Những mảnh vỡ của chén sứ Thành Hóa đã được gửi đến Quý gia và đặt ở giữa sảnh.
Toàn bộ Quý gia, bao gồm cả người giúp việc đều cúi đầu, thậm chí không ai dám thở mạnh.
Ba trăm triệu không phải là một số tiền nhỏ đối với Quý gia.
Sau một lúc trầm ngân, Quý Khánh Sơn hỏi Hứa Niệm An, “Niệm An, lúc đó con cũng ở hiện trường, con có thể nói với ba chuyện gì đã xảy ra không?”
“Ba!”, Quý Thiến Thiến giận dữ xen vào, “Ba muốn chị ta nói gì nữa? Chính chị ta cùng với người ngoài hãm hại con.”
Quý Thiến Thiến tức giận nhìn Hứa Niệm An, như muốn xé xác cô ngay tại chỗ, “Hứa Niệm An, đồ tiện nhân, Quý gia đối xử tốt với cô, ăn không ở không, vậy mà cô chỉ là một con sói mắt trắng…”
“Đủ rồi.” Quý Khánh Sơn gắt gỏng mắng, “Con còn không đủ xấu hổ sao?”
“Ba, ba làm sao có thể trách con, chính là Niệm An chị ta đã gài bẫy con.”
Hứa Niệm An nhìn Quý Thiến Thiến một cách lạnh lùng, “Tôi gài bẫy cô như thế nào? Tôi sắp đặt sao? Tôi giao cái chén hay tôi đã mua nó?”
Quý Thiến Thiến, “Đừng giả vờ ngây thơ trước mặt ba.

Thứ tôi đưa rõ ràng là một cái chén chỉ có năm trăm tệ.

Làm sao nó có thể biến thành đồ thật trong nháy mắt được? Nếu đó là đồ thật thì chính là chị, chị đã thông đồng với nhân viên công tác bí mật thay thế nó.”
Một tiếng “Bốp!”, Quý Khánh Sơn đập mạnh lên bàn, trừng mắt nhìn Quý Thiến Thiến và giận dữ nói, “Mau câm miệng lại.

Con đã làm chuyện sai trái rồi mà còn không biết hối cãi lại đi hãm hại người khác.”

Quý Khánh Sơn chỉ vào Triệu Dung tức giận mắng, “Đây là con gái ngoan mà bà dạy dỗ đây sao?”
Triệu Dung sắc bén nói, “Quý Khánh Sơn, ông còn có lương tâm không? Tôi kết hôn với ông hơn 20 năm, sinh con nuôi dưỡng con cho ông, ông không cho là tốt.

Ngược lại là cái người họ Hứa kia, ông không cưới được về nhà, thì bắt con trai tôi phải cưới con gái của cô ta.

Giờ khi xảy ra chuyện, ông không hỏi tại sao mà mở miệng ra là chỉ bao che cho con gái của Hứa Tín, Quý Khánh Sơn, ông có thấy ghê tởm không?”
Bản thân Quý Khánh Sơn không có tình cảm với Triệu Dung, Triệu Dung cách làm người lại không tốt, Quý Khánh Sơn thấy bà ta sinh một cặp nhi tử cho ông, bất kể ngày thường Triệu Dung làm gì, chỉ cần không quá khác người, ông đều mơ hồ nhắm một mắt mở một mắt.

Nhưng lúc này ông mới nhận ra thật sự có lỗi, hai đứa con này đã bị Triệu Dung dạy hư rồi.
Quý Khánh Sơn đau đầu về chuyện này, ông năm đó đối với Hứa Tín quả thật có vài phần dụng tâm, nhưng những năm này đối với mẹ con Hứa Tín giúp đỡ không phải bởi vì tình cảm đối với bà, mà là sự báo đáp lòng tốt của Hứa lão gia dành cho ông.
Vì nếu hồi đó không có sự giúp đỡ của Hứa lão gia thì sẽ không có Quý Khánh Sơn của ngày hôm nay chứ đừng nói đến Quý gia của ngày hôm nay.
Quý Khánh Sơn không muốn cãi nhau với Triệu Dung nữa, đứng dậy nói với Hứa Niệm An, “Niệm An, con theo ta vào thư phòng.”
Triệu Dung thấy chồng không còn kiên nhẫn với mình, liền hét lên sau lưng ông, “Quý Khánh Sơn, bây giờ ông còn không muốn nói chuyện với tôi nữa phải không?”
Quý Thiên Thiến khóc lóc bên cạnh Triệu Dung, nhưng Quý Thừa Ngọc cau mày nói, “Mẹ, mẹ cũng nói ít thôi, mặc dù Thiến Thiến đã bị người ta hãm hãi, nhưng nếu mẹ và Thiến Thiến không bày trò này ra với Hứa Niệm An, cố tình giả mạo thì những điều này sẽ xảy ra sao.”
Triệu Dung giận dữ dậm chân tại chỗ, bây giờ ngay cả con trai bà cũng không đứng về phía bà nữa, “A Ngọc, tại sao con lại vì con nhỏ đó nói mẹ như vậy? Nếu không phải vì tiện nhân đó, Quý gia làm sao có thể mất 300 triệu tệ?”
Quý Thừa Ngọc nói, “Con nghĩ chuyện này có thể không liên quan đến Hứa Niệm An.

Hơn nữa, cô ấy ở đâu lấy ra nhiều tiền như vậy để mua một chén sứ Thành Hóa thật.”
Quý Thừa Ngọc không khỏi nghĩ đến khuôn mặt ẩn hiện trong bóng đêm đó.
Chẳng lẽ Hứa Niệm An có liên quan gì đến người đàn ông đó?
Quý Thừa Ngọc lắc đầu, làm sao có thể? Hứa Niệm An làm sao có thể liên quan đến loại đàn ông đó được chứ?
Quý Thiến Thiến nhạo báng nói, “Tại sao chị ta không thể? Hành vi của Hứa Niệm An dạo này rất kỳ lạ.

Em nghĩ chị ta có ai đó bên ngoài.

Chén sứ Thành Hóa có hình đàn gà chắc do người đàn ông bên ngoài của chị ta mua.”
Khi Quý Thiến Thiến nói rằng Hứa Niệm An có ai đó bên ngoài, long mày của Quý Thừa Ngọc vô thức cau lại.

Anh ta không biết tại sao, trong lòng lại có một chút bất an.

Anh ta cố gắng lờ đi cảm giác kỳ lạ này và nói, “Cái này anh sẽ giải quyết với ba, có thể chúng ta đã xúc phạm ai đó trên thương trường.”
Trong thư phòng, Hứa Niệm An đứng sang một bên, cảm thấy hơi lo lắng.

Mặc dù chuyện này không liên quan gì đến cô, nhưng cô dám kết luận rằng nó chắc chắn có liên quan đến Mục Duyên Đình.

Khi nghĩ đến Mục Duyên Đình, trong lòng Hứa Niệm An lại cảm thấy tội lỗi vô cớ.
Tay cô không ngừng chạm vào bụng mình, nơi có khắc chữ “Duyên.”
Một lúc sau, Quý Khánh Sơn hỏi Hứa Niệm An, “Niệm An, con có biết Mục Duyên Đình không?”
Hứa Niệm An sửng sốt, cô vô thức muốn từ chối, nhưng nghĩ rằng trước đây ba chồng đã chăm sóc mẹ và cô, không thể chịu lừa dối, vì vậy cô nói, “Anh ta đã từng cứu con.”
Quý Khánh Sơn hơi ngạc nhiên, “Cứu con?”
Hứa Niệm An kể lại những gì đã xảy ra đêm đó với Quý Khánh Sơn.

Tất nhiên, cô chỉ nói rằng Quý Thừa Ngọc yêu cầu cô đi gửi hợp đồng và bị bắt cóc trên đường trở về, trùng hợp Mục Duyên Đình đi ngang qua và cứu cô.

Chuyện cô bị bỏ thuốc, chút nữa bị Mục Duyên Đình khi dễ, thì không nhắc đến.
Nghe xong, Quý Khánh Sơn tức giận nói, “A Ngọc, tên khốn kiếp này, thế nhưng để con chịu ủy khuất như vậy, bất quá Niệm An, Mục Duyên Đình là người âm ngoan, bối cảnh sâu không lường được, tuy rằng hắn đã cứu con, nhưng con vẫn là ít cùng hắn lui tới.”
Hứa Niệm An gật đầu, “Con đã biết rồi ba.”
Quý Khánh Sơn còn nói, “Ta hiếm khi xúc phạm người trên thương trường, và cũng không có liên qua gì đến Tứ gia.

Chuyện này thật sự có chút kỳ lạ, bất quá cũng do ta không biết cách giáo dục con gái cho đàng hoàng mới gây ra rắc rối lớn như thế này.”
Hứa Niệm An nói, “Ba, con xin lỗi, nếu con không tham gia bữa tiệc ngày hôm nay thì mọi việc còn lại sẽ không xảy ra."
Quý Khánh Sơn xua tay, “Chuyện này không liên quan gì đến con.

Con là con dâu lớn nhà họ Quý, không thể tránh khỏi những dịp tham dự như thế này.

Ba chỉ mong Thiến Thiến có thể có được một bài học.

Chốc lát, nhà chúng ta sẽ đến Cẩm Viên.”
Hứa Niệm An giật mình, “Ba định làm gì ở Cẩm Viên?”
Cô thực sự không muốn nhìn thấy Mục Duyên Đình, nhất là khi cả gia đình chồng cô đều có mặt.
Quý Khánh Sơn có chút khó xử, “Gần đây, toàn bộ vốn liếng làm ăn của Quý gia đều đầu tư vào bất động sản.

Hiện tại ba không thể lấy ra 300 triệu tiền mặt.

Ba muốn đích thân đưa cả nhà đến Cẩm Viên.

Mong Mục Duyên Đình có thể mở lòng tốt và cho ba chút thời gian để chuẩn bị.”
Hứa Niệm An cũng biết thời gian gần đây bất động sản bùng nổ, rất nhiều người bỏ tiền ra đầu tư, nhưng không ngờ rằng ngay cả ba chồng người rất cẩn thận cũng đầu tư vào ngành này.
Quý Khánh Sơn thở dài nói, “Được rồi, con về nghỉ ngơi trước đi, gọi A Ngọc qua đây, ba có chuyện muốn nói với nó.”
Hứa Niệm An gật đầu, xoay người rời khỏi thư phòng, chỉ thấy Quý Thừa Ngọc đang đứng ở đầu cầu thang, nhìn xuống điện thoại, bàng hoàng.
Nhìn thấy Hứa Niệm An đến gần, anh ta vội vàng cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn Hứa Niệm An, trên mặt hiện lên tia hoảng sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play