Cả hai đời Thiếu Thương cộng lại cũng chưa kinh hãi được mấy lần, thứ nhất là vì cảnh giới của nàng cao, dưới ánh mặt trời chẳng có chuyện gì là mới mẻ, hai người bạn trai trước sau của chị đại còn có thể hôn nhau nồng nhiệt trong con ngõ nhỏ phía sau quán bar cơ mà, còn có chuyện gì tuyệt hơn nữa không; hai là bởi vì nàng biết giả bộ, dù trong lòng đã sợ gần chết nhưng vẫn có thể vờ điềm nhiên như không có chuyện gì.
Song cú shock lần này đã vượt ra khỏi phạm vi nghiệp vụ của nàng, trong lòng nàng Lăng Bất Nghi giống như một vị chiến sĩ cách mạng cao quý sáng chói, mang theo trách nhiệm cứu người cứu nước cứu lửa, kết quả hôm nay nàng lại phát hiện chính Lăng Bất Nghi mới là hố lửa là đập chứa nước, bẫy người không cần thương lượng.
Ở trên xe ngựa, Lăng Bất Nghi hình như có nói hai câu "Trang tử sinh tử" gì gì đó, Thiếu Thương ù ù cạc cạc cũng không nghe rõ, còn thuận miệng đáp lại một câu "Ồ, hôm nay Trang tử cũng tới Hà gia sao", Lăng Bất Nghi bèn ngậm miệng không nói nữa, sau khi xe dừng trực tiếp túm lấy cổ áo nàng tiến vào Hà gia phủ đầy đồ trắng.
Đáng mừng chính là hình như Hà Chiêu Quân cũng bị dọa không ít, điếng người kinh ngạc, quản sự Hà phủ nhỏ giọng nhắc nhở nàng đưa hai bó hương qua đây, kết quả nàng trực tiếp nâng cái lư hương đưa cho Thiếu Thương. Thiếu Thương sững sờ đứng đó, chân tay luống cuống không biết làm gì, Lăng Bất Nghi không nhìn nổi nữa, lấy lư hương từ tay nàng trả lại cho quản sự Hà phủ lúc này đã mặt mày tái mét, sau đó kéo nàng vào thắp hương trước linh vị Hà công và các nhi tử, rồi lại cúi người quỳ bái cầu khấn.
Sau khi dập đầu ba cái liên tiếp, cuối cùng Thiếu Thương cũng hồi hồn, thừa dịp Lăng Bất Nghi qua linh đường bên cạnh thăm hỏi di tộc Hà thị và bộ khúc, nàng vội vàng nhỏ giọng nói với Hà Chiêu Quân: "Không phải tự ta muốn tới, là Lăng Bất Nghi ép ta tới!"
Hà Chiêu Quân lén quan sát động tác của Lăng Bất Nghi và nhóm bộ khúc phía đối diện, cũng thấp giọng đáp: "Nói thừa, ngươi làm như ta nhìn không ra ấy, nhưng mà họ Lăng này cũng lợi hại thật, lúc trước trên đường hộ tống về đô thành ta đã được lĩnh giáo rồi. Có điều, ngươi tới thì tới, vì sao hắn phải ép ngươi?"
"Đó là vì. . ." Thiếu Thương chép miệng mấy tiếng, khó xử giải thích, "Qua mấy ngày nữa mọi người đều sẽ biết. Chuyện đó... ta và Lăng đại nhân định thân rồi, ngày hôm qua."
"Cái gì?!" Hà Chiêu Quân suýt nữa đã nhảy dựng lên, nhưng dù gì nàng cũng là người từng trải, từng chứng kiến cha huynh chết thảm, vậy nên cũng không sơ suất quá mức, "Chẳng phải hôm qua ngươi mới tới Lâu gia từ hôn à?"
Thiếu Thương thở dài: "Thì đó, chính là hôm qua. Buổi sáng từ hôn, buổi chiều lại đính hôn." Cứ như lái xe trong lễ hội mùa xuân vậy, nàng thậm chí không có cả thời gian để buồn.
Lúc này, phía đối diện vang lên một loạt tiếng nhiệt liệt chúc mừng, chắc là Lăng Bất Nghi cũng đã thông báo chuyện đính hôn cho bộ khúc Hà gia, những hán tử thân mang áo tang kia và nhóm di tộc đều đồng loạt thở dài xin lỗi, cúi đầu chúc mừng.
Hai người thu hồi tầm mắt, Hà Chiêu Quân chăm chú nhìn nàng hồi lâu, bất chợt thở dài một tiếng: "Là ta liên lụy đến ngươi."
Thiếu Thương nghe xong lời này, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác tri kỷ, nửa ngày sau mới xúc động nói: "Ta thật sự không nghĩ ngươi sẽ nói như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ bảo ta nhặt được món hời lớn, sớm biết sẽ được mối hôn sự tốt như vậy, lúc trước làm gì phải sống chết không chịu từ hôn, làm bộ làm tịch. . ."
Ánh mắt Hà Chiêu Quân lộ vẻ mỉa mai: "Tướng mạo Lăng Bất Nghi tuy đẹp nhưng lại không phải kẻ tàn nhẫn bình thường. Ngươi chưa thấy đó thôi, lúc ở quận Phùng Dực, vì muốn ép hỏi tung tích đám cá lọt lưới của Tiêu thị mà hắn đã giày vò nữ quyến Tiêu phủ không chút mềm lòng."
Thiếu Thương há to miệng, không khỏi nhìn qua Lăng Bất Nghi phía đối diện, chỉ thấy bóng lưng hắn cao gầy thẳng tắp, phong thái nghiêm trang ưu mỹ, nàng lắp bắp: "Vậy, về sau có bắt được cá lọt lưới không?"
". . . Bắt được." Hà Chiêu Quân bĩu môi, "Lăng Bất Nghi đoán không sai, bởi vì chuyện xảy ra đột ngột nên không chỉ mình cha ta không có phòng bị, ngay cả Tiêu vương phủ cũng không ngờ chỉ trong vòng ba ngày đại quân đã bại như núi đổ, phụ tử Tiêu vương người thì chết người thì bị bắt, trong lúc ấy làm sao có thể giải quyết tốt hậu quả. Là Tiêu vương phi sắp xếp cho ấu tử của Tiêu vương trốn đi, mang theo một lượng lớn tài vật, những nữ quyến còn lại cũng biết ít nhiều, vậy nên Lăng Bất Nghi bắt đầu ra tay từ mấy vị quận chúa, trong vòng nửa ngày đã thu được tin tức từ đám trắc phi và thê thiếp."
Cổ họng Thiếu Thương khô rát, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ gì, khô khốc nói: "Vậy thì hắn hung ác đúng chỗ rồi."
Hà Chiêu Quân liếc mắt: "Ngươi nghĩ rằng ta đang đau lòng cho Tiêu gia?! Hừ, hoàng đế nhân từ, đám con cháu nhỏ tuổi của Tiêu vương đều không bị giết, cùng lắm là lưu vong thôi. Ý ta là người như Lăng Bất Nghi này. . . Hừ, ta đã nhìn rõ, nam nhân mỹ mạo lỗi lạc có tác dụng gì đâu, tâm địa dịu dàng thiện lương mới tốt!"
Thiếu Thương nhàn nhạt đáp: "Đúng vậy, ta cũng nghĩ thế." Không phải chính ngươi chịu thiệt ở chỗ Tây Môn đại quan nhân* rồi mới biết được chỗ tốt của đại lang đó sao. Phủi phui cái miệng quạ đen, A Nghiêu cũng đâu phải Võ đại lang*, a mi phò phò!
* Tây Môn đại quan nhân: chỉ Tây Môn Khánh, cùng với Võ đại lang đều là nhân vật trong tiểu thuyết Thủy Hử của tác giả Thi Nại Am.
Bấy giờ Hà Chiêu Quân mới phát hiện lời nói của mình không ổn, thoáng nhìn Thiếu Thương một cái, ngượng ngùng mở miệng: "Các gia thần đều nói với ta, lệnh tôn lệnh đường ở bên ngoài chinh chiến nổi danh hào hiệp trượng nghĩa, Trình gia. . . đều là người tốt."
"Ngươi biết vậy là được!" Thiếu Thương hiểu rằng nàng không muốn trực tiếp khen mình, được đà nói, "Nếu không phải vì sợ a phụ a mẫu ta ở bên ngoài bị người làm khó, có đánh chết ta cũng không từ hôn!"
Hà Chiêu Quân hừ lạnh một tiếng, nghiêng người không nói thêm gì nữa.
Thiếu Thương nhìn phía đối diện, thật sự không muốn đến bên cạnh Lăng Bất Nghi, nàng hết nhìn đông tới nhìn tây, nửa ngày sau mới trông thấy một vị phụ nhân trung niên yếu ớt ngồi quỳ trong góc hẻo lánh, khuôn mặt nàng tiều tụy, cơ thể gầy yếu, bên cạnh có một nhóm vú già nô tỳ đang hỏi han ân cần, rất không ăn nhập với linh đường dày đặc hơi thở võ tướng này. Thiếu Thương cố tìm chủ đề, hỏi: "Vị phu nhân này là ai vậy?"
Hà Chiêu Quân thản nhiên đáp: "Là mẹ kế ta, hôm nay là ngày cuối cùng đặt linh cữu, thời tiết ấm áp như vậy, thi thể không chờ được nữa. Sức khỏe mẹ kế ta không tốt, ta bảo bà không cần tới nhưng bà ấy nhất định muốn đi."
Thiếu Thương đứng từ xa đánh giá vị Hà phu nhân thân đang mang bệnh này vài lần, thầm nghĩ khó trách Hà tướng quân lại muốn giao phó cả nhà cho nữ nhi, nàng chợt nghĩ đến một chuyện: "Ngày cuối cùng đặt linh cữu, nghĩa là ngày mai các ngươi sẽ đưa tang, vậy A Nghiêu. . ."
Hà Chiêu Quân nhìn nàng chằm chằm, dường như đã hiểu rõ suy nghĩ trong lòng nàng: "Hôm qua sau khi nhà ngươi tới từ hôn, A Nghiêu lập tức ngã bệnh, có điều hắn đã cho tùy tùng đến truyền lời, nói rằng ngày mai đưa tang hắn nhất định sẽ tới từ sớm."
Đáy lòng Thiếu Thương buồn bực: "A Nghiêu chính là một vị quân tử chân thành như vậy, nếu đã hạ quyết tâm thì huynh ấy nhất định sẽ đối xử với ngươi thật tốt, ngươi yên tâm đi."
Ngữ khí Hà Chiêu Quân lạnh lùng: "Vị hôn phu của người khác, mong Trình nương tử chú ý một chút, đừng mở miệng ra là "A Nghiêu", ta nghe thấy không vui."
"Ta cứ gọi đấy, người làm gì được ta nào?!" Thiếu Thương đâu phải là người dễ bị ăn hiếp, "Hừ, ta nói cho ngươi biết, tốt nhất là ngươi nên bỏ cái tính đấy đi, A Nghiêu cũng chẳng nợ ngươi điều gì, huynh ấy đã chuẩn bị thật tốt để chung sống với ngươi, nếu ngươi còn cố ý gây sự, làm nhục huynh ấy, ta sẽ đưa huynh ấy trở về." Để xem ai dám bắt nạt người nàng muốn bảo vệ!
Nào ngờ Hà Chiêu Quân lại bình tĩnh nói: "Không, ngươi sẽ không làm vậy. Ta với ngươi là cùng một loại người, chỉ cần có thể bảo đảm cha huynh ngươi bình an, cả nhà đoàn viên, cho ngươi mười tám Lâu Nghiêu ngươi cũng không đổi."
Thiếu Thương thực sự không ngờ Hà Chiêu Quân sẽ nói ra lời như vậy, im lặng nhìn nàng thật lâu.
Ở Hà gia dùng xong bữa trưa, lại cùng các nữ quyến trò chuyện chốc lát, lúc này Thiếu Thương mới theo Lăng Bất Nghi lên xe về nhà, đợi bánh xe ung dung chuyển động, nàng mới mở miệng: "Ta không ngờ ngài có thể hiền lành kiên nhẫn nói chuyện với nhóm bộ khúc Hà gia như vậy."
Lăng Bất Nghi nghiêng người dựa vào song cửa sổ, tia nắng mặt trời xuyên qua khe cửa chiếu lên hàng mi dài tuấn mỹ, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn chìm trong ánh sáng của nàng, khẽ nói: "Võ tướng nhìn thì có vẻ phong quang, nhưng hi sinh cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt. Đợi họ khá hơn một chút, tương lai nếu chẳng may ta xảy ra chuyện gì, cũng có người hậu đãi di tộc của ta."
Thiếu Thương thuận miệng thở dài: "Đúng đó, ngộ nhỡ ngài xảy ra chuyện gì, cũng không biết có ai nhường vị hôn phu cho ta không."
Trong xe nhất thời yên tĩnh, có thể nghe được tiếng bánh xe chuyển động lộc cộc bên ngoài—
Lăng Bất Nghi chậm rãi quay đầu, bình tĩnh chăm chú nhìn thiếu nữ.
Thiếu Thương bị ánh nhìn ấy làm cho toàn thân run rẩy, trong đầu chợt loé lên tia sáng, lớn giọng thanh minh: "A, ta nói sai, ta nói sai rồi! Nếu ngài chẳng may có mệnh hệ gì, ta sẽ trở thành góa phụ, nếu có muốn nhường thì cũng là nhường cho con của ta và ngài mới đúng!"
Lăng Bất Nghi tiếp tục nhìn nàng, Thiếu Thương không ngừng cười xoà: "Khi nãy ta nhất thời hồ đồ, nghĩ sai một chút thôi mà!"
"Thực ra ấy, ngài cũng nghĩ nhiều quá." Thiếu Thương tiếp tục dỗ dành, "Người ta đều nói nữ nhi giống cha, với tướng mạo này của ngài, con của ta và ngài có thể kém được sao? Còn cần người khác phải nhường? Nên là khóc lóc hô hào tới cầu xin mới đúng!"
Lăng Bất Nghi lắc đầu mỉm cười, cũng không biết là thật sự tin mấy lời luyên thuyên của nàng hay là vì bộ dáng nàng hiện tại buồn cười.
Tới cổng Trình phủ, Lăng Bất Nghi đỡ Thiếu Thương xuống xe, cười nói: "Hôm nay nhữ phụ nhữ mẫu cũng bị ảnh hưởng không ít, ta không vào phủ bái phỏng nữa. Hai ngày này nàng chú ý nghỉ ngơi, chờ đến khi tin tức ta và nàng đính hôn truyền ra, sợ là nhà nàng sẽ không được yên tĩnh."
"Ảnh hưởng gì chứ, e là bị kinh hãi ấy." Thiếu Thương mỉm cười trừng hắn một cái, vừa như giận lại vừa như vui.
Lăng Bất Nghi không nhịn được mà đưa tay lên, xoa xoa búi tóc mềm mại được kết bằng dây lụa trên đầu nàng, trái tim chợt trở nên ấm áp.
Thiếu Thương vui sướng bước về phía cửa lớn Trình phủ, chưa đi được hai bước Lăng Bất Nghi đã gọi nàng lại: "Thiếu Thương, trên xe vẫn còn ít bánh ngọt, nàng có muốn lấy không?" Thiếu Thương cười lắc đầu từ chối.
Đi thêm hai bước nữa, Lăng Bất Nghi lại tiếp tục gọi nàng: "Trời tối rồi, đi cẩn thận đừng có nhảy nhót, coi chừng đá dưới chân."
Thiếu Thương gật gật đầu.
Một đoạn đường ngắn ngủi, Lăng Bất Nghi gọi nàng những ba bốn hồi, Thiếu Thương giống như đột phá vòng vây quân địch, vất vả lắm mới tới được cửa nhà mình. Lão quản sự Trình Thuận trốn sau cửa cười tươi như hoa nở, ân cần đón tiểu như nhà mình vào phủ.
Trình Thiếu Cung đang đứng trước đình lẩm bẩm, trông thấy ấu muội rời đi từ sáng sớm giờ mới trở về, bèn nói: "Muội biết đường về rồi đấy à, a phụ a mẫu đã về từ đời nào rồi."
Thiếu Thương lườm hắn một cái: "Giờ tam huynh đã có một vị muội tế quyết đoán nhất, khí phách nhất cái đô thành này rồi đấy, đừng lo lắng nhé, huynh chạy ra ngoài mà nhìn thử xem, có khi hắn vẫn chưa đi đâu. Chỉ mong huynh có thể tiếp thu được."
Trình Thiếu Cung lơ đễnh cười đáp: "Chỉ cần muội có thể tiếp thu, ta đương nhiên cũng có thể tiếp thu. Người cùng hắn sống hết đời cũng chẳng phải ta, nhiều lắm thì ngày lễ ngày Tết gặp mặt một lát, còn có thể làm gì được ta?"
Thiếu Thương trừng mắt nhìn hắn, quay đầu bước về phía trước, "À, a phụ a mẫu đâu rồi?"
"Hai người đi ngủ rồi."
Thiếu Thương dừng bước, lấy làm lạ hỏi: "Sớm vậy á, còn chưa ăn tối mà."
"A phụ a mẫu bảo hôm nay quá mệt, bữa tối không cần chờ."
Thiếu Thương ngoái đầu nhìn bào huynh. Thực ra nàng cũng rất mệt mỏi, tâm mệt.
********