Có lẽ Sở Khuynh Ca cũng nhận thấy rằng khí chất của tên nam nhân phía sau nàng không đúng.
Nhìn lại có một tia kinh ngạc.
Nàng không ngờ vừa mới nhắc đến "nam nhân hoang dã", thì "nam nhân hoang dã" đã lập tức chủ động xuất hiện trước mặt nàng.
Đợi lát nữa bị quỷ hẹp hòi kia nhìn thấy, chắc chắn hắn sẽ trách nàng ba bốn câu.
Tên đó thật sự là tên nam nhân có thù tất báo và nhỏ nhen trong số những nam nhân đã từng gặp.
“Người cười sao?” Mộ Bạch đi tới trước mặt nàng.
Sở Khuynh Ca có chút sững sờ.
Nàng có đang cười sao? Xảy ra nhiều chuyện như vậy, làm sao còn tâm trạng để cười?
Có điều, vừa nghĩ đến Phong Ly Dạ hẹp hòi kia, dường như nàng cảm thấy có chút vui vẻ không thể giải thích được.
Nhưng nàng không muốn nghĩ nhiều về việc này.
"Sao ngươi cũng theo đại quân xuất phát rồi? Nam Khánh bảo ngươi đi theo bên người nàng ta à?"
"Mặc kệ là ai hạ lệnh, kết quả cũng đều giống nhau."
Sở Khuynh Ca nghiêng đầu, cười có chút ảm đạm: “Ở chỗ nàng ta, ngươi bị ức hiếp à?”
Nhưng điều đầu tiên Mộ Bạch phát hiện ra là khi nàng nhắc đến Sở Vi Vân, thế nhưng lại không hề có chút mỉa mai nào.
Không biết vì sao, đầu ngón tay của hắn ta có chút lạnh lão: “Người… Thái độ của người đối với nàng ta sao lại khác trước đây vậy?”
Còn những người khác, nên chán ghét thì vẫn chán ghét như trước, nên khinh thường thì vẫn khinh thường như trước.
Chỉ có nàng thực sự thay đổi thái độ đối với Sở Vi Vân.
“Nàng ta có phải là nữ nhi của Nam Tinh hay không, đối với người thật sự quan trọng như vậy sao?”
“Rất quan trọng.” Sở Khuynh Ca thẳng thắn nói, nàng không có ý lừa gạt hắn ta: “Đừng hỏi ta nguyên nhân tại sao, ta sẽ không trả lời.”
Mộ Bạch không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn nàng hồi lâu.
Từng kiêu ngạo, tự tin đến mức gần như có thể gọi là tự phụ.
Nhưng bởi vì kết quả kiểm tra, bây giờ giữa hai hàng lông mày cũng không còn nhiều hơi thở sinh động như trước.
Nàng suy sụp.
Nhìn thấy nàng suy sụp như vậy, trong lòng hắn ta cảm thấy rất khó chịu.
“Có lẽ… Có lẽ dụng cụ có gì đó không ổn.”
Hắn ta đi đến bờ sông, giống như nàng, nhìn vào hình ảnh phản chiếu trên sông.
Những gì nàng nhìn thấy là hình ảnh phản chiếu của mặt trăng, nhưng những gì Mộ Bạch nhìn thấy là bóng dáng của nàng.
"Dụng cụ của ta, không thể sai."
Đây mới là sự tự tin Sở Khuynh Ca nên có.
Chính vì sự tự tin này đã buộc nàng phải tuyệt vọng.
"Vậy có lẽ... Dụng cụ không được tẩy rửa rửa sạch, có lẽ... Còn sót lại máu của người khác..."
"Mỗi lần ta đều dùng thuốc đặc biệt của mình để tẩy rửa, không có khả năng còn sót lại."
Sở Khuynh Ca rời mắt khỏi mặt nước, ngẩng đầu nhìn Mộ Bạch cao hơn mình cả một cái đầu.
Nàng khẽ cau mày: "Ngươi làm sao vậy? Ta cũng đã chấp nhận, nhưng ngươi lại không thể chấp nhận? Tại sao ta luôn cho rằng ngươi đối với chuyện này căn bản không thèm để ý?"
Mộ Bạch cũng không biết chính mình bị làm sao.
Có một số chuyện rõ ràng là do một tay hắn ta thúc đẩy, nhưng tại sao sau khi nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt nàng, hắn ta lại cảm thấy có chút... Hối hận?
Không! Hắn ta không thể hối hận, cũng sẽ không hối hận!
Đây chẳng phải là “Hồi báo” mà Cửu công chúa nàng nên nhận sao?
Tại sao chỉ mới qua hơn một tháng, hắn ta đã bắt đầu mềm lòng?
Hắn ta không chỉ trả những điều này, mà sau này còn phải trả nhiều hơn nữa!
Là nàng nợ hắn ta!
Mộ Bạch giấu lòng bàn tay vào trong tay áo, nắm thật chặt, móng tay sắc bén suýt chút nữa đã khiến lòng bàn tay rỉ máu.
Cuối cùng, hắn ta buông tay, vẫn như lúc nãy nhìn hình bóng nàng trong nước, giọng nói nhẹ nhàng như gió đêm.
"Chỉ là ta không thích... Nam Tấn có một tiểu điện hạ như vậy."
“Ồ, nên làm quen thì hơn.”
Sở Khuynh Ca quay đầu lại, nhìn thấy nam nhân đang đi nhanh về phía họ, nàng mỉm cười: "Ta đến đây xem thiên tượng, thật đó."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT