[ Chỉ cần đẹp như bạn trai của tôi, mặc kệ là nam hay nữ đều có thể lấy tôi! ]
Tiết Trầm bị câu hỏi của Giản Lan Tư làm cho choáng váng!
Từ sau khi biết tâm ý của Giản Lan Tư, lúc nào cậu cũng nghĩ đàn anh thật đẹp, tay nghề của đàn anh thật tốt, đàn anh thơm thơm, đàn anh dịu dàng, đàn anh biết săn sóc!
Là một ứng cử viên long phi hoàn mỹ biết bao!
Cho nên từ đầu Tiết Trầm đã quyết định, vị trí chính phi của cậu ngoài đàn anh ra thì không thể là ai khác!
Cậu còn cảm thấy mình cực kì có ý thức trách nhiệm, phải biết tính cách Long tộc vốn phóng túng... À không, lãng mạn. Giống như cậu mới gặp mối tình đầu đã muốn kết hôn, hận không thể trực tiếp phong cho mối tình đầu danh hiệu chính phi cực kì hiếm có.
Vấn đề mà Giản Lan Tư nói cậu chưa từng nghĩ tới... chủ yếu là không có thời gian để nghĩ. Mới bắt đầu yêu đương với bạn trai ngày hôm nay thôi mà, vẫn đang độ tình cảm nồng nàn lắm, chuyện mà con rồng tuổi thanh thiếu niên nên làm vẫn chưa làm xong, nào có tâm tư nghĩ đến kế hoạch tương lai nhanh như vậy.
Lần này Giản Lan Tư đề cập, Tiết Trầm mới bắt đầu nhớ đến.
Sau đó cậu phát hiện, bản thân lại cảm thấy chột dạ!
Chủ yếu là cậu chưa kịp đưa ra đáp án, tiềm thức đã ngầm thừa nhận rồi.
Loài rồng mà, từ xưa đến nay đều như vậy, sẵn sàng theo đuổi mỹ nhân bất kể nam nữ già trẻ, nào có dễ dàng chống lại mê hoặc khi trong thiên hạ tồn tại biết bao người đẹp cơ chứ.
Thế nhưng áp lực mà Giản Lan Tư đem đến thực sự quá nặng nề, là một kỵ sĩ tu hành lâu năm, từ lúc quen biết Tiết Trầm đến nay Giản Lan Tư vẫn luôn biểu hiện cực kì khiêm tốn, sau khi làm rõ tâm ý lại càng trở nên dịu dàng hơn.
Nhất là khi bị Tiết Trầm quấn lấy ở trên giường, Giản Lan Tư gần như không tiết chế mà dung túng con rồng nhỏ buông thả này.
Đây là lần đầu tiên Tiết Trầm thấy anh bộc lộ cảm xúc rõ ràng đến thế.
... Tựa như cậu là một con rồng tội ác tày trời vậy.
Ban đầu Giản Lan Tư còn chưa biết Tiết Trầm có nuôi loại ý nghĩ đó không, chẳng ngờ sau khi hỏi lại thấy Tiết Trầm do dự!
Kỵ sĩ: ??!!
Sắc mặt Giản Lan Tư trầm xuống, toàn bộ lông mày đều nhăn lại, âm thanh càng thêm ủ dột: "Tiểu Trầm, đây là vấn đề cần thiết phải do dự sao?"
Tiết Trầm: !
Đậu xanh, đây chính là đề tài đòi mạng đấy!
"Khụ... Em không nghĩ tới." Tiết Trầm gãi đầu, quyết định vẫn nên ăn ngay nói thật.
Muốn tình cảm tốt đẹp, cần phải dùng trung thực làm trụ cột.
Cậu chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói, "Anh cũng biết em là rồng, tố chất thân thể loài rồng chúng em, khụ, tố chất mọi mặt của chúng em đều rất tốt, nếu chỉ giao du với một đối tượng thì quá lãng phí, hơn nữa nhà em còn có vương vị phải thừa kế..."
Mỗi một câu cậu cất lên, sắc mặt Giản Lan Tư lại càng đen thêm một phần, mắt thấy cậu càng nói càng kỳ cục, Giản Lan Tư không thể nhịn được nữa mà ngắt lời: "Anh không đồng ý."
"Hả?" Tiết Trầm dừng lại, lộ ra mấy phần khổ não, "Anh thật sự quá bá đạo mà..."
Giản Lan Tư: "..."
Anh hít sâu một hơi, "Tiểu Trầm, trung thành là nguyên tắc cơ bản của kỵ sĩ."
Tiết Trầm vẫn mờ mịt: "Cho nên?"
Giản Lan Tư yên lặng nhìn Tiết Trầm, nhấn mạnh từng chữ từng chữ, "Cho nên, bắt đầu từ khoảnh khắc anh thích em, anh đã quyết định sẽ trở thành kỵ sĩ trung thành nhất với em, dù em có yêu anh hay không, cuối cùng có chấp nhận anh hay không, điều này vẫn không bao giờ thay đổi —— anh sẽ vĩnh viễn chiến đấu vì em."
Tiết Trầm ngẩn ngơ, kinh ngạc đến mức mở to đôi mắt.
Cậu vốn chỉ biết Giản Lan Tư thực tâm với cậu, nhưng không ngờ anh còn có suy nghĩ như vậy.
Cậu cũng hiểu đại khái rằng kỵ sĩ lấy trung thành làm tín niệm, ai biết Giản Lan Tư sẽ áp dụng điều này ngay cả trong tình yêu.
Vậy thì không phải càng khẳng định cậu là một con rồng cặn bã hay sao!
Tiết Trầm chột dạ.
Sau chột dạ, còn có một chút xíu hổ thẹn.
Trong lòng cậu rối như tơ vò, chưa kịp nghĩ kĩ lại nghe Giản Lan Tư tiếp lời, "Tiểu Trầm, nếu như em ở bên cạnh anh, anh hi vọng em cũng chung thủy, chỉ thuộc về một mình anh, cũng chỉ có một mình anh."
Tiết Trầm vô thức hỏi, "Vậy nếu em không làm được thì sao?"
"Anh sẽ cố gắng giúp em làm được."
Kỵ sĩ đứng thẳng tắp trước mặt Tiết Trầm, như một thanh kiếm sắc bén vĩnh viễn không bao giờ cùn.
Anh thành thực nói ra tất cả tâm tư giấu kín của mình: "Từ khi anh thích em, anh đã không còn là kỵ sĩ vinh quang chính trực, anh trở nên ích kỷ, tham lam, đố kỵ, trừ phi em không lựa chọn anh, ngược lại anh tuyệt đối không muốn phân chia tình cảm của em cho bất kì ai khác."
Ánh mắt của anh sâu xa như biển, giọng điệu chẳng hề gay gắt lại làm cho Tiết Trầm cảm giác được sự kiên định không gì sánh kịp.
Tuy rằng Giản Lan Tư tiêu cực chỉ thấy mặt trái của bản thân, thế nhưng sâu trong mỗi từ ngữ ấy vẫn ẩn chứa tình cảm cực kỳ thuần túy.
Ai có thể nhẫn tâm thương tổn một vị kỵ sĩ trung thành lại thâm tình như vậy chứ!
Huống hồ Tiết Trầm còn yêu thích anh như thế.
"Được được được, em đồng ý với anh, em không nạp trắc phi nữa!" Tiết Trầm chỉ cảm thấy trái tim sắp bị hòa tan, vội vã đáp lại.
Nhìn vẻ đẹp tuyệt mĩ của đàn anh, đôi mắt dịu dàng cất lên những lời chân thành như thế!
Tiết Trầm nào có thể mặt dày làm một con rồng cặn bã, nào có thể không tim không phổi kiên quyết với ý niệm tề nhân chi phúc* được!
(*) Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.
Thậm chí chỉ bảo đảm không nạp trắc phi vẫn là chưa đủ, hiện tại cậu quả thực hận không thể tặng vài chiếc nhẫn to sáng lấp lánh cho Giản Lan Tư, nghênh đón cưới anh về ngay lập tức để cho anh an lòng.
"Em sẽ làm một con rồng chung thủy." Tiết Trầm nắm tay Giản Lan Tư, nhẹ giọng cam đoan, "Em sẽ chỉ lấy một mình anh, chỉ cho anh xoa móng vuốt và vảy của em, sừng của em cũng chỉ để một mình anh hôn mà thôi."
Như là để tỏ rõ quyết tâm, Tiết Trầm nói xong mím môi mọc ra hai sừng rồng từ hai bên trán.
Cậu cà cà sừng lên cằm của Giản Lan Tư, "Anh muốn hôn bao lâu cũng có thể."
Giản Lan Tư: "..."
Anh vốn rất bực mình, còn đang nghĩ cách trị con rồng nhỏ trăng hoa này.
Những gì anh vừa nói đều là lời thật lòng, vì tình cảm đối với Tiết Trầm, anh không cách nào khống chế tham lam cùng đố kỵ trong nội tâm.
Lại sợ dục vọng chiếm hữu của mình sẽ khiến Tiết Trầm cảm thấy trói buộc mà buồn bã.
Giản Lan Tư không ngờ Tiết Trầm thỏa hiệp nhanh như vậy, còn thề son sắt với anh.
... Chỉ có điều sự bảo đảm này vẫn mang đặc điểm riêng của Tiết Trầm, khiến Giản Lan Tư hơi dở khóc dở cười.
Giản Lan Tư vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nhìn cậu, đưa tay sờ sờ hai chiếc sừng hơi lạnh lại nhẵn bóng kia: "Anh tin em."
Tiết Trầm sáng mắt lên: "Thật sao?"
Ánh mắt Giản Lan Tư trong tréo mà kiên định: "Ừ."
Anh đương nhiên tin tưởng, cho dù Tiết Trầm không bảo đảm, anh cũng sẽ giữ nguyên những lời đã nói, cố gắng để Tiết Trầm chung thủy giống như anh vậy.
Chỉ là Tiết Trầm nguyện ý dành cho anh sự cam kết như vậy, làm cho anh cảm thấy vui sướng đến khó nói nên lời.
Giản Lan Tư rung động tiến gần hơn, hôn thật sâu lên cặp sừng nho nhỏ kia, sau đó lưu luyến hôn xuống phía dưới.
Tiết Trầm vô thức ngẩng đầu, hai tay bám lấy bả vai của Giản Lan Tư, chân cũng bắt đầu nhón lên.
Nếu đã rõ ràng tình cảm lẫn nhau thì Giản Lan Tư sẽ không kiềm chế nữa, động tác càng mạnh mẽ hơn bất kỳ lần nào.
Từ sau khi Tiết Trầm trưởng thành, đây vẫn là lần đầu tiên thân mật với người khác như vậy, một thoáng kích động, phía sau lỗ tai mọc lên một mảng vảy nhỏ tinh tế.
"Oa, đàn anh, anh thật lợi hại! Khiến cho vảy của em lộ ra rồi." Tiết Trầm là một con rồng hào phóng, không chút keo kiệt mà ca ngợi.
Đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, "Quá tốt rồi, tối hôm qua em còn lo rằng anh không được."
Giản Lan Tư đang chuẩn bị tiến thêm bước nữa đột ngột khựng lại: "... Không được?"
"Đúng vậy." Tiết Trầm chưa chú ý tới vẻ khiếp sợ của Giản Lan Tư, hiện tại toàn bộ thân rồng đều sắp nhũn ra, hổn hển thở dốc mà đáp, "Chúng ta ngủ cùng nhau nhiều lần như vậy anh vẫn không cứng, đương nhiên em sẽ lo lắng rồi!"
"Đàn anh, em thật sự rất yêu anh, cho nên phải nhắc nhở anh rằng loài rồng chúng em không thể cấm dục, anh cần tu luyện cho tốt, cường thân kiện thể, đừng khiến em thất vọng."
Giản Lan Tư: "... ... ... ...!"
Tiết Trầm tự hiểu sự kiềm chế của anh thành thế này sao?!!!
Anh nhịn lâu như vậy? Cuối cùng bị đánh giá là không được??
Loài rồng đều như thế này à?
Kỵ sĩ chấn động!
Giờ khắc này Giản Lan Tư cảm thấy mình của trước đây đích thị là một kẻ ngốc, cách Tiết Trầm dùng từ còn cực kì lớn gan, Giản Lan Tư không thể nhịn được nữa, cúi đầu mạnh mẽ cắn hầu kết của cậu.
"Cứng rồi."
.
Chuyện ở Ô Thành kết thúc, Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư về Phù Thành.
Trước khi đi, Tiết Trầm dùng danh nghĩa của Phục Ba Quân lệnh cho Ngu Kiệt Xu trấn thủ miếu Phục Ba long quân, tiếp nhận công tác gây mưa cùng quản lí thủy vực ở Ô Thành, Bàng Sương Khanh vẫn làm Thị Thần hiệp trợ bà.
Chuyện này có phần không hợp quy củ, Ngu Kiệt Xu là người trấn thủ sông Đại Hoang nhận lệnh từ Thủy phủ Kháng Dương, ở tình huống bình thường Tiết Trầm không thể ra lệnh cho bà.
Nhưng Tiết Trầm vừa đoạt được sức mạnh từ lệnh ấn Thủy phủ đại hoang, là long quân hợp pháp mới được nhân dân Ô Thành thừa nhận.
Ân tình pháp lý, thiên thời địa lợi, cậu có cả.
Ngu Kiệt Xu trấn thủ Đại Hoang này, đương nhiên phải nghe lệnh cậu.
Như vậy âu cũng là chuyện tốt, sông Đại Hoang vốn thuộc về Phục Ba Quân, Ngu Kiệt Xu có trấn thủ như cũ cũng đã mất quyền lực, mà tình huống ở Thủy phủ Kháng Dương bất ổn khiến bà không dám trở về.
Tình cảnh thực sự khó khăn.
Bây giờ Phục Ba Quân lại giao chức trấn thủ này cho bà, khi còn sống bà là người Ô Thành, hiểu rõ vùng nước nơi đây, càng có tình cảm sâu đậm với nhân dân nơi đây.
Chính là vẹn cả đôi đường.
...
Đại học Phù Thành, ký túc xá nam.
"Cha, ngài rốt cuộc cũng trở lại! Con nhớ ngài muốn chết!" Trình Hàm khoa trương vồ tới định ôm Tiết Trầm, bị Tiết Trầm nhanh nhẹn né tránh.
Tiết Trầm không nhịn được đẩy cậu ta qua một bên: "Cút ngay."
Trình Hàm cũng không giận, cha vốn luôn khó tính, người làm nhi tử sớm đã quen thuộc.
Cậu ta vừa giúp đỡ Tiết Trầm đẩy rương hành lý sang một bên, vừa đề nghị: "Nếu cha trở lại, đêm nay chúng ta cùng ra ngoài liên hoan đi."
Lại Hiển Thanh cùng lão tứ tán thành: "Nhất định không say không về."
Tiết Trầm suy nghĩ một chút: "Cũng được, thuận tiện giới thiệu bạn trai của tôi cho các cậu."
Trình Hàm: "Được... Từ từ, cậu nói cái gì cơ?"
"Cậu không nghe lầm." Tiết Trầm không giấu nổi vẻ đắc ý trên mặt, "Tôi có bạn trai rồi."
Trình Hàm ôm ngực tự nhắc nhở bản thân, anh Trầm đã mang về bao nhiêu con yêu quái rồi, chỉ là có bạn trai thôi đâu cần khiếp sợ như vậy chứ, nhanh chóng vỗ tay chúc phúc: "Cha, chúc mừng người."
Lại Hiển Thanh xoa cằm: "Lúc trước tôi nghe phong thanh anh Trầm thích đàn ông, tôi còn tưởng bạn học họ Chu kia bịa đặt."
Tiết Trầm cười lạnh: "Đó đúng là bịa đặt."
"Vừa nãy không phải cậu nói có bạn trai sao?" Lại Hiển Thanh tỏ vẻ không hiểu, "Tại sao lại là bịa đặt ?"
"Quá mức bịa đặt! Cái gì gọi là yêu thích đàn ông, đây rõ ràng là hành động bôi nhọ thanh danh của tôi!" Tiết Trầm hất cằm khó chịu, "Tôi yêu thích sắc đẹp."
Cậu tuyên truyền chân lí sống, "Chỉ cần đẹp đẽ như bạn trai của tôi, mặc kệ là nam hay nữ đều có thể lấy tôi!"
Lại Hiển Thanh: "..."
Trình Hàm, lão tứ: "..."
Lại Hiển Thanh: "Đúng rồi, cha, xin hỏi bạn trai ngài là?"
"Chính là đàn anh Giản của các cậu đấy." Tiết Trầm "Hì hì" hai tiếng, nhịn không được bắt đầu khoe khoang.
Tiếp đó lại thở dài, "Lan Tư cái gì cũng tốt, chỉ có điều lòng ghen tỵ quá mạnh mẽ, vừa ở cùng nhau đã cấm cản tôi tìm đối tượng mới, thực sự không thể làm gì khác ngoài nghe lời anh ấy."
Bạn bè cùng phòng: "...?"
Chờ chút, cậu vừa ở bên người ta đã muốn tìm đối tượng mới?
Đây còn là người sao?
Con ngoài giá thú nghe xong cũng muốn khiển trách cậu!
Đàn anh Giản, thật thảm!
-----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trầm: Đàn anh thực sự yêu cầu quá nhiều (rồng nhỏ thở dài)
Lan Tư: Tiểu Trầm thực sự đòi hỏi quá cao (rèn luyện thân thể)
.
Sau đó, Tiểu Trầm trở thành con rồng cai quản vùng nước Tấn Giang!