“Ồ.” Không để hắn ta đi, vậy hắn ta không đi nữa.

Trước giờ Phong Tảo luôn là một người nghe lời. Hắn ta cũng không dám hỏi nhiều, bèn khom người với Phong Ly Dạ, nói: “Gia, vậy… nếu như không còn việc gì, ta lui xuống trước.”

Ánh mắt lạnh thấu xương quét qua, Phong Tảo sợ đến mức run lẩy bẩy, không dám động, cũng không dám nói.

Rốt cuộc hắn ta đã nói sai điều gì?

Phong Ly Dạ hận không thể vặn rớt cái đầu của hắn ta!

Tên ngốc này! Không để hắn ta đi, thì hắn ta thật sự về phòng nghỉ ngơi à?

Người nào người nấy đều không tim không phổi vậy cả, chỉ còn lại một mình hắn ở lại đây phiền muộn trong lòng. Đáng chết!

“Gia, người… người còn có điều gì phân phó?” Phong Tảo thật sự sợ hết hồn.

Rõ ràng cảm giác được Thế tử gia đang rất cáu kỉnh, nhưng mà, hắn ta đã nói muốn đến công chúa uyển, Thế tử gia lại không cho phép.

Vậy rốt cuộc là ngài ấy đang cáu kỉnh điều gì?

Phong Ly Dạ cũng không biết mình đang buồn bực điều gì.

Người ta ở công chúa uyển của người ta là chuyện đương nhiên.

Lúc trước ở tạm chỗ hắn là do bất đắc dĩ mà thôi.

Nhưng hắn rất buồn bực!

“Ngươi, đi bảo nhà bếp chuẩn bị một ít đồ ngọt, bánh mứt táo và bánh hoa quế.”

“Vâng.” Phong Tảo lập tức ra cửa.

“Đứng lại!” Nam nhân đằng sau vẫn rất cáu kỉnh.

“Gia…”

“Ngươi… ngươi nghĩ cách làm cho nữ nhân đó biết được tin ở đây có bánh mứt táo và bánh hoa quế!”

“Hở?” Nghĩ cách làm cho công chúa biết? Vậy là có ý gì? Vì sao phải nghĩ cách? Trực tiếp nói cho công chúa biết không phải được rồi sao?

Phong Ly Dạ thấy hắn ta sửng ở cửa, tức giận nhíu mày: “Bất kể ngươi dùng cách gì, nói chung, không được nói thẳng với nàng ấy, phải… ‘vô ý để lộ’!”

“… Vâng, vâng! Gia! Ta lập tức nghĩ cách!” Phong Tảo nhanh chóng vọt đi.

Sau khoảng chừng thời gian hai nén nhang, Phong Tảo quay lại, còn dẫn theo một người về.

Nhưng, điều khiến cho Phong Ly Dạ thất vọng là, người theo hắn ta về chỉ có Xảo Nhi.

“Thế tử gia, công chúa nhà chúng ta rất muốn ăn bánh mứt táo và bánh hoa quế trong viện Thế tử gia, Thế tử gia có thể bố thí cho một ít không?” Xảo Nhi cười hi hi nói.

Bố thí!

Nhất định là lời do nữ nhân chết tiệt kia dạy nàng ấy nói!

Xảo Nhi cũng không thể nào cả gan nói bậy trước mắt hắn!

Phong Ly Dạ buồn bực muốn chết, nhưng ngoài mặt lại vẫn vô cùng bình tĩnh.

Hắn thản nhiên nói: “Đem bánh qua đó sẽ lạnh mất, chi bằng nói nàng ấy qua đây, ăn cái mới làm ra luôn.”

“Nhưng mà, công chúa đã tắm rồi, ngài ấy nói không muốn đi bẩn chân.”

Chân của nàng…

Trong đầu Phong Ly Dạ hiện lên hình ảnh đã nhìn thấy được vào một đêm nào đó…

Nàng ngồi trên mép giường, để chân trần, hai chân đung đưa.

Chân của nàng trắng như tuyết, xinh xắn đáng yêu.

Nếu như nắm trong lòng bàn tay, không biết xúc cảm sẽ như thế nào.

Trong phút chốc, cổ họng truyền đến cảm giác khô khốc.

Hắn nhấp môi, làm bộ như lơ đãng nói: “Nếu như nàng ấy muốn qua, ta sẽ sai người nâng một cái kiệu qua đó.”

Không cần nàng phải bước xuống đi bộ, sẽ không làm bẩn chân nàng.

Đương nhiên, bảo hắn trực tiếp bế nàng qua cũng được, có điều là, hắn không thể nói ra lời này.

Miễn cho nữ nhân đó nghĩ là hắn rất muốn dẫn nàng về lại!

Nhưng hình như Xảo Nhi nghe không hiểu ý của hắn, nàng ấy lắc đầu, nói: “Công chúa nói thích ăn ở chỗ của mình, sẽ tương đối thoải mái tự nhiên hơn.”

“Chẳng lẽ, Thanh Vân Uyển của ta khiến cho nàng ấy không thoải mái?” Khuôn mặt anh tuấn lập tức đen lại.

Xảo Nhi hốt hoảng trong lòng, chỉ có thể cúi đầu, nói: “Công chúa nói, đây dù sao cũng là chỗ của Thế tử gia, luôn có cảm giác ăn nhờ ở đậu… Đúng rồi, Thế tử gia, rốt cuộc là có bánh hoa quế và bánh mứt táo hay không? Ta có thể mang đi được chưa? Công chúa đã rất thèm rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play