[ Em nghi kiếm của anh hận anh đấy! ]
Vào đúng ngày tế nước phân thần của miếu Phục Ba long quân, Ô Thành xảy ra động đất, miếu Kháng Dương long vương bốc cháy ngùn ngụt.
Tuy đã biết di cốt cá ngao quấy phá, nhưng dù sao ông từ Lương cũng đã thờ cúng long vương Kháng Dương mấy chục năm, khó tránh khỏi nghĩ nhiều mà rầu rĩ: "Sao di cốt này lại cố tình rớt ngay hôm nay chứ?"
"Trùng hợp thôi." Tiết Trầm bấm quyết, ngón tay phẩy khẽ qua khúc xương, "Sức mạnh long vương thi triển trên đoạn xương này đã sớm biến mất, giống như thuyền rồng thần mộc và trận hạn hán lớn ở Ô Thành vậy, chẳng qua vừa vặn hôm nay trời đổ mưa nên tích thú mới rớt xuống."
Ông từ Lương sững sờ, rất nhanh đã hiểu.
Các loại dấu hiệu từ trước đến nay đều nói lên rằng, long vương sông Kháng Dương dường như đã nhiều năm không quan tâm đến vùng nước rộng lớn này của Ô Thành.
Ngu Kiệt Xu bị nhốt không ai giải cứu, thần lực trên thuyền rồng thần mộc biến mất, Ô Thành đại hạn, vòng tuần hoàn ở sông Đại Hoang cùng Ngọc Sắt Hải loạn lớn, tàn hồn lưu lạc nhân gian...
Tất thảy sự kiện, thực tế đều là hậu quả của việc Thủy phủ Kháng Dương không làm động thái gì.
Di cốt cá ngao chỉ vừa vặn rơi xuống ngay ngày đó mà thôi.
Nói cách khác, không phải vì Ô Thành thờ cúng Phục Ba long quân mà di cốt rơi, ngược lại, sự kiện này khiến quyết định thờ cùng vị long quân mới của Ô Thành càng thêm phần đúng đắn.
"Đây là địa giới của sông Kháng Dương, chúng ta thành tâm thờ cúng long vương nhiều năm, tại sao ngài lại lãng quên chúng ta như vậy?" Ông từ Lương đau lòng.
Ông cứ suy nghĩ mãi, rốt cục đưa ra quyết định, "Không được, tôi phải đi đến sông Kháng Dương một chuyến, tìm tổ miếu long vương xin lời giải đáp."
Ngu Xuân Thiên không hiểu biết về phương diện này, thậm chí hai ngày trước cô còn xem chúng như hạng mục tuyên truyền du lịch thông thường, không ngờ nhiều chuyện liên tiếp xảy ra lại liên lụy đến quan hệ cả hai giới Thiên - Nhân.
Hiện tại thấy ông từ Lương cuống cuồng sắp bốc lửa, cô không biết nên nói cái gì.
So ra, cô quan tâm vấn đề trước đó hơn.
Ngu Xuân Thiên nhìn đoạn xương cá nhỏ trên tay Giản Lan Tư: "Thế vật này nên xử lý như nào?"
Nếu điều Tiết Trầm nói là thật, năm đó long vương sông Kháng Dương phải chế ngự di cốt cá ngao tại nóc nhà chính điện.
Hiện tại thần lực của long vương biến mất, bọn họ đương nhiên không thể tự mình xử lí thứ này.
Khúc xương ấy quá tà môn, tuy biết nuốt hỏa hoạn, nhưng tùy tiện động một chút đã khiến đất rung núi chuyển, chắc chắn là thứ phiền phức.
"Cái này tôi biết." Cá chép hoa vẫy đuôi trên không trung, mình đầy kinh nghiệm bảo, "Dựa theo diễn biến của phim truyền hình, lúc này nên nộp cho nhà nước."
Tiết Trầm nện lên sọ nó, "Mày dám lén xem ti vi à?"
Cá chép hoa kêu "Á" một tiếng, cực kì vô tội: "Còn không phải do con người ngày nào cũng mở phim ở tiệm cà phê ven hồ sao, tôi nhàn rỗi lắm... Báo cáo, con cá Koi kia cũng lén xem mỗi ngày!"
Ngu Xuân Thiên toát mồ hôi hột, đột nhiên bảo Tiết Trầm: "Chờ một chút, chuyên gia Tiết, nếu khúc xương này vốn trấn ở miếu long vương Kháng Dương, vậy cũng có thể đặt ở miếu Phục Ba long quân đúng không?"
Nghe vậy ông từ Lương bừng tỉnh, gật đầu liên tục: "Đúng đúng đúng, Phục Ba long quân giúp thuyền rồng Thần Mộc vượt qua sông U Minh, còn hạ xuống mưa to ở Ô Thành, long uy vô cùng hiển hách, chắc chắn có cách chế ngự di cốt cá ngao này."
Nếu thần lực long vương Kháng Dương đã biến mất, bây giờ Ô Thành lại đổi sang thờ cúng Phục Ba Quân, thế thì Phục Ba Quân đứng ra trấn giữ di cốt này trên nóc ngôi miếu mới, tiếp tục ngự thủy nuốt hỏa giữ cho lửa nước bất xâm, âu cũng là chuyện tốt.
"Có thể, nhưng không cần thiết." Tiết Trầm đáp, "Chỉ cần còn cất giấu di cốt này, sớm muộn cũng gây hậu hoạ, hơn nữa nếu không giữ được bí mật thì chẳng khác nào nuôi mầm tai vạ."
Khúc xương cá động nhẹ một cái cũng có thể khơi dậy động đất, dù ai nắm giữ đều bất ổn như nhau thôi.
Cho dù tiếp tục trấn trên nóc nhà, một khi để lộ tin tức thì khó đảm bảo toàn không nảy sinh suy nghĩ xấu xa.
Người tu hành trong thiên hạ nhiều như vậy, luôn tồn tại khả năng di cốt bị gỡ đem đi.
Lỡ như rơi vào tay người có ác ý, hậu quả khó mà lường được.
Ngu Xuân Thiên nghĩ cũng phải, ủ rũ mặt mày: "Vậy phải làm thế nào? Chẳng lẽ nộp lên nhà nước thật sao?"
"Đây là một biện pháp." Tiết Trầm trầm ngâm, "Chẳng qua, tôi có ý hay hơn."
Ngu Xuân Thiên: "Là sao?"
Tiết Trầm: "Phá huỷ nó."
Ngu Xuân Thiên "A" một tiếng: "Có thể phá được ư?"
Chẳng phải nói di cốt này nước dìm không tan, lửa cháy không nát, tu vi mạnh đến mức yêu quái khó mà chế ngự sao.
Hình như ngày trước long vương Kháng Dương không thể hủy diệt nó nên mới trấn giữ trên nóc nhà làm tích thú, Tiết Trầm thì nghĩ ra biện pháp gì?
Tiết Trầm liếc Giản Lan Tư: "Có một thanh kiếm đủ hung ác là được rồi."
Trên thực tế, hình tượng tích thú cá ngao trong dân gian thường đi kèm với thanh kiếm cắm trên lưng.
Truyền thuyết kể rằng bản thân loài rồng này không hề yêu thích phần việc trông coi nóc nhà, luôn tìm cơ hội chạy trốn.
Cho nên một vị thần tiên đã dùng kiếm đâm xuyên lên lưng để cố định nó lại, bắt nó tận tâm với cương vị công tác.
Cũng có nơi tương truyền rằng một vị đạo sĩ Đông Tấn sắp đắc đạo thăng tiên đã cắm hai thanh kiếm của mình lên trên nóc nhà đề phòng tích thú này rời đi.
Tuy tất cả chỉ là truyện cổ dân gian, nhưng trong sách Long tộc quả thật có loại phép chém cá ngao... Tiết Trầm là vua đời mới vừa vặn nắm đủ tri thức.
Nghĩ tới đây, Tiết Trầm không kìm lòng được nhỏ lệ: "Tôi hiểu biết nhiều như vậy mà vẫn chưa viết xong luận văn tốt nghiệp... Làm người thật khó quá đi mất."
Giản Lan Tư hiện tại đã hiểu, Tiết Trầm nói "Làm người" chính là "Làm người" trên mặt chữ, lập tức vươn tay xoa đầu động viên: "Đừng lo, còn có anh đây mà."
Ý là anh sẽ giúp đỡ Tiết Trầm chỉnh sửa luận văn, nhưng Tiết Trầm lại lý giải theo cách khác, gật đầu bảo: "Không sai, đỏ tình thì đen học vấn, ít nhất em cũng chiếm được một nửa rồi."
Giản Lan Tư: "..."
Đây mới đúng là mạch não của bạn trai nhà anh.
Tiết Trầm cho rằng, lần làm người này của mình tuy khổ nhưng tốt xấu gì cũng lời được bạn trai đẹp mắt, tâm trạng lại chuyển biến tốt hơn, tiếp tục quay về vấn đề: "Đàn anh, xem ra cần mượn kiếm của anh một lát."
Cá ngao là dị thú Thượng Cổ không thể khinh thường, tuy chỉ còn một đoạn xương nhưng cũng là bộ phận cứng rắn nhất, muốn tiêu hủy chỉ bằng kiếm thuật thì không đủ, còn phải sở hữu thanh kiếm cực hung ác.
Vừa vặn, Giản Lan Tư có một thanh.
Thấy Tiết Trầm chắc chắn về việc phá huỷ di cốt, ông từ Lương và Ngu Xuân Thiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sự việc cuối cùng cũng có kết cục tốt đẹp.
.
Trở về khách sạn, Giản Lan Tư giao Thẩm Phán Hoa Tường Vi cho Tiết Trầm.
Muốn thực hiện kiếm thuật chém giết cá ngao thì chủ yếu vẫn phải có tu vi đủ tinh thâm.
Hồn phách của Tiết Trầm đã trọn vẹn, đương nhiên tu vi không thành vấn đề, cậu tiện tay lắc thanh kiếm, miệng niệm quyết, khi dây leo hoa trên chuôi kiếm bắt đầu tỏa ra ánh sáng trắng mới vung trường kiếm chém về phía di cốt cá ngao.
Một tiếng "Keng" vang lên, kim loại va chạm với khúc xương hóa thạch phát ra thanh âm chói tai, lực lượng không tên bị đánh bật ra, gian phòng khách sạn theo đó mà chấn động.
May là lần này Tiết Trầm sớm bố trí kết giới, vì thế mà chấn động chỉ rung chuyển nội thất căn phòng chứ chưa ảnh hưởng đến toàn thành phố.
Bằng không e rằng siêu thị sẽ bị đoàn người khủng hoảng càn quét suốt đêm.
Đáng tiếc sau chấn động, khúc xương kia vẫn toàn vẹn như cũ, chỉ có vị trí bị chém xuất hiện vết nứt nhỏ.
Giản Lan Tư đưa tay sờ khúc xương, cau mày bảo: "Sức mạnh của cá ngao vẫn còn nguyên ở đó."
"Vô lý, kiếm quyết của em không thể xảy ra vấn đề được!" Tiết Trầm lập tức sụp đổ, vua nội quyển* sao có thể nhớ lầm địa điểm thi!
(*) Nguyên văn 内卷之王 : dịch nôm na là vua nội quyển, thường là sinh viên bị cuốn vào các cuộc ganh đua nội bộ, điên cuồng học tập để đạt được thứ hạng cao, biểu hiện là kiểu người "vừa đọc sách vừa đi xe đạp" ở đại học Thanh Hoa, Bắc Đại,...
Cậu tức giận nhìn Giản Lan Tư, "Đàn anh, kiếm của anh không đủ ác!"
Dừng một chút, căm giận mắng tiếp, "Leviathan thật vô dụng."
Thẩm Phán Hoa Tường Vi dính máu tươi của Leviathan, mà Leviathan xưng là ác long vực sâu mạnh mẽ nhất vùng biển Phương Bắc, kết quả thanh kiếm này không chém đứt nổi khúc xương cá ngao.
Con ác long này cũng chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.
"..."
Giản Lan Tư bật cười, nghiêm trang gật đầu, "Đều là lỗi của Leviathan hết."
Anh hơi suy tư một chút, nhận lấy Thẩm Phán Hoa Tường Vi, "Hay là để anh thử xem sao?"
Tiết Trầm liếc anh, gật đầu: "Cũng được."
Thẩm Phán Hoa Tường Vi dù sao cũng là thánh kiếm của gia tộc Lan Tư, về mặt lý thuyết chỉ có người thuộc gia tộc Lan Tư mới phát huy hiệu lực tốt nhất.
Quả nhiên, Giản Lan Tư dùng kiếm quyết Tiết Trầm dạy, tập trung tinh thần niệm chú, không bao lâu sau ánh sáng từ dây leo hoa trên chuôi kiếm lóe lên, thân kiếm không ngừng rung động, thậm chí phát ra âm thanh lanh lảnh.
Tiết Trầm ở bên cạnh nhíu mày.
Sức mạnh thực sự rất cường đại, rất sắc bén, Thẩm Phán Hoa Tường Vi trong tay kỵ sĩ Lan Tư càng thêm hung mãnh, kịch liệt va chạm với lực lượng trên di cốt cá ngao.
Một tiếng "Keng ——" dài vang lên, thánh kiếm màu bạc chém xuống di cốt.
Khúc xương tồn tại hàng trăm ngàn năm theo âm thanh ấy mà nứt vỡ, đứt làm đôi, sức mạnh bị đẩy bật ra ngoài.
Ngay sau đó, tình huống khiến người khiếp sợ đã phát sinh.
Chỉ thấy thân kiếm màu bạc lóe sáng hút tất cả sức mạnh của di cốt cá ngao vào.
Sức mạnh dị thú Thượng Cổ va chạm với thánh kiếm hung ác, sau đó dung hợp như thể được hiến tế.
Thân kiếm Thẩm Phán Hoa Tường Vi chấn động, rồi dần yên tĩnh lại.
Giản Lan Tư cảm thấy hổ khẩu tê rần, suýt không cầm nổi cán kiếm, từ lúc anh tiếp nhận Thẩm Phán Hoa Tường Vi tới nay chưa bao giờ đụng phải tình huống như thế, trong khoảnh khắc vô cùng ngỡ ngàng, thấp giọng bảo: "Kiếm quyết thật lợi hại."
Đương nhiên rồi, kiếm quyết dùng chém giết dị thú Thượng Cổ sao có thể tầm thường
Chỉ là Tiết Trầm lại nảy sinh nghi hoặc.
Sức mạnh thánh kiếm khi ở trên tay Giản Lan Tư so với khi ở trên tay cậu không phải quá chênh lệch rồi sao?!
Trước đây Tiết Trầm từng mượn dùng Thẩm Phán Hoa Tường Vi, thực ra cũng chỉ coi như công cụ bay và dao phay mà thôi, chưa bao giờ cần chém giết thứ lợi hại gì nên cảm giác chênh lệch không quá rõ rệt.
Nhưng vừa rồi cậu và Giản Lan Tư sử dụng kiếm quyết giống nhau, hiệu quả khác biệt đến vậy ư?
Tu vi của cậu đâu có thấp hơn Giản Lan Tư, sự bất bình thường này là do đâu cơ chứ.
Nếu nói kiếm của gia tộc Lan Tư chỉ nghe theo lời người gia tộc Lan Tư, vậy thì ngay từ đầu cậu đã không thể đụng tới nó.
Thẩm Phán Hoa Tường Vi hữu dụng trong tay Tiết Trầm, tức là nó đã chấp nhận Tiết Trầm rồi.
Kiếm khác người, đối tượng chỉ phân chia ra thành "Được sử dụng" và "Không được sử dụng", còn sử dụng tới trình độ nào thì quyết định bởi cấp độ tu vi cá nhân.
Nói cách khác, bản thân thanh kiếm biết chọn người sử dụng, chỉ cần được chọn sẽ không gặp hạn chế gì.
Vậy tại sao tu vi Tiết Trầm không thua Giản Lan Tư mà hiệu quả lại kém nhiều như vậy?
Tiết Trầm nhíu mày, đột ngột đưa tay nắm lấy chuôi kiếm.
Giản Lan Tư phục hồi tinh thần, cảm thấy bàn tay được Tiết Trầm bao lấy, ngực anh không khỏi hẫng một nhịp, nghiêng đầu nhìn Tiết Trầm.
Hai người cách rất gần, chóp mũi sắp chạm vào nhau, luồng hơi thở mát lạnh trên người Tiết Trầm quanh quẩn vờn lướt không gian xung quanh anh.
Cổ họng Giản Lan Tư thắt lại: "Tiểu Trầm..."
"Đàn anh!" Tiết Trầm nhăn mũi, nghiêm mặt nói, "Em nghi kiếm của anh hận anh đấy!"
Giản Lan Tư: "..."
Kiếm có hận hay không thì khó biết, nhưng bây giờ anh thật sự hận kiếm của mình.
---------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lan Tư: Đừng nói nữa, hôn anh đi!
( Sốc! Kỵ sĩ Lan Tư và thánh kiếm trở mặt thành thù chỉ vì một con rồng... )
Quần chúng: Cái gì? Vì Rồng? Kỵ sĩ không phải nên Diệt Rồng sao? Thế hệ kỵ sĩ này thật khiến người ta đau lòng!