Người dẫn chương trình trên sân khấu đã bắt đầu kêu giá, “Giá khởi điểm của chén sứ Thành Hoá có hình đàn gà là …”
“Xin hãy đợi một chút.” Tiếng một cô gái đột nhiên vang lên trong hội trường.
Ánh mắt của những người trong phòng đấu giá đều nhìn về phía Hứa Niệm An.
Quý Thiến Thiến và Triệu Dung nhìn chằm chằm vào cô với sự thích thú, dù sao vô luận tối nay cô làm như thế nào, danh dự của cô cũng đã định rồi.
Người dẫn chương trình cười nói, “Hứa tiểu thư, cô có gì muốn nói sao?”
Thái độ vô cùng tốt bụng, thậm chí có chút nịnh nọt.
Hứa Niệm An vô thức siết chặt tay, định nói thật, “Tôi không có….”
“300 triệu”.
Một giọng nói lạnh lùng truyền ra từ tầng hai, trong trẻo, nhẹ nhàng, không chút cảm xúc.
Ngay khi giọng nói đó rơi xuống, khán giả đã náo loạn.
Hứa Niệm An giật mình nhìn lên.
Đó là phòng của Mục Duyên Đình.
Dù ở khoảng cách xa, cô vẫn có thể nhìn thấy, anh đang uể oải ngồi trên ghế sô pha.
Hứa Niệm An chưa kịp phản ứng, thì giọng nói của Quý Thiến Thiến đột nhiên phát ra, cô đứng lên, cười với người dẫn chương trình trên sân khấu, “Anh dẫn chương trình, tôi muốn hỏi là những vật phẩm trên sân khấu đều được chứng nhận bởi những nhà thẩm định chứ? Những vật phẩm quý giá như vậy không thể cẩu thả được.”
Đoạn này rõ ràng đang ám chỉ Hứa Niệm An lừa gạt mọi người ngồi ở đây.
Quý Thiến Thiến ngẩng đầu nhìn về phía phòng của Mục Duyên Đình, mỉm cười, “Mục tiên sinh, ngài có lòng hảo tâm đóng góp cho quỹ xã hội, nhưng ngàn vạn lần không thể bị người có tâm thuật bất chính lợi dụng.” Một câu nói, đã trực tiếp đem tội danh quy cho Hứa Niệm An.
Cô ngay cả cơ hội để nói sự thật bây giờ cũng không có.
“Vị tiểu thư này có vẻ rất có lý.” Giọng nói lạnh lùng của Mục Duyên Đình phát ra, “Nếu đúng như vậy, hãy nhờ chuyên gia thẩm định ngay tại chỗ.”
Quý Thiến Thiến rất hào hứng khi Mục Duyên Đình hưởng ứng đề nghị của cô ta.
Cô ta nhướng mày nhìn Hứa Niệm An.
Hứa Niệm An toàn thân tóc gáy đều dựng đứng, hai tay nắm chặt, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Cô không biết Mục Duyên Đình muôn làm gì, nhưng cô biết rất rõ ràng thứ trên sân khấu không phải là hàng thật.
“Không cần xác định.” Hứa Niệm An đột nhiên hét lên, cô nhắm mắt lại, lấy hết can đảm nói ra sự thật.
Chỉ là lời nói sau còn chưa nói ra, lại bị Mục Duyên Đình ngăn lại.
Lời nói của anh ra rất đơn giản và nhẹ nhàng, “Vì một số người nghĩ rằng cần phải thẩm định, thì hãy thẩm định nó đi.”
Hứa Niệm An nhìn lên hướng Mục Duyên Đình trên lầu.
Trùng hợp Mục Duyên Đình cũng nhìn thoáng qua cô, rõ ràng chỉ là cái nhìn lơ đãng nhưng không hiểu sao lại làm cho tâm Hứa Niệm An an tâm.
Các chuyên gia đã lần lượt đến.
Trên thực tế, các vật phẩm đấu giá đã được các chuyên gia thẩm định bí mật trước khi đưa ra sân khấu.
Nhưng người cung cấp các vật phẩm này không phú thì quý nên ban tổ chức sẽ không công khai.
Quý Thiến Thiến và Triệu Dung đều là vẻ mặt đang xem kịch, thậm chí còn hướng về Viên Thi Nhu ở cách đó không xa cho một ánh mắt.
Quý Thừa Ngọc nhìn Hứa Niệm An với vẻ lo lắng.
Ngay sau đó, một số chuyên gia đã thẩm định vật phẩm trên sân khấu, cuối cùng xoay người đối với các khán giả nói, “Quả thật là chén sứ Thành Hóa có hình đàn gà, xác nhận là chính xác.”
“Không thể!” Quý Thiến Thiến đột nhiên hét lên.
Cô ta chạy lên sân khấu cầm vật phẩm đấu giá, “Điều này căn bản không thể nào là sự thật, tôi rõ ràng đã thấy chị ta bỏ ra năm trăm đồng mua từ vỉa hè.”
Vừa dứt lời, lập tức hiện trường đấu giá xôn xao, “Không thể nào? Là giả sao?”
“Người của Quý gia thật sự là mất mặt.”
Một số người đưa ra ý kiến phản đối, “Làm sao có thể là giả? Các chuyên gia lại không thể xác định được sao?”
“Đúng vậy, có lý.
Nó không thể là giả.”
“…”
“Đây là giả.” Quý Thiến Thiến nhắc lại.
Chuyên gia bên cạnh có chút không vui, nghiêm mặt nói, “Vị tiểu thư này, cô còn nghi ngờ năng lực chuyên môn của chúng tôi nữa sao?”
“Đương nhiên là không.” Quý Thiến Thiến nói, “Tôi chỉ là không muốn Mục tiên sinh bị lừa.” Lúc cô ta nói, còn ngẩng đầu nhìn về phía Mục Duyên Đình, trên mặt thoáng chốc hồng hào không tự nhiên.
Lời nói này ý tứ không phải là nói bọn họ cùng hợp nhau để lừa Mục Duyên Đình hay sao?
Một chuyên gia khác trực tiếp tức giận lớn tiếng nói, “Cô có bằng chứng gì để chứng mình đây là hàng giả?”
Quý Thiến Thiến tự tin, “Tôi chỉ nói vậy thôi, tôi đã tận mắt chứng kiến Hứa Niệm An mua thứ này ở một quầy hàng vỉa hè.”
Bên kia vô cùng tức giận nói, “Chà chà, cô nghĩ cái này là hàng giả phải không? Nếu thật sự nghĩ cái này là hàng giả, thì bây giờ cô hãy đập bể nó trước mặt mọi người đi.”
Quý Thiến Thiến sửng sốt, cô ta từng xem chương trình Tiết mục Bảo khố, vì nâng cao lượng theo dõi, quả thật sẽ xuất hiện việc đập bể hàng giả tại chỗ.
Dù sao chính cô ta đã mua nó, thật giả còn có thể lừa gạt cô ta được nữa sao, Quý Thiến Thiến nâng cằm nói, “Có cái gì mà không dám?”
Lần này Quý Thừa Ngọc đột nhiên đứng dậy hét lớn, “Thiến Thiến, đừng làm loạn nữa, mau xuống đây.”
Không biết vì cái gì, trong làm anh ta ẩn ẩn có chút bất an, không tự giác muốn ngăn Quý Thiến Thiến lại.
Quý Thiến Thiến lại ngoảnh mặt làm ngơ, cô ta ngẩng đầu lên liếc về phía Mục Duyên Đình, thật vất vả mới thấy được anh, với cơ hội hiếm có như vậy cô ta nhất định phải gây ấn tượng với anh.
Quý Thiến Thiến cầm chiếc búa trên bàn lên, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô nâng chiếc búa trên tay lên.
Khi chiếc búa rơi xuống “ba”, chén sứ Thành Hóa có hình đàn gà lập tức bị bể nát.
Không biết vì cái gì, lúc cây búa đánh xuống kia, Quý Thiến Thiến cư nhiên cảm thấy đổ mồ hôi lạnh, cô ta buông cây búa ra, ngẩng đầu nhìn lên Mục Duyên Đình, “Mục tiên sinh, như vậy ngài sẽ không bị lừa.”
Người dẫn chương trình cũng phục hồi tinh thần trở lại sau một hồi choáng váng, hét lớn, “Cô đang làm cái gì vậy, đây chính là chính phẩm, cô điên rồi phải không? Cô như vậy mà dám đập vỡ chén sứ Thành Hóa có hình đàn gà, cô quả thật là người điên.”
Làm sao cái này lại là đồ thật? Quý Thiến Thiến cũng hơi không chắc chắn.
Đây không phải là cái chén cô ta mua sao?
“Đi lấy giấy chứng nhận, hãy quan sát vị tiểu thư này.”
Ngay sau đó, người phụ trách đi đến với một cái khay nhỏ và đưa nó cho Quý Thiến Thiến.
Vào lúc này, Quý Thừa Ngọc, Triệu Dung và Viên Thi Nhu đã đến gần.
Quý Thừa Ngọc cầm giấy chứng nhận trong khay lên, liếc nhìn vài cái, cắn chặt răng.
Quý Thiến Thiến cảm thấy tựa hồ là mình gặp rắc rối, cô ta nắm lấy cánh tay Quý Thừa Ngọc và run giọng nói, “Anh ơi, thế nào rồi?”
Quý Thừa Ngọc nghiến răng, hai mắt đỏ đậm.
Dù Quý gia giàu có cỡ nào, cũng không chịu nổi loại sức ép này.
Quý Thiến Thiến bị bộ dạng của anh ta làm cho hoảng sợ, bất giác lùi lại mấy bước.
“Anh…”
Quý Thừa Ngọc liếc nhìn Hứa Niệm An, nghiến răng nghiến lợi, “Ngu xuẩn, em bị lừa rồi.”
“Phiền toái Quý gia ngày mai đem 300 triệu đến Cẩm Viên.”, lời nói lạnh lùng của Mục Duyên Đình cất lên.
Cả phòng bán đấu giá đột nhiên im lặng.
“Hứa Niệm An, đồ khốn kiếp.
Là chị hại tôi.” Quý Thiến Thiến nói xong định chạy tới Hứa Niệm An.
Quý Thừa Ngọc ở một bên ngăn lại, thấp giọng răn đe, “Đủ rồi, em còn không biết xấu hổ hay sao?”
Hứa Niệm An ngẩng đầu lên, trong gian phòng kia, đã không còn bóng người.