Phong Tảo theo bản năng che mông lại sau đó lập tức tăng tốc chạy như bay ra khỏi cổng lớn của Thanh Vân Uyển.

Hắn ta cảm thấy nếu chậm trễ một chút nữa thôi thì chỉ sợ hắn ta không giữ được mông của mình mất!

Phong Ly Dạ thấy hắn ta đã đi xa cảm thấy thời cơ cũng đã đến vì vậy hắn bước ra khỏi cổng lớn.

Nhưng vừa ra khỏi cổng thì nhìn thấy một bóng người đang đi tới trước mặt.

Cả một đêm lo lắng gắt gỏng, thậm chí là rất nóng lòng nhưng trong nháy mắt đã trở nên lạnh băng.

“Đây là thái độ mà nhi tử nên có khi thấy mẫu thân sao?”

Yến Lưu Nguyệt rất không vui, nhi tử thấy bà ta mà lại trưng ra vẻ mặt khó chịu.

Trước đây hắn chưa bao giờ như vậy!

Phong Ly Dạ mím môi dưới lạnh nhạt nói: “Nhi tử không dám!”

“Không mời mẫu thân vào ngồi một lát sao?” Nhìn dáng vẻ này của hắn cộng thêm việc lúc nãy hắn đi rất vội vàng, rõ ràng là đang rất lo lắng sốt ruột.

Rốt cuộc là muốn đi tìm ai?

Nghe nói tối nay Cửu công chúa đã chuyển về Công chúa uyển rồi.

Nhi tử của bà ta đang vội vã muốn đi gặp người ta sao?

Chẳng qua mới rời xa nhau hơn hai canh giờ!

Bà ta khó chịu nói: “Mẫu thân có chuyện muốn nói với con!”

Phong Ly Dạ nhìn về phía Phong Tảo rời đi.

Cuối cùng hắn vẫn gật đầu: “Mẫu thân, mời vào.”

Trước đây giữa hai mẫu tử chưa từng trở nên gượng gạo như vậy, hai người tương đối im lặng.

Sau khi hạ nhân dâng trà lên trong phòng chỉ còn lại hai người họ.

Trước đây nhi tử mặc dù cũng trầm lặng ít nói, nhưng hoàn toàn không giống như bây giờ!

Trong lòng Yến Lưu Nguyệt cảm thấy rất khó chịu, nếu cứ tiếp tục như vậy nhi tử của bà ta thực sự sẽ bị yêu nữ Sở Khuynh Ca cướp mất.

“Con vẫn đang oán trách mẫu thân sao?” Bà ta hỏi.

Phong Ly Dạ bình thản trả lời: “Mẫu thân là người đã sinh thành và nuôi nấng con, cho dù thế nào đi nữa con cũng không oán trách người.”

Không oán trách! Nhưng không có nghĩa là đồng ý với cách làm của bà ta.

Trước đây nhi tử làm gì có thái độ lạnh nhạt như vậy?

Tất cả đều do Sở Khuynh Ca.

Yến Lưu Nguyệt hít một hơi thật sâu cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, tối nay vốn dĩ bà ta muốn đến nói chuyện rõ ràng với hắn, bà ta không muốn lại gây ra thêm mâu thuẫn giữa hai người.

“Nhi tử, ta biết bây giờ trong lòng con chỉ có Cửu công chúa, nhưng mẫu thân vẫn muốn nói với con, Cửu công chúa thực sự không đơn thuần như những gì con nhìn thấy bên ngoài đâu!”

“Từ trước tới giờ nàng ấy không phải là một người đơn thuần.” Nói đến đây ánh mắt Phong Ly Dạ dần trở nên ôn hòa, vầng trán cũng giãn ra ẩn giấu nụ cười.

“Nàng ta quỷ kế đa đoan, xảo quyệt buông thả, keo kiệt thù hận, hằn học hẹp hòi.”

Nhưng hắn vẫn cười, ánh mắt hắn tràn ngập ý cười, còn có cả sự sủng nịnh khiến cho Yến Lưu Nguyệt gần như rơi vào tuyệt vọng.

Phong Ly Dạ nói: “Những điều này nhi tử đều biết.”

“Con đã biết vậy tại sao vẫn một lòng một dạ, toàn tâm toàn ý với nữ nhân nham hiểm độc ác đó?”

Yến Lưu Nguyệt suýt chút nữa không kìm chế được bộc phát cơn giận dữ.

“Tối qua quả thực là nàng ta đã hạ độc hại Vân Nhi! Mẫu thân không lừa con!”

“Nhi tử biết.” Nhưng giọng điệu này làm gì có ý quở trách nào?

“Con biết?” Yến Lưu Nguyệt đâu còn kìm chế được nữa?

Một tay bà ta để lên tay vịn của ghế rồi đột nhiên đứng lên: “Con đã điều tra rõ chân tướng nhưng con vẫn...”

“Con không đi điều tra, là nàng ấy nói cho con biết.”

Ngon tay mảnh khảnh thon dài của Phong Ly Dạ lướt qua miệng chén trà, thái độ của hắn rất thản nhiên điều này khiến cho Yến Lưu Nguyệt càng trở nên giận dữ hơn.

“Con là nhi tử của ta!” Bà ta tức giận nói.

“Nếu như con không phải nhi tử của người thì bây giờ chỉ sợ người không có cơ hội đứng trước mặt con nói chuyện.”

“Con!”

“Hai ngày trước có phải người đã rời khỏi phủ Quốc Công?”

Ánh mắt Phong Ly Dạ đột nhiên trở nên u ám, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của bà ta, khuôn mặt đã trải qua nhiều khổ cực khiến cho người ta thấy đau lòng.

“Mẫu thân, có những chuyện con muốn tính toán nhưng vì đối phương là người nên con không làm vậy nhưng người cũng đừng ép con.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play