[ Nhà em có ngôi vua để kế thừa. ]

Tiết Trầm nói xong không thấy Giản Lan Tư đáp lại, ngẩng đầu mới biết đối phương đang rũ mắt lẳng lặng nhìn mình.

Hai người cách nhau rất gần, hơi thở của Giản Lan Tư nặng nề quấn quýt lấy hơi thở trên người Tiết Trầm.

Cảnh tượng này quá quen thuộc rồi!

Nhân vật nam nữ chính trên phim truyền hình không phải đều diễn như thế này sao?

"Đàn anh, có phải anh muốn hôn em không?" Tiết Trầm mở to mắt nhìn, quyết không khiến đàn anh phải xoắn xuýt giống nam chính trong phim, nhanh chóng triển khai kịch bản, "Em đồng ý nha."

Giản Lan Tư: "..."

Đến mức này mà còn do dự thì anh không xứng với hai chữ "Dũng cảm" trong tinh thần kỵ sĩ.

Vì vậy kỵ sĩ ôm lấy con rồng nhỏ thường xuyên lên tiếng không đúng lúc, cúi thấp đầu xuống.

Tiết Trầm không chút ngại ngần vòng tay lên, trước khi quấn quít lấy nhau còn tranh thủ hổn hển thắc mắc: "Đàn anh... Anh có nhớ sừng của em hay không? Em biến ra cho anh sờ sờ nhé? Ưm —— "

Giản Lan Tư không trả lời, chỉ im lặng đẩy cậu lên giường, mạnh mẽ đè xuống.

Con rồng nhỏ nhiều chuyện này! Thời điểm như vậy còn có thể nghĩ lung ta lung tung!

"Anh muốn sờ thứ khác." Kỵ sĩ nói.

...

Hai chân của Tiết Trầm vòng trên eo Giản Lan Tư, khóe mi còn vương chút nước mắt sinh lý, tầm nhìn mông lung, thở dốc khen ngợi: "Đàn anh thật biết cách sờ."

Trước đây khi Giản Lan Tư xoa mu bàn tay cho cậu, cậu đã nhận ra ngón nghề của đàn anh rất tốt!

Chờ sau này chính thức cưới về nhà, cậu nhất định nhờ đàn anh xoa xoa cho cậu mỗi ngày, từ sừng rồng đến bàn chân!

Hi vọng đàn anh đừng từ chối!

Đương nhiên cậu cũng sẽ trả lễ xoa xoa cho đàn anh.

Cậu mới vừa thử sờ rồi, hình như đàn anh cũng rất thích!

Tiết Trầm thỏa sức tưởng tượng về quãng thời gian sênh ca hàng đêm trong tương lai, chỉ cảm thấy trái tim đập dồn dập, lớp vảy cũng không nhịn được muốn nhô ra.

Thực sự là một con rồng nhỏ phóng túng.

Giản Lan Tư bật cười, nặn nặn ngón tay Tiết Trầm, kéo cậu ngồi dậy, hai người chưa đã thèm lại cọ xát lẫn nhau.

Tiết Trầm nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề cùng nhau đi tắm, rồng ở trong nước càng thêm mẫn cảm, nghĩ đến đã thấy kích thích rồi.

Đáng tiếc bồn tắm của khách sạn chưa đủ lớn... Nếu không cậu lập tức hóa thành nguyên hình, để đàn anh xoa vảy cho cậu!

Tiết Trầm còn âm thầm khiển trách nhà thiết kế khách sạn, đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng "Keng" nhẹ nhàng.

Cậu cùng Giản Lan Tư nhìn sang, thấy Thẩm Phán Hoa Tường Vi ban nãy bị Giản Lan Tư tiện tay đặt trên tủ đầu giường hơi chấn động, dây leo hoa trên chuôi kiếm cũng phát ra ánh sáng ảm đạm.

Thánh kiếm từ sau khi chém di cốt cá ngao vẫn luôn trong trạng thái đối kháng với nguồn sức mạnh mới, hiện tại rốt cuộc trở nên yên lặng.

Điều này chứng tỏ, thánh kiếm đã triệt để hấp thu lực lượng di cốt, dung hợp nó thành của mình.

Ánh mắt Giản Lan Tư tối đi, nhớ tới lời vừa nãy của Tiết Trầm mới miễn cưỡng trấn tĩnh bản thân, cầm thanh kiếm lên: "Tiểu Trầm, em nói kiếm của anh hận anh ư?"

Tiết Trầm bất đắc dĩ xuống giường, âm thầm mắng thanh kiếm bóng đèn không thức thời một trận: "Không hẳn là hận, nhưng cũng gần như vậy đấy, anh có nhận ra không, khi thanh kiếm nằm trong tay anh thì luôn phát ra loại phẫn nộ rất mãnh liệt."

Trước đây từng nói, pháp khí giống với người, có thể tăng trưởng tu vi thông qua sự rèn luyện không ngừng nghỉ, đối tượng tiêu diệt càng hung hãn thì pháp khí càng trở nên mạnh mẽ.

Thẩm Phán Hoa Tường Vi là thánh kiếm đời đời truyền lại của gia tộc Lan Tư, không biết đã từng chém giết bao nhiêu quái vật, dính bao nhiêu máu tươi, sát khí đương nhiên vượt xa loại kiếm bình thường.

Từ khi Giản Lan Tư tiếp nhận Thẩm Phán Hoa Tường Vi tới nay, thanh kiếm này vẫn ở trạng thái như vậy, cụ thể là vẫn luôn chấn động mạnh mẽ trong tay người của gia tộc Lan Tư.

Mà trước Tiết Trầm, chưa có ai ngoài gia tộc chiếm được sự tán thành của thánh kiếm nên không thể sử dụng thanh kiếm.

Vì vậy Giản Lan Tư đâu phát hiện ra sự khác biệt cũng như điểm bất bình thường.

Nếu không phải Tiết Trầm tận mắt chứng kiến biểu hiện của kiếm khi ở trong tay cậu thì có lẽ cũng không nhận ra.

Thẩm Phán Hoa Tường Vi là thánh kiếm của gia tộc Lan Tư, trong tay người thuộc gia tộc Lan Tư lại nảy sinh sự sự tức giận cực kỳ dữ dội.

Kiếm không có ý thức, cho nên loại phẫn nộ này chưa từng biểu hiện thành độ công kích cụ thể, chỉ khi chiến đấu mới bộc lộ sức mạnh đáng sợ.

Thậm chí người của gia tộc Lan Tư cũng không phát hiện, vẫn luôn cho rằng đó là sát khí do quái vật lưu lại.

Mãi đến khi Thẩm Phán Hoa Tường Vi tiếp nhận một người không có dòng máu Lan Tư, cho phép Tiết Trầm sử dụng nó. Lúc này Giản Lan Tư mới nhận ra sự phẫn nộ của thánh kiếm chỉ xuất hiện trong tay anh.

Đúng hơn là, trong tay anh và mẹ Eleanor.

Giản Lan Tư trầm ngâm: "Thẩm Phán Hoa Tường Vi biến thành như vậy sau khi mẹ anh tiêu diệt Leviathan, bọn anh vẫn cho rằng nguyên nhân là do dòng máu Leviathan quá mức tà ác."

Leviathan là ác long vực sâu đáng sợ nhất vùng biển Phương Bắc, dùng máu tươi của nó hiến tế cho pháp khí đương nhiên không phải sự việc tầm thường.

Bởi vậy Thẩm Phán Hoa Tường Vi căm hận kỵ sĩ Lan Tư cũng chẳng hề kỳ quái, bởi vì trên thân kiếm có máu tươi của Leviathan không đội trời chung với gia tộc Lan Tư.

Cái chết của Leviathan trôi dần theo thời gian, hồn phách tiêu tan, loại hận thù này cũng sẽ nhạt dần, rồi biến mất, cuối cùng chỉ còn sức mạnh ác long vĩnh viễn lưu lại trong thánh kiếm.

Nhưng đúng ra sau khi lực lượng ấy hòa vào thánh kiếm thì bất kỳ ai cầm lên cũng phải sử dụng được.

Chỉ là Thẩm Phán Hoa Tường Vi lại không như vậy.

Sức mạnh máu tươi của Leviathan tràn ngập, vậy mà chỉ trong tay người của gia tộc Lan Tư mới bị kích thích ra.

Điều này có một cách giải thích duy nhất, hận ý của nó cho đến nay chưa từng tiêu tan, tới bây giờ vẫn phân biệt được hơi thở kỵ sĩ Lan Tư.

Nghĩ đến khả năng này, Tiết Trầm "Chà chà" cảm khái: "Quả là một con ác long thù dai."

"..."

Giản Lan Tư ho nhẹ một tiếng, giả vờ bình thản cho qua cách dùng từ kỳ quái của Tiết Trầm.

Tiết Trầm vẫn không nhận ra, lại nói tiếp: "À đấy, còn một việc chưa nhắc."

Giản Lan Tư: "Hả?"

Tiết Trầm cầm di cốt cá ngao bị chẻ làm đôi, ánh mắt lạnh đi: "Khi nãy ở miếu long vương có quá nhiều người nên em không tiện nói, di cốt này rơi xuống không chỉ bởi thần lực của long vương Kháng Dương hết hiệu lực."

Giản Lan Tư nghe cậu nói, suy nghĩ một lát cũng nhận ra vấn đề: "Là toàn bộ cấm chế biến mất."

Thần lực trên thuyền rồng Thần Mộc tan biến còn có thể ngẫu nhiên, nhưng cấm chế trên di cốt cá ngao mất hiệu lực hoàn toàn là một chuyện khác.

Cấm chế không phải thần lực đơn thuần, nó bao hàm pháp lệnh của long vương, không dễ dàng tan biến.

Trừ phi long vương chủ động thu hồi mệnh lệnh đã ban, hoặc là... Pháp lực trên cấm chế không còn.

"Quá kỳ quái." Tiết Trầm rơi vào suy tư, "Những chuyện phát sinh trên toàn bộ lưu vực sông Kháng Dương đều rất trùng hợp."

Đầu tiên là Thủy tộc liên tục thành tinh, tiếp đó là thần lực long vương không ngừng biến mât.

Bây giờ ngay cả cấm chế cũng hết hiệu lực.

Đây đâu phải chuyện có thể đơn giản đổ lỗi cho Thủy phủ thất trách.

"Đúng vậy." Giản Lan Tư trầm ngâm gật đầu, "Có khi nào những chuyện này không phát sinh độc lập mà là một chuỗi thống nhất, thậm chí... là nhân quả tương hỗ?"

Những sự kiện bọn họ trải quả có vẻ không hề liên hệ với nhau, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại nhìn ra sợi dây liên kết rõ ràng, dường như đều chỉ về cùng một phương hướng.

Lúc này Tiết Trầm nhớ ra điều gì đó: "Còn một việc nữa."

Giản Lan Tư ngẩng đầu, thấy Tiết Trầm chìa bàn tay của mình ra, "Đàn anh, anh xem thứ này đi."

Giản Lan Tư: ?

Anh không hiểu lắm, nhưng vẫn thuần thục nắm bàn tay mà xoa xoa.

Tiết Trầm: "... Em không bảo anh xoa móng vuốt cho em."

Nói rồi xòe bàn tay ra, trên mu bàn tay lóe lên một tầng vảy màu trắng bạc, ngón tay cũng hóa thành móng vuốt sắc bén.

Giản Lan Tư đang xoa bất thình lình bị lớp vảy dày cấn lên.

Giản Lan Tư: "..."

Tiết Trầm vô cùng đắc ý: "Đàn anh, anh xem, có phải vảy của em rất đẹp hay không, sáng lấp lánh luôn!"

Giản Lan Tư: "... Phải "

Anh thấy lớp vảy tinh tế lóe lên ánh sáng lộng lẫy như trân châu, đẹp thì đúng là đẹp, nhưng thực sự quá cứng rồi.

Giản Lan Tư bắt đầu lo lắng sau này Tiết Trầm không cần đến anh giúp cậu xoa tay... móng vuốt nữa.

Tiết Trầm không hiểu Giản Lan Tư suy nghĩ cho tương lai, tiếp tục bảo: "Lúc trước em từng nói với anh, em mượn xác hoàn hồn."

Giản Lan Tư: "Anh nhớ."

Tiết Trầm chà chà móng vuốt, ánh mắt thâm thúy: "Thế nhưng ngày hôm nay, em đã dung hợp với thân thể này rồi."

Giản Lan Tư kinh ngạc: "Hòa làm một ư?"

Tiết Trầm gật đầu: "Đúng thế."

Ngày phân thần miếu Phục Ba long quân, sông Đại Hoang cùng Ngọc Sắt Hải chính thức được nhân gian công nhận trở thành địa bàn của Tiết Trầm.

Tiết Trầm cũng nhờ vậy mà công đức viên mãn, một lần nữa tu thành đạo thể, trở về nguyên hình Chân long.

Đạo thể của Tiết Trầm lúc trước bị đánh tan, hồn phách bám vào thân thể người phàm, chỉ biết sống tạm bợ.

Nhưng hồn phách của cậu chính là rồng, sức mạnh linh hồn mạnh mẽ biết bao, thân thể phàm tục của con người sao có thể gánh chịu.

Bình thường sau khi khôi phục hồn phách, cậu cần thoát ra khỏi thân xác người phàm rồi luyện đạo thể mới.

Mà hôm nay, khi cậu hóa nguyên hình Chân long lại phát hiện hồn phách dung hợp hoàn toàn với thân xác đi mượn này.

Nói cách khác, dáng hình này đã có thể chứa đựng linh hồn Chân long, trở thành đạo thể mới của cậu.

Giản Lan Tư nhìn vuốt rồng còn đặt trên tay anh, lớp vảy tỏa sáng quả nhiên hài hòa với cánh tay con người, không tồn tại một chút dấu hiệu bất đồng.

Anh trầm tư nói: "Anh cảm thấy... Có lẽ không phải trùng hợp đâu."

Tiết Trầm: "Em cũng nghĩ vậy."

Một sự trùng hợp có thể là ngẫu nhiên, nhưng nhiều sự trùng hợp thì đáng để đem ra bàn bạc.

Trước đây Tiết Trầm chỉ cảm thấy bản thân may mắn, hồn phách lưu lạc nhân gian lại vừa vặn xuất hiện thân thể sẵn sàng cho phép ký sinh.

Bây giờ nhìn lại có vẻ không đơn giản như thế.

Thời gian, địa điểm thân xác này xuất hiện đều vô cùng trùng hợp.

Càng khéo hơn là, vẻ ngoài của nguyên chủ gần như giống y hệt cậu, thậm chí cả tên cũng giống.

Nói đến tên, lại thêm một chuyện thú vị.

Tiết Trầm uốn cong móng vuốt xẹt qua lòng bàn tay Giản Lan Tư: "Đàn anh, em cho anh biết một bí mật."

Giản Lan Tư cảm thấy lòng bàn tay hơi ngứa, thuận theo mà nắm lấy móng vuốt rồng nhỏ: "Chuyện gì vậy?"

"Thực ra em cũng theo họ của mẹ giống anh, cha em họ Ngao cơ."

Tiết Trầm sâu kín bảo, "Thế nhưng từ khi em ra đời vẫn luôn tu luyện trong kết giới, chưa chính thức gặp mặt những con rồng khác, rất ít rồng biết đến tên thật của em."

Thân thể ở nhân gian lại vừa vặn họ Tiết.

"Tất cả mọi chuyện dường như đều móc nối với nhau..."

Giản Lan Tư bắt được trọng điểm, vừa định thu tay đã vội nắm chặt lấy Tiết Trầm, "Tiểu Trầm, em còn chưa nói cho anh biết, trước kia em gặp chuyện gì, tại sao em phải "mượn xác hoàn hồn"? Còn nữa..."

Anh dừng một chút, ánh mắt sâu thẳm như nước tràn qua trái tim Tiết Trầm, "Rốt cuộc thân phận của em là thế nào?"

Từ lần gặp gỡ đầu tiên, Giản Lan Tư đã biết Tiết Trầm có rất nhiều bí mật, nhưng anh chưa từng hỏi.

Ban đầu là không để ý, về sau là không để tâm.

Khi đã xác định rõ tình cảm của mình dành cho Tiết Trầm thì những bí mật không còn quá quan trọng đối với Giản Lan Tư.

Giản Lan Tư khẳng định dù chân tướng như thế nào cũng sẽ không thay lòng đổi dạ, cho nên anh lựa chọn tôn trọng quyết định của Tiết Trầm.

Điều anh cần làm là kiên nhẫn chờ, chờ Tiết Trầm chủ động mở lòng với anh.

Hiện tại anh đã chờ được khoảnh khắc Tiết Trầm đón nhận tình cảm của anh, đương nhiên không thể tiếp tục bình tĩnh, đặc biệt là khi sự việc này liên hệ mật thiết đến an nguy của Tiết Trầm.

Quan hệ giữa hai người đến mức độ này, dù Giản Lan Tư không hỏi thì Tiết Trầm cũng dự định tìm cơ hội nói cho anh biết, chuyện này không có gì đáng phải che giấu.

Tiết Trầm "Ồ" một tiếng, thản nhiên đáp: "Cha em là Bắc Hải Long Vương, ông tên Ngao Thuận."

Giản Lan Tư: ?

Kỵ sĩ không hổ danh sở hữu tinh thần cứng cỏi, sau khi nghe Tiết Trầm nói, biểu cảm của Giản Lan Tư chẳng hề biến hóa gì.

Trầm mặc một lúc sau anh mới từ từ mở miệng: "Là Quảng Trạch Vương trong truyền thuyết sao?"

Từ khi quen Tiết Trầm, Giản Lan Tư đã tìm hiểu thông tin về Long tộc Trung Hoa, đương nhiên biết Bắc Hải Long Vương là ai.

Quảng Trạch vương Ngao Thuận - long vương cai quản bắc hải Trung Hoa, sở hữu tín đồ rộng khắp dân gian, danh tiếng vượt xa long vương sông Kháng Dương.

Hơn nữa còn thường xuyên xuất hiện trong các câu chuyện truyền thuyết.

Có thể coi là Bạch Long nổi danh nhất trên đất Trung Hoa.

Giản Lan Tư đã suy đoán rất nhiều về thân thế của Tiết Trầm, nhưng xưa nay chưa từng ngờ tới khả năng cậu sẽ trở thành Long Vương chân chính trong tương lai.

Đương nhiên, xã hội hiện đại, người bình thường chẳng ai nghĩ tới phương diện này.

Đàn em cùng trường kiêm bạn trai tôi là con của Bắc Hải Long Vương... Ai dám tin chứ?

"Đúng, chính là ông ấy." Tiết Trầm nhướng mày, xoa xoa lòng bàn tay: "Cho nên, đàn anh à, anh cứ an tâm ở cùng em, lỡ như em không qua nổi luận văn cũng có thể đưa anh về biển Bắc dưỡng già... Nhà em còn vương vị để kế thừa đấy."

"..."

Giản Lan Tư nhìn Tiết Trầm dùng hai vuốt rồng xoa đến xoa đi, nhanh chóng ngăn cản cậu, "Đừng cọ sát vảy."

"A, được rồi." Tiết Trầm lập tức dừng lại.

Nếu là lúc trước, với độ cứng rắn của vảy rồng thì va chạm như thế chẳng nhằm nhò gì, nhưng bây cậu bị luận văn dằn vặt, ai biết vảy rồng có lỏng ra hay không!

Tiết Trầm biến móng vuốt về bàn tay, lại chui vào lồng ngực Giản Lan Tư, thề thốt son sắt: "Đàn anh, gia đình em rất văn minh, tuy rằng anh là con lai nước ngoài, nhưng em bảo đảm anh chắc chắn được lên làm chính phi."

Cậu vừa nói vừa sột soạt sờ nắn cơ bụng của Giản Lan Tư, đột nhiên bị Giản Lan Tư tóm tay.

Tiết Trầm ngẩng đầu, chỉ thấy Giản Lan Tư vô cảm nhìn cậu: "Anh muốn hỏi em, chính phi là ý gì? Lẽ nào em còn định lập trắc phi sao?"

Giọng điệu quá nặng nề!

Tiết Trầm: "...Ầy."

-----------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Trầm: Giờ nên lừa gạt kiểu gì, online chờ gấp, thù lao khủng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play