Cho đến khi được đưa lên xe ngựa rộng rãi, Thiếu Thương vẫn mơ mơ hồ hồ đối với những chuyện đã xảy ra hai ngày qua.
Hôm đó khi nàng từ Doãn phủ trở về nhà, trời đã nhá nhem tối, hai võ tỳ sắc mặt trang nghiêm đưa nàng tới Cửu Chuy đường, chỉ thấy trong nội đường ánh nến dâng cao, chỉ có một mình Tiêu phu nhân đứng đó, khuôn mặt giá lạnh như phủ băng. Nàng ngay lập tức biết rằng, chuyện vỡ lở rồi. Lúc trước thiết lập ván cục, nàng cũng từng nghĩ có khả năng sẽ bị người phát hiện, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy. Do đó, đối mặt với chất vấn của Tiêu phu nhân, nàng gọn gàng dứt khoát nhận tội.
"Cũng không có lý do đặc biệt gì, chỉ là con muốn trút giận thôi." Vẻ mặt Thiếu Thương lạnh lùng, không hề thấy rằng mình sai.
Tiêu phu nhân tất nhiên là nghiêm nghị trách cứ một hồi, cái này Tử cái kia Tử*, câu nào câu nấy đều là cổ văn, Thiếu Thương cũng lười phân biệt. Sau khi răn dạy bằng miệng kết thúc, lập tức đến phiên "Gia pháp" trong truyền thuyết. Tiêu phu nhân rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, cứu binh hình như đều không ở trong phủ, trong lòng Thiếu Thương biết là không ổn, nhưng từ nhỏ nàng bướng bỉnh đã quen, không nói hai lời, thản nhiên chịu phạt.
*Tử: chỉ các nhà triết gia thời xưa (ví dụ: Khổng Tử, Mạnh Tử, Tuân Tử...)
Cho đến khi bốn võ tỳ đặt nàng lên chiếc bàn dài hình chữ nhật, lúc này Thiếu Thương mới có chút hoảng hốt, lại nhìn lão hủ âm trầm đáng sợ đang cầm gậy tới kia, trên trán nàng mơ hồ đổ mồ hôi —— mặc dù từ nhỏ cha không thương mẹ không yêu, thờ ơ thành kiến không ngừng, nhưng da thịt nàng thật sự chưa từng phải chịu hình phạt nào cả!
Mắt thấy Tiêu chủ nhiệm rõ ràng muốn làm một trận lớn, Thiếu Thương vốn muốn mở miệng xin tha thứ, nhưng làm thế nào cũng không thốt ra được.
Ngay khi gậy thứ nhất nặng nề nện lên người nàng, hô hấp Thiếu Thương chợt ngừng lại, chỗ mông bị đánh giống như có một mồi lửa châm lên trong bụi cỏ hạn hán đã lâu, đau đớn như lửa thiêu cấp tốc lan ra toàn thân, nàng muốn la lên, lại chỉ nghe thấy âm thanh trong cổ họng khàn đặc, tựa như một con cá đang sống bị người cạo vảy, nàng chỉ có thể nhè nhẹ hít từng hơi khí lạnh.
Vì sợ bản thân nói ra mấy lời cầu xin mất mặt, Thiếu Thương gắt gao cắn chặt bờ môi, cho dù đau đến nghẹt thở cũng tuyệt không há miệng —— về phần tại sao không cầu xin? Hôm nay Tiêu chủ nhiệm cũng không phẫn nộ như những lần trước, nàng thậm chí còn cảm thấy chỉ cần mình cầu xin tha thứ, hẳn là có thể thoát khỏi lần trách phạt này. Nhưng nàng tuyệt đối không cầu xin! Đánh chết cũng không nhận lỗi!
Thời tiểu học có vị chủ nhiệm đối xử với nàng rất tốt, lớn tuổi hiền lành, bà từng nói với bà nội rằng, "Linh Nam bướng bỉnh quật cường như vậy, nói xấu tất nhiên xấu, nhưng nói tốt cũng có tốt, khi nào con bé suy nghĩ thông suốt thì phải học hành cho thật tốt, nhất định có thể phát huy năng lực một cách mạnh mẽ nhất".
Đáng tiếc, không bao lâu sau bà đã về hưu. Những ngày tháng tiếp đó Thiếu Thương chưa từng gặp thêm giáo viên nào như vậy. Về sau lại có giáo viên đối xử tốt với nàng, nhưng đều là vì thành tích và con người sôi nổi của nàng.
Tổng cộng đánh bao nhiêu trượng, Thiếu Thương đã không tài nào nhớ rõ, trong miệng nếm được mùi tanh chua chát của chính mình, thân thể đau đớn tê rần, cơn đau ở vết cắn trên môi lại càng thêm rõ ràng. Trong cơn choáng váng mơ hồ, nàng được đưa về chỗ ở của mình, nghe thấy tiếng khóc hô gọi của a Trữ, không hiểu sao lòng nàng chợt nhẹ nhõm, sau đó cái gì cũng không biết nữa.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng cảm giác được vết thương đột nhiên mát lạnh, có lẽ là đang thoa thuốc. Còn có một bàn tay ấm áp mềm mại đang nhẹ nhàng vuốt ve nàng, từ mái tóc cho đến khuôn mặt, rồi lại đến vết thương. Bàn tay kia nhẵn mịn dịu dàng, hoàn toàn khác với bàn tay có vết chai của a Trữ, Thiếu Thương mê man nghĩ, có lẽ là Tang thị.
Tỉnh lại lần nữa đã là khi sắc trời tối đen, chỉ không biết là đêm khuya canh ba hay là canh bốn, Thiếu Thương bị một bóng đen cao lớn ở đầu giường dọa cho giật nảy mình, thân ảnh kia đang phát ra tiếng khóc ô ô, giống như một chiếc chiêng đồng vỡ bị gió đêm thổi qua, rất là dọa người. Nhưng bởi vì thân thể đau nhức, ngay cả phản ứng khiếp sợ của nàng cũng chậm hơn rất nhiều, sức lực để hét lên cũng không có, chỉ biết ngơ ngác nhìn về phía thân ảnh kia.
Trình Thủy ngồi ở đầu giường khóc hu hu, thân hình cao lớn vạm vỡ hơi co lại, nhờ vào ánh lửa nhè nhẹ phát ra từ bếp lò, Thiếu Thương trông thấy khuôn mặt râu ria xồm xoàm của lão cha vương đầy nước mắt nước mũi, có chút buồn nôn.
Sau đó nàng khóc.
Lúc bị người khác xem thường mỉa mai nàng không có khóc, bị người khác làm nhục nàng cũng không khóc, bị phạt trượng thật nặng nàng vẫn cắn răng không khóc như cũ, nhưng lúc này nàng lại khóc như mưa, rất giống Trình Tiểu Âu lớp chồi hôm qua khóc lóc thảm thiết vì bị tiêu chảy.
Nàng vẫn luôn ghét bỏ bà nội già yếu vô năng, không thể giúp nàng che mưa chắn gió bên ngoài, hơn nữa lại cổ hủ vô tri, không có cách nào chỉ điểm con đường nhân sinh cho nàng. Để nàng tuổi còn nhỏ đã phải một mình đối mặt với thế giới ác ý.
Nàng mang theo chiếc huy hiệu màu đen đi tới ký túc xá trường cao trung trọng điểm, lúc ấy nàng còn không cảm thấy gì, mãi đến khi hiệu trưởng đích thân trao bằng khen trên lễ chúc mừng, bác cả vui mừng giống như bí ngô mở miệng, người dân trên trấn thi nhau khen nàng hiểu chuyện cố gắng, có thể thi đậu vào đại học tốt như vậy, quả thực là vinh quang của toàn trấn —— nàng đột nhiên rất muốn để bà nội thấy được tất cả những điều này.
Thế nhưng lão nhân đã rời xa nhân thế ba năm, cỏ trên mộ cũng mọc um tùm tươi tốt.
Lúc ấy Thiếu Thương mới hiểu được, trên đời này thật sự chỉ còn lại một mình nàng. Tử muốn hiếu mà thân không còn*, bảy chữ này chính là tàn khốc như vậy đấy, không có cơ hội hối hận, day dứt và cảm kích của ngươi chẳng thể giãi bày cùng ai, chỉ có thể cứng rắn tiến về phía trước.
*Con cái muốn làm tròn đạo hiếu nhưng cha mẹ đã không còn.
Thiếu Thương nằm trên đầu gối Trình Thủy gào khóc tê tâm liệt phế, hận không thể phun ra cả tim gan.
Vì sao thời điểm nàng đi theo đại tỷ lăn lộn đều luôn phải cẩn thận như vậy, bởi vì ngoài kia sẽ không có ai giúp nàng gánh vác sai lầm; vì sao nàng dám ở Doãn gia Vạn gia gây lộn với người khác, thậm chí là ẩu đả, bởi vì nàng biết Trình lão cha nhất định sẽ tha thứ cho nàng, thay nàng giải quyết tất cả hậu quả.
Nàng chính là tiểu nhân chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng, hèn hạ như vậy đấy!
Nhưng hiện tại nàng muốn đối tốt với Trình lão cha, đối tốt với các huynh trưởng, đối tốt với thúc phụ thúc mẫu, đối tốt với nhóm tỷ muội, để họ có thể vui vẻ và kiêu hãnh vì nàng, mà không phải cả ngày lo lắng khi nào lại phải thu thập cục diện rối rắm giúp nàng.
Hai cha con cùng nhau khóc nức nở, khóc cho đến khi bếp lò cũng tắt lửa, lúc này a Trữ mới bất đắc dĩ vào phòng thêm than.
Từ đầu đến cuối Trình Thủy đều không nói với Thiếu Thương một lời, thông minh như nữ nhi, chẳng lẽ lại không hiểu loại đạo lý trên phố "Chớ nên tùy tiện đi hiểm, chớ gây thù hằn quá nhiều"?
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Thiếu Thương lập tức theo Trình Chỉ cùng Tang thị lên đường. Ngày hôm đó, mọi người trong Trình phủ đều tới tiễn đưa, sắc trời âm u, không gió không tuyết, Tiêu phu nhân vắng mặt không rõ lý do.
Trình mẫu lôi kéo con trai nhỏ khóc lóc nỉ non không nỡ, đồng thời trừng mắt nhìn Tang thị giống như sói đói bảo vệ đồ ăn, đe dọa nàng phải chăm sóc "con út yêu dấu của lão thân" cho thật cẩn thận. Vẻ mặt giống nhau, lải nhải giống nhau, Trình Thủy cũng lặp đi lặp lại với nữ nhi dưỡng thương như thế nào, bồi bổ như thế nào, ăn nhiều thịt nhiều rau chăm chỉ vận động, rồi lại nguyên văn dặn dò a Trữ thêm một lần.
Trời chưa sáng Trình Ương đã tự mình dẫn theo vài vú già xuống bếp, chuẩn bị cho Thiếu Thương mấy rổ điểm tâm đầy ắp để nàng ăn trên đường, Trình Tụng và Trình Thiếu Cung thì không ngừng chuyển đồ vào trong hành lý của Thiếu Thương, cũng không biết là nhét đồ ăn đồ chơi gì vào.
Trình Vịnh đứng lặng nửa ngày mới đi thẳng đến bên cạnh xe, xuyên qua rèm cửa, hắn đặt vào tay Thiếu Thương một khối mực tàu mới được bọc bằng vải dầu, thấp giọng nói: "Tiếp tục đọc sách viết chữ, không được sao nhãng."
Thiếu Thương chống người dậy, thò đầu ra nhìn, trông thấy hai mắt đại ca có chút đỏ, nàng lập tức nói: "Huynh trưởng về sau đừng thức đêm đọc sách nữa. Cẩn thận chưa đến ba mươi đã đầu trọc mắt mờ!"
Trình Vịnh sờ sờ hai búi tóc trên đầu ấu muội, thở dài một hơi.
Vất vả thoát khỏi sự nhiệt tình của Trình mẫu và Trình Thủy, đội xe cuối cùng cũng có thể lên đường, đáng tiếc vết thương của Thiếu Thương vẫn đau đớn như cũ, chỉ có thể thành thật nhoài người nằm trong xe, không có duyên được chiêm ngưỡng khung cảnh hùng vĩ của đỉnh trời khi đi qua cửa thành đồ sộ cao lớn.
Bên trong một chiếc xe khác, Trình Chỉ đang cùng thê tử nói chuyện phiếm: "Sao hôm nay Nguyên Y a tỷ không ra? Trước giờ tỷ ấy chưa từng làm chuyện thất lễ như vậy."
Tang thị trừng trượng phu một cái: "Chuyện rõ rành rành, chàng hỏi cái gì."
Trình Chỉ lại hỏi: "Hôm đó không phải đã nói là đánh mười trượng sao? Còn thiếu ba bốn trượng nữa, sao a tỷ đã ném cốc rồi."
Ngữ khí Tang thị vẫn không thay đổi: "Chuyện rõ rành rành, chàng hỏi cái gì."
Trình Chỉ bị thê tử chọc cười: "Nàng nói xem, chúng ta có nên nói cho Niệu Niệu biết không, miễn cho mẹ con các nàng lại thêm bế tắc."
Tang thị đáp: "Nói thế nào? "Niệu Niệu à, ban đầu a phụ con muốn đánh con mười trượng, a mẫu con mềm lòng nên bớt đi ba trượng, con có vui không"?!"
Nàng học khẩu khí của trượng phu, nói xong liếc mắt một cái, "Nếu chàng nói thật, mẹ con các nàng có tốt hay không thì ta không biết, nhưng cha con bọn họ nhất định không tốt đẹp được. Đến lúc đó, xem huynh trưởng có nướng sống chàng lên không!"
Trình Chỉ chép miệng: "Được rồi, thế thì không nói. Lát nữa ta đi khuyên nhủ Niệu Niệu đừng giận a mẫu nó nữa."
Tang thị nhìn trượng phu bằng nửa con mắt: "Chàng cho rằng chàng ở trong lòng Niệu Niệu ghê gớm lắm à, nói là con bé sẽ nghe? Lời của huynh trưởng nó cũng chỉ nghe ba bốn phần thôi!"
Nàng sâu sắc cảm thấy trượng phu nhà mình quá mức tốt bụng, "Niệu Niệu là đứa có chủ ý, tính tình lại bướng bỉnh, có một số việc nhất định phải để chính con bé nghĩ thông suốt mới được. Chàng vẫn nên tiết kiệm chút khí lực đi, chờ đến khi nhậm chức xong thì tìm chút đồ ăn đồ chơi hoặc mấy trò mới lạ tới cho nó. Cái khác để ta lo."
Đầu vai Trình Chỉ rũ xuống, thở dài: "Niệu Niệu cũng thật kiên cường, bị đánh thành như vậy vẫn không rên lấy một tiếng. Đáng tiếc là thân nữ nhi, nếu là nam tử, nhất định có thể tạo nên thành tựu!"
Tang thị trầm mặc nửa ngày mới nói: "Bản lĩnh của Kiềm Tăng kia quả thực là tốt, ta xem qua thương thế của Niệu Niệu, vết máu loang lổ nhưng rách da không đáng kể, mấy chỗ sưng đỏ tụ máu cũng không nặng, vậy nên. . ." Nàng nhịn không được đưa tay ấn một cái lên lưng trượng phu, "Thật sự đau lắm hả?"
Trình Chỉ lập tức la hoảng, bật lên như tôm sống, ai ái kêu đau.
Hắn vừa đưa tay che lưng, vừa chỉ vào thê tử: "Nàng nàng nàng. . . Nàng thật không có lương tâm. Là nàng kêu ta đi thử một trượng của Kiềm Tăng xem đau thế nào, bây giờ còn đối xử với ta như vậy?!" Lúc ấy một gậy vừa đánh xuống, hắn đã đau đến nỗi cả người gần như tê rần.
Tang thị cười không ngừng: "Nếu không bảo chàng đi chịu một trượng, chỉ nhìn thương thế thì làm sao ta biết Niệu Niệu đau như thế nào." Ngưng cười, nàng cũng thở dài, "Niệu Niệu không phải kiên cường, mà là trong lòng tích tụ. Lần này chàng đừng tới làm phiền ta, ta phải cẩn thận giúp con bé tháo gỡ!"
Trình Chỉ rất là bất mãn, đang muốn mở miệng, chợt nghe bên ngoài có tiếng vó ngựa truyền đến, gia tướng ngoài xe tới báo: "Phía sau có một đoàn người đuổi theo, nói là chất nhi của thái bộc Lâu Kinh, nhi tử của quận thừa Duyện châu Lâu Tế, tên là Lâu Nghiêu, cầu kiến đại nhân."
"Chất nhi của Lâu đại nhân?" Vẻ mặt Trình Chỉ mờ mịt, "Lâu gia đâu có quan hệ gì với chúng ta, huynh trưởng mới kết giao ư? Sao ta không biết."
Tang thị dường như có chút suy tư, khóe môi chợt hiện lên ý cười.
Trình Chỉ khoác áo xuống xe, chỉ thấy một đội hộ vệ quần áo chỉnh tề, từng người đều cưỡi trên một con ngựa cao lớn mạnh mẽ, vây quanh một thiếu niên anh khí bừng bừng đứng cách đó không xa.
Thiếu niên kia vừa thấy Trình Chỉ, lập tức tung người xuống ngựa, khom lưng hành lễ: "Tiểu tử Lâu Nghiêu, ra mắt Trình gia thúc phụ!"
Trình Chỉ đáp lễ, sau khi nói vài câu khách sáo lập tức vào chủ đề chính: "Lâu công tử lần này đến đây là có việc gì?"
Có lẽ bởi vì thúc ngựa phi đi quá nhanh, Lâu Nghiêu còn đang thở hồng hộc, trên trán lấm tấm mồ hôi, căng thẳng nói: "Trình thúc phụ, hôm nay ta. . . Không phải, trước đó ta có gặp qua lệnh điệt Thiếu Thương quân, sâu sắc. . . sâu sắc cảm thấy. . . Hôm nay ta đặc biệt tới để gặp nàng, không biết thúc phụ có thể cho phép ta gặp một lần không. . ."
Vòng vo một hồi, kỳ thực cái gì cũng đều đã rõ ràng, khuôn mặt thiếu niên đỏ lên.
"Ngươi quen biết Thiếu Thương nhà ta?" Trình Chỉ nhìn lên trời, cảm thấy mình không có bị váng đầu.
Gương mặt Lâu Nghiêu lại đỏ hơn, cũng càng thêm lắp bắp: "Là, là gặp qua, không tính là quen biết. . . Nhưng, nhưng vừa gặp như đã thân. . ."
Trình Chỉ lại càng ngạc nhiên hơn: "Thiếu Thương và ngươi vừa gặp đã thân?" Xem ra huynh trưởng và tẩu tử vẫn sơ xuất rồi, cháu gái không chỉ biết gây rắc rối, mà còn có thể trêu chọc hoa đào, lúc này mới ra ngoài dự tiệc mấy lần chứ, dẫn tới cả đệ tử Hà Đông Lâu thị theo đuôi, tốt lắm, tốt lắm.
"Ngươi gặp cháu gái ta khi nào thế?"
Trình Chỉ bắt đầu vênh váo tự đắc, mặc dù nữ nhi Trình Vỉ còn chưa tới mười tuổi, nhưng hắn đã rất tự giác tiến vào khuôn mẫu bắt bẻ của lão nhạc phụ trước thời hạn.
"—— Đại nhân thật là, hỏi nhiều như vậy làm gì." Ai ngờ Tang thị vịn tay vú già chậm rãi xuống xe, đi tới phá hủy sân khấu của trượng phu, "Lâu công tử nói có quen biết với Thiếu Thương, chẳng lẽ sẽ lừa gạt chúng ta sao!"
Nàng lại mỉm cười quay sang thiếu niên Lâu Nghiêu, nói: "Thiếu Thương đang mắc chút bệnh, ở ngay trong xe đằng trước, Lâu công tử có chuyện thì qua đi. Có điều chúng ta muốn tới dịch trạm trước lúc mặt trời lặn, vạn mong Lâu công tử có thể mau một chút."
Lâu Nghiêu đang bị Trình Chỉ hỏi cho đầy đầu mồ hôi, nghe được lời này của Tang thị, khuôn mặt lập tức lộ vẻ cảm kích, lúc chắp tay thi lễ xém chút nữa thì chúi đầu xuống đất, Trình Chỉ cố nhịn không phì cười.
Không chỉ vậy, Tang thị còn rất tri kỷ gọi a Trữ a Mai từ trong xe Thiếu Thương ra, để cho đôi nam nữ trẻ tuổi nói chuyện riêng. Trình Chỉ tức giận nói: "Không bằng nàng làm luôn tiệc ra mắt cho hai đứa nó đi!"
Tang thị cười ha ha: "Tiệc ra mắt thì không cần, chàng đừng tới phá đám là được rồi."
Trình Chỉ hừ hừ vài tiếng, đột nhiên nói: ". . . Có phải nàng bất mãn Nguyên Y a tỷ đối xử với Niệu Niệu như vậy không?"
Tang thị trầm mặc nửa ngày mới nói: "Ta sinh ra đã may mắn. Phụ mẫu thông suốt, chỉ mong ta chính trực hiền lành, những cái khác đều không quản. Ta không thích may vá thêu thùa, phụ thân liền nói không cần làm, ta không thích cả ngày tán dóc với đám tỷ muội, huynh trưởng liền đánh xe đưa ta đi chiêm ngưỡng thế giới bên ngoài. Thậm chí về sau ta xử lý chuyện Hoàng Phủ gia như vậy, trong nhà cũng thuận theo ta. Thế nhưng...Tương Quân lại không có mệnh tốt như vậy."
Trình Chỉ nói: "Chính là người bạn tri kỷ kia của nàng sao? Ta nhớ nàng ấy đã. . ." Mộ phần cũng mọc đại thụ rồi.
Trái tim Tang thị mơ hồ đau đớn: "Nếu luận về bản lĩnh tài cán, Tương Quân không thua kém gì tẩu tử, đáng tiếc, nàng không gặp được phụ mẫu tốt như ta, bị ép gả cho tên phu tế lòng dạ hẹp hòi, vậy nên mới sớm ôm hận mà chết."
Trình Chỉ hồi tưởng lại một chút: "Cho nên vài năm trước gia đình nàng ấy tới tìm nàng xin giúp, nàng mới lấy lệ cho qua?"
Tang thị oán hận nói: "Rõ ràng trong nhà có ngàn dặm ngựa tốt, có thể rong ruổi thiên hạ. Nhưng lại muốn giam giữ trói buộc, đáng đời gia thế suy tàn! Hừ, không phải bọn họ nói quy củ so với gia tộc thịnh vượng càng quan trọng hơn sao, vậy cứ hết lòng tuân theo quy củ của bọn họ đi!"
Nói đến đây, nàng lại thương cảm, "Tương quân vẫn quá nhân hậu, không đành lòng vứt bỏ phụ mẫu người nhà. Nếu có thể giống như Niệu Niệu, cho dù ngươi là ai, nếu dám dẫm lên đầu nàng, nàng sẽ lập tức trở mặt không nhận, nếu vậy. . . nếu vậy giờ này Tương Quân đã có thể tiếp tục sống tốt. . ."
Trình Chỉ thở dài, mặc dù lời này của thê tử có chút xúi giục trẻ nhỏ không tuân theo tôn thân trưởng bối, nhưng hắn hiểu được nỗi đau của thê tử, lúc này chỉ biết ôm lấy bờ vai nàng, không nói thêm gì nữa.
- Bản edit chỉ được đăng duy nhất trên wattpad Trứng Ốp La và page Trứng Ốp La, những bên khác như truyen4u*net là bản copy, hy vọng độc giả hãy tìm đọc trên trang chính của editor để có thể cập nhật được những chương truyện một cách nhanh nhất và không tiếp tay cho bên ăn cắp. Cảm ơn mọi người rất nhiều.
. . .
Phía bên kia, Lâu Nghiêu ngượng ngùng đi tới trước xe Thiếu Thương.
Thiếu Thương nhìn qua mành xe đã được vén lên, vô cùng kinh ngạc: Mặc dù đã gặp người này hai lần, nhưng nàng và hắn chưa từng nói với nhau nửa câu.
"Không biết Lâu công tử có gì chỉ giáo?" Nàng thầm nghĩ mình chưa từng đắc tội người này. Hẳn là, không có phải không?
Lâu Nghiêu lắp bắp nửa ngày, liếc trộm nữ hài trong xe, chỉ thấy bên trong ánh sáng mờ tối, càng làm lộ rõ vẻ tái nhợt yếu đuối của nàng, lông mày khẽ chau lại, tựa như đóa hoa nhỏ bị nước mưa xối qua, trắng nõn mĩ miều, trong như nước mùa thu.
Hắn nhớ đội xe Trình gia còn phải lên đường, cố lấy can đảm nói: "Nàng. . . Ta, ta muốn nói, nàng rất tốt, ta, nàng rất tốt rất tốt. . ."
Thiếu Thương 囧*: Ngài có muốn hệ thống lại câu từ một chút không? Chú ý chủ vị tân định trạng bổ ngữ một chút.
*囧: mô tả khuôn mặt Thiếu Thương lúc này.
"Ta cảm thấy, sự việc kia, nàng chưa từng sai! Một chút cũng không sai." Lâu Nghiêu tự cổ vũ nửa ngày, cuối cùng cũng nói ra được, "Trong lòng ta vô cùng ngưỡng mộ nàng."
Hắn tự nhận thấy trọng điểm của câu nói này là nửa câu sau, nhưng nữ hài trong xe lại đặt toàn bộ chú ý lên nửa câu đầu.
Thiếu Thương đột nhiên trầm mặt: "Cái gì gọi là ta chưa từng sai, ngươi nghe được chuyện gì ở đâu rồi?"
Lâu Nghiêu bị dọa giật mình: "Không, không có gì. . . Chính là chuyện nàng khiến những người kia rơi xuống cầu, làm như vậy là đúng, không có sai. . ."
Trong lòng Thiếu Thương giật thót, dùng sức chống nửa người lên, khuôn mặt nhỏ căng cứng: "Ngươi nói bậy bạ gì đó! Nghe được từ đâu!" Ngoại trừ Vạn lão phu nhân, không thể có người khác phát hiện ra được, huống chi nhìn bộ dáng người này cũng không có vẻ thông minh cho lắm.
"Ta, sau khi ta tiễn a Ly về, có quay trở lại tìm nàng, muốn nói cảm ơn nàng. . ." Lâu Nghiêu thấy ánh mắt nữ hài đỏ như xích diễm, bị dọa cho cà lăm, "Nhưng ta chưa nghĩ ra nên nói thế nào, vậy nên cứ đi theo nàng một đoạn, trông thấy nàng, nàng rút mấy thanh gỗ. . ."
Thiếu Thương sụp đổ.
Quả nhiên người tính không bằng trời tính, nàng tự phụ mưu kế đầy mình, lại không đề phòng được sơ hở này. Thiếu niên xác thực có tập võ, đi đứng nhẹ nhàng, theo ở phía sau tất nhiên là nàng không biết.
Lâu Nghiêu thấy mặt nàng như tro tàn, vội vàng nói: "Nàng yên tâm, ta không nói cho ai hết! Dù là phụ mẫu người nhà ta cũng không nói. Nếu ta nói ra, vậy hãy để ta lập tức chết đi, trời xanh làm chứng!"
Cuối cùng Thiếu Thương cũng được trấn an đôi chút, nàng biết người ở đây cực kỳ coi trọng lời thề, không thua gì việc tới văn phòng công chứng làm công chứng tài sản cả. Như vậy, chí ít việc xấu xa này sẽ không lan truyền ra ngoài, không gây rắc rối cho hai nhà Vạn Trình.
"Ta trẻ người non dạ, gây ra hoạ lớn ngập trời như vậy ta cũng xấu hổ không chịu nổi." Thanh âm Thiếu Thương yếu ớt, điềm đạm đáng yêu, "Không dối gạt Lâu công tử, ta bây giờ không phải mắc bệnh, mà là chịu hình trượng gia pháp, bị trục xuất khỏi đô thành, cưỡng chế ăn năn hối lỗi."
Nhìn dáng vẻ này của nàng, Lâu Nghiêu đâu chỉ mềm lòng, ngay cả giọng nói cũng mềm nhũn: "Nàng đừng sợ, cũng đừng buồn tủi. Theo ta thấy, việc này nàng không làm sai ở đâu hết, Vương Linh đáng phải chịu tội! Nhưng lại khiến nàng bị trưởng bối phạt đòn rồi! Hình trượng đánh bao nhiêu cái? Còn đau không, nhà ta có thuốc tốt, ta đi lấy cho nàng nhé!"
Thiếu Thương âm thầm phỉ nhổ, ngươi lấy cái cọng lông ấy, chẳng lẽ để đoàn xe Trình gia chờ ngươi về nhà lấy thuốc?! Nhưng thanh âm bên ngoài lại giả vờ yếu ớt vô lực: "Vậy cảm ơn Lâu công tử, ngươi từ từ về lấy, chúng ta đi trước nhé."
Ngữ nghĩa trong câu này rõ ràng không ổn, nhưng Lâu Nghiêu chẳng những không nghe ra, còn cười ha hả đáp ứng cáo lui, cuối cùng mới nhớ tới nội dung quan trọng nhất còn chưa nói, hắn lại tiến lên một bước: "Thiếu Thương quân, ta, ta. . ."
Toàn thân thiếu niên như ánh mặt trời mới lên, ngữ khí kiên định nói, "Ta muốn cưới nàng!" Mặc dù hắn đính hôn mười mấy năm, nhưng thổ lộ thế này lại là lần dầu tiên trong đời.
Thiếu Thương vốn đã không kiên nhẫn, nghe xong lời này, nàng khó khăn lắm mới áp được hỏa khí lại đang muốn bốc lên, ngữ khí châm chọc: "Cưới ta? Vị hôn thê của Lâu công tử đâu?"
Lâu Nghiêu vội vàng nói: "Tháng này là nàng ta xuất giá rồi! A, không phải gả cho ta! Là gả cho Tiêu thế tử kia!" Bị hối hôn lại còn vui vẻ bậc này, ý chí cầu sinh đúng là rất mạnh.
Thiếu Thương cười lạnh: "Hôn ước của Lâu công tử bị hủy, liền đến trêu đùa ta? Ngươi cũng khinh người quá đáng rồi đấy! Sao nào, hiện giờ ngươi nắm được nhược điểm của ta thì không còn e ngại gì nữa? Ta cho ngươi biết, họ Lâu kia, ngươi muốn nói thì cứ nói đi, ta không bị ngươi áp chế đâu!"
Thanh niên nam nữ trên phố không học hành lập nghiệp, rảnh rỗi nhàm chán còn có thể làm gì. Lúc ấy mặc dù nàng còn nhỏ, nhưng cũng nghe được mấy lời thề non hẹn biển, tuy nhiên thực tế cho thấy đó cũng chỉ là suy nghĩ nhất thời mà thôi.
A Cường ôn nhu nói "Anh yêu em", thế là A Trân cùng hắn ở chung, tuy nhiên N năm sau hắn vứt bỏ cô đi cưới người khác;
A Cẩu bá đạo nói "Em là người phụ nữ của tôi", a Hoa vì hắn nạo thai lần thứ N, về sau bách bệnh quấn thân, bởi vì vẫn luôn không kết hôn, Thiếu Thương cũng không biết cô ấy còn có thể làm mẹ hay không;
A Bưu tinh thông nghệ thuật ngôn từ nói "Sớm muộn gì cũng phải kết hôn, của em với của anh có gì khác nhau", tích góp nhiều năm làm công của A Xuân cứ vậy mà thành của chung.
Bắt nạt nàng chưa thấy qua việc đời là thế nào! Thiếu Thương giận không kiềm được: "Ngươi mau cút càng xa càng tốt cho ta! Cưới ta? Ngươi cưới được sao? Phụ mẫu hai bên nói chuyện chưa, bà mối tới cửa chưa, sính lễ ở đâu, miệng không nói suông coi ta như trò tiêu khiển sao! Trình gia dù không lừng lẫy như Lâu gia các ngươi, nhưng cũng không nhận nổi cái nhục nhã này! . . . Phó mẫu, a Mai, hai người mau tới đây! Mau gọi người đến! Đuổi cái tên đăng đồ tử này đi!"
Lâu Nghiêu có nằm mơ cũng chẳng ngờ nữ hài lại phản ứng như vậy, hắn lắp ba lắp bắp nói: "Không phải, ta, ta thật sự muốn cưới nàng. . .Thật đó. . . Ta đã. . ."
Thiếu Thương không muốn nghe hắn nói nhảm, dùng sức giật màn xe xuống. Chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân lộn xộn, tiếng người ầm ĩ, xen lẫn âm thanh giải thích của Lâu Nghiêu, sau đó tất cả dần dần đi xa, hiển nhiên là Lâu Nghiêu đã bị đuổi đi.
Nàng nằm trên nệm bật khóc nức nở, thời gian này không có cách nào thoải mái trôi qua, ai cũng tới ức hiếp nàng!
Một lát sau, Tang thị mỉm cười tiến vào xe ngựa, trên tay còn cầm khăn nóng vừa vắt khô đưa cho Thiếu Thương lau mặt, lại tự mình giúp nàng thoa dược cao. Bàn tay Tang thị lành lạnh trơn bóng, Thiếu Thương cảm thấy hết sức thoải mái.
Nàng ngượng ngùng nói: "Để thúc mẫu chê cười rồi."
Tang thị mỉm cười: "Yên tâm, thúc phụ con đã đuổi Lâu công tử đi rồi. Chỉ là. . ." Nàng vô cùng hứng thú, "Vì sao con không tin hắn?"
"Tại sao phải tin chứ?" Thiếu Thương ngơ ngác, "Chẳng lẽ không phải là gặp chuyện gì đó trước tiên không nên tin tưởng mới đúng sao." Như vậy thì mới không bị tổn thương.
Tang thị khẽ giật mình, cười nói: "Cũng đúng."
Sau đó nàng rút từ trong tay áo ra một cây sáo trúc xinh đẹp khéo léo, đưa cho Thiếu Thương, nói: "Đường đi buồn tẻ, ta dạy con thổi sáo nhé."
Thiếu Thương có chút chần chờ: "Không phải lần trước người từ trong phòng đại phụ tiện tay cầm đi một phần nhạc phổ sao, con phát hiện người thổi tiêu còn thúc phụ đánh đàn ở bên ngoài, giờ còn cần một tiếng sáo tới hòa thanh ư?" Thật ra là Trình mẫu làm khó Tang thị, cố ý để nàng đi quét dọn nơi ở cũ của Trình thái công đã chết.
Vẻ mặt Tang thị nghiêm nghị: "Tiện gì mà tiện, cầm gì mà cầm! Người cùng lý tưởng trao đổi tiếng lòng có thể gọi là tiện tay cầm đi sao? Quân cữu ở trên trời có linh thiêng, biết chúng ta tấu khúc phổ của ông ấy không chừng còn vui vẻ biết bao nhiêu đấy! Huống chi nhiều nghề không lo chết đói, con học thêm một kỹ năng thì có gì không tốt."
Thiếu Thương đã thấy qua tài nghệ của vị thúc mẫu này rồi, nàng cười khổ vội vàng nhận lấy cây sáo.
Lúc này bên ngoài chợt vang lên một tiếng chim kêu kéo dài, phá không mà đến, giống như lợi kiếm cắt qua bầu trời ngột ngạt. Tang thị nhanh chóng vén rèm xe lên, Thiếu Thương duỗi cổ ra nhìn, chỉ thấy trên không trung, một chú chim ưng to lớn mạnh mẽ đang chao liệng giữa bầu trời u ám xám xịt.
Trong mắt Thiếu Thương lộ vẻ mừng rỡ: "Chim ưng lớn như vậy, trước giờ con chưa từng thấy!"
Tang thị nhìn nữ hài, sau đó cũng trông về phía chim ưng ngày càng bay xa: "Đúng vậy. Sau này con sẽ còn được thấy nhiều hơn nữa."
Lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng giá phu hô to, cùng với âm thanh phát lệnh hữu lực của nhóm hộ vệ Trình gia, đoàn xe bắt đầu chậm rãi khởi hành.
- HẾT QUYỂN 1 –