—— "A mẫu nói sao cơ, những tiểu nữ nương kia rơi xuống nước là do Niệu Niệu làm?!"
Tiệc rượu đã tàn, giai khách cũng tan, Vạn Tùng Bách còn đang ngà ngà say đã bị Vạn lão phu nhân mời đi. Lúc ấy hắn lập tức tỉnh một nửa, còn tưởng lão mẫu lại muốn đánh mình một trận, đợi đến khi Vạn lão phu nhân cho đám người xung quanh lui ra, nói rõ ý nghĩ trong lòng, nửa phần men say còn lại của Vạn Tùng Bách cũng hoàn toàn bay mất.
"Chuyện này sao có thể! . . . Nhi nhớ rõ, nữ nhi Doãn Trị đột nhiên đau bụng, vì sợ quấy rầy trưởng bối nên Niệu Niệu đã cùng Doãn nương tử về trước. Thê Thê còn than vãn với chúng ta một hồi, nói Niệu Niệu đối xử với Doãn nương tử tốt hơn con bé. Nói cách khác, thời điểm những tiểu nữ nương kia rơi xuống, Niệu Niệu căn bản không có ở đây!"
Vạn lão phu nhân hừ một tiếng: "Nếu Niệu Niệu sinh ra với bộ não như ngươi, đương nhiên là không có khả năng."
Vạn đại hiếu tử nào dám phản bác, hắc hắc cười ngây ngô.
Hóa ra là, yến tiệc ngày hôm nay xảy ra một chuyện nho nhỏ ngoài ý muốn.
Hậu viện Vạn phủ có tòa lầu các hai tầng vô cùng phong nhã, tên là "Sướng Xuân", nhóm nhi lang trẻ tuổi đến dự tiệc bố trí thi đấu đầu hồ phú yến ở nơi này, nhóm tiểu nữ nương nghe được tin tức tuy không dám xông vào, nhưng vẫn muốn ngắm nhìn lang quân tuấn tú, thế là lập tức cùng nhau chen đến cây cầu gỗ nhỏ đối diện Sướng Xuân các, nhón mũi chân lên trông về đám người phía xa trên lầu.
Quản sự mấy lần khuyên nhủ chúng nữ nương rằng cây cầu gỗ nhỏ không vững chắc, lại càng không thể chen chúc nhiều người, nhưng mà thiếu nữ xuân tâm tha thiết đâu chịu nghe lời khuyên, chen lên không được bao lâu cây cầu liền sập. Cũng may mặt cầu không cao, suối nước phía dưới lại cạn, đám tiểu nữ nương ngoại trừ có chút trầy da xước xát thì cũng không bị thương nặng, chỉ là nước lạnh bùn nhão đầy người, dáng vẻ có hơi bất nhã.
—— Duy chỉ có Vương Linh kia, bởi vì đứng ở giữa cầu, xung quanh lại bị đám người vây chặt, lúc rơi xuống bị đè ở dưới cùng, thời điểm được vớt lên vô cùng chật vật nhếch nhác, không nói tới việc bị lăn thành cái tượng đất, ngay cả trong miệng mũi cũng dính vài cọng cỏ nát.
Việc này truyền đến bữa tiệc, nhóm phụ huynh đều nhìn nhau cười.
Đợi đến khi nghe được đầu đuôi rõ ràng, nhóm phụ thân không có nữ nhi ở đó khó tránh khỏi đắc ý vài phần, khoe khoang nữ nhi nhà mình an phận trung thực; mà nhóm phụ thân có nữ nhi ở trong đó, hoặc là tự giễu cười ha ha vài tiếng, hoặc là lắc đầu mỉm cười nói một câu "Nam nữ tuổi trẻ thật là", còn có người tạ lỗi với Vạn Tùng Bách vì làm tổn hại cầu gỗ.
Mượn men say, Vạn Tùng Bách dẫn đầu khoe khoang lúc mình còn trẻ tuấn tú cỡ nào, tiểu nữ nương nhìn lén hắn suýt nữa đạp đổ đại môn Vạn phủ, có thể sánh với đám nữ hài dữ dội hôm nay đấy. Sau đó một đám a thúc a bá say rượu nhao nhao đằng hắng cổ họng, thi nhau khoác lác phong thái khôi ngô của mình thời niên thiếu.
Người này nói nhà hắn xưa nay không cần đi săn, bởi vì ngỗng trời bay qua sẽ tự động rơi vào cửa nhà; người kia nói nhà hắn xưa nay không cần bắt cá, bởi vì cá trong hồ đều tự chìm xuống chờ hắn tới vớt.
Người này nói ngày hắn thành thân hôm đó, nữ nương toàn huyện khóc ngất một nửa, còn lại một nửa không ngất nhất định muốn chen vào phòng tân hôn. Người kia nói khi hắn còn niên thiếu, nữ nương cả thôn đều nói không phải quân không gả, uy hiếp nhảy sông, uy hiếp tuyệt thực, ngay cả lúc đi cắt cỏ heo cũng diễm ngộ ba bốn hồi, sau đó ở quê hương không chịu nổi nữa mới đành đi nhập ngũ tòng long.
Trong đó có Hàn đại tướng quân là người chém gió đặc sắc nhất.
Nói thời niên thiếu hắn quá mức tài tuấn, khiến cho hai vị tộc lão trong thôn vì hắn đoạt rể, xác định thời gian địa điểm dẫn con em đệ tử tới đấu một trận, lần đó phải nói là huyết nhục bay tứ tung, thê thảm không nỡ nhìn, có thể so với hai quân đại chiến. Vì để bảo toàn tính mạng phụ lão hương thân, khi ấy hắn mới nhịn đau mà rời nhà đi xa —— trận gió này quả thực là quá lố rồi, Hàn đại tướng quân lập tức bị đám người cười vang kéo đi rót rượu!
Trong chuyện này, Vạn Thê Thê ứng đối hết sức khéo léo, nhận được sự nhất trí tán thưởng của toàn thể các vị phu nhân.
Nàng chẳng những dứt khoát rõ ràng chỉ huy vú già hầu hạ chúng nữ nương rửa mặt chải đầu rồi chữa thương, còn nhanh chóng điều ra mười mấy a tỳ ở lại giúp bọn họ thay sang y phục trang sức mới. Đồng thời, nàng cũng vô cùng khẩn thiết yêu cầu nhóm tỷ muội không rơi xuống cầu đừng nhắc tới chuyện xấu hổ lần này, sau đó lại tự nhiên như thường mời đám người Vương Linh tiếp tục vui đùa yến ẩm, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hai tai Doãn phu nhân nghe đủ loại ca ngợi khích lệ, trên mặt không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng vui sướng kiêu ngạo khó tả, không khỏi uống nhiều thêm mấy chén, hiện giờ hãy còn đang say bất tỉnh nhân sự.
". . . Việc rơi xuống nước lần này cũng không thể trách chúng ta." Vạn Tùng Bách lắc lắc đầu, "Không đúng, tất cả mọi người đều không cảm thấy kỳ lạ. Quản sự nói hắn còn cố ý dựng ở đầu cầu đuôi cầu mỗi nơi một tấm bảng gỗ, bên trên viết cầu lung lay không vững, nhưng các nàng nhất định muốn đi lên, ta còn có cách nào khác đâu!"
Vạn lão phu nhân hừ nhẹ một tiếng: "Chẳng lẽ tấm bảng gỗ kia là ngươi kêu quản sự đi làm?"
Vạn Tùng Bách sửng sốt một hồi, nói: "Chẳng lẽ không phải a mẫu kêu quản sự đi làm?"
Trông thấy vẻ mặt lão mẫu như đang đối diện với kẻ đần, hắn tự biết mình hỏi ngu ngốc, cười khan: "A mẫu nói đi, nhi ngu dốt, sao có thể đoán được."
Vạn lão phu nhân nói: "Ta cho ngươi biết ba chuyện. Chuyện đầu tiên, lúc Niệu Niệu còn chưa về nhà, Trương quản sự chăm sóc hoa cỏ từng nói với ta, tiểu thư Trình gia rất yêu thích toà cầu gỗ kia, lúc nhàn rỗi thường thấy nàng tràn đầy phấn khởi tới ngắm cầu."
Tuy nói Vạn lão phu nhân tuổi tác đã cao, thị lực cũng mù lòa, nhưng nhiều năm qua trấn giữ phủ đệ đô thành, một mình xử lý công việc lớn nhỏ, vẫn luôn duy trì thói quen mỗi ngày nghe quản sự hồi báo công việc trong phủ.
Vạn Tùng Bách nghĩ không ra: "Như vậy thì sao chứ?"
Vạn lão phu nhân tiếp tục nói: "Chuyện thứ hai, Lý quản sự chăm lo việc yến ẩm nói, Niệu Niệu đề xuất hắn bố trí đầu hồ phú yến tại Sướng Xuân các, mà không phải thiên viện đã dự định trước đó, như vậy càng thêm phong nhã độc đáo."
"Chuyện thứ ba, Vương quản sự nội viện nói, Niệu Niệu nói cây cầu gỗ kia không ổn định, lát nữa mà khiến cho nhóm nữ nương không rõ tình hình ngã xuống thì không hay, kêu hắn dựng hai tấm bảng gỗ cảnh báo ở đầu cầu đuôi cầu."
Vạn Tùng Bách rốt cuộc cũng hiểu ý của lão mẫu —— Thiếu Thương ở Vạn gia rất nhiều ngày, từ lão mẫu đến Thê Thê đều đối với nàng mười phần coi trọng, các quản sự tất nhiên sẽ nghe theo ý kiến của nàng. Nhưng hắn vẫn không tin được: "Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi? Mặc dù cây cầu kia lung lay bất ổn, nhưng quản sự từng nói với con vẫn chưa tới tình trạng rách nát không chịu được. Niệu Niệu làm sao biết cầu gỗ kia khi nào sẽ sập?"
Vạn lão phu nhân nói: "Các ngươi đều không biết, toà cầu gỗ kia thực ra có một cố sự, chính là năm đó Công Thâu Ban đại phu vì tương trợ quốc quân Sở quốc mà chế tạo nên, tên khoa học gọi là "Cầu chồng xương", hiện nay không còn mấy người biết đến. Thoạt nhìn có vẻ là một cây cầu nhỏ nhẹ nhàng kiên cố, nhưng chỉ cần rút vài thanh gỗ trong đó ra, sau đó lại có người đạp lên, cả tòa cầu tức khắc sụp đổ."
"Quả là một phương pháp hay. Đợi bên ta qua sông, sau đó rút đi mấy thanh gỗ, lập tức có thể khiến cho truy binh phía sau rơi xuống nước. . ." Sắc mặt Vạn Tùng Bách dần dần ngưng trọng, "Ý mẫu thân là... Niệu Niệu khám phá ra ảo diệu trong đó, sau đó mượn cơ hội thiết lập cạm bẫy, dụ đám tiểu nữ nương kia tiến vào?"
Vạn lão phu nhân gật gật đầu, nói: "Cứ như vậy, dù nàng đi hay không đi, ở hay không ở, kế sách vẫn có thể thực hiện như thường."
Vạn Tùng Bách hít sâu một hơi, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Tuy nói Trình hiền đệ bị Tiêu thị quản lý ngoan ngoãn, nhưng cũng không phải tất cả đều là thiệt thòi, cưới một phụ nhân thông minh rốt cục vẫn có chỗ tốt! Đầu óc này của Niệu Niệu, chậc chậc chậc. . ."
Vạn lão phu nhân nói: "Nếu ngươi cưới phụ nhân như Nguyên Y, có lẽ mới được một năm đã bị đánh vỡ đầu đi gặp phụ thân ngươi rồi. Ừm, nếu như vậy, ta còn có thể nhân lúc tuổi trẻ đi bước nữa."
Hai mẹ con ngồi đối diện nhau không nói gì, mắt mù đối diện mắt chuông đồng, qua nửa ngày sau mới cùng nhau bật cười.
Vạn Tùng Bách lau đi vệt nước trên khóe mắt, mở miệng nói trước: "Nhi còn tưởng là a mẫu nổi giận với Niệu Niệu nữa, đang suy nghĩ xem nên nói giúp Niệu Niệu thế nào trước mặt người, để người đừng trách mắng con bé."
Vạn lão phu nhân cười lắc đầu: "Hôm nay Vương gia nương tử mở miệng chua ngoa, làm nhục Niệu Niệu, con bé như vậy về tình vẫn có thể tha thứ. Nếu đổi thành ta khi còn nhỏ, lợi hại hơn ta cũng làm được."
Vạn Tùng Bách cười nói: "Người không trách Niệu Niệu gây chuyện tại nhà chúng ta là được rồi, đứa trẻ đáng thương này. Hiền đệ kia của con mỗi lần nhắc đến con bé đều vừa xấu hổ day dứt lại vừa thương tiếc."
"Có gì lạ đâu?" Vạn lão phu nhân nói, "Nếu con bé hoàn toàn vô tâm, vậy cũng không cần kêu quản sự đi dựng hai tấm bảng gỗ kia. Không phải chính là muốn gạt người Vạn gia ra khỏi chuyện này sao. Phía trước khuyên nhủ, phía sau có biển gỗ cảnh báo, vô luận như thế nào cũng không thể trách tới nhà ta. Huống hồ, ta thấy bản tính hài nhi kia có một loại gan dạ không sợ chết. Ta đoán, nếu không phải Doãn nương tử đau bụng, con bé xác thực sẽ ở lại, sau đó tự mình nói với chúng ta, thành thật thỉnh tội."
Vạn Tùng Bách liên thanh đồng ý: "Đúng vậy đúng vậy! Thê Thê từng nói với con, Niệu Niệu làm việc trước nay chưa từng giấu giếm, ngay cả làm ám chiêu cũng làm công khai, chơi vui cực kỳ." Về phần tại sao nữ nhi lại đạt được kết luận này thì hắn không biết.
"Đúng thế, hài nhi kia không giống những đứa trẻ khác." Vạn lão phu nhân yếu ớt nói, "Thuở thiếu thời nếu ta gặp được tiểu tỷ muội như vậy, cũng sẽ yêu thích."
Vạn Tùng Bách thầm nghĩ, sao lại là người gặp được, người chính là tiểu nữ nương như vậy còn gì! Năm đó ai muốn chọc người, không cần tới qua đêm, trong ngày là người đã báo thù xong rồi, hơn nữa còn phải đúng canh giờ mới tính là có lãi!
Có điều nghe được lời này, rốt cuộc hắn cũng thở phào một hơi. Nhưng ai dè Vạn lão phu nhân lại nói: "Khi nãy... ta đã viết một bức thư, thuật lại chuyện này cho phu thê Nguyên Y."
"Cái gì!" Vạn Tùng Bách kinh hãi đến nỗi suýt nữa đau sốc hông, "A mẫu, người. . . không phải người không trách cứ Niệu Niệu sao. . . !"
"Không cần lớn tiếng như vậy, ta mù chứ không có điếc!" vẻ mặt Vạn lão phu nhân không hề dao động, "Ta không trách cứ Niệu Niệu, nhưng cũng không thể giúp nàng giấu diếm. Nàng tự có phụ mẫu thân trưởng, việc này làm thế nào, nên do Trình gia quyết định."
"Thế nhưng... thế nhưng nếu để cho Tiêu thị biết chuyện này, nhà hiền đệ lại được một trận náo loạn. . ."
Vạn lão phu nhân nói: "Náo thì náo đi, không phá thì không xây được. Cũng nên để Nguyên Y biết rõ, nữ nhi nàng đến tột cùng là người thế nào!"
Vạn Tùng Bách cứng họng: "A mẫu. . . ?"
Vạn lão phu nhân trầm mặc trong chốc lát, mới nói: "Hai nhà tương giao vài chục năm nay, thân quyến đồng tộc bình thường cũng không thân thiết như vậy. Ta thấy Nguyên Y mặc dù thông minh hơn người, lão luyện khôn khéo, mọi việc không gì không ổn. Tuy nhiên chỉ có hai điều, một là tự phụ thông minh, hai tự cho mình là đúng, sai cũng không chịu nhận "
"Chính là như vậy!" Nói đến khuyết điểm của Tiêu phu nhân, Vạn Tùng Bách lập tức tỉnh táo tinh thần, hận không thể nói ba ngày ba đêm thêm cả bữa khuya, "Tiêu thị này ấy à. . ."
"Ngươi im miệng, không tới phiên ngươi nghị luận khuyết điểm của Nguyên Y." Vạn lão phu nhân vỗ án quát lớn, Vạn Tùng Bách không thể làm gì khác hơn ngoài khép miệng.
"Nguyên Y nuôi dưỡng nhi tử đều rất tốt, con dâu nói cho ta biết, lúc ở bên ngoài, đệ tử nhân gia bình thường cũng không tránh khỏi chui vào lều trướng nữ nhân náo loạn, uống rượu chọi gà, nhưng mấy nhi lang Trình gia, vừa ưu tú độ lượng lại giữ mình trong sạch. Nhóm phu nhân thường ngày lui tới lên tiếng, có ai là không khen. Nguyên Y vì các con mà an bài, bất luận là đọc sách bái sư hay là tập võ rèn luyện, mấy đứa a Vịnh có khi nào không theo. Sau khi trở về đô thành, Nguyên Y đương nhiên cũng vì Niệu Niệu an bài, ai ngờ lại đụng phải tường Nam*! Ừm, những ngày này mẹ con các nàng náo loạn mấy trận, đấu đá nhau thế nào, vẫn là con ta thuật lại tỉ mỉ chi tiết cho ta nghe đấy."
*: Thời xưa những người có địa vị và thế lực đều có một bức tường bình phong chắn bên ngoài cổng, khi ra khỏi cửa phải đi sang trái hoặc phải, đi thẳng sẽ đụng phải bức tường phía Nam. Theo mình hiểu là muốn nói Tiêu phu nhân gặp khó khăn trong việc dạy dỗi Thiếu Thương.
Trong lòng Vạn Tùng Bách biết lão mẫu đang mỉa mai mình, miệng khép lại càng chặt hơn.
"Việc đầu tiên Nguyên Y làm sau khi hồi đô thành là quyết định trục xuất Cát thị, nhưng lại cảm thấy có lỗi với Cát thái công và nữ quân Cát gia, mà hiện tại Cát gia lại không có việc gì cần Trình gia tương trợ, vậy không phải phải phần tình nghĩa này đều dồn hết lên người Trình Ương kia sao? Nguyên Y tự cảm thấy bản thân ân nghĩa song toàn, chí công vô tư, phu tế và hài nhi đều nên hiểu rõ mới phải, thế nhưng ầm ĩ tới lui, cả nhà đều không phục nàng. Nguyên Y cũng không nghĩ một chút xem đến tột cùng là duyên cớ nào, chỉ biết một mực đàn áp, hai mẹ con như băng cứng gặp sắt đục, sao mà không náo loạn cho được."
Trong lòng Vạn Tùng Bách đồng ý với lão mẫu, nhưng lại sợ Trình Thủy khó xử, nhịn không được nói: "Thế nhưng a mẫu à, như vậy Niệu Niệu nhất định sẽ bị phạt!"
Vạn lão phu nhân thản nhiên nói: "Nhân sinh trên đời, nếu không thể dám làm dám chịu, vậy trước hết vẫn nên hành quân lặng lẽ, thành thật sinh sống cho tốt. Nếu Niệu Niệu đã dám làm, thế thì cũng nên chấp nhận rủi ro bị người khác phát hiện, chẳng lẽ lại chỉ ăn thịt mà không chịu đòn. Cứ để mọi chuyện từ từ đến đi, gỡ từng nút thắt, rồi sẽ biết con đường của mình nên đi thế nào."
Vạn Tùng Bách kinh ngạc nhìn qua khuôn mặt khiếm khuyết của lão mẫu —— chẳng lẽ mẫu thân đang tự nói về nhà mình? Nguyên nhân chính là lúc phụ thân còn sống, nàng không chịu cúi đầu khom lưng nửa phần, ở trong huyện gây thù hằn quá nhiều, đến khi phụ thân đột ngột qua đời, mẹ con bọn họ mới có thể bốn bề thọ địch.
- Bản edit chỉ được đăng duy nhất trên wattpad Trứng Ốp La và page Trứng Ốp La, những bên khác như truyen4u*net là bản copy, hy vọng độc giả hãy tìm đọc trên trang chính của editor để có thể cập nhật được những chương truyện một cách nhanh nhất và không tiếp tay cho bên ăn cắp. Cảm ơn mọi người rất nhiều.
. . .
Mẫu tử Vạn thị đoán không sai, Trình gia lúc này lại sắp có một trận đại náo.
Từ sau khi nhận được tin tức, Trình Thủy và Tiêu phu vẫn luôn ở trong trạng thái im lặng, hai vợ chồng ngồi đối diện nhau trọn vẹn nửa canh giờ. Tiêu phu nhân vốn đang muốn nói "Bị ta nói trúng rồi chứ, cuối cùng nó cũng gây ra đại họa rồi", nhân tiện ở trước mặt trượng phu đắc ý một phen về khả năng dự đoán của mình. Cũng không biết vì sao, lời này cứ mắc tại cổ họng nàng, làm thế nào cũng không nói ra được.
Sau đó, Trình Thủy yên lặng đứng dậy, ra ngoài phân phó một vòng, lại kêu Thanh Thung mời vợ chồng Trình Chỉ tới, tỉ mỉ kể lại toàn bộ sự tình rơi xuống nước hôm nay. Trình Chỉ và Tang thị đều giật nảy mình, hai mặt nhìn nhau, từ trong ánh mắt nhìn ra được suy nghĩ của đối phương.
Trình Chỉ nhắm mắt nói: "Thực ra, hậu quả của việc này không quá mức xấu, nhóm tiểu nữ nương kia cùng lắm chỉ chật vật một chút, ta thấy các vị đại nhân cũng không để trong lòng." Nửa sau yến hội hôm nay gần như thành thịnh yến khoác lác, mọi người càng thổi càng to, khiến cho mỹ thiêu niên hàng thật giá thật năm đó - Trình Chỉ thật sâu sắc cảm thán một phen chư vị đại nhân quả là da mặt dày.
Tang thị cũng nói: "Khi còn bé ta đã được đọc qua "Ban Công tạo cầu chồng xương tương trợ Sở Quân", nhưng cầu kia rốt cuộc trông như thế nào thì lại chưa từng thấy. Cũng là Vạn lão phu nhân kiến thức rộng rãi tâm tư tỉ mỉ, những tiểu nữ nương kia sao có thể biết được!"
Trình Chỉ hạ giọng: "Lại nói, Vương Thuần kia cũng không phải người tốt lành gì, nếu không phải là hắn, trong trận Nghi Dương lần ấy huynh trưởng Vạn gia cũng đâu cần giả vờ có tật ở chân! Hôm nay nữ nhi hắn lại nhục nhã Niệu Niệu trước mặt mọi người, sao có thể là vô ý được!"
Tang thị tiếp lời: "Chuyện này từ đầu tới cuối Niệu Niệu đều an bài không chút sơ hở. Người bên ngoài cho dù có nghe nói qua về "Cầu chồng xương", cũng không thể nghĩ ra nguyên do trong đó, nhìn thế nào cũng thấy là các nàng tự chuốc lấy. Chi bằng huynh trưởng và tẩu tử cứ yên tâm! Lát nữa chúng ta thành tâm tạ lỗi với Vạn gia, vì Thiếu Thương lỗ mãng, suýt nữa đã liên lụy tới nhà họ."
Hai vợ chồng ngươi một câu ta một câu, câu nào cũng là giúp Thiếu Thương giải vây, Tiêu phu nhân lại không phải người ngu, sao có thể nghe không hiểu, nhưng nàng cũng không lên tiếng, chỉ đưa mắt nhìn sang trượng phu.
Trình Thủy thở dài một hơi, lúc này mới nói: "Việc này không thể cứ vậy là xong, lần này ta phải phạt nó. Phạt thật nặng!"
Tang thị vội la lên: "Huynh trưởng. . ."
Trình Thủy đưa tay ngăn nàng nói tiếp, gằn từng chữ: "Ngươi yêu thương Niệu Niệu như vậy, quan tâm dạy bảo con bé, ngươi không biết trong lòng ta cảm kích thế nào đâu."
Hốc mắt Tang thị có chút ẩm ướt, cúi đầu nói: "Huynh trưởng đừng nói như vậy, chỉ là ta cảm thấy rất hợp ý với Niệu Niệu."
Trình Chỉ vội vàng nhìn sang Tiêu phu nhân, thấy nàng vẫn im lặng ngồi ngay ngắn như cũ.
"Ta biết Niệu Niệu ở bên ngoài chịu ủy khuất, nhưng ta vẫn phải phạt nó." Thần sắc Trình Thủy trang nghiêm, "Hôm nay cũng may là bị Vạn lão phu nhân phát hiện, hai nhà Vạn Trình lại thân thiết, nhưng nếu là người bên ngoài phát hiện thì sao!"
Hắn quay đầu về phía thê tử, "Nàng từng nói với ta Niệu Niệu là "Trí túc dĩ cự gián, ngôn túc dĩ sức phi"*, bây giờ xem ra đúng phân nửa. Con bé không phải không biết việc mình làm không ổn, nhưng không ổn nó cũng muốn làm. Bởi vì Niệu Niệu tự cao mình thông minh hơn người, cái gì cũng không sợ, cái gì cũng có thể lừa gạt cho qua! Đây xác thực là muốn gây ra đại họa!"
* Trí túc dĩ cự gián, ngôn túc dĩ sức phi: Khôn ngoan đủ để cự tuyệt khuyên ngăn, lời nói đủ để che đậy sai lầm (Đã chú thích ở chương 15)
Nghe lời này, Tang thị cũng im lặng không lên tiếng nữa.
Trình Thủy tiếp tục nói: "Gặp rắc rối có gì phải sợ, lúc ta lớn bằng Thiếu Thương cũng chưa chắc đã ôn lương cung kiệm. Nhưng ta là bất đắc dĩ mới phải ra hiểm chiêu, nó thì hay rồi, đơn thuần là vì trút giận. Hôm nay ta phải bẻ gãy cái tính nết cực đoan này của nó!"
"—— Chàng muốn làm thế nào?" Tiêu phu nhân rốt cuộc cũng mở miệng.
Trình Thủy không đáp, cao giọng hô gọi Trình Thuận, sau đó Trình Thuận đứng hầu ngoài sảnh đường lập tức dẫn theo một lão tốt mặt sẹo ăn mặc chỉnh tề, mái tóc muối tiêu tiến vào, trong tay lão tốt kia còn mang theo hình trượng thật dài.
Trình Chỉ và Tang thị không biết người này, Tiêu phu nhân thì lại biết, kinh ngạc nói: "Kiềm Tăng?"
"A tỷ, đây là ai?" Trình Chỉ hỏi.
Giọng Tiêu phu nhân chậm rãi: "Đây là chấp chưởng hình trượng dưới trướng huynh trưởng ngươi." Nàng đã biết trượng phu muốn làm gì rồi.
Trình Chỉ quá sợ hãi, kêu lên: "Huynh trưởng, đừng như vậy! Niệu Niệu mới được mấy cái xương chứ, một bàn tay của huynh cũng đủ làm con bé hôn mê rồi, còn muốn dùng, dùng. . . dùng hình trượng thế này. . ." Hắn chỉ vào cây gậy gỗ to bằng miệng bát, cao gần bằng một người trong tay lão tốt kia, kiên cố nặng trịch, đen như nước sơn, vừa nhìn đã thấy rùng mình ớn lạnh.
Tang thị khẽ há miệng, kinh sợ không thốt nên lời.
Trình Thủy không để ý tới bọn họ, nghiêm mặt nói với lão tốt kia: "Hôm nay bản hầu muốn dùng bản lĩnh nhà nghề của ngươi một chút. Những năm này ngươi ít hành hình ở trong quân, thỉnh thoảng mới gọi ngươi đến tra khảo một hai tên mật thám, bổn sự hình trượng này liệu đã ném đi chưa?"
Lão tốt tên Kiềm Tăng kia nhếch miệng cười một tiếng: "Tướng quân yên tâm. Tướng quân bảo ta đánh thế nào, ta sẽ đánh thế đó. Muốn đau mấy ngày, vết thương kéo dài bao lâu, có bao nhiêu vết máu, nô tài đảm bảo một chút cũng không thiếu."
Thanh âm lão tốt sắc bén kéo dài, lại nhìn vóc dáng của hắn, Tang thị lập tức biết rằng người này hẳn là lão hoạn quan trong cung phiên vương nào đó của tiền triều lưu lạc dân gian.
"Nói tóm lại, ta chỉ muốn hù dọa tiểu thư một chút, ngươi cũng không thể phạm sai lầm!" Trình Thủy trầm giọng đe dọa, "Nếu không ta nhất định sẽ lột da ngươi!"
Kiềm Tăng cúi đầu nói: "Tướng quân mang ta ra từ trong đống thi thể, còn giúp ta tìm lão mẫu cùng chất nhi thất lạc, thu xếp ổn thỏa cho cả nhà nô tài. Nếu như nô tài làm hại đến tiểu thư, không cần tướng quân động thủ, nô tài sẽ tự mình kết liễu."
Trình Thủy gật gật đầu, phất tay gọi Trình Thuận dẫn người đi.
Trình Chỉ rốt cục cũng nghe hiểu, lắp bắp: "Huynh trưởng, huynh huynh, huynh đây là. . ."
"Niệu Niệu can đảm cẩn trọng, phương thức bình thường không dọa được con bé!" Trình Thủy nói, "Không nặng tay thì không được. Ta chuẩn bị để nó ăn một trận đau khổ, thấy chút máu, để nó ghi nhớ thật lâu, nhưng không thể thật sự đả thương."
Trình Chỉ nhìn sang thê tử, Tang thị cười khổ.
Tiêu phu nhân lầm bầm: "Rốt cục chàng cũng bỏ được rồi? Không sợ Niệu Niệu hận chàng sao."
Ai ngờ Trình Thủy lại gật gật đầu, nói: "Phu nhân nói không sai. Vậy nên... không thể để ta đánh, nên do phu nhân đánh."
—— Lời này vừa nói ra, ba người còn lại trong Cửu Chuy đường đều trố mắt nhìn về phía hắn.
"Lời này mà chàng cũng nói ra được!" Tiêu phu nhân cuối cùng cũng nổi giận, không phải giận vì nữ nhi gan to bằng trời, mà là giận vì trượng phu mặt dày vô sỉ. Chính hắn ở trước mặt nữ nhi làm người tốt, còn người xấu thì để lại cho nàng! Quả thực là vô sỉ không ai bằng!
Trình Thủy vội vàng xoa lưng thê tử, ôn nhu giải thích: "Ta đây không phải là vì Niệu Niệu sao. Nàng nghĩ mà xem, thu phục đứa trẻ bướng bỉnh như con bé, nhất định phải vừa đấm vừa xoa. Đánh xong còn phải dỗ dành nữa đấy. Vợ chồng chúng ta dù sao cũng phải có một mềm một cứng đúng không?"
Tiêu phu nhân lập tức tránh khỏi bàn tay của trượng phu, phẫn nộ nói: "Vậy ta làm người tốt còn chàng đến ra oai là được rồi! Dựa vào đâu mà bắt ta làm kẻ ác!"
"Nếu là trước đó. . ." Trình Thủy mỉm cười, "Tất nhiên là phu nhân làm người tốt, hai mẹ con có thể nói những lời thân mật. Nhưng hiện tại không phải Niệu Niệu đang có thành kiến với phu nhân sao? Nếu ngay cả phụ thân luôn luôn yêu thương cũng dùng hình trượng với mình, vậy con sẽ thương tâm bi phẫn lắm, có khi lại cứng cổ không chịu nhận lỗi!"
"Chàng. . . !?" Lời này vẫn rất có sức thuyết phục, Tiêu phu nhân nghẹn họng, tức giận đến nỗi toàn thân phát run.
"Kế hoạch của ta thế này. Đợi một lát nữa ta sẽ xuất phủ trước, tránh cho mềm lòng, hoặc lại bị mấy đứa Vịnh nhi kéo tới làm bảo vệ. Chờ sau khi Niệu Niệu trở về từ Doãn gia, phu nhân đã nổi trận lôi đình. . . Không không, không phải nổi trận lôi đình với ta, là với Niệu Niệu!"
Trình Thủy trái chuyển phải cản, cố gắng tránh né nắm đấm đang nện tới của Tiêu phu nhân, cười làm lành nói, "Sau đó phu nhân sẽ lớn tiếng trách mắng Niệu Niệu đã làm sai rất nhiều, lôi mấy lời thánh nhân phu tử gì gì đó ra giảng giải một hồi, giáo huấn khiến cho con bé xấu hổ không thôi, muốn bao nhiêu đáng sợ có bấy nhiêu đáng sợ, trước tiên dùng khí thế trấn áp nó. Tiếp đó lại gọi Kiềm Tăng ra hành hình —— đừng lột váy áo nhé, tiểu nữ nương cần mặt mũi, sau đó lập tức hung hăng phạt trượng —— cũng không phải thật sự đánh mạnh, ta sẽ dặn dò Kiềm Tăng trước. . ."
Tiêu phu nhân không rút được nắm tay đang bị trượng phu giữ chặt, giận dữ bất chấp cả lễ nghi, nhấc chân lên đạp trượng phu.
"Sau đó tam đệ và em dâu sẽ giả vờ vội vàng chạy đến —— phải nhớ là chạy từ cửa chính vào đấy, hai người các ngươi đừng có mà ham lười trốn ở một bên xem kịch, Niệu Niệu tinh tường, chớ để lộ tẩy —— tiếp đó các ngươi lại than thở khóc lóc giúp Niệu Niệu cầu tình, sau đó Nguyên Y phải làm khó một hồi rồi mới miễn cưỡng đáp ứng, giống như khó khăn lắm mới bảo vệ được mạng nhỏ của con bé ấy, hai ngày sau các ngươi mang theo Niệu Niệu lên đường nhậm chức luôn. . ."
Tiêu phu nhân dùng hết lực khí toàn thân cuối cùng cũng đẩy được trượng phu xuống bàn, bản thân cũng mệt mỏi ngồi phịch xuống tại chỗ.
"Sau đó. . ." Trình Thủy da mặt dày đứng lên, vỗ vỗ nếp nhăn trên y phục, "Ồ, không có sau đó nữa."
Tiêu phu nhân vừa tức vừa mệt, chỉ có thể thở hổn hển. Tang thị từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu kinh hãi lớn như thế này, hai mắt từ đầu đến cuối đều ở trong trạng thái trợn trừng. Chỉ có Trình Chỉ vùi mặt sâu vào lòng bàn tay, không muốn nói chuyện.
Trình Thủy đứng giữa Cửu Chuy đường, thân hình cao lớn, khí thế hùng hồn, ánh mắt sáng ngời ngay thẳng; nhấc cánh tay như chỉ huy thiên quân vạn mã, lên tiếng như hô hào xông vào huyết hải.
Chỉ nghe hắn nói: "Chiến dịch hôm nay, chính là muốn để Niệu Niệu biết, sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân, không thể tùy ý làm việc nguy hiểm, càng không thể ỷ vào việc có người lật tẩy mà cả gan làm loạn! Quyết định như vậy đi. Đợi Nguyên Y đánh hòm hòm rồi, tam đệ cùng em dâu lập tức đi vào cứu người, chúng ta lấy ném cốc làm tín hiệu!"
Tang thị chấn kinh quá độ chậm rãi quay đầu, dùng ánh mắt dò hỏi trượng phu.
Trình Chỉ cũng dùng ánh mắt trả lời: Không sai, huynh trưởng nhà ta vẫn luôn là như vậy. Nhưng nàng không cần khó chịu, lầm tưởng rằng hắn trung hậu ngốc nghếch mọi việc đều nhờ thê tử trù tính, nàng không phải người đầu tiên, có lẽ cũng không phải người cuối cùng.
Tang thị: Xem bọn họ quyền cước lui tới có vẻ thuần thục, hẳn là trước kia cũng như vậy phải không.
Trình Chỉ: Lúc tân hôn đánh nhau lợi hại hơn chút, ta và thứ huynh đều biết. Sau khi sinh hạ mấy đứa Vịnh nhi, bọn họ bắt đầu giả vờ giả vịt. Không gạt nàng làm gì, thực ra ta rất hoài niệm.
**********