- Rốt cuộc cô có biết cô nghiện rượu tới mức nào rồi không! Đến mức dạ dày bị loét trầm trọng. Sức khỏe thì yếu ớt mà cứ tỏ ra mình cứng rắn. Vì vậy mà hôm qua cô mới ngã cầu thang và phải nằm ở đây đấy! Cô có biết tôi l.......
Nói tới đây Nhất Long thấy mình hơi lố liền ngưng lại. Sau đó anh dừng lại đưa tay lên day trán rồi tiếp tục nói.
- Cho nên..... từ bây giờ tôi cấm cô uống rượu nữa. Và số rượu ở nhà...tôi sẽ vứt hết...
- Anh điên sao? anh có biết số rượu toàn rượu quý của tôi không hả?.- Thấy Nhất Long động tay đến số rượu của mình thì Di Linh bắt đầu không yên tĩnh được nữa. Cô gắt gỏng lên.
- Số rượu ấy! bao nhiêu tiền tôi cũng trả! được chưa.
- Tiền! anh nghĩ tiền mua được tất cả sao! tiền thì tôi cũng không thiếu, anh biết không! Số rượu ấy còn quý hơn cả cái tình cảm ngớ ngẩn tôi dành cho anh nữa kìa! - Nói tới đây cô bắt đầu thở dốc vì tức giận còn vết thương thì đau đến vô cùng.
Nhất Long không nói được gì nữa anh như hóa đá vì câu nói của cô..
- Khi tôi cô đơn! rượu là bạn của tôi! Khi tôi đau khổ! nó cũng là bạn của tôi! Tất cả những thứ trải qua với tôi đều có rượu làm bạn! Cho dù nó hủy hoại tôi......thì tôi cũng cam chịu. Được chưa!.
Di Linh nói một mạch rồi xoay người nhắm mắt lại.
Nhất Long thì lặng lẽ mà rời đi. Khi cửa kép lại thì Di Linh mới với tay bấm nút gọi y tá.
Họ phải cho cô uống thuốc giảm đau và khuyên cô không nên quá kích động.
Lúc này Linh An mới biết sếp mình đang nằm viện liền tức tốc chạy tới bệnh viện.
Cô đi vào nhỏ nhẹ cất giọng.
- Sếp? Chị còn thức chứ! - Linh An hỏi vậy cho chắc ăn.
- Vào đây đi! - Di Linh đang ngồi dựa vào thành giường mà ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
- Em mới biết chị phải nhập viện! liền tức tốc tới đây! - Linh An đi tới lo lắng đi tới giường bệnh của Di Linh.
- Chị không sao! chắc phải nằm viện mấy bữa! nên công việc cần kiểm tra thì mang hết đến đây! chị làm
- Chị đang bệnh như vầy!......hay em mang đến đây rồi em phụ chị, tài liệu quan trọng chị duyệt cho em là được! - Linh An đưa ra phương án.
- Vậy cũng được!.
- Còn đồ dùng của chị! em sẽ về lấy! - Linh An nhanh miệng nói.
Di Linh chỉ gật đầu rồi lại quay nhìn ra cửa sổ.
- Chị muốn ăn gì không, Để em mang vào?.
- Rượu! - Di Linh dứt khoát nói.
- Cái này......không được đâu! - Linh An nhanh. chóng phản đối.
- Tại sao?
- Chị đang bị thương như vầy! lại phải uống thuốc nữa....nên không uống rượu được đâu!.
- Nhưng......
- Thôi em về lấy đồ đây! - Linh An cắt lời Di Linh rồi chạy lôi ra ngoài.
- Có cần chạy gấp vậy không chứ! Thật là...- Di Linh ngơ ngác nhìn Linh An mất dạng.
Tiếp sau đó mấy ngày nữa thì mọi chuyện trở lên kỳ quặc kiến Di Linh khó chịu vô cùng.
Nhất Long ngày nào cũng tới. Mang hẳn công việc của anh đến làm tại phòng bệnh của cô. Linh An có mang tài liệu cần phê duyệt tới cho Di Linh thì đều là Nhất Long duyệt cho. Sáng thì anh đi họp, còn chiều thì đóng rễ ở phòng bệnh của cô. Hạo Kỳ cũng có tới kiểm tra sức khỏe đều đều cho cô. Bố mẹ chồng cũng hay đến thăm lom con dâu, để cho cô không thấy cô đơn.
Cứ thế mấy ngày nữa là cô được xuất viện. Cũng như mọi tối Nhất Long thì ngồi ở bàn cạnh cửa sổ những ngón tay không ngừng gõ bàn phím. Còn Di Linh thì nhàn rỗi ngồi đọc hết từ tạp trí thời trang sang báo kinh tế Hay ăn trái cây mà anh gọt sẵn.
Nhưng đột nhiệm bụng dưới của cô đau âm ỉ kiến cô như sực nhớ ra điều gì đó.
- Chết tiệt! - Cô đột nhiên quát lớn làm Nhất Long đang ngồi đấy phải ngước lên nhìn cô.
Di Linh không để ý ánh mắt của Nhất Long đang nhìn mình mà vén chăn đi vào bà vệ sinh. Rầm..cô kéo mạnh cửa tạo lên âm thanh lớn.
- Đi vệ sinh thôi mà! có cần phải cau có vậy không?.- Anh khó hiểu nhìn Di Linh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT