Ngay khi Mục Duyên Đình ôm Hứa Niệm An bước ra khỏi quán bar, Khương Sơ Tình cũng nắm tay Tiểu Thiên Dục chạy đến.

Hứa Niệm An bị ôm trong tay Mục Duyên Đình cũng không thành thật, vừa giãy giụa vừa vẫy tay về hướng quầy bar hét lớn, "Tiểu ca ca, lần sau chơi cùng nhau nhé."

“Không có lần sau, em nghĩ mình còn có cơ hội chạm vào thứ kia sao?" Giọng nói u ám của Mục Duyên Đình lướt qua đầu cô.

Lần say xỉn gần đây nhất, Quý Thừa Ngọc đã tranh thủ xen vào, cả hai suýt chia tay vì sự cố này.

Lần này thì tốt rồi, trực tiếp lôi kéo ba người, còn gọi bọn họ là tiểu ca ca.

Mục Duyên Đình ngữ khí trầm thấp nén giận, “Hứa Niệm An, được, em được lắm!”

Hứa Niệm An cau mày, ở trong ngực anh ngẩng đầu nhìn anh, chỉ vào anh hỏi, “Anh đang lười biếng sao? Sao không đi chiến đấu với tiểu quái thú?"

Khương Sơ Tình không ngờ cô lại say như vậy, vội vàng tiến lên giúp mở cửa xe.

“Mục tiên sinh, để tôi lái xe, anh phía sau chăm sóc cô ấy?"

Mục Duyên Đình nhìn Hứa Niệm An vẫn không thành thật trong vòng tay anh, gật đầu, lạnh giọng nói, "Cảm ơn."

Khương Sơ Tình cười, "An An cũng là bạn của tôi, chuyện này không sao cả, Thiên Dục, lên xe nhanh lên."

Tiểu Thiên Dục gật đầu rồi vội vàng đi theo Mục Duyên Đình vào trong xe.

Khi Hứa Niệm An nhìn thấy Tiểu Thiên Dục, cô ấy đột nhiên ngồi thẳng dậy với vẻ mặt nghiêm túc.

Mục Duyên Đình bị bộ dạng của cô làm cho hoảng sợ, nhìn chằm chằm cô hỏi, “Sao vậy?"

Hứa Niệm An cúi đầu tìm kiếm một hồi, cuối cùng rất buồn bực không biết phải làm sao.

Khương Sơ Tình đang lái xe, nói, “Mục tiên sinh, đưa tay cho cô ấy."

Mục Duyên Đình không biết Hứa Niệm An sẽ làm gì, nhưng anh vẫn đưa tay cho Hứa Niệm An như Khương Sơ Tình nói.

Hứa Niệm An nhìn thấy bàn tay trước mặt, cuối cùng nở một nụ cười nhẹ nhõm trên mặt, cô nắm tay anh, uốn cong các ngón tay còn lại, chỉ để lại ngón trỏ trên môi, khe hừ một tiếng.

Sau đó cô đặt tay của Mục Duyên Đình lên trên đầu Tiểu Thiên Dục và chạm hai lần, “Mẹ quái thú cuối cùng cũng sinh ra tiểu quái thú."

Tiểu Thiên Dục bĩu môi, “Dì An An, con là Tiểu Thiên Dục.

Con không phải là tiểu quái thú."

Hứa Niệm An trông nghiêm túc, “Con chính là tiểu quái thú.”

Mục Duyên Đình hỏi cô, “Vậy em là cái gì?"

"Em?" Hứa Niệm An nghĩ một cách nghiêm túc, nhưng rốt cuộc cũng không nghĩ ra được, hoang mang nhíu mày, “Để em nghĩ xem..."

Cô tựa đầu dựa vào vai Mục Duyên Đình, ngay sau đó có tiếng thở đều đều.

Trong khi lái xe, Khương Sơ Tình liếc nhìn khuôn mặt đang say ngủ yên tĩnh của Hứa Niệm An trong gương chiếu hậu, và mỉm cười, "Mục tiên sinh, anh đừng ngạc nhiên, An An say thì cứ như vậy.

Thật ra như vậy cũng tốt.

Có nhiều người say thường làm trò hề, phơi bày ra nội tâm xấu xa nhất, những mặt ác liệt nhất, nhưng An An sẽ không, bởi vì trái tim cô ấy là một cô bé chưa trưởng thành và cần một anh hùng ở bên."

"Một cô bé cần một anh hùng?" Mục Duyên Đình thấp giọng lặp lại câu này.

Khương Sơ Tình mỉm cười, “Đúng vậy, An An là người có trái tim thuần khiết nhất trong số những người tôi từng gặp.

Vì vậy, Mục tiên sinh, tôi có thể có một yêu cầu quá đáng không."

Mục Duyên Đình âm thanh nhàn nhạt, “Khương tiểu thư, xin hãy nói."

Khương Sơ Tình thu hồi nụ cười trên mặt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, "Tôi hy vọng anh có thể đối tốt với An An.

Hai mươi năm qua cô ấy đã đủ vất vả rồi.

Là bạn thân của cô ấy, tôi không mong muốn những ngày còn lại của cô ấy vẫn thật vất vả."

Mục Duyên Đình ôm Hứa Niệm An đang ngủ say vào ngực của mình, cúi đầu xuống và đặt lên mái tóc cô một nụ hôn.

Giọng anh trầm thấp nhưng vô cùng kiên định, anh nói, "Tôi sẽ.”

Sau một tiếng rưỡi, chiếc xe từ từ lái vào Cẩm Viên.

Mục Duyên Đình ôm Hứa Niệm An ra khỏi xe.

Quản gia và Cao Dương đã đợi sẵn trong phòng khách, nghe thấy tiếng xe, họ lập tức chạy ra khỏi biệt thự và chào hỏi, họ sửng sốt khi nhìn thấy Hứa Niệm An trong vòng tay của Mục Duyên Đình, liền hỏi, "Tiên sinh, Hứa tiểu thư đây là?”
Mục Duyên Đình sắc mặt lạnh lùng, trực tiếp ra lệnh, "Để phòng bếp chuẩn bị một bát canh giải rượu.

Ngoài ra, chuẩn bị phòng khách cho Khương tiểu thư."

Khương Sơ Tình vội xua tay, "Không làm phiền Mục tiên sinh, tôi và Tiểu Thiên Dục chỉ cần trở về căn hộ là được rồi.”

Mục Duyên Đình nhìn lại cô nhàn nhạt nói, “Cẩm Viên không thiếu phòng, đã trễ thế này Tiểu Thiên Dục cũng nên được nghỉ ngơi."

Tiểu Thiên Dục đúng lúc ngáp một cái.

Khương Sơ Tình nói với quản gia, “Vậy thì tôi xin làm phiền."

Quản gia cười nói, “Không phiền, không phiền."

Lúc này Cao Dương bước tới, trầm giọng hỏi Mục Duyên Đình, “Thưa tiên sinh, tôi phải làm sao với Cố tiểu thư?"

Mục Duyên Đình, "Thuốc giải đã uống rồi, quan sát thêm vài giờ, nếu không có vấn đề gì thì cho người đưa về Cố gia đi.

Tôi không muốn cô ấy vẫn ở Cẩm Viên sau khi An An thức dậy vào sáng mai."

Cao Dương cung kính gật đầu, “Được, tôi sẽ làm ngay.”

Không lâu sau khi Mục Duyên Đình cùng Hứa Niệm An trở về phòng ngủ, một người nữ giúp việc gõ cửa và bưng bát canh giải rượu vào.
Mục Duyên Đình đưa tay nhận lấy và đỡ Hứa Niệm An từ trên giường ngồi dậy, muốn cho cô uống canh, nhưng Hứa Niệm An không chịu hợp tác, “Em muốn uống rượu!”

Mục Duyên Đình nhìn cô, cười lạnh, “Đời này em đừng nghĩ tới nữa!"

Cũng không biết có phải Hứa Niệm An đã ngủ một giấc, nên tỉnh rượu một chút, một đôi mắt to tròn trừng Mục Duyên Đình lên án, “Bạo quân!”

Mục Duyên Đình hoàn toàn phớt lờ lời lên án của cô, đút cho cô một ngụm canh giải rượu.

Hứa Niệm An cau mày, vẻ mặt đầy chán ghét, "Thật khó uống."

“Khó uống cũng phải uống hết.

Cư nhiên học người ta đi quán bar uống rượu?" Mục Duyên Đình nói, ngón tay cái xoa lên khóe môi Hứa Niệm An, lau sạch các vết nước dính ở khóe miệng cô.
Hứa Niệm An một bên trốn qua trốn lại, không phối hợp chút nào.

"Thành thật đi!" Mục Duyên Đình tức giận nói.

Mục Duyên Đình muốn dọa một chút để cô ngoan ngoãn uống canh giải rượu, làm sao có thể nghĩ được vừa dứt lời, Hứa Niệm An đột nhiên đánh rơi hạt đậu vàng, "Anh hung dữ với em! Anh cư nhiên là hung dữ với em! Rõ ràng anh đưa nữ nhân khác về nhà, lại còn hung dữ với em!"

Mục Duyên Đình nơi nào nghĩ đến, cô đột nhiên khóc, vội đặt bát canh giải rượu trong tay lên bàn rồi ôm chặt Hứa Niệm An vào lòng, dịu dàng an ủi, "Được, được rồi, em đừng khóc nữa được không? Em trước uống canh trong bát, nếu không ngày mai sẽ đau đầu."

Hứa Niệm An ngẩng đầu, một đôi mắt vì nước mắt rửa sạch mà sáng bóng.

Giọng cô trở nên hơi khàn vì tiếng khóc vừa rồi, "Có ngon không?"

Mục Duyên Đình bưng bát canh giải rượu lên, dỗ dành cô như một đứa trẻ, “Em có muốn nếm thử trước không?"

Hứa Niệm An chớp mắt, nắm tay anh, cúi đầu nhấp một ngụm, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, "Thật khó uống, hình như vừa rồi em đã uống qua."

Mục Duyên Đình đều bị dáng vẻ ngốc nghếch của cô làm cho tức cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play