Hứa Niệm An nhìn Quý Thừa Ngọc và hỏi, “Anh bị sao vậy?”

“Không sao đâu.” Quý Thừa Ngọc nhanh chóng phục hồi tâm trạng.

“Ba đang đợi anh trong thư phòng.” Hứa Niệm An nói xong, đi về phía phòng ngủ của cô.

Ngay khi hai người chuẩn bị đi ngang qua, Quý Thừa Ngọc vươn tay nắm lấy cánh tay cô, “Cô với Mục Duyên Đình có quan hệ gì?”

Hứa Niệm An giật mình, nhưng nhanh chóng trở lại tự nhiên, xoay người hỏi anh: “Anh cho rằng tôi cùng với anh ta có quan hệ gì?”

Quý Thừa Ngọc nhìn chằm chằm cô, lạnh lùng nhìn cô trong vài giây, sau đó buông cánh tay cô ra, nhếch mép nói, “Cũng đúng, người đàn ông như anh ta làm sao có thể dính dáng tới một người như cô.”

Mặc dù cô đã quyết định buông tay, nhưng sự chán ghét và khinh thường trong mắt anh ta đồng loạt xé nát trái tim của Hứa Niệm An, ngay lập tức trở nên đẫm máu.

Hứa Niệm An giả vờ mạnh mẽ nhướng mày giễu cợt, “Đúng vậy, tôi chính là loại phụ nữ này, nhưng ít nhất tôi không phải là loại phụ nữ đi làm tiểu tam, huống chi là sinh con cho đàn ông đã có gia đình.”
Quý Thừa Ngọc ngạc nhiên, anh ta chợt nhớ đến bức ảnh trên Wechat mà Viên Thi Nhu vừa gửi cho anh ta, đó là bức ảnh que thử thai có hai vạch bên trong.

Anh ta lại bắt lấy cánh tay của Hứa Niệm An, trầm giọng hỏi, “Làm sao cô biết Viên Thi Nhu mang thai.”
Viên Thi Nhu nói, anh là người đầu tiên cô thông báo.
Hứa Niệm An cười lạnh, quả nhiên, Mục Duyên Đình đã nói đúng, người phụ nữ kia mang thai, khi cuộc hôn nhân của họ còn chưa có kết thúc.
Thấy cô không lên tiếng, Quý Thừa Ngọc tăng thêm một chút sức lực, “Nói đi, làm sao cô biết được?”
Thực ra, đối với Viên Thi Nhu, anh ta chưa bao giờ muốn chạm vào, chỉ có điều lần đó, anh ta biết Hứa Niệm An muốn cùng anh ta ly hôn để được cổ phần của nhà họ Quý.

Tối hôm đó, anh ta uống chút rượu và khi đến gặp Viên Thi Nhu, Viên Thi Nhu ở trước mặt anh ta trông thật gợi cảm.

Không biết vì cái gì, ngay tối hôm đó, anh ta cư nhiên quan hệ cùng Viên Thi Nhu.
Đương nhiên, Hứa Niệm An không thể nói rằng Mục Duyên Đình nói với cô ấy điều này.
Nói xong, mặc kệ phản ứng của Quý Thừa Ngọc, trực tiếp rời đi.
Quý Thừa Ngọc liếc nhìn bóng lưng Hứa Niệm An, quay người đi vào thư phòng của Quý Khánh Sơn.
Vừa bước vào, anh ta đã nghe Quý Khánh Sơn nói, “Chuyện của hai đứa, con rốt cuộc tính toán làm sao?”
Quý Thừa Ngọc muốn nói đến chuyện ly hôn, người mà anh ta luôn muốn lấy là Viên Thi Nhu, hơn nữa Viên Thi Nhu đã có đứa con trong bụng.

Nhưng không biết tại sao, anh ta có chút không muốn nói lời ly hôn.
Nhìn anh ta như vậy, Quý Khánh Sơn biết con trai mình đang do dự, ông hỏi lại, “Thế nào, vẫn chưa nghĩ xong?”
Quý Thừa Ngọc nghiến răng, “Con sẽ ly hôn với Hứa Niệm An.”
Quý Khánh Sơn thở dài, nói một cách nghiêm túc, “A Ngọc, Niệm An là một cô gái tốt hiếm có, nếu con bỏ lỡ con bé, ba sợ rằng con sẽ không bao giờ có cơ hội khác trong cuộc đời của mình.

Ba không biết điều gì đã xảy ra giữa hai đứa khiến con đột nhiên ghét Niệm An.

Nhưng khi ba yêu cầu con kết hôn với Niệm An không phải vì mẹ con bé, mà vì ba nghĩ Niệm An thực sự yêu con và con bé sẽ đối xử với con hết lòng.”
Quý Thừa Ngọc, “Mẹ cũng yêu ba, nhưng ba vẫn không yêu mẹ đó thôi.”
Quý Khánh Sơn gật đầu, “Đúng vậy, mẹ con thực sự yêu ba, nhưng bà ấy yêu thân phận bà Quý hơn, thế nhưng mẹ con không đảm đương nổi vị trí này, tựa như chuyện đêm qua, mẹ con biết rõ kế hoạch nhưng cũng không ngăn cản, ngược lại còn ở giữa hỗ trợ.

Nếu chuyện này đổi thành Niệm An, con cảm thấy con bé sẽ làm như thế nào?”
Cô ấy chắc chắn sẽ không để chuyện này xảy ra.

Anh ta không biết tại sao, phản ứng đầu tiên của Quý Thừa Ngọc thực sự là thế này.
Phản ứng này của Quý Thừa Ngọc khiến Quý Thừa Ngọc ngạc nhiên, hóa ra dù ghét Hứa Niệm An đến đâu, nhưng trong sâu thẳm trái tim, anh ta đồng ý với cha mình, tức là sâu thẩm trong lòng, anh ta cũng đồng ý với Hứa Niệm An.
Phát hiện này khiến Quý Thừa Ngọc có chút hoảng hốt.
Cuối cùng, anh ta thậm chí còn không nói với ba mình là Viên Thi Nhu cô ấy mang thai.
Hóa ra trong sâu thẳm, anh ta thậm chí không muốn đứa con này.
Quý Thiến Thiến vô cùng phấn khích khi nghe tin có thể đến Cẩm Viên, nghĩ đến việc nhìn thấy Mục Duyên Đình tối qua khiến Quý Thiến Thiến đỏ mặt, mặc dù làm vỡ cái chén sứ nhưng cô cũng vì sợ anh bị lừa, nói đến cũng là vì tốt cho anh.

Chỉ cần họ gặp được nhau, chính mình sẽ giải thích cho thật tốt, tin tưởng chỉ cần gặp mặt nhau, anh cũng sẽ không gây khó xử cho nhà bọn họ.
Đây là lần thứ ba Hứa Niệm An đến Cẩm Viên, khác với hai lần trước, lần này, cả trái tim cô như thắt lại, rất nhiều người ở đây đều biết cô, nếu đem chuyện của cô với Mục Duyên Đình nói ra cho mọi người biết thì cô thực sự không biết phải đối mặt với sự tin tưởng của ba chồng dành cho mình như thế nào.
Và Mục Duyên Đình, một người đàn ông không bao giờ hành động theo lẽ thường, thực sự sợ rằng anh ta sẽ nói trước mặt Quý gia rằng cô là sủng vật của anh ta.
Nhưng dù vậy, cô cũng phải cắn răng chịu đựng và đối mặt với nó, bởi vì bây giờ, cô vẫn là một thành viên của gia đình họ Quý.
Vừa bước vào Cẩm Viên, Quý Thiến Thiến đã lấy điện thoại di động ra để chụp ảnh, vừa chụp vừa nói, “Mẹ, nơi này thật sự rất đẹp và tráng lệ.

Nếu con cho các bạn xem những tấm ảnh này, họ có ghen tị chết không? Tương lai, ai trở thành bà chủ của trang viên này sẽ bị phụ nữ cả nước ghen tị.”
“Đúng là như vây.” Triệu Dung vỗ vỗ tay Quý Thiến Thiến, “Vậy, con phải cố gắng lên, con gái của mẹ thật xinh đẹp, mẹ tin rằng Mục tiên sinh nhất định sẽ thích con.”
Hứa Niệm An tự nói nhỏ, “Bọn họ tự tin ở chỗ nào vậy?”
Quý Khánh Sơn lạnh lùng nói, “Được rồi, không nghĩ tới những thứ này nữa.

Hãy nghĩ cách bù 300 triệu rồi mới nói chuyện.”
Triệu Dung, “Anh thật biết cách dội gáo nước lạnh, chỉ cần Mục tiên sinh thấy Thiến Thiến của chúng ta, đừng nói 300 triệu, mà 3 tỷ cũng chỉ là chuyện của một lời nói."
Người nói là vô ý nhưng người nghe lại hữu ý, Hứa Niệm An nghĩ đến 100 triệu mà Mục Duyên Đình chuyển cho mình, không khỏi càng thêm lo lắng.
Cô khẽ chạm vào thẻ bên trong túi, cô phải trả lại tiền cho anh ta càng sớm càng tốt.
Mọi người nhanh chóng tiến vào biệt thự, quản gia đi tới khẽ gật đầu, “Xin chờ một chút, tiên sinh sẽ xuống ngay.”
Vừa dứt lời, tiếng bước chân từ cầu thang lầu hai truyền đến.

Hứa Niệm An giật mình, trên lòng bàn tay xuất hiện một tầng mồ hôi mịn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play