Quyển 1: Xanh xanh cỏ bên bờ, liễu trong vườn tốt tươi

Chương 1: Khởi đầu đại cát -  Xuyên qua không có thiếp thân nha hoàn bên cạnh và suy luận

***********

Tác giả có lời muốn nói: Trước hết giải thích, nhất định phải đọc.

1. Nguyên văn hư cấu x3, chuyện quan trọng phải nói ba lần. Nếu tương lai các vị có thấy bối cảnh lịch sử quen mắt, vào đọc xin thận trọng, bởi vì không thể bảo đảm sau này sẽ phát sinh cái gì; sở dĩ cố ý viết thành hư cấu chính là vì không muốn đánh lộn với fan lịch sử, dù sao bối cảnh cũng chỉ là cái khung, cùng nội dung chính không quá liên quan.

2. Bởi vì bộ trước cãi nhau không thoải mái, cho nên cố ý giải thích trước, giống như tiểu thuyết trinh thám tuyệt đối sẽ không lộ ra ai là hung thủ, cho nên ta sẽ không thông báo sớm ai là nam chủ, nếu không thể tiếp thu điều này hoặc sợ nhảy nhầm thuyền, xin thận trọng nhảy hố, nhưng trên ý nghĩa thực sự mà nói thì bổn văn vai chính là nữ chủ, các nhân vật còn lại chỉ là xuất hiện trong cuộc đời đậu bức của nữ chủ mà thôi.

3. Bổn văn kết HE.

4. Bổn văn chậm nhiệt, mọi người suy nghĩ trước khi đọc.

***********

Đây là một tòa kiến trúc một tầng làm bằng gạch nhão, tổng thể xếp thành một chữ hình (型), chia làm ba gian đều nhau theo chiều ngang, chính giữa là thính đường kiêm luôn phòng ăn, hai bên đều là phòng ở, Du Thải Linh ở một gian phía đông. Phòng ở rất đơn giản, vách tường trát bùn phấn vàng được đánh bóng sạch sẽ nhẵn nhụi, trên mặt đất xây một bếp lò vuông lớn, có vẻ như làm từ đất sét, hình dáng cổ xưa, có điều hiệu quả sưởi ấm tạm được. Kế tiếp, thứ cho Du Thải Linh xưa nay trấn định cũng xém chút nữa đã bị dọa ngất ——

Trong phòng không có giường ghế, dựa vào ánh sáng chiếu vào, có thể thấy được một tấm gỗ nước sơn được dựng trên mặt đất giống như bậc thang, tạo thành một tầng sàn gỗ bằng phẳng, chiếm một phần ba diện tích gian phòng, phía trên trải một tầng đệm chăn xem như là giường ngủ, bên cạnh lót mấy miếng bông vải hình tròn làm ghế ngồi, ngoài ra còn có một vật hình vuông nho nhỏ dùng để đựng đồ ăn thức uống. Du Thải Linh đã xem qua mấy bộ điện ảnh cũ của Akira Kurosawa, cảm thấy có phần giống với cấu trúc nội thất theo phong cách Nhật thời cổ.

Hơn mười ngày trước khi mới vừa tỉnh lại, nàng trừ bỏ đầu đau muốn nứt ra, đầu tiên là bị suy đoán này dọa đến ngất xỉu lần thứ hai, hận không thể chết lại lần nữa. Kỳ thật quê nàng ở trấn nhỏ Giang Nam 1800 tuyến đường vòng quanh khe núi, trăm dặm bất đồng âm, ngàn dặm bất đồng ngôn, tổng cộng gặp qua hai tên quỷ tử* trăm cay ngàn đắng trèo đèo lội suối mà đến. Vẫn là sau này một người trẻ tuổi ở bên ngoài làm công về nhà kể chuyện, mới biết được hình dạng ăn mặc như vậy chính là quỷ tử. Lão lý trưởng lòng đầy căm phẫn chửi bới một phen, tức thì lệnh nhóm hương dân về sau có gặp lại, nhất định phải tặng khoai lang củ đậu củ cải khô bên trong cho chút thuốc chuột mới được. Đáng tiếc quỷ tử lại không tới nữa, thuốc chuột cũng không có chỗ dùng.

Quỷ tử*: dùng để chỉ lính Nhật, trong chiến tranh "Nhật quỷ" tràn lan đất Trung Quốc, đốt giết và cướp bóc, "quỷ tử" đã trở thành một thuật ngữ chung cho "quỷ Nhật".

Mãi đến sau khi kiến quốc chính phủ khai sơn bổ thung lũng, sửa đường lát cầu, khoan rộng đường hầm, quê nhà mới dần dần hình thành trấn nhỏ duy nhất trong khắp sơn thôn.

"Tiểu thư*, nên uống thuốc rồi." Một phụ nhân trung niên bưng một khay gỗ vuông thô ráp vào nhà, xoay người nói với tiểu cô nương bên cạnh đang nâng lên lớp lớp mành vải: "A Mai, buông mành xuống, bên ngoài lạnh".

Tiểu thư*: nguyên văn là tiểu nữ công tử (小女公子), mình để là tiểu thư

Du Thải Linh vội vàng phục hồi lại tinh thần, đoan chính ngồi xuống (thật ra là quỳ), phụ nhân kia đặt chiếc khay lên án kỷ, trong khay là hai cái chén sứ một lớn một nhỏ, trong chén lớn là thuốc nóng hầm hập, chén nhỏ là ba miếng mứt quả nhỏ. Du Thải Linh đưa chén sứ lên yên lặng uống liền một hơi, tức khắc đắng chát tràn đầy khoang miệng, thật là so với thuốc trừ sâu DDVP* còn khó uống hơn, đương nhiên là nàng cũng chưa uống thuốc trừ sâu DDVP bao giờ.

DDVP*: dimethyl-dichloro-vinyl-phosphate

Sau đó nàng nhón lấy mứt quả ngâm đường chậm rãi ngậm vào, một bên đánh giá phụ nhân ngồi quỳ phía đối diện. Phụ nhân này kêu Du Thải Linh gọi mình là Trữ, Du Thải Linh thật sự không quen dùng một chữ để gọi người khác—— bởi vì lại khiến nàng nhớ tới bà chủ tiệm uốn tóc tổng hợp đa chức năng trên trấn ỏn ẻn ỏn ẻn khi nàng gọi nàng ấy bằng cái tên phổ thông "N thân ái"—— lại khổ nỗì không biết phong tục địa phương không nên gọi loạn, ngày hôm trước mới nghe a Mai nói hài đồng bên nhà hàng xóm nằm mơ ác mộng hồ ngôn loạn ngữ, bị vu sĩ rót một bình phù thang* suýt nữa đi nửa cái mạng, chuyện này chỉ có thể mơ hồ qua đi, sau này mới biết quả thực gọi phụ nhân một chữ Trữ là đủ rồi.

Phù thang*: Nước bùa chú

Phụ nhân Trữ mặt vuông thân tráng, thần sắc trang nghiêm, thân mang một kiện thâm y* vải bố vạt ngắn màu xám trắng, từ đầu gối trở xuống lộ ra ống quần, chắc là vì để thuận tiện làm việc, không giống mình, mặc dù cũng không thấy nửa phần lụa là, nhưng thâm y vải bông chắc nịch ước chừng cuốn một vòng eo, dài tới mu bàn chân, về phần tiểu nữ hài a Mai mười tuổi bên cạnh thì quần áo lại càng đơn giản, trực tiếp một thân áo bông ngắn, lộ ra quần vải bông thật dày bên trong.

Thâm y*: loại trang phục có phần thượng y và hạ y khâu lại với nhau thành một mảnh liền, thịnh nhất vào thời Hán. Nam nữ đều có thể mặc được, chia ra làm hai loại: Khúc Cư và Trực Cư/ Trị cư

Thâm y

Mười mấy ngày trước, Du Thải Linh nửa tỉnh nửa mê nằm trên tấm đệm, mí mắt tựa như nặng ngàn cân, chỉ nghe thấy một giọng nữ sắc nhọn đang mắng chửi: ". . . Cái đồ già đầu ngu ngốc vô dụng, nữ quân nhà ta đưa người cho cái kẻ vô tích sự nhà ngươi, ngươi lại sơ suất đến nhường này, nếu tiểu thư nhà ta thật sự có mệnh hệ gì, vứt cả nhà ngươi cho chó ăn cũng không đủ đền tội!" Sau đó một giọng nữ nhân ấp úng nói: "Ban đầu là người kêu tiểu nhân đừng để ý tới nàng, mặc nàng chửi rủa đập phá, phạm vào sai lầm bị phạt ở chỗ này, trước hết mài bớt tính khí rồi lại nói, ai biết nàng lại lên cơn sốt. . ." Giọng nữ sắc nhọn vang lên: "Khốn kiếp, dù nàng có phạm sai lầm thì cũng là tiểu thư chủ gia, há đến phiên ngươi khinh thường!"

. . . Du Thải Linh lại mê man ngủ mất, chỉ cảm thấy có người đang bón thuốc cho mình, lúc đó ý chí cầu sinh của nàng mãnh liệt, vậy nên cố gắng nuốt xuống, trong cơn mê man lại nghe thấy giọng nữ sắc nhọn cười nói: ". . . Ta cũng không gạt ngươi, đó là củ khoai lang nóng phỏng tay, nhẹ không được nặng không xong, bây giờ bệnh thành như vậy lại không ai chịu gánh trách nhiệm, ngươi thì hay rồi, mấy ngày nay một mực cầu xin ta. . ."

Theo sau là thanh âm ôn nhu lại thong thả của phụ nhân Trữ, nàng cười nói: "Nếu không phải tiểu thư bệnh thành như vậy thì việc lần này cũng không đến lượt ta, ta chỉ hi vọng chủ gia niệm tình điều này, đợi ngày sau A Mai a Lượng nhà ta cũng có tương lai." Tiếp đó là một loạt âm thanh tiền đồng kêu leng keng leng keng, giọng nữ sắc nhọn vừa lòng nói: "Cũng đúng, nếu ngươi đã nhận lấy cái sai lầm này, thì phải làm cho tốt thôi." Rồi sau đó rời đi.

Bạn học Du Thải Linh logic học gần như max điểm, cho dù có bị sốt đến chín người cũng có thể suy luận rõ ràng, thân thể này của mình hẳn là một vị tiểu thư cổ đại quý tộc nào đó phạm phải sai lầm, trước mắt đang bị phạt ở nông thôn, người chăm sóc lúc trước không tận trách làm cho tiểu cô nương sinh bệnh sốt cao mà chết, vì thế lại hời cho mình.

Lần đầu tiên thấy phụ nhân Trữ, Du Thải Linh đã coi nàng là người cổ đại kiến thức cực kỳ nông cạn, chỉ mong trên người nàng xuyên qua chính là bím tóc cùng trang phục phụ nữ Mãn Thanh hoặc phục trang lộ ngực thời Đường—— nàng hoàn toàn không ngại gả cho ông chồng nửa đầu nhẵn bóng hay là mùa đông chịu đựng cái lạnh mà đi đào cống rãnh đâu nha! Đáng tiếc, nàng hoàn toàn không biết loại thâm y này là phục trang thời nào. Du Thải Linh thất vọng ủ ê đã ba ngày, thẳng đến ngày thứ tư, thân thể đã được bồi dưỡng tốt theo A Mai đi xem tiễn gả tân nương mới vui vẻ trở lại—— hiển nhiên, lúc đó A Mai hoàn toàn không hiểu tiểu thư ngày thường luôn buồn bực không vui tại sao vô duyên vô cớ trở nên vui vẻ.

Phụ nhân Trữ cũng đang đánh giá Du Thải Linh, vì để mau lành bệnh nên y công đã hạ đủ liều, nước thuốc đắng chát đó chính mình uống cũng phải nhíu mày, nhưng tiểu thư trừ bỏ lúc đầu phun ra một ngụm, về sau đều là từng ngụm từng ngụm uống hết, một tiếng cũng không than, bộ dáng nghiến răng há miệng kia quả thật quật cường khí phách. Mình cũng coi như là người kiệm lời, không ngờ tiểu nữ quân còn kiệm lời hơn, trừ lúc cùng A Mai nhiều lời hai câu thì cả ngày luôn buồn bực không nói lời nào ——so với miêu tả bên ngoài hoàn toàn bất đồng, Trữ có chút nghi hoặc.

Uống xong chén thuốc, khuôn mặt tròn trịa của A Mai ghé sát vào Du Thải Linh, nhanh nhẹn nói: "Tiểu thư, hôm nay bên ngoài ấm áp, chúng ta đi chơi đi." Du Thải Linh ngồi mãi cũng phiền, gật đầu đáp ứng. Phụ nhân Trữ cười nói: "Phơi nắng cũng tốt, nhưng hôm nay hộ vệ không có ở đây, các ngươi không được đi xa, kêu a Lượng cùng đi đi."

Du Thải Linh kỳ quái liếc Trữ liếc một cái, phụ nhân này kiệm lời, hôm nay chẳng những nói nhiều mà lại còn cho phép nàng ra ngoài chơi, mặc dù không có nam đinh trưởng thành đi cùng.

A Mai làm mặt quỷ với mẫu thân, vội vàng hầu hạ Du Thải Linh xỏ xong giày bông, sau đó bọc áo khoác thật dày lên, hai nữ hài vô cùng vui vẻ dắt tay nhau ra ngoài.

Ra đến ngoài phòng, Du Thải Linh hít vào một hơi thật dài, nghênh diện một luồng khí băng tuyết, hỏa khí trong ngực lập tức tiêu tan hết, tràn đầy hơi thở tươi mát lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn bầu trời phương bắc hương dã, cảm thấy câu trời xanh mây trắng học lúc tiểu học không phải nói dối, nhìn bầu trời cao cao rộng lớn, cùng nước đá trong veo không một gợn sóng sạch sẽ như nhau, Du Thải Linh liền cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Lại quay đầu nhìn tòa tiểu viện, rào tre rộng rãi bao quanh phòng ốc xa xa, tuy là phòng nhỏ nơi thôn quê, nhưng cũng xây dựng nóc nhà cao ngất, ba gian nhà ở bên trong đều rộng rãi cao lớn, không có nửa phần không khí ngột ngạt buồn bực —— nhà cửa cao rộng như vậy , hoàn toàn không giống khí khái Oa quốc*.

Oa quốc*: Nhật Bản

Du Thải Linh hài lòng gật gật đầu, vừa lôi kéo a Mai vừa dẫn theo tiểu nam hài bảy tám tuổi hoạt bát lanh lợi đang muốn ra sân, lại thấy xa xa có hai người cưỡi ngựa ăn mặc gọn gàng chạy như bay đến, làm tung lên tuyết đọng cùng chút bụi đất, a Mai tinh mắt đột nhiên nói: "Là a phụ,...... còn có a huynh." Ngay sau đó nàng nghển cổ lên phe phẩy cánh tay kêu to: "A phụ! A huynh!"

Hai người vừa đến trước cửa viện liền lưu loát ghìm ngựa, xoay người nhảy xuống, hán tử trung niên đi đầu vừa thấy Du Thải Linh, lập tức ôm quyền cúi đầu chắp tay thi lễ, cười nói: "Tiểu thư." Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đi theo phía sau cũng ôm quyền hành lễ.

Du Thải Linh gật gật, ngửa đầu mỉm cười nói: "Phù Ất trở lại rồi." Hán tử trung niên nâng khuôn mặt đầy râu quai nón lên, thoải mái cười nói: "Tiểu thư ra ngoài chơi sao, vừa nãy đằng trước ta mới thấy Thủy từ ở Tế Khê Thần, các ngươi ra ngoài xem náo nhiệt cũng tốt." Quay đầu lại nói với nhi tử, "Đăng, ngươi đừng vội về phòng, cùng nhau đi đi." Thiếu niên thấp giọng đáp: "Dạ." Sau đó cởi dây cương xuống giao cho phụ thân, đoàn người theo Du Thải Linh giẫm lên lớp tuyết đọng bước ra cửa.

Phù Ất là trượng phu của phụ nhân Trữ, ban đầu còn có hai gã thị vệ, Du Thải Linh nghe bọn hắn gọi Phù Ất là Phù Đầu, cũng liền học theo, ai ngờ Phù Ất rất là sợ hãi, sống chết không chịu. Lần đầu nhìn thấy hắn, nàng thấy hắn cùng phụ nhân Trữ cử chỉ thân mật còn tưởng rằng là nhân tình của Trữ, bát quái một phen, ai ngờ người ta là vợ chồng hợp pháp.

Ra khỏi sân, đi về phía tây chừng hơn mười phút, nghe được tiếng suối róc rách cùng tiếng người ồn áo náo động, chỉ thấy một dòng suối nhỏ rộng gần mười thước* ở trước mắt, suối nước trong veo thấy đáy, chỗ nông chỉ đến nửa thước, chỗ sâu khoảng chừng ba bốn thước, tuy chỉ là dòng suối nhỏ nhưng sản vật phong phú, một năm bốn mùa cá tôm không ngừng, trợ giúp sinh kế hương dân rất nhiều. Ở thượng du cách bờ biển không xa, tam lão nơi này dẫn chúng hương dân xây một tòa Thần từ nho nhỏ, cung phụng thần linh tả hữu núi rừng suối nước, mong rằng có thể được thần linh che chở, nhiều chút cá tôm rau quả.

Mười thước*: 0,33 mét

Vừa nhìn thấy Thủy từ ở phía trước, A Mai đã nhanh chóng lôi kéo Du Thải Linh chạy vào bên trong, móc ra hai đồng năm thù tiền đưa bà mo ngoài cửa mua một ống trúc hương chế tạo thô sơ, lại gọi cô nương đang xách giỏ bán hàng mua chút hoa quả mà Du Thải Linh không biết tên. Nhưng cô nương kia nhìn Phù Đăng sinh ra đến là tuấn tú, ném một quả quýt về phía hắn, nhìn hắn cười hì hì; Tức khắc mặt Phù Đăng so với quả quýt còn hồng hơn. Trái lại A Mai thì cười nói: "A huynh nhà ta sắp hứa hôn rồi nha!" Du Thải Linh trêu chọc: "Ngươi đã thích hắn, sao còn thu tiền trái cây của chúng ta?" Cô nương kia sang sảng đáp: "Người ta tuy đẹp trai, nhưng nhà ta còn phải ăn cơm đấy." Nhóm hương dân và Du Thải Linh đều cười ha ha.

Cái gọi là Thần từ cũng chỉ là căn phòng lớn hai gian trước sau chồng lên nhau, nhóm hương dân từng gặp qua Du Thải Linh mấy lần, chỉ biết nàng là tiểu thư gia đình giàu có vùng phụ cận, lập tức sôi nổi tránh đường kêu các nàng đi vào. Phía trước là một gian phòng ốc hương khói lượn lờ, chỉ thấy trên đài cao dựng mấy bức tượng Phật hình thù kỳ quái biểu tình dữ tợn, Quan Âm không ra Quan Âm, Giê-su không ra Giê-su, chỗ chân tượng đá còn vẩy mấy vết máu đen, bên cạnh để một chậu gỗ rất lớn đựng dăm ba con gà con vịt còn chết không nhắm mắt—— Du Thải Linh lắc đầu lần thứ N, đầu năm nay tượng Phật chế tác đến là sợ, phương thức tế bái nguyên thủy cẩu thả như thế, làm sao khiến dân chúng tin tưởng sùng bái quên mình sau đó tiến tới bỏ tiền móc ra cảm tình. Nàng hận không thể dạy mấy bà mo chế tác ra vài pho tượng thần khuôn mặt hiền từ, lại thêm chút hoa lá cá vàng, chuẩn bị vài khúc xướng thơ tụng kinh làm bộ làm tịch, bảo đảm buôn bán thịnh vượng thông tứ hải, tiền vô như nước đến Tam Giang.

Nhưng đây dù sao cũng chỉ là suy nghĩ của một mình nàng, chúng phụ nữ trẻ em cụ già xung quanh hiển nhiên đang rất hưởng thụ, từng người hoặc quỳ lạy hoặc đứng nghiêm trang chắp tay trước ngực lẩm bẩm, A Mai chạy nhanh cầm mấy nén hương đặt vào trong tay nàng, kéo nàng quỳ xuống chiếu tròn.

Du Thải Linh cảm khái, đời trước một lần quỳ lạy cuối cùng của nàng vẫn là cùng ba người bạn cùng phòng đi leo núi, bốn tiểu cô nương thực thành kính quỳ gối dưới tượng thần Tam Thanh, SMS muội muội cầu nguyện lần này cuối kỳ lại có thể lấy được học bổng toàn phần, Blog tỷ tỷ khẩn cầu soái ca nàng yêu thầm lớp bên cạnh có thể nhanh nhanh chia tay bạn gái sau đó cùng mình nhất kiến chung tình, Khấu Khấu hy vọng có thể sớm đạt được cơ hội thực tập tại công ty NZND, nàng thì thỉnh cầu thư xin nhập Đảng lần thứ 11 vừa viết hôm trước có thể qua ải trót lọt —— cậu nói, nếu nàng vào được sẽ mua cho nàng máy tính xách tay.

Cầu nguyện xong hết lần này đến lần khác, bốn người cùng nhau niệm chú A mi đậu phụ* rồi vô cùng phấn khởi ra cửa đi chơi, hoàn toàn không chú ý tới bà lão đang quỳ một bên với biểu tình kỳ quái.

A mi đậu phụ*: A mi phò phò đọc lái đi ấy =))

Du Thải Linh lạy xong thì cắm hương, khẽ thở dài một tiếng. Từ góc độ này mà nói lần quỳ lạy đó vẫn rất linh nghiệm, đời trước nàng là người vì nghĩa quên thân, giả sử không chết, còn có thể không vào nổi Đảng sao?! Cũng không biết nguyện vọng của ba bạn cùng phòng có thực hiện được hay không. Du Thải Linh sâu sắc hận mình vận khí không tốt, vịt nấu chín rồi còn bay mất, thế là nàng nghiêm túc cự tuyệt lời mời của A Mai vào gian nhà chính bên trong nghe vu sĩ giảng giải sách sấm* mới nhất vừa được truyền ra.

Sách sấm*: Sách cổ truyền bá những lời tiên tri và điềm báo mê tín.

Lần trước gặp vu sĩ kia, hắn còn lừa Du Thải Linh làm một hồi vu sự lén la lén lút, có thể hắn cũng nghe nói Du Thải Linh là tiểu thư thế gia bị trưởng bối đuổi đi. Hừ, coi nàng là cái chày gỗ sao. Nàng cho dù có tiền, cũng thà học theo lão cha lạnh bạc nhà giàu mới nổi đi cứu phong trần, chứ không dùng ở trên người kẻ xấu, cứu phong trần tốt xấu gì cũng có thể vì xã hội hài hòa mà cống hiến chút ít.

"Mọi người đều nói vị vu sĩ trong kia rất linh nghiệm." A Mai lôi kéo tay áo Du Thải Linh nói. Vẻ mặt Du Thải Linh nghiêm túc đáp, "Nếu thật sự lợi hại như vậy, quan lớn quý nhân đã sớm mời đi rồi, còn ở địa phương nhỏ bé này làm gì?" Kỳ thật sau này khi lão cha lạnh bạc buôn bán lớn, cũng bắt đầu tin thần mộ đạo, nhưng mấu chốt là phải tìm người thật sự bản lĩnh, miễn cho cắm sai lư hương bái sai thần phật.

"Cái này cũng khó nói, a mẫu nói với chúng ta, năm đó vị Nghiêm thần tiên xem tướng cho Hoàng đế bệ hạ không chịu làm quan, hiện giờ ẩn cư nơi hương dã, hằng ngày chỉ khoác da cừu câu cá thôi đấy." A Mai rất có kiến thức.

Phù Đăng bất mãn nói: "Vị Nghiêm thần tiên kia vốn là kinh học đại sư, vài thập niên trước nghiên cứu học vấn đã là đứng đầu, xem tướng giải sấm chẳng qua là do nhàn hạ rỗi rãi, cũng không phải chuyên làm vu sĩ."

Vẻ mặt A Mai như đưa đám, đành phải đáp ứng đến bên dòng suối chơi đùa, tiểu a Lượng rất vui vẻ, Du Thải Linh lập tức lôi kéo tỷ đệ hai người ra miếu xã, đi dạo ven bờ suối.

Bên suối quả nhiên đều là thiếu niên hài đồng, hi hi ha ha vui đùa náo nhiệt; lúc này dân phong cổ xưa, đám trẻ con chơi đùa chẳng qua cũng chỉ là lấy đá dẹt phi trên mặt nước, lội xuống suối nước lạnh lẽo thấu cốt mò mấy con tôm nhỏ cua nhỏ chậm chạp, xa xỉ nhất cũng là dùng guốc mộc đế cao tự chế dẫm tới dẫm lui trong suối nước. Nhìn tỷ đệ a Mai a Lượng ở bên bờ chơi đùa vui vẻ, Du Thải Linh lui lại mấy bước, quan sát xung quanh, chỉ thấy tảng đá tròn lớn ở một chỗ bị ánh nắng ban ngày phơi khô ráo, nàng bèn ngồi lên, Phù Đăng lẳng lặng đi theo, không nói lời nào.

Du Thải Linh liếc mắt nhìn hắn, Trữ là người bình tĩnh, trừ phi có chuyện quan trọng, bằng không nàng tuyệt đối sẽ không nhiều lời, trong ba đứa trẻ có lẽ chỉ có Phù Đăng giống nàng ấy —— nói cách khác, mức độ khó khăn khi nàng tự mình nghe ngóng tình hình không giống nhau , a Mai a Lượng quá nhỏ, hỏi một đằng trả lời một nẻo, biết chuyện thì lại là người cưa miệng hồ lô*, hỏi nhiều lại sợ kinh động mẫu thân Trữ của bọn họ.

Cưa miệng hồ lô*: Người kín miệng

Đây là một xã hội cực kỳ mê tín. Tới nơi này chẳng qua mới được mấy ngày, Du Thải Linh đã phát hiện ra điều này.

Đợi nàng hết bệnh rồi, Trữ liền mời hai Vu sư ca hát nhảy múa tạ ơn thần linh một phen; trong viện xây thêm một gian bếp mới, Trữ lại giết một đầu dê con, cúng vài đĩa trái cây cho Táo quân; Ngày hôm trước tuyết rơi nhiều, biểu tình Trữ ngưng trọng tế hai bình rượu đông, cũng không biết là cầu tuyết mau dừng hay là rơi nhiều hơn chút nữa; hôm qua trời nắng đẹp, tuyết đọng trên mặt đất dần dần tan ra, lộ ra nấm với rau dại, Trữ lại vui vẻ giết một đôi gà sống vịt sống. Tuy rằng đến nay Du Thải Linh còn chưa từng gặp qua người đưa gia súc, nhưng cũng không dám tùy tiện hỏi đông hỏi tây, không gì đáng thương hơn nàng hiện tại, đến cái tên của cơ thể mình còn không biết.

Phía trước truyền đến tiếng cười to của a Mai, hình như một đứa trẻ bắt nạt a Lượng, a Mai nhặt từ bụi cỏ lên một khối băng chưa tan nhét vào sau cổ nam hài, giúp đệ đệ nhà mình xả giận, nam hài kia như con tôm vừa nhảy vừa kêu, bọn con nít đều cười ha ha.

Du Thải Linh cũng cười, thật ra nàng vô cùng cảm kích gia đình Trữ.

Mười mấy ngày trước tuy nàng hôn mê, nhưng cũng có thể cảm giác được điều kiện xung quanh không tốt, dưới thân là tấm ván gỗ cứng rắn cùng sợi bông mỏng manh, bốn phía gian nhà âm u ẩm ướt, trong không khí tràn ngập một loại hương vị khó ngửi. Nhưng từ sau khi Trữ tới, tất cả xiêm y đệm chăn trên người đều đổi mới, nguyên liệu vừa bền chắc vừa ấm áp, lại tìm vài phụ nhân thôn quê gian nan hợp lực chuyển tới một bếp lửa lớn sưởi ấm, khiến toàn bộ gian phòng trở nên ấm áp dễ chịu, sau khi quét tước vài lần, Trữ lại châm ngải thảo xông qua từng tấc gian nhà lớn như vậy, tinh tế kiểm tra, chỉ sợ còn xót lại con kiến nhỏ; sau đó lại xây bếp chất củi, ngày ngày nấu canh nướng thịt cho Du Thải Linh tẩm bổ. Cứ thế, bệnh của nàng mới càng ngày càng giảm, Trữ lại mệt gầy đi một vòng.

Thế nhưng bệnh suýt mất mạng làm sao có thể dễ dàng khỏi như vậy, đặc biệt là với trình độ chữa bệnh yếu kém thời cổ đại, hôm nay tâm tình Du Thải Linh rất tốt, thỉnh thoảng vẫn cảm nhận được chứng khí hư, cho nên đi đường không thể nhanh, chỉ có thể chậm rãi dạo bộ. Vì để nàng vui vẻ, Trữ còn tìm một cỗ xe bò đẩy tay, kêu hai gã hộ vệ kéo nàng cùng a Mai đi thăm thú thôn quê.

Tuy Du Thải Linh không hiểu nhiều về quy củ thời cổ đại, nhưng cũng biết gia đình giàu có luôn có vài vú già cao cấp trong phủ, nữ tử nghiêm minh thận trọng bất phàm như Trữ cư nhiên lại chỉ ở nơi hương dã, trong này tuyệt đối có vấn đề.

Tới đâu hay tới đó, con người chung quy vẫn phải sống sót mới có thể muốn được sống tốt, tiếp đó lại vì xa rời quê hương mà cảm thấy cô độc lẻ loi, bản tính Du Thải Linh ích kỷ thực tế, tế bào thương cảm tựa như giống loài sắp tuyệt chủng, hiện tại hoàn cảnh sinh tồn còn không rõ, nào có thời gian mà thương xuân thu buồn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play