Chạng vạng ngày hôm đó, Thiếu Thương biểu đạt với mọi người trong Vạn gia rằng mình nhớ nhà, không màng sống chết xin từ chối lời mời nhiệt tình ở lại của mọi người, trong khẩu khí tràn ngập chờ mong của Vạn bá phụ "Về sau a mẫu ngươi lại muốn đánh ngươi, cứ tới nhà bá phụ nhé", nàng kết thúc nghỉ phép.

Trở lại Trình gia đã là lúc đèn đuốc sáng lên, chưa kịp cùng anh em đoàn tụ, Thiếu Thương đã lo lắng không yên đơn độc vào bái kiến vợ chồng Trình Thủy, lướt qua không nhắc đến Lăng Bất Nghi, nàng vội vàng nói cho hai người mấy câu nghe được dưới gầm cầu.

Lời Thiếu Thương vừa dứt, khuôn mặt Trình Thủy tức thì đầy vẻ sửng sốt quay sang thê tử, lẩm bẩm nói: "Không thể nào? Không phải chúng ta đã bảo huynh trưởng giao bức họa đồ đó ra rồi sao."

Vẻ mặt Tiêu phu nhân ngưng trọng: ". . . Lăng Bất Nghi hai lần tới cửa, hẳn là Vạn tướng quân đã giấu bức họa kia đi rồi."

Trình Thủy vỗ đùi, ai thán nói: "Tính khí này của huynh trưởng thật là! Sớm biết vậy ta đã cứng rắn lấy tấm họa đồ kia, tự mình đi giao nộp rồi!"

Phu thê hai người trầm mặc, Thiếu Thương núp ở một bên không dám phát ra tiếng.

"Trước đó ta đã nói rồi, gốc rễ chúng ta không vững, kim châu mỹ ngọc bình thường, thậm chí là binh giới đồng khí* đều chiếm hết cũng không sao, nhưng quyền tỉ* và phong thuỷ đồ thì ngàn vạn không thể giữ lại." Tiêu phu nhân cau mày, nói với trượng phu, "Hay là chàng đi hỏi một chút xem, nếu huynh trưởng đã giao ra thì không còn gì tốt hơn."

*Đồng khí: khí cụ bằng đồng

*Quyền tỉ: ngọc tỉ đại biểu quyền lực

"Tốt hơn gì mà tốt hơn!" Trình Thủy trợn mắt nói, "Huynh trưởng lỗ mãng như vậy, bất luận giờ này là giao hay không giao, ta cũng đều phải đi nói cho Vạn lão phu nhân biết, không để bà ấy đánh cho huynh trưởng một trận nhớ đời thì không được!"

Tiêu phu nhân lắc đầu thở dài, lại chuyển hướng sang nữ nhi, nói: "Lần này nghe lén. . ."

Thiếu Thương vẫn luôn thấp thỏm chờ đợi, nghe vậy vội vàng lên tiếng: "Cũng đâu phải con cố ý nghe lén, là vô ý đụng phải mà, nếu a mẫu bởi thế mà trách phạt con, vậy sau này con có nghe được gì cũng không nói cho hai người nữa đâu! . . . A phụ, người cũng không được nói ra chuyện con nghe lén dưới gầm cầu đâu đấy, bằng không để Vạn bá phụ biết là con cáo mật, về sau con làm sao mà tới cửa được nữa!"

Idol cũng đã lên tiếng, đội trưởng thân vệ đáng tin cậy Trình tướng quân đương nhiên lĩnh mệnh, vội nói: "Đúng đó đúng đó, Niệu Niệu lần này sao có thể tính là sai được. Nếu lúc này huynh trưởng vẫn chưa giao ra phong thủy đồ, vậy hoàn toàn là dựa vào Niệu Niệu tới mật báo còn gì. Tránh được chuyện xấu, nên tuyên dương khen thưởng mới đúng! . . . Niệu Niệu, con yên tâm, ta cứ nói là nghe được từ nơi khác, không liên quan đến con."

Tiêu phu nhân thầm than: Kỳ thực nàng căn bản không nghĩ sẽ răn dạy nữ nhi, chỉ là muốn hỏi tại sao phải chạy xuống gầm cầu nhà người ta thôi. Aiz, quên đi.

Phía bên kia, Trình Thủy đã cười ha hả chuyển đến trước mặt tiểu nữ nhi, nói ra chủ ý trong nhà đã thương thảo xong ——

Thiếu Thương vui mừng khôn xiết: "Thật ạ? Con có thể theo tam thúc phụ cùng thúc mẫu đi nhậm chức sao!"

Trình Thủy đắc ý nói: "Tất nhiên rồi! Không phải con vẫn luôn muốn ra ngoài thăm thú đây đó sao, trong đô thành có rất nhiều nơi cảnh đẹp, ra ngoài tốt nhất là nên đi chiêm ngưỡng núi sông, đó mới là trời cao mây rộng, cá nhảy chim bay! Chờ sau khi gia yến nhà Vạn bá phụ kết thúc, ba người có thể khởi hành lên đường rồi."

Thiếu Thương thích thú không thôi, vui vẻ kéo tay áo phụ thân luôn miệng nói lời cảm ơn, không ngừng ca ngợi tán dương Trình Thủy, quả thực là từ tam hoàng ngũ đế cho tới a Lực mổ heo cách vách, lão cha vẫn là phụ thân tốt nhất thiên hạ.

Tiêu phu nhân yên lặng nhìn đôi cha con đang kẻ tung người hứng, cũng không tới cắt ngang bọn họ.

Nội tâm nàng biết, trượng phu là sợ trong lúc phụng mệnh xuất binh chinh phạt, nữ nhi sẽ chịu thiệt thòi trong tay mình, đám nhi tử chưa chắc đã có thể ngăn cản, lúc này mới giao phó trước cho đệ đệ cùng em dâu, không tin thì cứ đợi đến lúc hắn trở về mà xem, xem có lập tức đi đón nữ nhi hay không.

Ngước mắt nhìn lên, thương thế trên mặt nữ nhi tuy còn chưa lành, nhưng vẻ mặt phấn chấn, tinh thần sáng láng, so với lúc ở nhà không biết hoạt bát linh lợi hơn bao nhiêu. Tiêu phu nhân không hiểu sao có chút mất mát, giống như có người đã cướp đi thứ gì đó từ lòng bàn tay nàng.

Mật báo hoàn tất, Thiếu Thương lập tức mang rượu ngon mà thập tam muội tặng nàng chia ra làm ba phần. Phần đầu tiên tất nhiên là của Trình lão cha, phần thứ hai hiếu kính tam thúc phụ - chỗ dựa của nàng trong mấy tháng sắp tới, phần thứ ba thì mang đi tạ ơn ba vị huynh trưởng, nhân tiện xin Trình Thiếu Cung thêm một tấm bùa chú trừ tà.

"Trận này thật sự là thuận buồm xuôi gió!" Thiếu Thương mặt mày hớn hở, "Vạn bá phụ Vạn bá mẫu còn có lão phu nhân cùng Thê Thê, mọi người đều đối xử với muội cực kỳ cực kỳ tốt. Vừa nãy a mẫu lại còn nói, hiện tại để muội dưỡng thương trước đã, chờ đến khi theo tam thúc mẫu ra ngoài sẽ từ từ phạt viết sau."

Nàng xoay qua xoay lại, xoay đến bên cạnh Trình Thiếu Cung, nịnh nọt nói: "Tam huynh, huynh lại vẽ cho muội tấm bùa nữa đi, muội cần dùng trên đường. Lần này vẽ lợi hại hơn một chút, thần thông hơn một chút, phải gặp dữ hóa lành, gặp nạn thành an, mưa thuận gió hoà, người gặp người thích. . ."

Trình Thiếu Cung trợn trắng mắt: "Có muốn đi trên đường còn có thể nhặt được vàng không?"

Thiếu Thương vừa mừng vừa sợ, sâu sắc cảm thấy mình quả thực kiến thức nông cạn: "Trên đời còn có loại bùa này nữa á? Thế. . . huynh cho muội hai tấm thôi!"

"Cho cái đầu muội! Muốn cho thêm hai tấm mộc giản thì có đấy!"

—— Hai huynh đệ Trình Vịnh Trình Tụng đang rót rượu cho nhau, nghe vậy cất tiếng cười to. Thiếu Thương cố ý xụ mặt, trong lòng lại ngọt như kẹo đường. Nàng cảm thấy, Tiêu chủ nhiệm thực ra cũng không có hỏng bét như vậy, chí ít nàng rất biết nuôi dưỡng nhi tử, các vị huynh trưởng đều rất tốt rất tốt.

Đưa rượu xong, Thiếu Thương vốn đang muốn trở về, ai ngờ đại ca Trình Vịnh bất ngờ kéo nàng lại dưới mái hiên, thấp giọng nói: "Mấy ngày nữa, phỏng chừng người Doãn gia sẽ lại tới. Đến lúc đó người ta nói xin lỗi muội, muội phải bày ra vẻ mặt tốt một chút."

Thiếu Thương lấy làm kinh hãi. Lúc này mới biết, trong mấy ngày nàng không ở nhà, Doãn phu nhân mang theo Doãn Hủ Nga mấy lần tới cửa tạ lỗi, trưởng bối hai nhà sớm đã không còn khúc mắc. Quả nhiên, nàng về đến nhà ngày thứ hai, Doãn phu nhân lập tức gửi bái thiếp, mang theo nữ nhi tới chơi.

Gặp lại Doãn Hủ Nga làm cho Thiếu Thương giật nảy mình.

Lúc trước Doãn Hủ Nga giống như một cây bóng nước kiêu căng, thong thả xoi mói bắt bẻ, cao ngạo dương dương tự đắc; bây giờ lại thành bó cải thìa giản dị khiêm tốn, mi cũng thuận, mắt cũng mềm hơn. Hoàn toàn bất đồng với Thiếu Thương vui vẻ nghỉ phép mấy ngày nay, Doãn Hủ Nga rõ ràng đã bị chỉnh đốn triệt để mọi mặt, dường như trưởng thành chỉ trong một đêm.

Thi lễ chào hỏi xong xuôi, ba người Doãn phu nhân Tiêu phu nhân cùng Tang thị vào phòng trong tám chuyện về chủ đề của người trưởng thành, lúc này Trình Ương lại đang ở trang viên kiểm tra xem đầu xuân nên dùng giống thóc gì, vẫn chưa trở về, chỉ còn lại Thiếu Thương và Doãn Hủ Nga ngồi đối diện với nhau, nhìn nhau không nói gì.

". . . Không ngờ tới, thương thế của ngươi còn chưa lành." Cuối cùng vẫn là Doãn Hủ Nga không nhịn được mở miệng trước.

Thiếu Thương sờ sờ mặt mình, cười khổ nói: "Ta cũng không ngờ." Tấm da này bề ngoài tuy tốt, nhưng chất lượng lại kém, có chút tổn thương tí tẹo vậy mà tốc độ hồi phục như ốc sên bò.

"Thương thế của a tỷ thì sao? Hôm đó ta ra tay cũng không nhẹ."

Doãn Hủ Nga xấu hổ cười một tiếng: "Cũng đau mất dăm ba ngày, hiện giờ đã khỏi rồi."

Thiếu Thương thầm nghĩ, sớm biết thương thế của mình khỏi lâu như vậy, lúc trước hẳn là nên đánh nàng thêm hai quyền.

". . . Đều là ta không phải." Doãn Hủ Nga vô cùng thành khẩn, "Nhân sinh trên đời, ai cũng có nỗi khổ riêng, nào có ai cả đời vô ưu vô sầu. Những ngày này, ta đã biết thêm nhiều chuyện về ngoại gia năm đó. . ." Nàng chợt nghẹn ngào, "Thật sự là huyết lệ loang lổ, ta quả thực không biết ban đầu a mẫu ta làm thế nào trải qua được những chuyện đó! Nếu như khi ấy có người mỉa mai a mẫu ta không cha không mẹ như ta đã làm, ta nhất định phải lột da kẻ đó!"

Thiếu Thương yên lặng đưa khăn lụa qua, Doãn Hủ Nga nhận lấy lau nước mắt: "Vốn đã nhiều năm a mẫu không nhớ tới chuyện thương tâm trước kia, đều bởi vì ta, a mẫu khóc liền mấy đêm, còn bệnh một trận. A phụ a tỷ, còn có các huynh trưởng đều trách ta, nói ta lạnh lùng, vô tình vô nghĩa. . ."

Thiếu Thương không ngờ mình chó ngáp phải ruồi, cũng không biết nên đắc ý hay là lo sợ.

"Hôm nay ta thành tâm thành ý nói với muội muội một tiếng "Xin lỗi", tất cả đều là do ta thường ngày quá mức đắc ý, cay nghiệt mà không tự biết, sau này ta nhất định sẽ cố gắng sửa đổi." Doãn Hủ Nga đoan chính thi lễ với Thiếu Thương.

Thiếu Thương vội vàng đáp lễ, ngượng ngùng nói: "Cái. . . Cái này, ta cũng có lỗi. . ." Lời xã giao thật là khó nói!

Doãn Hủ Nga thấy Thiếu Thương không biết nói thêm gì nữa, quan tâm tiếp lời, cười nói: "Mấy ngày nữa Vạn gia muốn thiết yến, Vạn bá phụ xưa nay hào phóng, buổi tiệc lần này nhất định náo nhiệt thú vị, đến lúc đó chúng ta cùng nhau chơi đùa."

Khóe miệng Thiếu Thương co rút, vụng về đáp lời: "A mẫu nói, nếu đến hôm đó thương thế trên mặt ta vẫn chưa lành, vậy sẽ không để ta đi nữa. Bằng không mang mặt mũi này ra ngoài một vòng, lại có người lan truyền chuyện tốt, cái danh cao thủ quyền cước của Hủ Nga a tỷ sẽ truyền khắp đô thành, sau này các tỷ muội khác có gặp ngươi, không thể không mang theo cả thiếp thân thị vệ rồi."

Doãn Hủ Nga vừa xấu hổ vừa buồn cười: "Ầy, Tiêu thúc mẫu quả là người săn sóc chu toàn . . ."

"Ừm. Mẫu thân chúng ta đều là người tốt. Còn chúng ta thì... có lẽ là trúc tốt đẻ ra măng tồi." Thiếu Thương nặng nề nói.

Nghe được hai chữ "măng tồi", Doãn Hủ Nga che tay áo cười không ngừng, Thiếu Thương nghịch ngợm vẫy vẫy tay áo, hai người nhìn nhau bật cười, đoạn cừu oán này rốt cuộc xem như xí xóa.

Doãn Hủ Nga vừa vuốt lại ống tay áo, vừa lắp bắp nói: "Cũng may một nhà chỉ có một cọc măng xấu, các a tỷ và huynh trưởng ta đều rất tốt, a tỷ của Thiếu Thương. . . còn có các huynh trưởng, có lẽ cũng đều rất tốt rất tốt. . ."

Thiếu Thương gật đầu: "Đó là đương nhiên! Huynh trưởng nhà ta tốt lắm! Dù có mang cả tòa núi vàng đến, ta cũng không đổi đâu!"

Trong sương phòng bên ngoài Cửu Chuy đường, Trình Vịnh lẳng lặng ngồi ngay ngắn, nghe thấy tiếng cười vui vẻ của hai nữ hài truyền ra, trong lòng hắn biết mọi chuyện đã ổn, lúc này mới yên tâm rời đi. Thầm nghĩ, như vậy rất tốt, từ giờ đến trước lúc tiểu tổ tông này rời nhà, rốt cuộc cũng không còn cớ để gây lộn với a mẫu nữa.

Kết thúc ân oán với Doãn Hủ Nga, bản thân Thiếu Thương cũng cảm thấy hết sức nhẹ nhõm, nghĩ tới không lâu nữa mình sẽ rời thành đi xa, rất có loại cảm giác tiêu sái "Nhất tiếu tiễn ân cừu, giang hồ chính là như vậy". Cũng không biết có phải do phù chú thần côn kia của Trình Thiếu Cung phát huy tác dụng hay không, trước ngày Vạn gia thiết yến, tiểu nữ nhi nhà Trình tướng quân rốt cuộc không còn phải làm đầu heo nữa.

Yến khách ngày hôm đó, toàn bộ phủ trạch Vạn gia khoác lên mình gấm lụa rực rỡ, tân khách nườm nượp nối đuôi nhau mà tới. Vạn Tùng Bách đứng trong cửa chính đón khách, hai tay phủ lên cái bụng mập mạp của mình, vẻ mặt tươi cười chắp tay vái chào, có điều một chân lại hơi khập khiễng.

Thiếu Thương kề tai Vạn Thê Thê nói nhỏ: "Không phải chân bá phụ đã lành rồi hả? Sao giờ lại thế này."

Vạn Thê Thê hạ giọng nói: "Cũng không biết a phụ thế nào lại chọc giận đại mẫu, ngay ngày thứ hai sau khi ngươi đi, đại mẫu tự nhiên nổi giận đùng đùng, kêu đám hộ vệ đè a phụ ở trong vườn đánh cho một trận nhừ tử. Đánh ác lắm! Cây gậy to ngần này này. . ." Nàng khép hai bàn tay lại, "Đánh rung lên bồm bộp ấy, haiz, thế là chân lại thành cái dạng này!"

Thiếu Thương nhìn bộ dáng cà thọt của Vạn bá phụ đối xử với mình vô cùng tốt, trong lòng chột dạ không thôi.

Vạn Thê Thê hiếu động, không làm được mấy chuyện như ngồi ngay ngắn trong phòng thổi phồng tâng bốc lẫn nhau, cũng không thích uống rượu làm phú, nàng trực tiếp tới hậu viện gạt ra một khối đất trống, bày đầy các loại đồ vui chơi giải trí, từ xúc cúc đến phiến lông, cái gì cần có đều có, thậm chí còn bày cả mấy bộ cung tiễn bia ngắm.

Nhóm nữ nương đều tự tìm chỗ cho mình, an tĩnh ngồi dưới mái hiên sưởi ấm ăn uống, hoặc là chuyện phiếm, hoặc là ngồi quanh bác hí*; hiếu động đứng trên đất ngươi đẩy ta chen, hi hi ha ha nô đùa.

*Bác hí: trò chơi bài thời cổ.

". . . Trước giờ vẫn nghe Hủ Nga a tỷ văn võ toàn tài, không bằng hôm nay cùng tiểu muội chơi một ván?" Vạn Thê Thê hất cằm, một tay cầm cung mềm, một tay chỉ vào bia ngắm phía xa.

Nào biết Doãn Hủ Nga bây giờ đã thay đổi triệt để, không hề mảy may kích động, mỉm cười nói: "Nào có văn võ toàn tài, chẳng qua là ngày thường nhóm tiểu tỷ muội khách khí với ta. Bia tiễn xa như vậy, sợ là mũi tên của ta cũng chạm không tới."

Vạn Thê Thê hậm hực đặt dây cung xuống.

Đây đã là lần thứ tư trong ngày nàng khiêu khích Doãn Hủ Nga, cũng là lần thứ tư đánh vào sợi bông, nhẹ nhàng mà chấm dứt —— nàng không nhịn được thầm nghĩ, nếu Doãn Hủ Nga đến chết không đổi thì tốt biết bao, người sống một đời, không có đối thủ thật sự là tịch mịch như tuyết.

Vậy nên, hai kẻ lớn nhất hôm nay không thể náo loạn, nhóm tiểu nữ nương ở trong vườn tiệc tùng ăn uống, chơi đùa vô cùng vui vẻ, thẳng đến khi một nhóm nữ nương quý tộc quần áo hoa lệ khoan thai đến muộn, bầu không khí trong vườn đột nhiên có chút quỷ dị.

Vị tiểu thư trước mắt kia mặt như trăng rằm, môi đỏ mày rậm, vẻ mặt ngả ngớn, chung quanh là một đám nữ hài trang phục lụa là gấm vóc.

Thiếu Thương âm thầm so sánh, cảm thấy người này so với Doãn Hủ Nga ngày đó có khí thế hơn nhiều. Bởi vì Doãn Hủ Nga cũng không phải cố ý tập hợp nhóm tiểu muội, chẳng qua là một đám tự tụ lại nịnh nọt, vuốt mông ngựa mà thôi. Mà vị trước mắt này, rõ ràng là dẫn đầu bang chúng một cách có tổ chức.

Vị tiểu thư kia cười nói: "Thê Thê, sao ngươi không tới nghênh đón ta?"

Khuôn mặt Vạn Thê Thê sầm lại, nhưng vẫn nhớ rõ thân phận gia chủ của mình, vì vậy chỉ đành tiến lên chào hỏi.

Tuy Vạn Tùng Bách có công lại có tước, có tiền lại có quyền, nhưng còn xa mới tới được nhất đẳng thế gia triều đình, nếu không có khả năng một mẻ hốt gọn quyền quý đương triều, vậy thì yến khách lần này chỉ có thể mời những người có quan hệ với nhà mình tới thôi. Đáng tiếc là, phụ thân Vương Linh lại ở trong số này.

Thiếu Thương kề tai Doãn Hủ Nga hỏi: "Người này là ai vậy."

Doãn Hủ Nga thấp giọng nói: "Đây là nữ nhi của Xa Kỵ tướng quân, tên Vương Linh, là cháu gái của hoàng hậu nương nương. . ." Nàng nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm một câu, "Đằng ngoại."

"Ta thấy thập tam tỷ rất không vui khi gặp nàng." Có mù cũng nhìn ra.

Doãn Hủ Nga bĩu môi: "Ta cũng không vui khi gặp nàng ta. Người này thích nhất là trèo lên quý nhân, tính tình nham hiểm cay nghiệt, rất là đáng ghét."

Thiếu Thương nghe nàng nói nghiến răng nghiến lợi, bật cười: "Chẳng lẽ ngươi từng bị nàng ta bắt nạt?"

Doãn Hủ Nga cắn môi dưới: ". . . Ta còn tốt, gia phụ cùng nhà nàng trước giờ không qua lại, tuy nhiên ta có mấy người bạn tốt đều từng chịu thua thiệt dưới tay nàng ta. Chẳng qua là gia thế yếu một chút, không hề phạm sai lầm nhưng lại bị một phen nhục nhã."

"Này có gì đâu, ngươi cũng từng nhục nhã ta mà. Hai người các ngươi hẳn là hận không gặp nhau sớm hơn mới phải." Thiếu Thương trêu chọc nói.

Doãn Hủ Nga làm bộ muốn đánh nàng, ngẫm lại thấy hành vi trước kia của mình thật buồn cười: "Nói là thế. Nhưng nếu ta muốn làm khó người khác, ít nhất phải có một đĩa táo tổ yến kim ti lấy làm cớ. Còn nàng ta, hừ. . ." Vẻ mặt nàng khinh thường, "Trong mắt Vương Linh chỉ có hai loại người, hoặc là có thể nịnh bợ lôi kéo, hoặc là có thể khi dễ sai sử. Đều nhìn xem ngươi có quyền thế hay không."

Thiếu Thương khẽ lắc đầu: "Nàng ta như vậy thật nông cạn, loại chuyện như quyền thế này cũng đâu phải không đen thì là trắng. Như nhà ta, quan trật của gia phụ dù không bằng Vương tướng quân, cũng không có thân quyến như hoàng hậu nương nương, nhưng chỉ cần không cầu đến nàng, vậy tại sao ta phải nịnh bợ nàng?" Quan trật cũng không thể đại biểu tất cả, còn phải xem địa vị gia tộc cùng quyền hạn chức vị, thêm nữa là có được Hoàng đế trọng dụng hay không. Ngộ nhỡ Hoàng đế chỉ muốn cho ngươi lương cao dưỡng lão thì sao.

"Chính là như thế!" Lời này rất hợp tâm ý Doãn Hủ Nga, nàng nhìn Thiếu Thương lại càng thêm thuận mắt. Phụ thân nàng tuy không phải chức vị quan trọng, nhưng Hoàng đế vẫn luôn đối đãi với Doãn gia rất tốt, thường xuyên ở trước mặt mọi người nói "Doãn Trị là quân tử trung hậu".

Vương Linh nhăn mũi lại, giống như ngửi được mùi gì không dễ chịu cho lắm, xoi mói nhìn quanh vườn, nói: "Ngươi khoản đãi ta như vậy sao? Bố trí sơ sài thế này, còn không bằng quán ăn trên phố."

"Hàn xá đơn sơ, vốn không xứng để ngươi đại giá quang lâm! Nhưng đây cũng đâu phải ngày đầu tiên ngươi biết đến ta, ta thích yến khách thế nào ngươi không rõ sao." Vạn Thê Thê không khách khí nói, "Đã chướng mắt nhà ta, vậy hôm nay ngươi tới làm gì?!"

Vương Linh bỏ qua lời này, không thèm để ý nói: "Nghe nói, hôm nay Thập Nhất lang cũng tới?"

Vạn Thê Thê sửng sốt mấy giây, nhưng đầu óc nàng nhanh chóng xoay chuyển, lập tức cười nói: "Đã tới rồi sao? Ta không biết nha."

Sắc mặt Vương Linh khẽ biến, phía sau nàng đột nhiên xuất hiện một nữ hài mặt tròn tuổi tác hơi nhỏ, vội vàng nói: "Ngươi đừng có chối cãi! Chúng ta đều đã hỏi thăm qua! Thập Nhất lang tới rồi!"

Vạn Thê Thê cố ý chậm rì rì nói: "Tới thì sao mà không tới thì sao nào. Liên quan gì đến ta, ta cũng đâu có muốn gặp hắn. Thế nhưng tiểu a Ly à, hôm nay ngươi cùng Vương Linh tới gặp Thập Nhất lang, a mẫu ngươi biết không?"

Thiếu Thương mừng rỡ: Ra là một đám nữ hài theo đuổi thần tượng đây mà!

Nữ hài kêu a Ly kia bị Vạn Thê Thê nói cho mặt đỏ rần rần. Vương Linh thấy thế vội nói: "Ngươi không cần phải liên lụy a Ly, có chuyện thì nói với ta! Khi nãy chúng ta vừa nghe được, hôm nay phụ thân ngươi muốn dẫn nhóm nhi lang tới diễn võ trường vui chơi một lát, chúng ta muốn tới xem náo nhiệt. Đây là nhà ngươi, chúng ta không tiện xông loạn nên mới đến hỏi ngươi." Nói xong lời này, nhóm nữ hài bên cạnh cũng lập tức phụ họa.

Vạn Thê Thê cười nói: "Ta mới chuyển đến đây không lâu, diễn võ trường sao, rốt cuộc là ở đâu nhỉ. . . Ừm, ở đâu ta. . ." Nàng cố ý không đáp, vòng vo tam quốc trêu ghẹo.

Vương Linh cũng không phải người dễ chọc, thấy Vạn Thê Thê cố ý kéo dài, con ngươi nàng ta đảo quanh một vòng, trông thấy Thiếu Thương đứng ở một bên, cười nói: "Ngươi đừng một mực từ chối như vậy, coi như không vì chúng ta, thì cũng nên vì Trình gia muội muội vô cùng thân thiết của ngươi chứ! . . . Thiếu Thương muội muội, qua đây, qua chỗ chúng ta này, chẳng lẽ...ngươi không muốn gặp Thập Nhất lang sao. . ."

Thiếu Thương thấy chị em nhà mình ứng đối thành thạo điêu luyện, đang nhàn nhã cùng Doãn Hủ Nga xem kịch, thình lình bị điểm tên như vậy, chậm hai nhịp nàng mới phản ứng lại được —— hóa ra mình cũng là một phần tử trong đám thiếu nữ não tàn truy tinh này à!

"Thập Nhất lang sao. . . Ha ha. . ." Nàng cố gắng nhớ lại cái tên này, nhưng thực sự nghĩ không ra, lúc này chỉ đành nói: "Ta cũng không muốn gặp."

Giọng điệu Vương Linh mỉa mai: "Đã sớm nghe nói kể từ khi phu thê Trình tướng quân trở về, Thiếu Thương muội muội không qua lại với nhóm tỷ muội lúc trước chơi cùng nữa. Thế nhưng cũng đúng, nước lên thì thuyền lên thôi, giờ phải qua lại với dòng dõi như Vạn gia Doãn gia ấy. Bạn chơi trước kia chẳng qua cũng chỉ là phần tình cảm không quan trọng, nói ném thì ném thôi. Đáng tiếc, nhóm tỷ muội kia vẫn không hiểu rõ nội tình, còn tưởng rằng Thiếu Thương muội muội bợ đỡ nịnh hót, quay lưng trở mặt như không quen biết đấy. Có điều, chúng ta đương nhiên biết Thiếu Thương muội muội không phải là người như vậy!"

Doãn Hủ Nga đứng bên cạnh vốn không muốn xen vào, nhưng lúc này đột nhiên nhớ tới mẫu thân khi còn nhỏ không có phụ mẫu chỉ điểm, nàng sa sầm mặt nói: "Vương Linh, ngươi đừng có nói nhăng nói cuội, ngươi muốn gặp Thập Nhất lang thì tự ngươi đi đi. Trước kia Thiếu Thương tuổi nhỏ không hiểu chuyện, không biết chọn bạn, hiện tại có phụ mẫu chỉ điểm, đương nhiên không còn như trước."

Vương Linh đang muốn châm biếm, đột nhiên lại nghe một giọng nói của thiếu niên vang lên ——

"A Ly, sao muội lại ở chỗ này?!"

Nhóm nữ hài lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên mặc hoa phục, lưng mang vũ tiễn đứng ở lối vào hoa viên, đang kinh ngạc nhìn về phía này.

Thiếu Thương vừa nhìn qua, ồ, đây không phải cái người có vị hôn thê rất lợi hại, Hà Đông Lâu thị Lâu Nghiêu sao?

A Ly vừa nhìn thấy Lâu Nghiêu, sợ hãi hô lên một tiếng, hốt hoảng trốn ra sau lưng những nữ hài khác, ai ngờ Lâu Nghiêu tiến lên mấy bước, một tay túm lấy người kéo ra, trách mắng: "A Ly, bá mẫu không cho phép muội đến, vậy mà muội lại lén chạy tới đây!"

"Đường huynh, đường huynh. . . Huynh tha ta đi. . ." Lâu Ly cầu khẩn nói, "Huynh đừng nói cho a mẫu ta biết!"

Lâu Nghiêu không chút nào thương hương tiếc ngọc, nói xong liền muốn kéo tiểu đường muội ra tìm xe ngựa nhà mình, đóng gói cẩn thận đưa về nhà.

Vương Linh tiến lên lôi kéo, giọng nói the thé: "Chuyện này liên quan gì đến ngươi! Cần ngươi xen vào việc của người khác à, mau buông a Ly ra. . ." Khí lực nàng không nhỏ, chỉ nghe "roẹt" một tiếng, tay áo Lâu Nghiêu bị xé rách một mảnh. Nàng chỉ đành dừng tay lại.

Lâu Nghiêu quay đầu nói: "A Ly ở cùng ngươi sẽ chỉ học cái xấu, lần trước chính là nghe lời ngươi, trở về cố chấp nói bá mẫu thiên vị huynh tỷ, gặp người là khóc sướt mướt nói mình bị khi dễ, không được coi trọng! Theo ta thấy, con bé không gặp ngươi nữa mới tốt hơn được!"

Vương Linh không ngờ Lâu Nghiêu sẽ nói ra những lời này trước mặt đám người, nhất thời vô cùng xấu hổ.

Có điều nàng ta mặt dày tâm cứng, tráo trở nói: "Có khi dễ hay không, chỉ trong nhà các ngươi biết, ta muốn nói gì thì nói, ngươi quản được chắc! Nếu thật sự xử lý mọi việc công bằng, vậy sao a Ly phải khóc, nói không chừng. . ." Nàng cười lạnh, "Nói không chừng thật sự để a Ly chịu ủy khuất đi!"

Lâu Nghiêu tức gần chết, kích động nói: "Ngươi nói năng bậy bạ! Ai, ai khi dễ a Ly?! A Ly nhỏ nhất trong nhà, chúng ta, chúng ta sao có thể. . ."

Vương Linh vênh mặt đắc ý, càng thêm cay nghiệt: "Ngươi còn có bản lãnh tới đây quản a Ly? Định thân mười mấy năm, người ta vừa hủy hôn ước đã lập tức muốn thành thân cùng người khác. Có trời mới biết ngươi khiến người khác không chịu nổi cỡ nào, mù mờ vô năng cỡ nào, thế nên Chiêu Quân muội muội mới vội vã như vậy. Nếu ta là ngươi ấy à, ta đã sớm không còn mặt mũi đi gặp người khác!"

Lâu Nghiêu tức giận đến nỗi cả mặt đỏ bừng, chỉ vào Vương Linh "Ngươi ngươi" nửa ngày, thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi thường ngày được phụ huynh dạy chính là trầm ổn kiệm lời, sao đủ bản lĩnh miệng lưỡi đấu lại nữ tử lưu manh như Vương Linh.

Thấy Lâu Nghiêu ăn quả đắng, Vương Linh cực kỳ đắc ý, tiếp túc quay sang Thiếu Thương nói: "Ta bảo này, Thiếu Thương muội muội, ngươi thật sự không muốn gặp Thập Nhất lang sao, nhưng ta nghe nói lúc trước ngươi vì hắn thần hồn điên đảo, tuyên bố không phải hắn thì không gả đấy! Ha ha ha. . ."

Lông mày Thiếu Thương nhíu lại: "Trong đô thành này, tuyên bố không phải Thập Nhất lang không gả, chỉ có một mình ta sao?" Trên thực tế, nàng căn bản không biết người kêu Thập Nhất lang kia tròn méo thế nào.

Tiếng cười của Vương Linh bất chợt im bặt.

Vạn Thê Thê cười to: "Đúng đó! Tiểu nữ nương trong đô thành này, sợ là có một nửa đều từng nói như vậy!"

Lâu Ly cố gắng ló đầu ra từ dưới cánh tay đường huynh: "Cái đó không giống nhau, chúng ta quang minh chính đại, không như ngươi, rõ ràng trong lòng thích, lại cứng rắn nói không muốn gặp Thập Nhất lang! Thật sự là dối trá vô cùng!"

Vương Linh một lần nữa nhếch miệng mỉm cười.

"Vậy thì, tiểu nữ nương tuyên bố muốn gả cho Thập Nhất lang trong đô thành này, liệu có ai phụng mệnh phụ mẫu gả cho người khác không. Các nàng đều là dối trá vô cùng?" Giọng Thiếu Thương thản nhiên, vẻ mặt không chút thay đổi.

Doãn Hủ Nga cười nói: "Tất nhiên là có. Thập Nhất lang một mực không chịu kết hôn, tuổi tác các nàng đã lớn, đương nhiên sẽ phải xuất giá. Nhiều người bây giờ còn làm mẫu thân rồi ấy."

Thiếu Thương cảm kích nhìn hai chị em Vạn Doãn, đồng thời cố gắng nhắc nhở chính mình, không thể tuỳ tiện gây hoạ nữa.

Nàng quay đầu nhìn Vương Linh, nói: "Vị Vương gia a tỷ này, thế gian liệu được mấy người từ nhỏ đến lớn đều không thay đổi. Có người khi còn bé thích ăn cá, lớn lên lại không thể dính nửa điểm cá tanh; có người lúc nhỏ nhu nhược, nhưng lớn lên lại kiên nghị quả cảm. Ta nghe huynh trưởng nói qua, thời kỳ chư quốc phân tranh có một vị tướng quân tài ba, thời thơ ấu hắn luôn bị người khác bắt nạt, ngay cả cãi lại cũng không dám. Thế nhưng về sau hắn hô mưa gọi gió, tung hoành thiên hạ. Con người sau khi trưởng thành sẽ thay đổi, chuyện này rất hiếm lạ sao?" Thứ cho nàng nghe cố sự không chăm chú, đã sớm quên mất tướng quân kia tên là gì rồi.

Lâu Nghiêu vô thức buông lỏng cánh tay đang giữ tiểu đường muội, ngơ ngác nhìn thiếu nữ nhỏ bé kia.

Vương Linh cười lạnh một tiếng: "Ngươi tự dát vàng lên mặt đấy à, còn so sánh với tướng quân, ngươi cũng xứng?!"

Thiếu Thương không để ý đến lời khiêu khích của nàng ta, tiếp tục nói: "Những tỷ muội trước đó chơi cùng ta kia, có thể là không coi trọng ta, cũng có thể là nguyên nhân khác, nhưng khi ta phạm sai lầm các nàng chưa từng uốn nắn ta, khi ta khốn khổ chưa từng trợ giúp ta, khi ta hèn nhát, còn có người đem hành vi ngu ngốc của ta ra làm trò vui. Ta không còn qua lại với các nàng nữa, gia mẫu nói như vậy rất tốt, sau này muốn ta chọn bạn cẩn thận. Bây giờ ta kết giao với hai vị a tỷ Vạn Doãn, Vương gia a tỷ, ngươi cảm thấy lúc này ta có đúng hay không?"

Sắc mặt Vương Linh hơi cứng lại, đang muốn mở miệng, lại bị Thiếu Thương cướp lời: "Ta biết Vương gia a tỷ lại muốn nói ta trèo cao. Dám hỏi Vương gia a tỷ cùng chư vị tỷ muội ở đây, các ngươi đều chưa từng kết giao với hảo hữu dòng dõi cao hơn nhà mình sao? Chẳng lẽ kết giao tỷ muội với dòng dõi cao hơn nhà mình thì nhất định là trèo cao sao?"

Vẻ mặt nữ hài trấn định, ngữ khí lạnh nhạt, nhóm nữ hài xung quanh đều lẳng lặng nghe nàng nói chuyện.

Lâu Nghiêu nhớ lại cảnh tượng mình theo huynh trưởng tới minh đường nghe đại nho giảng kinh, nàng giống như vị học tử xuất chúng nhất trong minh đường, đĩnh đạc giảng giải, những đồng học còn lại đều chăm chú lắng nghe.

"Về phần Thập Nhất lang ư. . ." Thiếu Thương cười cười, "Trước kia ta thần hồn điên đảo, hiện giờ không điên không đảo. Không được sao? Nếu chư vị tỷ muội không tin, không bằng ta phát thề độc."

Mấy nữ hài vây quanh Vương Linh cũng có chút lúng túng, vừa có một loại mừng thầm như bớt đi được một đối thủ, lại có một loại tiếc nuối như mất đi một đồng bọn. Vương Linh đứng ở nơi đó, sắc mặt âm u không nói.

Thiếu Thương xoay người về phía hai tỷ muội Vạn Doãn cùng chư nữ, tinh nghịch chắp tay vào nhau, cười nói: "Từ sau khi gia phụ gia mẫu trở về, đây cũng là hai điểm khác biệt trên người ta, cũng không biết thay đổi như vậy... là tốt hay là xấu đây?"

"Không thể tốt hơn á!" Vạn Thê Thê tiên phong tán thưởng.

Doãn Hủ Nga cười khẽ, vỗ tay nói: "Đây chính là càng đổi càng tốt. Tốt tốt tốt, rất tốt!"

Nhóm nữ hài trong vườn không phải phe Vương Linh rốt cuộc cũng kịp phản ứng, hoặc nhanh hoặc chậm, hoặc cao giọng hoặc yếu ớt, đều nhao nhao hô lên tốt tốt.

Vương Linh dùng sức cắn môi, cười lạnh nói: "Quả là công phu miệng lưỡi giỏi. . ."

"Vương nương tử!" Lâu Nghiêu bất chợt lên tiếng, "Ta nhớ khi ngươi còn bé, người cùng nhóm nữ nhi của mấy viên đại tướng dưới trướng ngoại đại phụ ngươi vô cùng thân thiết. Về sau ngoại đại phụ ngươi sự bại, mặc dù bệ hạ khoan thứ, chưa từng hỏi tội, nhưng gia đình của những tiểu nương tử kia vẫn dần dần lạnh nhạt. Sao ngươi không tiếp tục giao hảo với các nàng."

Lần này trực tiếp đâm trúng chỗ đau của Vương Linh, hai mắt nàng ta đỏ au, lạnh lùng nói: "Lâu Nghiêu! Ngươi. . ."

"Nếu ngươi lại nói linh tinh gì đó với a Ly, ta, ta sẽ. . ." Miệng lưỡi Lâu Nghiêu vụng về, nhất thời nghĩ không ra sát chiêu lợi hại, trong lúc bối rối, ánh mắt hắn chuyển động, bất chợt gặp phải đôi đồng tử trong như nước của Thiếu Thương.

Tâm trí hắn đột nhiên thông thấu, lớn tiếng nói: "Ta sẽ mời bá phụ cùng phụ thân đi hỏi Vương tướng quân một chút, Vương gia nhất định phải nhúng tay vào gia sự Lâu gia, đến cùng là có ý đồ gì!"

Sắc mặt Vương Linh lúc xanh lúc đỏ, vừa sinh hận lại vừa mất mặt, trong cơn thẹn quá hoá giận, nàng ta phất tay áo rời đi, đám nữ hài xung quanh cũng vội vàng chạy theo, lúc này chỉ còn lại Lâu Ly ngơ ngác đứng đó.

Vạn Thê Thê vỗ tay cười to, vừa cười vừa ở phía sau hô lớn: "Ta còn chưa nói cho các ngươi biết diễn võ trường ở đâu mà. . ."

Doãn Hủ Nga đẩy nàng một cái, cười mắng: "Đã là lúc nào rồi, còn không mau dẫn chúng ta đi khai tiệc!"

Vạn Thê Thê cơ hồ cười gập cả người, một tay đỡ lấy Thiếu Thương, một tay mời các vị tiểu nữ nương tới dự tiệc. Lâu Nghiêu chắp tay chào nhóm nữ hài còn lại, lại thay đường muội từ chối tham gia yến hội, sau đó tóm lấy Lâu Ly vẫn còn đang mắng chửi giãy dụa rời đi.

Trong tiếng vui cười hớn hở, nhóm nữ hài tốp năm tốp ba đi về phía nội đường, không ai chú ý tới Thiếu Thương tuy trên mặt nở nụ cười, nhưng trong mắt lại rét lạnh như băng. Nhân lúc không người chú ý, nàng thoáng quay đầu nhìn về phương hướng nhóm người Vương Linh vừa rời đi.

Trên đời này, nguyên nhân duy nhất có thể khiến nàng chịu ức hiếp mà nhịn xuống, chính là nàng e ngại hậu quả có thể theo đó mà đến; nhưng nếu nàng có biện pháp trừ khử hậu quả thì sao, vậy hà cớ gì mà không trả thù.

Lúc trước đủ loại, thí dụ như hôm qua chết, sau này đủ loại, thí dụ như hôm nay sống. Nàng có ý muốn làm lại từ đầu, nhưng luôn có người không chịu buông tha nàng. Nàng dự định thiết lập một cái bẫy, cho đám người Vương Linh nếm chút mùi đau khổ.

Một chút thôi, thật đấy.

**********

Trứng:

1. Có kẻ sắp bị quả táo nhãn lồng XD

2. Thiếu Thương lại chọc thêm một đóa hoa đào rồi =))

---

Hôm trước vừa than chương dài xong hôm nay vớ được cái chương 7500 chữ, người ăn quả táo nhãn lồng là tôi chứ ai :'< Sau này tôi sẽ không than thở gì nữa, xin hứa :( 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play