Quyển 3: Qua sông hái phù dung, đầm lan nhiều cỏ ngát.
Chương 68: Chiến tranh hôn ước lần thứ nhất (Thượng)
**********
Đây là một cuộc hôn nhân khiến người mỏi mệt, ba người Trình gia ngồi trên xe ngựa tương đối im lặng, không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Vẻ mặt Trình lão cha mơ màng, gắt gao nắm chặt ống tay áo, giống như vừa mới bị đăng đồ tử sàm sỡ vậy; Thần sắc Tiêu chủ nhiệm nghiêm trang, có cảm giác như đang làm nghi thức chủ trì lễ truy điệu. Thiếu Thương thì như con chuột nhỏ rột rột gặm bánh ngọt trong tay.
Tiêu chủ nhiệm không thể nhịn được nữa: "Mỗi hai miếng bánh ngọt, sao con gặm mãi không xong thế?"
Thiếu Thương nuốt ực miếng bánh trong miệng xuống: "Hai miếng A Trữ cho con ăn hết lâu rồi, đây là ban nãy lúc ra khỏi Trường Thu cung Lăng Bất Nghi lén đưa cho con."
Trình Thuỷ thở dài, nhìn nữ nhi giống như thứ nàng đang ăn là thuốc trừ sâu.
- Bản edit này chỉ được đăng duy nhất trên wattpad Trứng Ốp La và page Trứng Ốp La. Nếu bạn đọc được ở các trang web khác thì đó là bản copy. Hi vọng độc giả hãy tìm đọc ở trang chính của editor để có thể cập nhật chương mới một cách nhanh nhất và không tiếp tay cho bên ăn cắp. Cảm ơn mọi người rất nhiều.
Trở lại Trình phủ đã là khi trăng treo đỉnh đầu, mọi người đều đã đi ngủ hết, chỉ có ba huynh đệ Trình gia và Trình Ương dẫn theo một đám hạ nhân đứng chờ dài cổ trước cửa. Tiêu phu nhân cũng lười nói nhảm, vung tay áo lên gọi tất cả các con tới Cửu Chuy đường mở họp gia đình, cũng tiện thể ăn khuya. Trình Thuỷ khí thế ngồi trên ghế cao, lời ít ý nhiều nói với mọi người chuyện đính hôn trong cung tối nay.
Ba huynh đệ Trình gia đều ngây người, không dám tin liếc nhìn nhau rồi đồng loạt quay đầu nhìn sang ấu muội đang nhiệt tình ăn khuya, chỉ có Thanh Thung phu nhân và Trình Ương đang xếp bàn ăn cho vợ chồng Trình Thuỷ là đặc biệt bình tĩnh, người trước vốn không hề biết tới Lăng Bất Nghi, người sau thì kiến thức sâu rộng, thành thục ổn trọng.
Bên trong Cửu Chuy đường vô cùng im ắng, chỉ nghe thấy âm thanh vui sướng nuốt đồ ăn của Thiếu Thương, hồi lâu sau, Trình Vịnh mới hỏi dò: "A phụ, a mẫu, chúng ta cũng nên tới bái phỏng nhà thông gia chứ?"
Đây cũng là một cuộc hôn nhân kỳ lạ, đương kim hoàng đế vì yêu thương con nuôi nên ra mặt thay cho trưởng bối, nhưng rốt cuộc Lăng Bất Nghi cũng không phải cô nhi không cha không mẹ, cha mẹ ruột người ta còn đang sống sờ sờ kia kìa!
Hai mắt Trình lão cha mờ mịt: "Nói mới nhớ..." Hắn nhìn sang thê tử: "Ta còn chưa gặp Lăng hầu lần nào đâu". Ở đại triều hội xa xa có trông thấy mấy lần, chỉ nhớ mang máng đó là một nam tử trung niên tướng mạo tuấn tú, cử chỉ ôn hoà.
Tiêu phu nhân cắn chặt xương hàm, không nói một lời.
Trình Thuỷ thấy thê tử không để ý tới mình, quay đầu nhìn nữ nhi: "Con con con...Con còn nuốt được à!"
Lúc này niềm đam mê ẩm thực của Thiếu Thương cuối cùng cũng kết thúc, nàng nâng bình gốm trên bàn lên, múc một muỗng nước súc miệng xong mới nói: "Nuốt được chứ sao không, cũng có phải con đồng ý hôn sự đâu."
Mồm mép Trình lão cha cũng đâu có vừa, trừng mắt mắng lại: "Vậy cũng chẳng phải ta bí mật kết giao với Lăng Bất Nghi!"
Thiếu Thương đặt bình gốm xuống, nghiêm túc nói: "A phụ, lúc này truy cứu trách nhiệm của ai thì cũng muộn rồi, chi bằng nghĩ đối sách đi."
Trình Ương không tài nào bắt kịp tiết tấu do dự nửa ngày, lúc này mới rụt rè nói: ". . . Đại bá phụ, Niệu Niệu, nếu vị Lăng đại nhân kia đã là nhân vật lớn như vậy, hôn sự này không phải, không phải là chuyện tốt ư? Vì sao mọi người. . ."
Lời này vừa dứt, cả nhà ngoại trừ Thiếu Thương đều đồng loạt thở dài, không biết nên trả lời vấn đề này thế nào.
Thiếu Thương thở hắt một hơi, nói: "A mẫu, người kể cho con chuyện trong nhà Lăng Bất Nghi đi... ý con là cha mẹ ruột hắn ấy."
Tiêu phu nhân tức giận lườm nàng một cái: "Ta thật sự không hiểu nổi tiểu nữ nương tiểu lang quân bây giờ, ban ngày ban mặt cùng nhau một chỗ tình chàng ý thiếp, phong hoa tuyết nguyệt thi từ ca phú gì đó cũng nói được hết một lượt rồi, thế mà chuyện chính thì không thấy nói! Ngay cả tình hình nhà người ta ra sao cũng chưa biết mà đã bàn chuyện cưới gả, cưới xong có chịu khổ chịu tội thì cũng xứng đáng!"
Trình Thủy vội vàng hát đệm: "Chứ còn gì nữa, a mẫu con và vi phụ gặp mặt ba lần, đến cả mộ tổ của đại phụ con với kho lương của hai nhà ở đâu cũng đều hỏi rõ ràng hết rồi!"
Trình Thiếu Cung liếc sang thứ huynh, nhỏ giọng lầm bầm: "Mộ tổ của đại phụ không phải bị người ta lôi lên rồi sao, lấy đâu ra nữa..."
"Đệ im miệng." Trình Tụng khẽ mắng.
Thiếu Thương cảm thấy nhân phẩm và trí thông minh của mình đều đang bị đả kích, vội vàng kháng cáo: "A mẫu nói sai rồi! Thứ nhất, con với Lăng Bất Nghi tình chàng ý thiếp lúc nào chứ, những lần bọn con gặp mặt đều có người khác ở đó, con và hắn cũng rất giữ lễ nghĩa! Thứ hai, lúc ấy người và a phụ gấp rút kết hôn, đương nhiên phải hỏi mọi chuyện cho rõ ràng, nhưng con và Lăng Bất Nghi chỉ là tình cờ gặp nhau! Người ta không hề thể hiện ra ý tứ kia, con cứ đuổi theo gặng hỏi chẳng phải sẽ rất buồn cười sao?! Hơn nữa, con và Lăng Bất Nghi gặp nhau chẳng được mấy lần. . . Cũng chỉ có ba bốn năm sáu bảy tám lần. . . thôi. . ." Giọng nàng càng nói càng nhỏ, số lần gặp mặt hình như hơi nhiều một chút. Có điều mỗi lần gặp mặt, nàng đều cho rằng về sau sẽ không gặp lại, như vậy cần gì phải hỏi tổ tông tám đời nhà người ta.
Trình Vịnh nhìn ấu muội, nhẹ nhàng hỏi: "Niệu Niệu, có phải muội không thích Lăng đại nhân không?"
"Đúng đó..." Trình Ương cũng dịu dàng nói, "Lúc trước nói đến hôn sự với Lâu gia, Niệu Niệu còn vô cùng vui vẻ mà." Hoàn toàn không phải bộ dáng tâm phiền ý loạn như hiện tại.
"Thế cho nên, người trong lòng Niệu Niệu chính là A Nghiêu? Nhưng mà, nhưng mà hắn đã. . ." Trình Tụng hết sức khó xử.
Trình Thiếu Cung bĩu môi: "Đệ cảm thấy Niệu Niệu cũng chẳng yêu thích Lâu Nghiêu là mấy, ngơ ngơ ngác ngác, Niệu Niệu nói cái gì thì chính là cái đó, so ra còn lớn hơn chúng ta hai tuổi, thế mà chẳng quyết đoán khí khái bằng đệ."
Thiếu Thương không nghe nổi lời này, phóng ánh mắt như đao tới: "Được, lát nữa ta đi tìm cho huynh cô dâu quyết đoán nhất cái đô thành này, bảo đảm huynh vừa nhìn thấy nàng đến thở cũng không dám thở, trung thực cung kính như nhìn thấy bài vị tổ tiên, đến lúc đó huynh tha hồ mà thoải mái!"
Trình Thiếu Cung cười đáp: "Vị Lăng đại nhân kia còn khí thế hơn bài vị tổ tiên nhiều ấy chứ, lần trước ta..."
"Đủ rồi!" Tiêu chủ nhiệm không nhịn được mà nghiêm túc kỷ luật, trầm giọng quát lớn, "Hai người các ngươi nói linh tinh cái gì thế! Dám bất kính với tổ tiên, có tin ta dùng gia pháp không hả!"
Hai anh em nghe thấy chữ gia pháp, vội vàng ngậm miệng lại, không dám tiếp tục đề tài bài vị nữa.
Tiêu phu nhân hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Cha đẻ Lăng Bất Nghi là Lăng hầu, tính tình ôn hòa được người ca ngợi, tuy không có chiến công hiển hách nhưng cũng là một trong những trọng thần đi theo hoàng đế sớm nhất. Mẹ đẻ là Hoắc thị, chính là muội muội của Hoắc hầu - nghĩa huynh đã qua đời của bệ hạ. Năm đó thời điểm bệ hạ khó khăn nhất, trước sau đều bị quân địch bao vây, cũng nhờ có Hoắc hầu liều chết tương trợ, lấy một tòa thành trống ngăn chặn hai mươi vạn quân địch chừng nửa năm, lúc này mới bảo toàn được lực lượng của bệ hạ, đánh tan thủ lĩnh quân địch, bấy giờ tân triều mới được thành lập. Đáng tiếc, toàn tộc Hoắc hầu đều đã hy sinh trong tòa thành đó, con cháu không còn một ai."
Thiếu Thương há to miệng: "Không còn một ai? Chẳng lẽ ở quê nhà cũng không còn con cháu dòng bên nào sao?"
Trình Vịnh bổ sung: "Chi họ gần nhất cũng đã qua năm đời rồi, ngay cả nơi định cư cũng cách rất xa. Huống chi năm đó Hoắc hầu giúp đỡ bệ hạ, những tộc nhân không theo ông ấy tòng long sớm đã chẳng còn quan hệ gì nữa rồi."
Tiêu phu nhân tiếp lời: "Sau chiến loạn, Lăng hầu và gia quyến thất lạc lẫn nhau, về sau khó khăn lắm mới tìm lại được mấy người, đều nói mẹ con Hoắc phu nhân đã chết. Một năm sau Lăng hầu lấy vợ khác, ai ngờ mấy tháng sau Hoắc phu nhân lại mang theo nhi tử trở về, mà khi đó tân phu nhân đã có thai..."
"Vậy thì để Lăng hầu bỏ tân phu nhân rồi gương vỡ lại lành thôi, Hoắc phu nhân là người thân duy nhất còn lại của công thần đấy!" Thiếu Thương nói nhẹ tênh.
Trình Tụng do dự mở lời: "Hình như ta nghe nói, Lăng hầu phu nhân. . . Ầy, ý ta là vị Lăng hầu phu nhân hiện tại, nàng và Nhữ Dương lão vương phi có quan hệ rất tốt. . ."
"Đúng vậy." Tiêu phu nhân đáp, "Năm đó trong lúc hỗn loạn, thúc mẫu của bệ hạ là Nhữ Dương lão vương phi bị thương rất nặng, lúc ấy lại thiếu y thiếu thuốc, mắt thấy sắp cưỡi hạc về Tây Thiên, tất cả đều nhờ vào vị Lăng hầu phu nhân hiện tại dốc lòng chăm sóc, nửa năm cẩn thận từng chút, không dám sao nhãng nửa phần, bấy giờ mới cứu được một mạng của lão vương phi."
"Thì ra là thế, vậy lão vương phi kia hẳn là muốn làm chỗ dựa cho nàng." Thiếu Thương bĩu môi, "Thế thì hai vị phu nhân làm tỷ muội thôi, hời cho Lăng hầu."
Tiêu phu nhân lắc đầu: "Nhà ta về sau mới quy thuận, rất nhiều chuyện đều không được biết. Có điều ta nghe nói vị tân phu nhân này lại nguyện ý làm thiếp, thế nhưng Hoắc phu nhân từ nhỏ đã vô cùng kiêu ngạo cứng đầu, ngày ngày đòi đánh đòi giết vị tân phu nhân kia. Coi như bỏ thôi còn chưa đủ, nhất định phải giết nàng mới cho qua, chớ nói chi là cùng chung một chồng."
Thiếu Thương như có điều suy nghĩ: "... Mang thù như vậy, có lẽ hai vị phu nhân này là người quen cũ, coi như thù cũ thù mới chồng chất lên nhau."
Trình Thủy tán thưởng nhìn nữ nhi một cái, dứt khoát nói: "A mẫu con vất vả lắm mới nghe ngóng được, thì ra tân phu nhân vốn là ngoại muội nhà dì Lăng hầu, trước khi Hoắc phu nhân mất tích nàng ta đã ở goá tại Lăng gia nhiều năm."
Thiếu Thương ha ha cười vài tiếng, không hề che giấu vẻ xem thường. Đám người trong phòng phát ra những âm thanh ê a khác nhau, nhưng đều có chung một suy nghĩ.
"Về sau hai bên không hòa giải được, thế là Hoắc phu nhân và Lăng hầu ly hôn, hiện tại không biết đang tĩnh dưỡng ở nơi nào." Tiêu phu nhân kết thúc chuyện cũ, "Vì lý do này, bệ hạ càng cảm thấy thẹn với Hoắc hầu đã mất. Không lâu sau, bệ hạ đem Lăng Bất Nghi từ chỗ Hoắc phu nhân vào cung, tự mình nuôi dưỡng."
Thiếu Thương cười nói: "Năm đó vị tân Lăng hầu phu nhân này sống nhờ tại Lăng gia, chắc cũng không có gia thế gì. Như vậy xem ra Lăng hầu lại là người thâm tình, nhiều nữ tử thế gia vọng tộc là thế nhưng đều không muốn, lại cưới ngoại muội ở góa nhà mình."
"Không được nói bậy." Tiêu phu nhân trầm giọng, "Họ đều là trưởng bối của Lăng Bất Nghi."
Thiếu Thương chu mỏ, không nói gì nữa.
Trình Thủy nhìn Tiêu phu nhân, thầm cảm thấy thế tử nhà mình văn thao vũ lược, nhưng trong việc dạy dỗ nữ nhi tính ra lại chẳng bằng mình, hắn nghiêm mặt nói: "Được rồi, Lăng gia chỉ có chút chuyện như vậy thôi, giờ Niệu Niệu cũng đã biết rồi, con có ý kiến gì với hôn sự này thì nói nhanh đi, hoàng đế miệng vàng lời ngọc đã lên tiếng, nếu con không có gì dị nghị, vậy chúng ta ai về phòng nấy tắm rửa rồi đi ngủ, cũng đừng bận tâm nữa!"
"Không không không, a phụ, con có ý kiến!" Thiếu Thương ngay lập tức cắn câu, vội vàng quỳ gối tiến lên mấy bước.
"Vậy muội mau nói đi." Trình Tụng nhìn ấu muội hốt hoảng, cười mắng.
Thiếu Thương thở dài thườn thượt mấy tiếng, nửa khắc sau mới nói: "Thế này đi, không kể đến mấy chuyện hỗn loạn của Lăng gia, Lâu gia cũng chưa chắc đã thanh tịnh. Thế nhưng trong lòng con, A Nghiêu là người trong sạch thuần khiết, huynh ấy nghĩ gì muốn làm gì, con đều có thể đoán được bảy tám phần. Huynh ấy lại bằng lòng nghe lời con, tương lai chúng con sẽ trải qua những ngày tháng thế nào, đi con đường ra sao con đều có thể nắm được đại khái. Nhưng Lăng Bất Nghi không giống vậy..." Nàng cân nhắc ngữ khí trong chốc lát, buồn bã nói, "Hắn giống như mây mù Vu sơn, con nhìn không rõ cũng không nắm được..."
"Nắm thì vẫn nắm được thôi." Thanh âm Trình Thiếu Cung chua chát, "Ta nghe lão Trình Thuận nói, hôm trước hắn còn đỡ muội xuống xe ngựa cơ mà."
Thiếu Thương lập tức hết buồn bã, ưỡn thẳng người cáo trạng với Tiêu phu nhân: "Con nói cho a mẫu một chuyện, Thiếu Cung thực ra rất phong lưu! Người đi lục soát mấy cái hòm xiểng của huynh ấy mà xem, bảo đảm có thể tìm được rất nhiều khăn lụa túi thơm gì đó, đều là của tiểu nữ nương bên ngoài cho huynh ấy, nói không chừng còn có cả thư tỏ tình nữa cơ!"
"Thiếu Thương muội..." Trình Thiếu Cung lập tức sốt ruột, mặt tím như gan heo, "A mẫu đừng nghe con bé, đó đều là người khác cố nhét cho con! Lần trước Niệu Niệu còn tới thăm Lăng Bất Nghi, bọn họ..."
"Hai người các ngươi câm miệng cho ta!" Tiêu chủ nhiệm hét lớn một tiếng, sau đó chán nản nghiêng người ngồi xuống ghế—— Vốn dĩ tam nhi chỉ xem như lắm mồm một chút, vẫn trong phạm vi khống chế, nhưng kể từ khi đôi song sinh này gặp lại nhau, không hiểu sao lại gống như phá giải phong ấn trên người lão yêu ngàn năm, một ngày ba bữa chọc tức nàng! Quả nhiên lúc trước nên đưa con gái út theo cùng dạy dỗ mới phải!
Trình Thủy lau trán, đưa ra kết luận: "Cho nên, A Nghiêu nghe lời con, vậy là con vui vẻ đồng ý hôn sự với Lâu gia. Lăng đại nhân con quản không nổi, thế là con không thích mối hôn sự này, đúng không?"
Trình Ương cuối cùng cũng nghe ra, kinh ngạc nhìn qua đường muội: "Muội đúng là vì duyên cớ này... ?" Nàng thật sự không thể hiểu nổi, có một người tài giỏi làm chỗ dựa cho mình, có thể khiến mình tin tưởng không phải là một chuyện may mắn sao?
Thiếu Thương ngập ngừng: "Sao a phụ lại nói thẳng ra như vậy. Có điều..." Nàng xoay xoay thân mình, ngượng ngùng khẽ nói, "A mẫu nắm chắc a phụ trong tay như vậy, người xem a mẫu thoải mái biết bao nhiêu. Nhưng nếu theo Lăng đại nhân, nữ nhi sao có được những ngày tốt lành đó." Đây quả thực là một cuộc sống đẫm máu mà!
"Niệu Niệu!" Thanh Thung phu nhân không thể chịu thêm được nữa, lớn giọng quát to, "Chuyện của phụ mẫu mà con cũng dám nghị luận như thế?!"
Lần này vợ chồng Trình Thủy chẳng buồn tức giận, chỉ đành thở hắt một hơi. Trình Tụng và Trình Thiếu Cung nhìn nhau, len lén mỉm cười.
Trình Vịnh thở dài: "Lăng đại nhân. . . Hắn rốt cuộc là coi trọng điều gì ở Niệu Niệu. . . ?" Hắn không có ý coi thường muội muội nhà mình, nhưng thật sự là nghĩ không ra nguyên do.
Luận tướng mạo, những năm này mỹ cơ được đưa đến chỗ Lăng Bất Nghi muôn màu muôn vẻ, cũng không biết ấu muội nhà mình có lọt vào nổi top 10 hay không; luận học thức, đến nay ấu muội còn chưa biết được mấy chữ, càng đừng nói đến chuyện ngâm thơ làm phú; luận tính tình, cái này thì lại một lời khó nói hết.
Thiếu Thương nghe vậy, hung dữ phản bác lại: "Muội cũng không hiểu rốt cuộc là Hủ Nga a tỷ coi trọng cái gì ở huynh trưởng, hiện tại ngày ngày ở lì trong nhà học ôn lương hiền thục, lại còn học cả việc quản lý gia đình!"
Trình Vịnh lắc đầu nhìn về phía hai đệ đệ, trong mắt rõ ràng viết rằng: "Thấy chưa, ta nói có sai đâu."
Trình Tụng lại có ý kiến khác: "Cũng không thể nói như vậy, Thê Thê nói rất đúng, Niệu Niệu trọng tình trọng nghĩa, thông minh lanh lợi, khi xảy ra chuyện lớn có thể chống đỡ, sống có thể phó thác vinh nhục tiền đồ, chết có thể phó thác nhà cửa mồ mả, thiên hạ này có được mấy người can đảm như vậy!"
Mặt mày Thiếu Thương hớn hở: "Muội cũng cảm thấy Thê Thê a tỷ là nữ tử tốt nhất trên đời, phóng khoáng hiệp nghĩa, lòng dạ bao dung, tương lai ai có thể cưới tỷ ấy thì chính là vô cùng may mắn! Về sau nhất định con cháu đầy đàn, bạch đầu giai lão, đoàn viên mỹ mãn, vạn sự như ý!"
"Niệu Niệu nhà chúng ta nói đúng lắm!" Trình Tụng cười chỉ thấy răng không thấy mắt.
"Các ngươi cũng ngậm miệng lại!" Tiêu phu nhân đập mạnh vào bàn, sau đó quay đầu nói với trượng phu, "Ngày mai chúng ta cầu kiến bệ hạ, từ chối hôn sự này đi."
"Ơ...?" Trình Thủy giật mình, chuyện này, chuyện này có thể được sao?"
"Được được được, sao lại không được!" Thiếu Thương vội vàng xen vào, "Gì ấy nhỉ, Hoàng đế thượng cổ lúc nhường ngôi không phải còn từ chối ba năm lần sao? Phàm là chuyện trên đời, cái gì cũng có thể khách khí được hết."
"Lúc Lệ đế soán vị cũng từ chối ba năm lần, người ta cũng rất khách khí đấy thôi..." Trình Thiếu Cung nhàn nhạt giội một gáo nước lạnh.
"Huynh không thể im lặng được hả!" Thiếu Thương trợn mắt mắng.
Tiêu phu nhân coi như không nghe thấy, tiếp tục nói với trượng phu: "Chàng nhìn bộ dáng Niệu Niệu đi, chàng cảm thấy bệ hạ sẽ đồng ý con dâu như vậy sao? Đừng nói bệ hạ, e là cả Lăng Bất Nghi cũng chưa rõ ràng lắm tính cách thật của Niệu Niệu đâu."
Trình Thuỷ chần chờ nhìn về phía nữ nhi, nói một câu công tâm, nữ nhi mà về làm dâu, chỉ sợ một ngày ba bữa náo loạn.
Trình Vịnh chắp tay tiếp lời: "A mẫu nói có lý, chi bằng chúng ta cứ thử từ chối, lúc diện Thánh nói rõ ràng tính cách thật của muội muội. Nếu bệ hạ không chấp thuận, vậy coi như chuyện này chưa từng xảy ra, còn nếu bệ hạ vẫn muốn hôn sự này, về sau giả sử Niệu Niệu và Lăng đại nhân có tranh chấp, nhà ta coi như cũng có cái lý để nói."
Trình Tụng nghe hiểu ngụ ý trong lời này, bật cười: "Không phải bệ hạ và Lăng đại nhân thấy dáng vẻ của Niệu Niệu, sẽ cho rằng con bé là người dịu dàng ngoan ngoãn, điềm đạm đáng yêu đấy chứ." Dung mạo và tính cách của muội muội quả thật là tương phản cực lớn, khác nhau một trời một vực, nhưng sau khi nhận được ánh mắt của mẫu thân và huynh trưởng, hắn không thể không trầm mặc.
Thiếu Thương nhìn mọi người một lượt, lắc lắc ngón tay lẩm bẩm: "Ở trong nhà con mới có thể không kiêng nể gì như thế, chứ ở ngoài con nói chuyện rất cẩn thận đấy, chỉ là... cũng đúng, con có thể đóng vai ăn hại cả đời." Suy nghĩ kỹ một chút, quả thật ở trước mặt Lăng Bất Nghi, nàng biểu hiện cực kỳ nhu thuận hiểu chuyện, biết trước biết sau.
Nàng ngẩng đầu nhìn Trình Thuỷ, lớn giọng nói: "A phụ, người ngẫm lại xem, nếu như con và A Nghiêu cãi lộn đánh nhau, cùng lắm thì Lâu gia sẽ bỏ con. Nhưng nếu con chọc điên Lăng Bất Nghi, biết đâu hoàng đế sẽ ban cho con một dải lụa trắng hoặc một chén rượu độc, nói không chừng còn liên luỵ đến a phụ a mẫu, nói rằng hai người dạy bảo không nghiêm đấy!"
"Nói chuyện giật gân!" Trình Thủy phất mạnh tay áo một cái, sau đó cào cào búi tóc, trầm giọng lên tiếng, "Có điều, các ngươi nói cũng có lý. Sáng sớm ngày mai chúng ta vào cung cầu kiến bệ hạ, từ chối mối hôn sự này! Được hay không được, phó mặc cho trời!"
Chủ nhà cũng đã lên tiếng, Thanh Thung và đám nhi nữ đều khom người thưa vâng.
Nhất là Thiếu Thương, không hiểu sao cả người trở nên nhẹ nhõm, nhẹ nhàng vung tay áo trở về chỗ ở của mình —— mặc dù cảm thấy có lỗi với Lăng Bất Nghi, nhưng bản thân thoải mái mới là điều quan trọng nhất. Lăng Bất Nghi tương đối thích hợp làm chỗ dựa, nhưng để làm chồng thì nàng nhồi máu cơ tim mất thôi!
Màn đêm buông xuống, lúc vợ chồng Trình thị đi ngủ, Tiêu phu nhân đang nằm trong đệm chăn nửa tỉnh nửa mê, chợt nghe lồng ngực trượng phu rung lên, thở một hơi thật dài rồi khẽ nói: "... Nguyên Y à, giờ này ta mới hiểu rõ câu nói của nàng lúc trước, "Nếu là Ương Ương, ta yên tâm gả con bé tới bất cứ gia đình nào". Hiện tại nếu người Lăng Bất Nghi muốn cưới chính là Ương Ương, nàng và ta hẳn là vui còn không kịp, làm gì phải lo được lo mất như bây giờ!"
Tiêu phu nhân chẳng buồn mở mắt, nặng nề đáp: "Nhưng chuyện đời thường là như thế, cái cần thì không đến, cái không cần thì đưa tới tận cửa. Ta biết chàng không nỡ bỏ mối hôn sự này, nghĩ theo chiều hướng tích cực, Niệu Niệu thông minh nhanh nhạy, nghe một hiểu mười, biết đâu Lăng Bất Nghi lại thích kiểu như vậy. Nhưng nghĩ theo chiều hướng tiêu cực, tính tình Niệu Niệu cương liệt, tương lai nếu giống như vợ chồng Hoắc phu nhân và Lăng hầu trở mặt thành thù, chúng ta cũng không có thế lực mạnh như Hoắc gia để làm chỗ dựa cho nó. Chuyện xấu nói trước, luôn luôn không thừa."
**********