trừ nó.
Không ngờ yêu quái da xanh lục này vô cùng khó đối phó, không phải đánh không lại, mà là không giết chết nổi, tứ chi bị chém có thể tái sinh, thân thể được mai bảo vệ chẳng sợ bị đánh nát, chỉ cần còn một hơi thở thì đều có cách sống lại.
Hơn nữa thứ này cực kỳ khôn lỏi, sau khi bị bao vây tiêu diệt thì trốn tránh một thời gian dài không hề lộ diện.
Vị thần canh giữ không thể thường xuyên dành thời gian cho việc này, thấy nó biến mất cũng vứt luôn vấn đề ra sau đầu.
Hiện giờ gần trăm năm trôi qua, vị thần canh giữ lúc đó của sông Đại Hoang đã sớm bị điều đi, sinh linh sông Đại Hoang cùng hồ Ngọc Sắt Hải không biết thay đổi bao nhiêu lần, thuỷ tộc còn nhớ yêu quái da xanh lục cũng ít ỏi hiếm thấy.
Tuy những cụ cá cụ tôm đó còn kí ức về chuyện cũ này, nhưng chúng không biết yêu quái da xanh lục cụ thể là thứ gì, chỉ miêu tả qua một ít điểm đặc thù với Kha Bác Trí.
Kha Bác Trí cũng vừa mới được gặp mặt, nhận ra Hà Đồng này còn không phải yêu quái da xanh lục Đông Doanh hay sao.
Như vậy xem ra, không phải nhiều năm qua đi Hà Đồng từ bỏ suy nghĩ gây loạn, mà là vẫn luôn giấu mình ở nơi nào đó trong đáy hồ Ngọc Sắt Hải, lẳng lặng quan sát du khách cùng thuỷ tộc xung quanh, chờ đợi thời cơ ra tay.
Nghe Kha Bác Trí kể xong, Tiết Trầm cười lạnh một tiếng: "Hoá ra là yêu quái đến cùng với quân đội Đông Doanh, khó trách lại âm độc như vậy."
Người Nhật Bản đã chiến bại nhiều năm, yêu quái này còn không biết hối cải, dám ra tay với người phàm.
Con rồng nào cũng không thể tha thứ cho nó.
"Chuyện này khá khó thực hiện." Kha Bác Trí nhìn Hà Đồng rõ ràng đã bị đánh đến hấp hối còn kiên cường giữ vài luồng hơi thở , buồn rầu nói, "Tôi nghe cụ cá kia bảo, thứ này căn bản không đánh chết được, nếu lơ là để nó trốn thoát thì hậu hoạ khó lường."
"Nói bậy, tao đã tra Baidu về cách giết Hà Đồng rồi." Tiết Trầm vừa lướt di động vừa nói.
Kha Bác Trí: "...... Baidu?"
Tiết Trầm: "Có ý kiến?"
Kha Bác Trí chảy mồ hôi ròng ròng mà xua tay: "Không có không có, internet thật vĩ đại."
Năm đó nếu những thuỷ tộc sông Đại Hoang biết lướt mạng thì không đến mức bị yêu quái da xanh lục này bắt nạt.
Biện pháp giết chết Hà Đồng thật ra cũng không khó, tất cả pháp lực của Hà Đồng đều đến từ lượng nước nằm trong cái đĩa trên đầu, nước càng nhiều thì Hà Đồng càng mạnh, nước ít đi thì Hà Đồng cũng yếu theo.
Trong dân gian Đông Doanh truyền nhau nếu gặp được Hà Đồng, chỉ cần nghĩ cách dụ dỗ Hà Đồng khom lưng, làm nước trong cái đĩa trên đầu nó đổ hết thì Hà Đồng sẽ chết đi.
Kha Bác Trí nghe xong rơi vào trầm tư: "Nhưng chúng ta đều không biết tiếng Đông Doanh, lừa nó khom lưng như thế nào ạ?"
Tiết Trầm bày ra bộ mặt nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ: "Mày bị ngốc à?"
Nói xong trực tiếp lộn ngược Hà Đồng bị treo lơ lửng giữa không trung xuống.
"Rào" một tiếng, nước trên đỉnh đầu yêu quái da xanh lục nháy mắt bị đổ sạch sành sanh.
Hà Đồng, đã chết.
Người thường cần dùng mưu trí để chiến thắng Hà Đồng vì không mạnh bằng nó, đương nhiên Tiết Trầm không vướng mắc loại phiền não này.
Kha Bác Trí: "......"
Nó đúng là kẻ ngốc mà!