Phong Ly Dạ thật sự tức muốn chết rồi!
Nữ nhân đó!
Nữ nhân chết tiệt đó!
Vậy mà thật sự bảo Xảo Nhi đến lấy bánh mứt táo và bánh hoa quế đi.
Nàng thật sự không hề có suy nghĩ muốn quay lại.
Ăn nhờ ở đậu!
Hắn đã cho nàng cảm giác như vậy bao giờ?
Cũng đã là phu thê rồi, chỗ của hắn, không phải cũng là của nàng sao? Ăn nhờ ở đậu ở đâu chui ra?
“Gia, nếu như ngài thật sự nhớ công chúa, đừng ngại chủ động đến tìm ngài ấy. Ngài là nam tử, nam tử chủ động là chuyện nên làm.” Phong Tảo nhắc nhở.
“Ai nói bổn thế tử nhớ nàng ấy?” Sắc mặt Phong Ly Dạ sa sầm.
Nói bậy nói bạ cái gì? Sao hắn có thể nhớ nữ nhân không có lương tâm đó chứ?
Nói chuyển đi là chuyển đi, không hề có một chút lưu luyến nào.
Nàng cũng không nhớ hắn, hắn vì sao phải đi nhớ?.
ngôn tình ngượcPhong Tảo bị hắn quát một tiếng, sợ tới mức vội vàng cúi đầu, không dám rên một tiếng nào nữa.
Tưởng là Thế tử gia còn đang tức giận, nhưng nào ngờ, ngay sau đó, Thế tử gia lại quay đầu nhìn hắn ta, nói: “Nam tử… nên chủ động sao?”
Nhưng trước kia, không phải đều là những cô nương kia chủ động quấn lấy hắn sao?
Chủ động, hắn chưa bao giờ biết đó là thứ gì!
Phong Tảo sửng sốt, lập tức nói: “Chuyện này, đương nhiên nên là nam tử chủ động. Có lẽ thật ra công chúa cũng đang nhớ Thế tử gia…”
“Nàng ấy đương nhiên đang nhớ bổn thế tử!”
Phong Ly Dạ hậm hực, bày ra thái độ đương nhiên.
Cũng đã là phu thê rồi, không nhớ hắn thì còn có thể nhớ ai?
“Đúng đúng đúng, nhất định là công chúa cũng đang nhớ ngài. Lúc nãy bảo Xảo Nhi đến lấy điểm tâm, nói không chừng cũng là đang ám chỉ cho Thế tử gia.”
“Ám chỉ?”
“Không sai, nhất định là đang ám chỉ cho Thế tử gia.” Phong Tảo càng nghĩ càng cảm thấy suy nghĩ của mình là đúng.
Hắn ta tiếp tục nói: “Thế tử gia nghĩ xem, công chúa là một cô nương, mặc dù đã gả cho Thế tử gia, nhưng, lúc trước Thế tử gia đã từng nói, không cho phép công chúa bước vào Thanh Vân Uyển nửa bước…”
“Ta nói lời như vậy lúc nào?”
“Thế tử gia, ngài… thật sự là ngài đã từng nói vậy.” Phong Tảo luôn theo bên cạnh hắn, hắn đã từng nói gì, làm gì, Phong Tảo là người rõ nhất.
“Lúc đó, Thế tử gia vẫn còn ghét công chúa, ghét vô cùng, ngay cả chạm mặt một lát cũng… cũng cảm thấy mất hết khẩu vị.”
Nghe nói Thế tử gia suýt nữa còn bóp chết công chúa, thậm chí cho người chôn luôn ngài ấy.
Chẳng qua, Phong Tảo cảm thấy hiện tại quan hệ giữa Thế tử gia và công chúa tốt như vậy, cũng không cần phải nhắc lại chuyện này, miễn cho công chúa tức giận.
Hắn ta lại nói: “Thế tử gia, dù sao thì công chúa cũng là nữ tử, nữ tử đều rất rụt rè.”
“Ngươi đã thấy nàng ấy rụt rè bao giờ chưa?”
“Ặc…” Lời này, Phong Tảo thật sự không phản bác được.
Mặc dù Cửu công chúa là một cô nương, nhưng lại hoàn toàn khác với những cô nương bình thường.
Rụt rè… khụ khụ, có lẽ Cửu công chúa không biết hai chữ này viết như thế nào.
“Cái đó, bất kể thế nào, công chúa cũng là nữ nhi, nữ nhi thì luôn bị động.”
Phong Tảo nhìn Phong Ly Dạ, rõ ràng nhìn thấy Thế tử gia đã không thể chờ được nữa.
Hắn ta chỉ là ở bên thúc đẩy: “Lỡ như hiện giờ công chúa rất nhớ Thế tử gia, Thế tử gia lại không chủ động đến đón ngài ấy về, chẳng phải công chúa sẽ rất đau lòng sao?”
“Gia, đau lòng, sẽ tổn thương đến thân thể đó. Thân thể của công chúa còn chưa khỏe đâu.”
“Vậy bổn thế tử sẽ gắng gượng đi đón nàng ấy về.”
Phong Ly Dạ lập tức xoay người đi về phía cửa Thanh Vân Uyển, cái gì mà gắng gượng đi, rõ ràng là đi như bay.
Nhưng ngay sau đó lại thu chân, dừng lại.
“Phong Tảo, ngươi đi trước một bước đi, cứ nói là để tránh cho nàng ấy quá đau lòng, thương tổn đến thân thể, bổn thế tử sẽ qua đón nàng ấy về!”
Đi nhanh như thế, giống như là hận không thể lập tức bế nữ nhân đó về vậy!
Hắn là người hấp tấp như thế sao?
Có ai mà không biết, hắn vô tình không dục, cao cao tại thượng?
Nhưng thấy Phong Tảo đi chậm rì rì, hắn lại lập tức sốt ruột!
“Đi nhanh lên! Tổn thương đến nương tử của bổn thế tử, ngươi chịu trách nhiệm đúng không?”
Lề mà lề mề, thật hận không thể đá hắn ta một phát!