Sáng ngày hôm sau không có đại triều hội cũng chẳng có tiểu triều hội, vợ chồng Trình Thủy đã ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị tiến cung từ hôn vì con gái út đang rầu muốn chết, nào ngờ lúc này tiểu hoàng môn tuyên chỉ lại vui vẻ chạy tới, bày tỏ hoàng đế muốn gọi ba người bọn họ tiến cung.

". . . Không biết bệ hạ cho tuyên chúng thần là vì chuyện gì?" Trình lão cha biểu lộ thánh ân tấp nập như vậy hắn hơi ăn không tiêu.

"Trình giáo úy mừng có rể quý, chẳng lẽ không cần gặp thông gia sao?" Tiểu hoàng môn tươi cười rạng rỡ, hoàn toàn không còn bộ dáng quy củ như hôm qua, "Bệ hạ nhân hậu quan tâm, hôm nay cũng cho truyền Lăng hầu vào cung để trưởng bối hai nhà gặp nhau một lần, nói mọi chuyện rõ ràng ngay trước mặt bệ hạ, như vậy mọi việc về sau cũng sẽ dễ dàng xử lý."

Trong lòng Trình Thủy và Tiêu phu nhân cùng nghĩ: Rốt cuộc Hoàng đế sợ hôn sự này sẽ xảy ra biến cố đến mức nào mà ngay cả việc hai nhà tự gặp mặt cũng không cho. Chuyện đã đến nước này, bọn họ chỉ có thể lôi nữ nhi còn đang nằm trong chăn ra ngoài, tắm sạch sẽ rồi kéo đến trước mặt cho tiểu hoàng môn nhìn qua.

Thiếu Thương mơ mơ màng màng bị nhét vào xe ngựa vẫn còn đang lải nhải nói mê: "A phụ a mẫu đi là được rồi. . . Sao còn phải gọi con, không phải a mẫu nói học lễ nghi cho tốt rồi mới lại được phép tiến cung ư, nếu không sẽ khiến người ta chê cười. . ."

Trình Thủy nghiêm túc đáp: "Vi phụ đổi ý rồi, việc từ chối hôn sự hôm nay vẫn nên để con tự mình mở miệng thì hơn, phụ mẫu ở bên ủng hộ là được rồi."

Thiếu Thương lập tức thanh tỉnh: "Tự con đi nói? Việc này, việc này có hợp lý không, loại chuyện lớn như vậy không phải nên do bề trên ra mặt sao."

"Sao lại không hợp lý?" Trình Thủy nói, "Cũng đâu phải vi phụ muốn hủy hôn."

Thiếu Thương nổi giận: "Con biết ngay a phụ không nỡ bỏ cửa hôn sự này mà, vậy a phụ tự đi mà gả cho Lăng Bất Nghi!"

"Nếu ta là thân nữ nhi, lang tế tốt như Lăng Bất Nghi bảo ta gả hai mươi lần ta cũng gả ngươi có tin hay không!"

"A phụ là đồ ngốc, chỉ trông thấy cái lợi trước mắt!"

"Ngươi là đồ nữ nhi bất hiếu, căn bản là không có mắt!"

—— Như thường lệ, đoạn tranh cãi vô bổ này kết thúc trong tiếng quát của Tiêu chủ nhiệm.

Không đợi ba người bắt đầu chủ đề mới, bên ngoài xe đã có tiếng giao phù bài và tiếng cửa cung mở ra. Chuyến đi lần này quá ngắn ngủi khiến cho ba người Trình gia đều sững sờ, hỏi ra mới biết hôm nay không phải tiến vào từ cổng chính phía nam rồi vòng qua cung thành như hôm qua, mà là từ cổng tây tiến vào bắc cung, rồi đi thẳng đến Trường Thu cung nơi hoàng hậu đang ở.

Vì là đi đường tắt, nên chưa được mấy bước Thiếu Thương đã vào tới hậu điện Trường Thu cung nơi hôm qua diện thánh. Trong lúc quỳ xuống hành lễ, nàng trông thấy đế hậu đều mang thường phục ngồi ngay ngắn phía trên, ngoại trừ hoàng môn và cung tỳ bên ngoài, trong điện còn có một sĩ phu trung niên vẻ ngoài phong độ đang ngồi.

Vị sĩ phu trung niên kia nghiêng đầu nhìn vợ chồng Trình Thủy, mỉm cười gật đầu, sau đó lại tinh tế dò xét Thiếu Thương, thấy cử chỉ nàng ngây thơ, lễ nghĩa thiếu sót, ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ. Loại thần sắc này Thiếu Thương đã từng thấy qua, lần trước ở bên trong ngự trướng tại núi Đồ Cao, lần đầu tiên hoàng đế nhìn thấy nàng cũng có vẻ mặt như vậy —— nàng lập tức hiểu người này là ai.

Không biết trước lúc Trình gia đến quân thần hai người đã nói những gì, hoàng đế có vẻ hơi mệt mỏi, hoàng hậu bèn mỉm cười chỉ vào sĩ phu trung niên kia, nói: "Đây là phụ thân của Tử Thịnh, Thành Dương hầu Lăng Cố. . ." Rồi lại chỉ vào ba người Trình gia, "Đây là phu thê Trình giáo úy, còn có Thiếu Thương. . . Mọi ngươi làm quen nhau đi."

Trình lão cha và Lăng lão cha vội vàng cúi đầu chào nhau, Tiêu phu nhân kéo nữ nhi còn đang ngơ ngác một cái, cũng khom người hành lễ ngay sau đó.

". . . Tử Thịnh không còn nhỏ nữa, các hoàng tử của trẫm cho dù nhỏ hơn Tử Thịnh cũng đều có cơ thiếp con cái cả rồi, thế nhưng Tử Thịnh vẫn một thân một mình." Hoàng đế nói, "Trẫm vẫn luôn không yên lòng, nếu không thể thu xếp được chuyện chung thân đại sự của Tử Thịnh, e là trăm năm sau cũng không có mặt mũi nào mà gặp huynh trưởng Hoắc gia."

Lăng Cố cúi đầu lắng nghe, khi nghe thấy chữ "Hoắc" cơ thể hắn khẽ cử động, vội vàng nói: "Lời này của bệ hạ thật khiến thần cảm thấy hổ thẹn, Tử Thịnh là nhi tử của thần, những chuyện này vốn nên do thần quan tâm, nhưng bệ hạ ân trọng như núi, nhiều năm qua chẳng những dốc lòng dạy bảo Tử Thịnh, còn giao cho trọng trách quan trọng, thần quả thực vô cùng cảm kích. . ."

Thiếu Thương nghiêng người nghe chuyện, rất muốn nói rằng Lăng lão bá ngài cũng biết dát vàng lên mặt quá cơ, nói cứ như hoàng đế vì nể mặt ngài nên mới ân cần với Lăng Bất Nghi vậy, người ta là vì cả tộc Hoắc thị đã hy sinh đấy biết không!

Dám chắc mọi người đang ngồi đây cũng có suy nghĩ này, có điều hoàng đế từ miệng đến tâm đều nhân hậu thiện lương, khóe môi hơi mấp máy nhưng cũng không nói gì, chờ Lăng Cố thao thao bất tuyệt bày tỏ lòng cảm kích xong mới nói: "Hôn sự này đã định, Trình giáo úy ngay thẳng trung dũng, mưu lược cẩn trọng. . ."

Khóe miệng Thiếu Thương khẽ nhếch một cái, thầm nghĩ: Trình gia một là không có hậu thuẫn, hai là không có tài nguyên, ngay cả fanclub cũng chẳng có, ngoại trừ một couple già vạn năm gần như trong suốt, hoàng đế lão gia ngài cũng chỉ có thể khoa trương khen tố chất của Trình lão cha mà thôi.

"Ngươi cũng đã gặp được người rồi, Trình tiểu nương tử là một đứa bé hiếu thuận, nhân hậu, hiền hòa, gả cho Tử Thịnh. . ." Hoàng đế hình như hơi mím môi, nội tâm Thiếu Thương thầm oán, nếu ngài không khen nổi nữa thì đừng khen nữa, cố dặn ra vài câu như vậy nghe xấu hổ lắm, khác nào thuê thủy quân nhưng không đủ tiền đâu.

". . . Rất xứng làm vợ Tử Thịnh!" Hoàng đế chật vật khen xong, sau đó đưa ra kết luận, "Hôn sự ngươi không cần quan tâm, nhiều năm trước hoàng hậu đã chuẩn bị cho Tử Thịnh rồi. . ."

Hoàng hậu nhịn cười nhìn hắn—— từ khi con nuôi tròn mười lăm tuổi, hoàng đế đã háo hức mong ngóng ngày hắn lấy vợ sinh con, đã chuẩn bị bắc nồi nấu cơm cả rồi, ai ngờ từng năm qua đi, bếp nguội gạo cứng, nồi sắt cũng đã hoen gỉ hết. Mấy năm này của cải để dành cho con nuôi lấy vợ cũng đủ cho cả nhà Trình thị lấy được ba hồi!

". . . Mọi việc đã có trẫm thu xếp. Như vậy, các ngươi còn chuyện gì muốn nói không?"

Trong lòng Lăng Cố đắng chát, vẫn muốn biện hộ hai câu: "Bệ hạ, hôn sự của Tử Thịnh vẫn nên để thần. . ."

"—— Bệ hạ!" Trình lão cha chịu đựng ánh mắt thúc giục của thê tử và nữ nhi nửa ngày, hắn không dám chen miệng hoàng đế, vậy nên chỉ có thể chen miệng lão thân gia thôi, "Bệ hạ, thần có việc bẩm báo."

Hoàng đế sửng sốt, phất tay áo: "Nói."

Trình Thủy hít sâu một hơi, giọng nói run run: "Khởi bẩm bệ hạ, thần cả gan. . . xin được từ chối mối hôn sự này."

Lời vừa nói ra, quân thần nô tỳ trong điện đều vô cùng kinh ngạc. Hoàng hậu đứng phắt người lên, không dám tin nói: "Trình giáo úy, ngươi nói cái gì." Hoàng đế trầm mặt: "Lời ấy của Trình khanh là ý gì! Tử Thịnh có chỗ nào khiến khanh không hài lòng?"

Thánh tâm không vui, mọi người đều có thể nghe ra được. Trình lão cha bị hù cho run rẩy, trong bụng mắng to nữ nhi tiểu oan gia không khiến người khác bớt lo, trên trán rịn mồ hôi: "Không không không, Lăng đại nhân tư thái phi phàm, văn thao vũ lược, quả thực là lang tế tốt từ trên trời rơi xuống, thần sao có thể không hài lòng, quả thực nằm mơ cũng muốn cười tỉnh! Nhưng... nhưng mà, nhưng nữ nhi này nhà thần. . ."

Hắn thở dài một tiếng, đau khổ nói, "Đứa nhỏ này quá ngang bướng! Đọc sách không xong, tập võ không nổi, nữ đức không thông, khẩu đức không sửa, hôm qua sau khi trở về thần cứ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không thể giấu diếm không báo, tương lai nếu khiến Lăng đại nhân chịu thiệt, như vậy làm sao xứng với ý tốt của bệ hạ!"

Trình Thủy nói liền một hơi cáo trạng xong, sâu sắc cảm thấy mình quả là một người cha tốt, đã cố gắng hết sức vì nữ nhi rồi.

Thiếu Thương bị nói vậy thì trên mặt nóng rát, mặc dù đây vốn là ý của nàng, nhưng bị quở trách trước mặt nhiều người như thế vẫn khiến nàng hơi khó tiếp nhận.

Tiêu phu nhân cũng chẳng dễ chịu là bao, cảm giác được ánh mắt kinh ngạc của hoàng hậu bắn xuống từ trên cao, sắc mặt nàng lúc trắng lúc xanh.

Lăng Cố phản ứng hơi chậm, là một phụ thân cả năm không gặp được nhi tử mấy lần, nhiều năm qua hắn đã sớm quen với việc đám người chạy theo nhi tử như vịt, thế mà hôm nay lại gặp phải trường hợp này, thầm nghĩ chẳng lẽ là muốn lạt mềm buộc chặt? Hắn không khỏi nhìn qua khuôn mặt thô ráp của Trình Thủy, lại cảm thấy không giống lắm.

Hoàng đế không mấy vui vẻ, nhìn về phía thiếu nữ đang quỳ gối bên cạnh, thầm nghĩ thật ra trẫm cũng cảm thấy nữ nhi nhà ngươi không xứng với con nuôi của ta cho lắm, nhưng các ngươi cần gì phải trung thực như thế. Hắn đang định mở miệng thì chợt nghe thấy tiếng tiểu hoàng môn ngoài điện thông truyền Lăng Bất Nghi tới.

Đám người tạm dừng nghị luận, đều ngẩng đầu nhìn qua. Tia nắng ban mai xuyên qua từng khung cửa sổ, phản chiếu bóng hình nam tử tuấn mỹ thân mang tố bào, đầu đội ngân quan, tóc đen như mực, da như tuyết ngưng, cước bộ không nhanh không chậm. Dưới khí chất trong trẻo lạnh lùng như băng tuyết ấy, nắng sớm rực rỡ cũng phải ảm đạm lu mờ, như thể người nọ mới là nguồn sáng duy nhất.

Đế hậu vô thức mỉm cười, ánh mắt Lăng Cố vừa lộ vẻ kiêu ngạo lại có nét đau buồn. Trình lão cha nhìn hắn, cảm giác như vừa ném một trăm triệu ra ngoài cửa sổ, trong lòng trống rỗng không mấy dễ chịu, ngay cả Tiêu phu nhân lòng mang đầy lo lắng cũng phải thở dài trước phong thái ấy.

Dáng người Lăng Bất Nghi như núi cao chập trùng, lần lượt hành lễ với đế hậu và Lăng Cố, trong mắt Lăng Cố xẹt qua tia vui vẻ, luôn miệng nói: "Tốt tốt tốt, đã lâu rồi vi phụ không gặp con, chừng nào con có thời gian thì về nhà tụ họp một lần."

Thiếu Thương không nhịn được oán thầm: Tụ cái gì mà tụ, cùng tân phu nhân của ngươi tụ họp hay cùng với mấy đứa con sinh sau của ngươi?

Lời nói kiểu này căn bản không cần Lăng Bất Nghi há miệng trả lời, vị cha nuôi cảm động trời xanh đã lên tiếng trước: "Gần đây Tử Thịnh bận nhiều việc, để về sau đi."

Lăng Cố đương nhiên biết cái "Về sau" này xa tít mù khơi, nhưng hắn không dám phản bác, chỉ có thể cúi đầu thưa vâng.

Lăng Bất Nghi mỉm cười nhìn về phía cha ruột, khuôn mặt tĩnh lặng như biển, cho dù dưới vực sâu có bao nhiêu gợn sóng cũng sẽ không để lộ ra.

Thiếu Thương hơi lấy làm lạ, mặc dù hôm nay mới là lần thứ ba diện thánh, nhưng nàng mơ hồ cảm thấy hoàng đế thật sự là người hiền hoà nhân hậu, tuyệt đối không phải kiểu đế vương vui buồn bất chợt động một tí là nổi giận, ngay cả Vạn lão bá cũng dám cực lực tranh luận vì nghĩa đệ trước ngự tiền, vậy vì sao vị Lăng lão cha này lại sợ hoàng đế đến thế.

Hoàng hậu đổi chủ đề, cười hỏi: "Sao Tử Thịnh lại tới đây, ta còn tưởng ngươi đã về rồi."

Lăng Bất Nghi đột ngột đứng dậy, tiến lên hai bước trực tiếp quỳ xuống bên cạnh Thiếu Thương, sau đó đáp: "Nghe nói Trình gia tiến cung, ta bèn đến nhìn xem."

Hoàng hậu tủm tỉm quan sát hai người, phát hiện cơ thể thiếu nữ như bị côn trùng chui vào, cả người không được tự nhiên, nàng cố ý không vạch trần: "Ồ, thì ra là thế."

Hoàng đế nhìn nàng, không nhịn được mà cười một tiếng.

Lăng Bất Nghi quay đầu nói với thiếu nữ: "Khi nãy lúc ta ở ngoài điện gỡ kiếm có nghe thấy lời của Trình giáo úy, nhà nàng muốn từ hôn? Hôn sự còn có thể từ chối sao."

Giờ phút này cả người Thiếu Thương đều tỏ vẻ kháng cự, giống như nói xấu sau lưng người ta rồi lại bị chính chủ bắt gặp vậy, nàng vừa nhìn hoàng đế vừa cười gượng đáp: "Chuyện này, ta. . . ta nghe nói nếu bệ hạ ban thưởng quá trọng, thần tử cũng có thể từ chối. . ."

Lời này quả thực không quá thích hợp, hoàng đế khẽ nhíu mày, thầm nghĩ đứa bé này quả nhiên không được dạy dỗ đến nơi đến chốn.

Nào ngờ Lăng Bất Nghi dường như chẳng thấy có gì không ổn, mỉm cười nói: "Nàng cảm thấy ta là ban thưởng quá trọng?"

Thiếu Thương bị nụ cười rực rỡ tươi đẹp như ánh dương của hắn làm cho hoa mắt, máu nóng dồn lên, cười ngây ngô đáp: "Chẳng lẽ không phải ư, Lăng đại nhân vừa thông minh lại vừa tài giỏi, dung mạo tựa như thần tiên trên trời, ta có chỗ nào xứng chứ, đương nhiên phải từ chối rồi."

Hoàng đế lại cảm thấy tiểu nữ nương này coi như cũng biết điều.

Lăng Bất Nghi nhướng mày mỉm cười: "Ta còn tưởng rằng do nàng ghét ta nên mới để nhữ phụ lấy lý do đến từ hôn, hóa ra không phải thế, vậy ta yên tâm rồi."

Thiếu Thương ngốc nghếch cười theo: "Sao thế được? Ngài cái gì cũng tốt, sao ta có thể ghét bỏ Lăng đại nhân chứ!"

—— Mấy câu đối thoại không có nội dung này khiến cho hai người ngồi đối diện phải bật cười.

Kể cả đế hậu, đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Lăng Bất Nghi và Thiếu Thương ở cùng nhau, nhất là Trình Thủy và Tiêu phu nhân, trước đó tuy đã biết nữ nhi và Lăng Bất Nghi từng nhiều lần tiếp xúc, nhưng cũng không rõ hai người chung đụng thế nào.

Đế hậu còn có thể bình tĩnh, nhưng nội tâm Trình Thủy thì sắp sụp đổ mất rồi, hắn trơ mắt nhìn nữ nhi bị mỹ nam tử số một đô thành dỗ cho như đứa ngốc ngồi cười ha hả, sâu sắc cảm thấy mình đã bị phản bội —— Tiểu oan gia này đã cùng người ta sung sướng hòa thuận như thế, từ hôn cái gì mà từ hôn?! Trêu đùa lão phụ thân ngươi vui lắm sao!

Tiêu phu nhân lúc này nhìn không nổi nữa, che miệng ho nhẹ một tiếng, nói khẽ: "Thiếu Thương, không được vô lễ, đây là ngự tiền."

Thiếu Thương đột nhiên tỉnh táo lại, ấy, hôm nay nàng tới đây làm gì ấy nhỉ, à đúng rồi, nàng tới để từ hôn. Nàng cẩn thận liếc qua hoàng đế, rụt rè nói: "Hồi bẩm bệ hạ, thần nữ có thể nói chuyện với Lăng đại nhân được không?"

Hoàng đế thầm mắng ngươi nói cũng nói rồi còn hỏi ta làm gì, vẻ mặt lại nghiêm túc đáp: "Cứ nói, không sao."

Thiếu Thương lấy dũng khí, nói với nam tử bên cạnh: "Ta không hề ghét Lăng đại nhân, nhưng ta thật sự không xứng với ngài, hôm qua sau khi trở về, cả nhà chúng ta cứ suy nghĩ mãi, suy nghĩ vô cùng khổ sở. . ."

Lúc hoàng đế nghe thấy "Suy nghĩ vô cùng khổ sở...", không nhịn được mà nhắm mắt lại.

"Gia phụ gia mẫu ở bên ngoài mười năm, từ nhỏ ta đã không được dạy dỗ gì nhiều, không biết được mấy chữ, cũng chẳng đọc được mấy quyển sách, lễ nghĩa thiếu sót vô tri, tính tình còn không được tốt cho lắm! Đại nhân có điều không biết, mấy tháng này a mẫu trở về, ta và a mẫu đã ầm ĩ mấy bận! Phải không a mẫu?" Thiếu Thương cực lực tự bôi đen mình, còn xin bằng chứng từ Tiêu phu nhân.

Tiêu phu nhân cảm thấy hôm nay mặt mũi của mình đã bị huỷ bảy tám phần, cũng chẳng để ý đến những thứ này nữa, bèn cười khổ thừa nhận: "Hồi bẩm bệ hạ, cái gọi là việc xấu trong nhà không khoe ra ngoài, nếu không phải sợ tương lai vợ chồng bọn họ sinh ra hiềm khích, trở mặt thành thù, thần phụ cũng không muốn tự vạch trần nữ nhi như vậy. Đều nói nhi nữ nhà mình luôn luôn tốt, nhưng Lăng đại nhân tài mạo hơn người, nếu kết đôi với tiểu nữ, việc này, việc này thật sự là. . ."

"Phung phí của trời!" Thiếu Thương vội vàng bổ sung.

Tiêu phu nhân trừng nàng một cái.

Thiếu Thương bị trừng thì không hiểu lắm, nàng còn chưa nói "Hoa nhài cắm bãi cứt trâu" đâu. Nàng vội vàng tiếp tục tận lực: "Lăng đại nhân, ngài nhìn xem, tiểu nữ tử thật sự không phải đang khiêm tốn đâu, ta nói đều là sự thật! Hôn sự này thực sự là không xứng!"

Trình Thủy thấy nữ nhi gần như đã dùng hết sức lực từ lúc sinh ra đến giờ, trong lòng dễ chịu hơn một chút.

"Thì ra là thế." Lăng Bất Nghi như có điều suy nghĩ, gật đầu hỏi, ". . . Hương vị bánh ngọt hôm qua thế nào?"

Thiếu Thương có chút kinh ngạc, liên tục nói, "À, vô cùng mỹ vị, đầu bếp trong cung quả nhiên ghê gớm, cho dù đã lạnh vẫn thơm ngọt mềm dẻo, ta (từ sau khi tới đây) chưa từng thử qua bánh ngọt nào ngon như vậy." Ấy, đề tài sao lại đến đây rồi.

Lăng Bất Nghi mỉm cười: "Đó không phải đầu bếp trong cung, là trong phủ của ta. Nếu nàng thích, ta sẽ đưa người tới phủ nhà nàng."

Thiếu Thương vừa mới lộ ra mấy phần vui mừng, đã nghe thấy hoàng đế ho khan một tiếng. Lăng Bất Nghi liếc qua hoàng đế, nín cười nói: "Lúc trước bệ hạ cố ý ban cho ta đầu bếp chuyên làm bánh ngọt này, sợ ta bận quá không có thời gian ăn uống thì có thể mang theo lót dạ."

Trình Thủy và Tiêu phu nhân đồng loạt run lên, rất sợ nữ nhi không biết trời cao đất dày thật sự nhận lấy đầu bếp này, thế là vội vàng liên thanh nói "Không cần không cần ~!"

Hoàng hậu vốn vẫn luôn lẳng lặng ngồi ngay ngắn, lúc này mỉm cười lắc đầu, nàng ghé vào tai hoàng đế nói nhỏ hai câu, sau đó im lặng đứng dậy rời đi, trước khi đi còn nhìn vợ chồng Trình Thủy một cái, ánh mắt kia mang theo mấy phần thương hại.

Trình Thủy và Tiêu phu nhân xoay mặt nhìn nhau, đều hoài nghi rằng mình nhìn nhầm.

Lăng Bất Nghi không để ý tới bọn họ, trong giọng nói ấm áp mơ hồ lộ ra uy thế, nụ cười trên mặt cũng có mấy phần khiến người sợ hãi: "Nếu nàng đã không chán ghét ta, hôn sự này cứ quyết định vậy đi. Trang Tử không phải cá, sao biết cá có vui, ta cảm thấy nàng tốt là được rồi, chuyện từ hôn sau này đừng nhắc lại nữa."

Thiếu Thương có hơi sợ hãi, đối phương đã nói đến nước này rồi, chủ đề coi như kết thúc —— Cho nên, hôm nay nàng rốt cuộc đến đây để làm gì? Nàng mờ mịt nhìn sang phụ mẫu, phát hiện sắc mặt Trình lão cha và Tiêu phu nhân đều trầm xuống.

"Bệ hạ." Lăng Bất Nghi chắp tay nói, "Ta muốn đưa Thiếu Thương tới phủ Hà tướng quân tế điện một lát, nhân tiện viếng thăm mẹ góa con côi Hà phủ và An Thành quân, người thấy có được không."

Hoàng đế gật đầu: "Việc này tùy ngươi."

"Cái, cái gì?!" Thiếu Thương không kịp chuẩn bị, gần như nhảy dựng lên, vội vàng nói, "Ngươi nói cái gì?! Tại sao ta phải tới Hà phủ! Ta không đi, ta không muốn đi!" Lão nương vừa bị tiểu bitchy kia cướp đi vị hôn phu một cách trắng trợn đấy, ngươi đang đùa cái gì thế!

Lời này của nữ nhi rất vô lễ, nhưng vợ chồng Trình Thủy chỉ giữ im lặng, cả hai đều đã từ bỏ cứu chữa.

Trong lòng Trình Thủy lại càng vui sướng: Cha con nuôi hai người chẳng phải không ngại sao, tốt, hiện tại ta để các ngươi chứng kiến tiểu oan gia này xấu tính ngang ngược đến mức nào!

Hoàng đế bình tĩnh vuốt ống tay áo, ung dung quan sát, chỉ có Lăng Cố ngây ra như phỗng.

"Tại sao không đi?" Lăng Bất Nghi hỏi.

"Tại sao?!" Thiếu Thương cảm thấy vấn đề này giống như đang hỏi nhân loại vì sao không muốn ăn phân vậy, "Ta vừa hủy hôn với Lâu gia, sau đó Lâu gia lại lập tức muốn cưới An Thành quân, chuyện này, chuyện này thật khó xử. . ."

Lăng Bất Nghi nhướng mày: "Chuyện này có gì khó xử."

"Ta vừa mới tặng vị hôn phu cho nàng đấy!" Thiếu Thương gần như muốn phát điên, nàng cảm giác mình đang nói chuyện với người ngoài hành tinh.

"Không phải tặng cho nàng." Lăng Bất Nghi sửa lời, "Là tặng cho chính nghĩa."

Thiếu Thương choáng váng, hai chuyện này rất khác nhau.

Lăng Bất Nghi chăm chú nhìn nàng: "E là thế nhân đều có suy nghĩ như nàng vừa rồi, như vậy nàng bảo An Thành quân phải làm thế nào. Trình gia thất hứa hủy hôn với Lâu gia, chẳng lẽ là vì muốn An Thành quân khó xử, lấy đó để thể hiện đức hạnh nhà mình? Đương nhiên không phải. Tất cả chúng ta đều kính nể Hà tướng quân và các công tử đã vì quốc gia vì bách tính vì đại nghĩa, hy vọng An Thành quân và di tộc Hà thị có thể vực dậy tinh thần, ngày sau suôn sẻ, tương lai đợi Hà tiểu công tử thành niên có thể trọng chấn gia phong. Vậy nên, chúng ta chẳng những phải tới Hà phủ tế điện, hơn nữa còn phải thoải mái mà tới. Đến lúc đó, nàng hãy nói cho An Thành quân biết, hiện tại nàng và nàng ấy đều đã có nhân duyên của mình, không cần phải cảm thấy áy náy hay có lỗi. Đây đều là ý trời, về sau hai người tự sống tốt cuộc sống của mình, báo đáp công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ!"

Thiếu Thương như bị vướng vào một quả cầu lớn bằng len, mắt trừng như cún ngốc, không tài nào thoát ra được.

Nàng luống cuống nhìn sang phụ mẫu, phát hiện Trình lão cha đang há to miệng, Tiêu chủ nhiệm trố mắt im lặng. Nàng chỉ đành ngoái đầu nhìn hoàng đế, nào ngờ vẻ mặt hoàng đế hết sức tự nhiên, còn nở một nụ cười hiền từ với nàng.

"Ta, ta. . ." Thiếu Thương không trông chờ được vào người thân, trong lúc hốt hoảng chỉ có thể tự cứu lấy mình, "Buổi chiều ta còn phải đọc sách luyện viết! Ta đâu thể đi lấy chồng trong khi cái gì cũng chưa biết!"

"Chuyện này nàng không cần lo lắng." Lăng Bất Nghi mỉm cười dịu dàng, "Hôm qua bệ hạ đã nhờ hoàng hậu giúp đỡ, thời gian tới nàng sẽ vào cung học với nương nương."

"Cái gì?! Lại còn phải vào cung!" Thiếu Thương hoang mang tột độ, cảm giác mỗi lần giãy dụa lại càng bị trói chặt hơn, nàng gào thét, "Chuyện này, chuyện này không cần thiết đâu!"

"Chẳng phải nàng vừa nói mình không biết chữ, không đọc được mấy cuốn sách, càng không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, còn nói không thể lấy chồng trong khi chuyện gì cũng chưa biết sao, vậy còn không mau chăm chỉ học hành?" Lăng Bất Nghi dễ dàng đánh trả.

Thiếu Thương á khẩu không đáp lại được, cầu cứu nhìn sang phụ mẫu —— Cha mẹ, đề này con không biết!

Lăng Bất Nghi nở một nụ cười với Tiêu phu nhân, "Không phải ta coi thường năng lực của phu nhân, có điều, nếu bàn về cấp bậc lễ nghĩa, tài học chu toàn, hoàng hậu nương nương chính là số một đô thành."

Miệng Trình Thủy càng ngoác càng lớn, Tiêu phu nhân cứng ngắc giật giật khóe miệng, gượng cười đáp: "Đó là đương nhiên, đương nhiên."

Lăng Bất Nghi cúi đầu, mỉm cười nói với thiếu nữ: "Nàng yên tâm, nương nương là người vô cùng nhân hậu, cho dù nàng học không tốt cũng sẽ không bị trách phạt đâu, nàng có vui không?"

Thiếu Thương nhìn hắn chằm chằm —— ta vui cái con khỉ!

Tiêu phu nhân biết phòng tuyến hôm nay đã bị đánh cho tan tác, tàn binh bại tướng ở lại cũng vô ích, bèn thở dài: "Lăng đại nhân, hiện tại mặt trời cũng đã lên cao, hay là để ngày mai tới Hà phủ có được không." Trước hết cứ về nhà nghỉ ngơi đã rồi nghĩ hậu chiêu sau.

"Đúng vậy đúng vậy." Thiếu Thương cảm kích Tiêu phu nhân muốn chết, "Ta còn chưa ăn trưa nữa mà."

"Không cần, chúng ta tới Hà phủ dùng bữa trưa." Lăng Bất Nghi nói.

"Sao cơ?!" Thiếu Thương quên luôn cả việc mình đang đứng ở ngự tiền, nàng hét lớn một tiếng, cảm thấy từng cọng tóc trên đầu đều đang dựng đứng cả lên, trước mắt dường như xuất hiện ảo giác, "Nhà người ta đang có tang mà ngài còn muốn tới dùng cơm?!"

Lúc thì nàng hoài nghi rằng mình nghe nhầm, lúc lại hoài nghi đầu óc mình có vấn đề, "Huống chi hiện giờ tình hình Hà gia như vậy, có khi cũng chỉ chuẩn bị chút đồ ăn nguội thôi!" Ăn cái gì mà ăn!

"Vậy nên ta đã cử một vài đầu bếp chuyên đồ chay qua." Lăng Bất Nghi vẫn mỉm cười như cũ, "Bây giờ chúng ta qua đó, vừa hay có thể dùng bữa trưa cùng di tộc Hà thị, vừa ăn vừa nói chuyện."

Thiếu Thương nhìn hắn hồi lâu, một hơi bị kẹt trong lồng ngực cơ hồ tập kết thành sóng xung kích sắp phun ra ngoài —— Tới đám tang nhà người ta, còn muốn mang đầu bếp tới cửa ăn chực, hay lắm hay lắm, đây quả là một thời đại tự do buông thả, ai có thể nói cho nàng biết rốt cuộc kẻ nào mới là người đến từ hiện đại được không!

Trình Thủy ngậm cái miệng đau nhức vì há quá to lại, nhưng hắn cũng không biết phải nói gì. Tiêu phu nhân cũng trầm ngâm không lên tiếng —— nàng rốt cục đã nhìn ra, ý chí Lăng Bất Nghi này vững như sắt đá, chuyện hắn muốn làm nhất định phải làm bằng được. Hơn nữa tâm tư người này tỉ mỉ chu toàn, một khi đã quyết định việc gì thì không thể thay đổi. Hôm nay toàn quân đã bị diệt, nàng giương cờ đầu hàng thôi.

Thiếu Thương nhìn phụ mẫu nhà mình, rồi lại nhìn hoàng đế, thậm chí nhìn cả Lăng Cố, nàng phát hiện mọi con đường của mình đều đã bị chặt đứt, mỗi lời nàng nói ra đều là tự chuốc lấy phiền phức, sau khi tìm kiếm sự giúp đỡ nhưng không có kết quả, nàng nghiêng ngả bị Lăng Bất Nghi kéo ra khỏi cung điện.

Sau khi hai người rời đi, ánh mắt hoàng đế bình tĩnh nhìn vợ chồng Trình Thủy, hắng giọng một cái, hòa nhã nói: "Trình ái khanh, vừa nãy ngươi nói vì sao muốn hủy hôn?"

Trình Thủy máy móc trả lời: "Là vì, tiểu nữ. . . tiểu nữ ngang bướng. . ."

"Không sao, các ngươi không ghét bỏ Tử Thịnh là được rồi." Hoàng đế mỉm cười hiền từ, "Vậy hôn sự cứ làm như trẫm vừa nói. Được rồi, các khanh lui ra đi."

—— Làm hoàng đế kiêm cha nuôi, sau bao năm bức hôn không thành, triều thần và thị tộc đều cho là hắn nhân từ nương tay, nhưng thực ra không phải hắn không muốn hoặc không đành lòng, mà là muốn cũng không được. Từ nhỏ hắn đã nắm tay dạy bảo văn thao vũ lược tâm kế quyền mưu, kết quả tiểu tử này lại áp dụng hết mọi chiêu thức lên người mình trước, nghĩ đến mà ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa.

Có điều, hôm nay trông thấy bộ dáng mất hồn mất vía của phu thê Trình Thủy, hoàng đế cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn chút.

. . .

Trình Thủy và Tiêu phu nhân lặng lẽ bước đi trên con hẻm nhỏ trong cung, bước chân chậm chạp như hai người già.

Cho tới khi lên xe ngựa nhà mình, Trình Thủy mới nhớ tới ánh mắt mang theo vẻ thương hại của hoàng hậu trước khi rời đi, hắn vỗ mạnh vào đùi một cái, lúc này mới chợt nhận ra: "Hèn chi khi ta nói Niệu Niệu ngang bướng ngỗ ngược, hoàng đế lại chẳng sốt ruột chút nào, hóa ra là thế!"

Tiêu phu nhân tiếp tục trầm mặc.

"Hay rồi, lần này chúng ta không cần lo lắng Niệu Niệu sẽ gây đại họa cho Lăng Bất Nghi đâu, con bé làm sao mà chơi lại người ta cơ chứ!" Trình Thủy thở dài.

Tiêu phu nhân thở hắt một hơi, thấp giọng nói: "Từ hôm nay trở đi, chúng ta vẫn nên lo lắng cho nữ nhi thì hơn." Đụng phải loại đối thủ như Lăng Bất Nghi, nữ nhi nhà mình chỉ có chịu thiệt mà thôi.

—— Chuyện nực cười nhất ngày hôm nay là, bọn họ vốn cho rằng nữ nhi là vũ khí hủy diệt, lo lắng sẽ làm người khác bị thương, kết quả phát hiện người ta lại là vũ khí hạt nhân!

**********

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play