[ Lệnh Vũ Vương, phải thuộc quyền kiểm soát của bản vương. ]

Leviathan nhồi máu cơ tim ngay tại chỗ, suýt nữa phun một ngụm máu ra ngoài.

Cũng may tố chất thân thể của gã tốt, nếu không chưa kịp đánh nhau đã bị tức chết trước rồi.

Không ngờ gã hết lòng đưa đàn em trước đây tới Hoa Hạ tỉ mỉ bồi dưỡng, kết quả một tên trộm Long Châu chạy trốn không nói, lúc mấu chốt tất cả đều nhận đối thủ làm đại ca.

Cá Voi Mặt Cú kia thậm chí không hề cảm kích! Còn trách ngược gã!

Vùng biển phía Bắc chẳng đáng một xu!

Nếu không phải thời cơ bất lợi, Leviathan hiện tại lập tức tự tay giết mấy tên thủy quái này.

Leviathan nổi giận đùng đùng, sau đó chậm rãi lộ ra nụ cười nham hiểm: "Đám rác rưởi tụi mày, còn nhớ bản thân là ác bá biển sâu không?"

Mấy con quái vật lớn run rẩy, Quái Vật Xoáy Nước lộ ra chiếc đuôi bị Tiết Trầm bóp đến lõm vào, nhỏ giọng nói: "Anh Trầm ác hơn tôi nhiều, ngài xem cậu ấy ra tay nặng thế nào đây này."

Mấy cái đầu rắn túm tụm một chỗ, ôm ấp an ủi lẫn nhau: "Chúng tôi không muốn làm súp lơ."

Cá Voi Mặt Cú vẫn còn khóc lóc: "Ác bá nơi này còn hung hơn so với vùng biển phương Bắc, vừa có cá sấu, vừa có anh Trầm, tôi phải về nhà! Hu hu hu hu hu —— "

Tiết Trầm: "... Đừng có xếp tao ngang hàng với cá sấu tinh."

Cá Voi Mặt Cú lập tức bẹp miệng ngừng khóc: "Vâng ạ."

Leviathan: "...

"Đã vậy đừng trách tao không khách khí." Leviathan thở dốc một hơi, khi ngẩng đầu lên tròng mắt đã biến thành màu đỏ.

Ác long từ khi sinh ra đã sở hữu đôi con ngươi dựng thẳng như rắn độc, sâu trong đáy mắt bùng lên ngọn lửa thiêu đốt, nghe nói ngọn lửa ấy đến từ vực thẳm hun hút.

Đây là dấu hiệu ác long nổi giận.

Leviathan vung lệnh bài trong tay, đẩy ra uy thế của ác long và sức mạnh lệnh Vũ Vương.

Giữa không trung, ánh mắt ba con cự quái biến đổi, ý thức tan biến, không kiểm soát được mà gào thét đánh về phía Tiết Trầm và Giản Lan Tư.

"Tụi mày nghĩ tao sẽ để yên cho tụi mày phản bội sao?" Leviathan cười lạnh.

Phẩm chất đạo đức của yêu quái vốn yếu kém hơn so với nhân loại, liêm sỉ của đám ác bá vùng biển phương Bắc này càng thêm mong manh dễ rớt.

Từ khi Leviathan triệu hoán chúng nó đã không hoàn toàn tin tưởng ... Nhưng ai mà ngờ chúng nó còn nhận Tiết Trầm làm đại ca.

Thời điểm những quái vật này ở vùng biển phương Bắc luôn bị phong ấn dưới đáy đại dương sâu thẳm, là Leviathan phá giải phong ấn viễn cổ giúp chúng nó giành được tự do.

Để đánh đổi, khi chúng nó thoát khỏi phong ấn đồng nghĩa với việc kí vào khế ước của Leviathan, tạo thành một loại cấm chế.

Ban nãy rắn chín đầu nuốt Long Châu mới thoát khỏi ảnh hưởng, hiện tại nó không còn Long Châu, căn bản không thể ngăn cản sự khống chế của Leviathan.

Nguyên hình những quái vật này vốn khủng bố, chỉ mới gầm rú đã tạo thành tiếng vang đáng sợ trong sơn cốc, ngay cả ngọn núi cũng hơi chấn động.

Tiết Trầm lại không hoảng loạn chút nào, tỉnh táo móc mấy con thủy sản to bằng lòng bàn tay từ túi tiền ném lên không trung: "Chiến thôi, yêu quái nhỏ."

"Ầm —— "

"Ầm —— "

"Ầm —— "

Sau ba tiếng vang nhẹ, trên không trung xuất hiện một con trai sông khổng lồ, một con cá Koi màu đỏ to lớn, cùng một con cá sặc sỡ không rõ chủng loại gì.

Cá Koi liếc con cá màu sắc rực rỡ kia, giật mình hỏi: "Cậu là ai?"

"Bạn bè cả bạn bè cả." Cá sặc sỡ lắc lắc đuôi, "Anh em tốt của cậu Dư Yên Sơn đây."

Cá Koi bối rối: "Cậu lấy lớp da mới từ đâu thế?"

Dư Yên Sơn: "... Đây là nguyên hình của tôi, côn núi!"

Đang nói, ba con cự quái vùng biển phương Bắc đã nhào tới trước mặt, mắt cá côn núi lồi ra: "Cẩn thận!"

Dứt lời xoay tròn thân thể, trở về kích thước nguyên bản.

Côn núi chính là dị thú Thượng Cổ, nguyên hình kia mới được coi là che kín bầu trời, nháy mắt toàn bộ sơn cốc đều tối đen.

Tiểu Hồng kêu "A" một tiếng: "Dư Yên Sơn! Cậu đẩy tôi ra rồi!"

Côn núi thực sự quá lớn, thân thể sặc sỡ chen lấn chật kín sơn cốc, đừng nói ba con thủy quái nước ngoài, Xa Bích Quân và Tiểu Hồng cũng bị nó đẩy vào khe núi hở.

Xa Bích Quân còn tốt, nó có lớp vỏ cứng chống đỡ, Tiểu Hồng chỉ là một con cá Koi suýt bị đè bẹp, trợn trắng mắt mắng điên cuồng.

"À ờ, chờ, để tôi co lại." Côn núi khó khăn dời thân thể một cái, "Hự hự" rút đuôi từ giữa hai ngọn núi ra, "Ây, hình như tôi kẹt rồi."

Leviathan: "... ... ..."

Đệt! Nếu gã không nhìn lầm, ba tên đàn em phế vật của mình bị con cá lớn này dùng mông đẩy xuống sông Thoái Bích.

Vì sao nguyên hình của đám yêu quái Trung Hoa đều mập thành cái dạng này?

Nghe đâu còn từng nhét Cá Voi Mặt Cú vào miệng...

Leviathan không khỏi lo lắng, đợi đến khi gã giết chết Phục Ba Quân, lấy được Long Châu, lại làm long vương sông Kháng Dương, có thể quản lí nổi mấy Thủy tộc này hay không?

Tuy vậy bây giờ không phải thời gian ngẫm nghĩ lung tung.

"Leviathan, lúc trước mẹ tao không giết chết mày, hôm nay tao sẽ thay bà hoàn thành sứ mệnh."

Kỵ sĩ Lan Tư tập trung tinh thần và sức lực, thân kiếm Thẩm Phán Hoa Tường Vi lóe lên ánh sáng trắng chói mắt, dây leo hoa trên chuôi kiếm nở ra, cánh hoa bung xòe từng lớp.

"Chỉ bằng mày?" Leviathan liếc mắt nhìn anh, cười khinh miệt, "Tu vi của mày rất mạnh, không hề kém hơn Eleanor... Chẳng qua tao đã không còn là tao ngày xưa nữa rồi."

Kỵ sĩ xung phong tiến lên phía trước, đẩy ra lực lượng tinh thần mạnh mẽ, hào quang thánh kiếm chói mắt bao phủ Leviathan.

Mà ánh kiếm vừa đến gần Leviathan, trên trời truyền đến tiếng nổ vang "Ầm ầm".

Nhóm cự quái đang đánh nhau theo bản năng ngẩng đầu, chỉ thấy trên bầu trời Tiểu Lan Vĩ đã bị từng tầng mây đen dày nặng bao phủ từ khi nào.

Tầng mây kia cực kỳ dày, không nhìn thấy điểm cuối, nặng nề đè xuống gần như chạm vào đỉnh núi Tiểu Lan Vĩ, trông chẳng khác nào trời sập.

Cơn gió âm u lạnh lẽo trong sơn cốc nổi lên, nước sông Thoái Bích mãnh liệt cuộn chảy.

Kinh người hơn, tiếng sấm "Ầm ầm" rền vang cả dãy núi, mặt đất cũng vì đó mà rung chuyển.

Trận sấm kia vừa vặn nổ trên thân kiếm Thẩm Phán Hoa Tường Vi, chấn động đến mức hổ khẩu của Giản Lan Tư tê rần, mũi kiếm cũng lệch hướng.

Thân hình Leviathan thoắt một cái xuất hiện ở giữa không trung, gã từ trên cao nhìn xuống Giản Lan Tư, giọng nói mang theo vài phần khoe khoang: "Kỵ sĩ Lan Tư, từng xem Cự Long vực sâu tạo sấm chưa?"

"Chưa từng." Giản Lan Tư trầm giọng nói, "Nhưng từng xem Bạch Long tạo sấm."

Sấm sét nổ vang, mưa rào tầm tã trút xuống, sông Thoái Bích sóng lớn ngập trời.

Trong mưa lớn, Tiết Trầm trở về chân thân, toàn thân Bạch Long sáng như tuyết gào to một tiếng như sấm nhào về phía Leviathan.

"Vậy thì sao?" Leviathan cười lạnh một tiếng, xoay lệnh Vũ Vương trong tay đẩy ra sức mạnh vũ vương thượng cổ.

Leviathan ngửa mặt lên trời rống to, ngay sau đó hóa thành Xích long toàn thân màu đỏ lửa.

Đây rõ ràng là chân thân của long vương sông Kháng Dương Ngao Tục.

"Mày đoạt hài cốt của Ngao Tục!" Ánh mắt Bạch Long bắn ra lửa giận thô bạo, xòe vuốt sắc đánh Xích long.

Hai con rồng một đỏ một trắng vần lấy nhau, tiếng rồng gầm rung chuyển đất trời, toàn bộ Tiểu Lan Vĩ theo đó mà chấn động, dãy núi lung lay sắp đổ.

Mấy con cự quái đang đánh nhau sợ hãi kêu "Oa oa".

Tiểu Hồng: "Tôn, tôn giá là rồng!!!"

Xa Bích Quân: "Là Bạch Long mỹ lệ!!"

Dư Yên Sơn: "A a a a, Tiểu Lan Vĩ sắp sụp, không xong rồi, còn rất nhiều sinh linh trong núi!"

Tiếng rồng gầm cũng giúp thủy quái nước ngoài mất trí khôi phục tỉnh táo.

Ánh mắt thủy quái nước ngoài từ từ rõ ràng: "*&... %¥##... &... &&! !"

Dư Yên Sơn: "Nói tiếng Trung!"

Cá Voi Mặt Cú, Quái Vật Xoáy Nước: "..."

Chúng nó đâu biết tiếng Trung, cũng may trình độ ngôn ngữ bản địa của bậc thầy bán hàng đa cấp rắn chín đầu không tệ lắm, đầu lại nhiều, mỗi cái chia nhau phiên dịch một câu: "Bọn họ nói: thật đáng sợ!"

"Có định trốn không vậy? Lỡ như nơi này sụp chúng ta bị chôn sống thì sao?"

Nhóm Thủy tộc bản địa: "... ..."

Tiểu Hồng khinh bỉ: "Một đám rác rưởi!"

Dư Yên Sơn phát huy tinh thần ngư đạo quốc tế: "Lên lưng tôi, trời sập tôi đỡ cho."

Mười mấy chiếc đầu của quái vật rắn nước mắt lưng tròng: "Cậu thật tốt, tôi không muốn đánh cậu đâu, nhưng trên người chúng tôi có cấm chế của Leviathan nên không khống chế được chính mình QAQ."

Quái Vật Xoáy Nước dùng sức gật đầu: "%**&#... &... & (một khi chúng tôi dừng lại, Leviathan sẽ trút giận lên chúng tôi)."

"Thật phiền phức." Dư Yên Sơn thở hổn hển, "Tôi cũng không muốn đánh nhau, tôi mệt quá."

Tiểu Hồng liếc nó một cái: "Cậu giảm cân đi, mập thành cái dạng gì rồi."

Xa Bích Quân suy nghĩ một chút: "Có lẽ chúng ta nên đi mò cá*."

(*) Mò cá [摸鱼]: chỉ hành động thảnh thơi vừa chơi vừa làm, trốn việc, lười biếng.

Thủy tộc nước ngoài cùng nhau ngơ ngác: "Mò cá?"

Tiểu Hồng khiếp sợ: "Yêu quái tích cực tranh đấu nội bộ cũng đi mò cá?"

Xa Bích Quân: "... Ngậm miệng! Đừng có vạch trần tôi!"

Sau một phút, lỗ thở trên đỉnh đầu Quái Vật Xoáy Nước hút sóng từ sông Thoái Bích chế tạo vòng xoáy khổng lồ bao bọc Tiểu Hồng bên trong.

Tiểu Hồng thuận theo vòng xoáy ung dung bơi lội, nhắc nhở: "Cậu tạo vòng xoáy lớn một chút, giấu kĩ tôi vào, đừng để Leviathan nhìn thấy."

Rắn chín đầu ngồi lên lưng côn núi, thân rắn thật dài quấn quanh cá lớn, mười mấy đầu rắn không ngừng vung vẩy đập cho âm vang "Ầm ầm".

Côn núi bị đánh đến mức thét lên "Gào gào", thỉnh thoảng còn chỉ điểm: "Đánh sang bên trái một chút, lại sang phải một chút, đúng, chính là chỗ này, au au au ——!"

Nó vừa kêu vừa thoải mái thở dốc: "Lớn tuổi, xương sống yếu rồi, lúc rảnh rỗi phải đi massage mới được."

Rắn chín đầu vừa đấm bóp vừa nói: "Lần lượt mỗi người hai phút, lát nữa tôi muốn mát xa đầu."

Côn núi: "... Cậu còn là con người sao? Cậu có tận mười mấy đầu đấy!"

Rắn chín đầu: "Cột sống của cậu cũng rất lớn đó! Một cái xương còn lớn hơn mười mấy đầu của tôi cộng lại!"

Côn núi suy nghĩ một chút: "Cậu nói cũng đúng!"

"Các người nhỏ giọng chút, đừng để Leviathan nghe được." Xa Bích Quân bên cạnh nhắc nhở.

Nó còn đang mở vỏ trai khổng lồ kẹp lấy Cá Voi Mặt Cú, đuôi Cá Voi Mặt Cú bị giam giữ trong vỏ trai, đầu chim lộ ra ngoài kêu gào thảm thiết: "help!! help!!"

"Âm thanh không đủ lớn." Xa Bích Quân vừa kẹp nó vừa chỉ đạo, "Làm cho thảm thương một chút, như vậy mới có thể đả động Leviathan."

Rắn chín đầu phiên dịch: "#¥%&&&*(&*(... %?"

Cá Voi Mặt Cú im lặng ba giây đồng hồ, sau đó phát ra một tiếng chim réo thê lương: "help——————! ! !"

Xa Bích Quân: "Cảm ơn, tôi điếc rồi!"

...

Khi mấy con quái vật lớn mò cá, Bạch Long cùng Xích long đã quấn quanh cùng bay lên trời, chui vào trong mây.

Kỵ sĩ ngự kiếm phi hành đuổi theo.

Mưa rào như trút nước che ngợp bầu trời, trong nháy mắt sông Thoái Bích đã không chịu nổi lượng nước dồi dào này mà tràn cả ra ngoài.

Trên trời cuồn cuộn mây âm u, giữa tầng mây dày nặng không ngừng ánh lên tia chớp màu bạc xé rách màn sân khấu đen thành vô số mảnh vỡ.

Tiếng sấm đùng đùng, đất bằng ầm ầm, tựa như núi sông nghiêng ngả.

Trong mây sấm, hai chiếc bóng một đỏ một trắng vồ lấy nhau, mỗi lần chúng va chạm lại khơi ra cuồng phong gào thét cùng trận mưa xối xả.

...

Thành phố xung quanh Tiểu Lan Vĩ, người đi đường lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Đột nhiên mưa lớn như thế??"

"Không phải nói ngày hôm nay trời nắng sao? Dự báo thời tiết rác rưởi!!"

"Oa! Gió lớn quá, ô của tôi bay rồi!"

"A a a a, mọi người mau nhìn cao ốc phía trước, có phải là đang rung chuyển không!!"

"Thật sự đang rung! Cao ốc sẽ không sụp chứ? Mau chạy thôi!!!"

Đại học Phù Thành, ký túc xá nam.

Trình Hàm: "Đệt! Trời sắp sập sao?"

Lão tứ: "Bằng kinh nghiệm phong phú khi ở chung với yêu quái của tôi, rất có thể anh Trầm đang trừ tà ma cứu nước."

Lại Hiển Thanh: "Không thể nào, yêu quái đánh đến mức độ này, muốn đập sụp trời sao."

Trâu Duy Duy: "Tôi cảm thấy long vương chín đầu kia không lợi hại đến vậy."

Cô vừa lên tiếng, mấy người khác đều quay đầu nhìn sang: "... ..."

Thời gian dần trôi, Trâu Duy Duy đã triệt để biến thành một con rắn đen lớn, khi nói chuyện còn vô thức lè lưỡi ra ngoài.

Trình Hàm ấn ngực một cái, nghiêm túc nói: "Duy Duy, là thế này, ký túc xá chúng tôi có quy định."

Lại Hiển Thanh tiếp lời: "Không phải hình người, thì không được nói tiếng người ở đây."

Lão tứ: "Tôi nói tôi quen ở chung với yêu quái, cũng chỉ là vỏ sò và cá thôi, không phải rắn."

Rắn đen lớn vẫy vẫy đuôi: "... Sáng sớm các cậu đâu nói như vậy."

...

Xích long vung lệnh Vũ Vương khống chế biển mây cuồn cuộn lao về phía Bạch Long.

Kỵ sĩ đứng ở trên đầu Bạch Long, một tay nắm sừng rồng, một tay cầm thánh kiếm, ánh kiếm gạt bỏ tầng mây dày.

Bạch Long rít gào, chớp điện kinh người đánh úp về phía Xích long, lại bị lệnh Vũ Vương hút đi.

"Phục Ba Quân, mày thật sự rất lợi hại, chẳng trách Ngao Tục năm đó nói mày sẽ trở thành long vương mới." Âm thanh Xích long ong ong giống như sấm rền, "Đáng tiếc mày còn quá trẻ tuổi, chỉ bằng mày thì không chống lại nổi sức mạnh của tao cộng hưởng với Ngao Tục đâu."

Lệnh Vũ Vương vung ra, chớp điện vốn bị hút vào lệnh bài lại bắn ngược Bạch Long.

Ánh mắt Bạch Long lóe lên, khuôn mặt hiện ra vẻ kinh ngạc.

Leviathan không chỉ đoạt hài cốt của Ngao Tục, còn dung hợp với sức mạnh của Ngao Tục.

Nếu chỉ là riêng ác long vực sâu, cho dù có lệnh Vũ Vương trong tay cũng không đến nỗi khó đối phó.

Nhưng nếu dung hợp với sức mạnh của Ngao Tục, vậy thì khác rồi.

Ngao Tục chính là chủ nhân của lệnh Vũ Vương, có thể phát huy lực lượng vũ vương thượng cổ đến mức tối đa.

Chẳng trách lúc trước Leviathan thành công đánh lén Tiết Trầm, không chỉ hủy diệt đạo thể còn suýt phá tan toàn bộ hồn phách của cậu.

Chân trước Bạch Long dữ tợn, dùng móng vuốt bắt chớp điện, sấm sét chấn động đến mức thân rồng run lên.

Cậu ngửa đầu gào thét, trực tiếp phi thân về phía trước, đuôi rồng vẩy một cái, dùng sức mạnh vạn quân đập thẳng lên Xích Long.

"Gào —— "

Xích long bị đau, giương móng vuốt ban phát lực lượng thượng cổ đáng sợ của lệnh Vũ Vương.

Đỉnh núi gió bão mãnh liệt, mây dày hóa thành biển lớn màu đen, tia chớp đan xen lóe sáng rồi chợt tắt, sóng mây ngập trời tựa biển gầm.

Mưa rào bao bọc sấm rền, lấy tư thế dời non lấp bể cuộn chảy về phía Bạch Long.

Âm thanh Xích long tạo ra chấn động đến mức biển mây rung chuyển: "Chỉ là một con rồng nhỏ cũng muốn đối đầu với ác long vực sâu?"

"Ai nói với mày chỉ có một mình tao?"

Tiếng rồng gầm cắt phá trời cao.

Từng tầng mây màu đen rơi xuống, Bạch Long toàn thân như tuyết vượt sóng mà ra.

Bên trên đầu rồng, thân thể kỵ sĩ Lan Tư sừng sững.

"Leviathan, ân oán giữa mày và gia tộc Lan Tư chấm dứt ở đây." Giản Lan Tư nói.

Năm đó nữ tước Eleanor có thể dùng sức một người chém giết Leviathan, Giản Lan Tư thừa kế sứ mệnh của Eleanor cũng có thể.

Leviathan dung hợp sức mạnh của Xích long Ngao Tục, Giản Lan Tư... có bạn trai là Bạch Long.

Thẩm Phán Hoa Tường Vi phát ra ánh sáng trắng chói mắt, mang theo lực lượng tinh thần không gì sánh kịp của kỵ sĩ Lan Tư chém về phía Xích long.

Tiếng sấm rền vang, ánh chớp rọi sáng toàn bộ bầu trời.

Thế nhưng, Thẩm Phán Hoa Tường Vi một lần nữa ngừng lại giữa đường.

"Ha ha ha ha ha —— "

Xích long điên cuồng cười to, "Kỵ sĩ Lan Tư, mày nghĩ mày có thể điều khiển được dòng máu của tao sao?"

Trên Thẩm Phán Hoa Tường Vi dính máu tươi của Leviathan, trước đây chưa gây nên vấn đề gì quá lớn.

Nhưng bây giờ Leviathan nắm giữ sức mạnh Ngao Tục, ý chí của nó cũng kiên cường hơn nhiều, thậm chí có thể ảnh hưởng đến thánh kiếm.

"Năm ấy Eleanor giết tao, nhất định không ngờ có một ngày dòng máu của tao lại tác động đến thanh kiếm này."

Xích long nhìn Giản Lan Tư giơ thánh kiếm nhưng không cách nào đâm về phía trước, càng thêm đắc ý, "Kỵ sĩ Lan Tư, hiện tại mày muốn lấy thứ gì giết ta đây?"

"Đương nhiên là máu của bản long." Tiết Trầm đột ngột đáp.

Ngay sau đó, Bạch Long đột nhiên bay lên, chân trước mạnh mẽ cứa qua mũi kiếm Thẩm Phán Hoa Tường Vi.

Lưỡi dao sắc cắt đứt vảy rồng, máu Bạch Long dính lên mũi kiếm màu bạc, nhanh chóng được thánh kiếm hấp thu.

Từ đó, dòng máu Leviathan lưu lại trong Thẩm Phán Hoa Tường Vi bị máu tươi của Bạch Long che phủ, ý chí ác long lưu lại trên đó cũng bị thay thế bởi ý chí Tiết Trầm.

Trong chớp mắt, trường kiếm bùng nổ sức mạnh đáng sợ hơn cả sấm sét.

Kỵ sĩ Lan Tư phá tan tầng không lao về phía trước, thánh kiếm bổ đôi tầng mây đen kịt cùng chớp điện, hung hãn chém thẳng Xích long.

Xích long khó tin mở to hai mắt, lúc mấu chốt lệnh Vũ Vương lại vung lên, miễn cưỡng chặn một nhát kiếm động trời của kỵ sĩ.

Thánh kiếm giằng co với lệnh bài ở giữa không trung.

Xích long điều khiển chớp điện cùng biển mây, còn càn rỡ mà kêu gào: "Vô dụng, coi như dùng máu rồng tế kiếm, cũng không phá được sức mạnh của lệnh Vũ Vương, ta mới là long vương sông Kháng Dương..."

Lời nó nói khiến Tiết Trầm giật mình tỉnh ngộ.

"Không sai, long vương sông Kháng Dương mới là chủ nhân của lệnh Vũ Vương."

Bạch Long xoay vòng bay lên ngàn trượng, bên dưới lôi vân cuồn cuộn, biển động gần như lật đổ đất trời.

Mà Bạch Long lơ lửng trên biển mây, sừng rồng như ngọc, bốn móng vuốt dữ tợn, một thân vảy trong trẻo sáng lập lánh giữa màn chớp điện chói mắt.

Con mắt của nó phảng phất ẩn chứa hết thảy sông ngòi biển rộng, có thể xuyên thấu hỗn độn thế gian.

"Tao mới là long vương sông Kháng Dương được thiên đình sắc phong, lệnh Vũ Vương phải nằm trong quyền kiểm soát của tao."

Ban đầu Quái Vật Xoáy Nước được Leviathan ban cho quyền khống chế sông Đại Hoang, nhưng bản thân Leviathan là long vương giả mạo, Quái Vật Xoáy Nước vừa không lấy được lệnh ấn thủy quan vừa sắc phong danh không chính ngôn không thuận, trước sau chỉ là một "Tà thần" soán ngôi.

Cuối cùng sức mạnh của lệnh ấn thủy quan được Tiết Trầm hấp thu, thu phục luôn Quái Vật Xoáy Nước.

Hiện tại, tuy rằng Leviathan đoạt được hài cốt của Ngao Tục, dung hợp sức mạnh của Ngao Tục, nắm giữ tu vi cực kỳ đáng sợ ngay cả kỵ sĩ Lan Tư cũng không cách nào đối kháng.

Nhưng thực tế sông Kháng Dương đã đổi chủ.

Thiên đình từ lâu đã bổ nhiệm Tiết Trầm làm long vương.

Leviathan tuy vẫn mang danh "Long vương", nhưng sông Kháng Dương sớm đã không phải của nó, nói cách khác, nó với sông Kháng Dương không khác gì Quái Vật Xoáy Nước và Đại Hoang lúc trước.

Leviathan, chẳng qua là một "Tà thần" danh không chính ngôn không thuận mà thôi.

Lệnh Vũ Vương lại là pháp lệnh của long vương sông Kháng Dương.

Lời Tiết Trầm nói dần truyền đi, Vũ Vương đẩy ra sức mạnh thượng cổ, lệnh bài màu đen bay về phía Bạch Long.

"Không!!!!" Xích long trừng muốn rách cả mí mắt, tiếng rống giận dữ chấn động đến mức mây gió đều tan, Tiểu Lan Vĩ đất rung nước chuyển.

Nhưng tất cả đã không thể vãn hồi.

Bạch Long hóa hình người, vung lệnh Vũ Vương vừa tiếp nhận để gia tăng pháp lực trên Thẩm Phán Hoa Tường Vi.

Thánh kiếm hạ xuống, vừa vặn đâm vào trái tim Xích Long.

...

Mây dày màu đen dần dần tản đi, mưa to tạnh dần, ánh nắng một lần nữa soi sáng vùng đất u tối.

Trong thành phố, mọi người bình tĩnh sau hỗn loạn, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn bầu trời.

Bầu trời xanh biếc như vừa được gột rửa, mênh mông vô bờ, phảng phất chưa từng xảy ra chuyện gì cả.

Nếu như không phải xung quanh đều là vũng nước đọng, cùng với khung cảnh phố phường bị gió mưa vùi dập hỗn độn, mọi người gần như đã cho rằng trận mưa vừa rồi chỉ là ảo ảnh.

Thật kì lạ!

Trong sơn cốc Tiểu Lan Vĩ, thảm thực vật tứ tung, ngọn núi sạt lở, đất đá bừa bộn khắp nơi.

Sông Thoái Bích lắng xuống, chẳng qua nước sông đã đầy tràn lan ra bên ngoài.

Mấy quái vật lớn đang mò cá trở lại đất bằng, Quái Vật Xoáy Nước suy nghĩ một chút, hút mạnh đống nước của sông Thoái Bích vào lỗ thở.

Cứ như vậy, mức nước sông cuối cùng cũng hạ xuống mức bình thường.

Dư Yên Sơn thấy thế, vẫy đuôi khen ngợi nó: "Very good! Thank you!"

Quái Vật Xoáy Nước: "You 're welcome."

Mấy Thủy tộc khác: "..."

Một tiếng "Ầm ——" vang thật lớn, Xích long nặng nề rơi xuống, mấy ngọn núi nhỏ không chắc chắn bị nó đập một cái trực tiếp thành đất bằng.

Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư ngự kiếm bay xuống.

Mấy Thủy tộc khác thấy thế cũng nhanh chóng hóa thành hình người, đồng thời chạy đến chỗ Xích long.

Dưới dãy núi, giữa cỏ cây, Xích long lần thứ hai trở về dạng người.

Tuy vậy lần này không còn dáng dấp Ngao Tục mà gã giả mạo, đây là hình người chân chính của Leviathan.

Hình người của Leviathan là thanh niên phương tây chừng hai mươi tuổi, mái tóc màu đỏ, gương mặt tuấn tú, đôi mắt sáng ngời, nhìn kỹ còn thấy đáy con ngươi như có ngọn lửa cháy rực.

Gã vô lực nằm trên đất, sắc mặt trắng bệch, ngực cắm Thẩm Phán Hoa Tường Vi, oán hận nhìn Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư.

Tiết Trầm hạ xuống, hờ hững nhìn gã: "Nói, mày đã giết hại Ngao Tục như thế nào?"

Ngao Tục chính là thiên tài Long tộc, hơn nữa còn là long vương sông Kháng Dương, trong điều kiện bình thường tuyệt đối không thể bị Leviathan sát hại.

Chuyện này tất có ẩn tình.

Đến nước này Leviathan chẳng cần thiết phải giấu giếm nữa, gã ngửa đầu cười dài một tiếng, vẻ mặt đầy châm chọc nói: "Còn có thể hại như thế nào, đương nhiên là dùng tình yêu rồi."

Tiết Trầm: "..."

Đậu xanh!

Vậy mà lại hợp lý như thế!

Rồng, quá đa tình!

-----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Có bạn đoán đúng nha, rồng, thẩm mỹ rộng khắp, có đôi mắt giỏi chiêm ngưỡng cái đẹp.

Ngao Tục, cũng là rồng.

Còn có sao mọi người lại gọi ổng là lão Long vương... Tôi rõ ràng viết ngoại hình người ta có hơn ba mươi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play