Sau khi rời khỏi cửa hàng Uông Gia Lương, Giang lão gia đến thư phòng và tìm được Tô Nam. Khi nghe nói nữ nhi bảo mình trở về ăn lươn, Tô Nam có chút sững sờ. Sau khi nghe nhạc phụ nói về lợi ích của lươn, trái tim của hắn liền cảm thấy ấm áp. Khuê nữ đúng là tri kỷ, có thứ gì tốt cũng nghĩ đến hắn nên hắn cũng không quan tâm có phải ngày nghỉ hay không mà lập tức đi tìm chưởng quỹ thư phòng để xin nghỉ. Chưởng quỹ này cũng dễ nói chuyện và lập tức đồng ý.
Giang lão gia đợi Tô Nam sắp xếp xong thì đưa bức tranh thêu vào trong tay hắn. Mặc dù ông ấy rất vui vẻ giúp đỡ khuê nữ làm việc, nhưng lại thật sự rất khó chịu khi phải tiếp xúc với Tú Lâu. Hiện tại đúng lúc tế tử rảnh rỗi, cho nên giao cho nó đi.
Tô Nam nhìn con ngươi đang chuyển động của nhạc phụ thì liền biết suy nghĩ của ông ấy. Hắn vui vẻ nhận lấy, chỉ là khi nhìn thấy bức tranh thêu vô cùng tinh xảo thì trong lòng thở dài một hơi, nhưng suy nghĩ của hắn cũng chỉ trong nháy mắt. Hắn và Giang lão gia phân chia công việc với nhau. Hắn sẽ đi đến Tú Lâu, còn Giang lão gia sẽ đến thư trai để đón tôn tử.
Tô Nam vừa mới rẽ vào một con phố và đi vào ngõ nhỏ thì đúng lúc ở bên kia đường có một con ngựa đang phi rất nhanh. Người cưỡi ngựa nhìn thấy bóng lưng kia, lập tức kéo dây cho ngựa dừng lại. Khi nhìn hướng đi của Tô Nam thì nhíu mày, nhớ lại bóng lại bóng lưng vừa rồi.
"Thế tử gia, có chuyện gì vậy?"
Người đàn ông tỉnh táo lại, lắc đầu, làm sao người đó có thể là hắn chứ? Một người lạnh lùng và kiêu ngạo như hắn thì làm sao có thể nở nụ cười như vậy? "Không có gì, tiếp tục lên đường đi, nhất định phải tới nơi trước khi trời tối."
Nói xong liền dẫn đầu giơ roi đánh ngựa và vội vàng chạy đi.
Trên tầng ba của một quán trà ở bên cạnh, mấy thiếu niên đang ngồi chung một chỗ với nhau, nhìn những người vừa rời đi, một người mở miệng hỏi: "Vừa rồi là thế tử Tín Ninh Hầu đúng không? Không phải hắn đang ở biên quan sao? Tại sao lại đột nhiên trở về kinh thành vậy?”
“Cũng không nghe nói Tín Ninh Hầu đã xảy ra rắc rối gì? Chẳng lẽ mấy ngày nay chúng ta đi ra khỏi kinh thành thì đã xảy ra chuyện gì sao? Tín Ninh Hầu có một người thế tử như vậy thật đúng là khổ tám đời.” Một thiếu niên khác nói với giọng điệu đồng cảm.
"Mặc dù nói có thế tử Tín Ninh Hầu là khổ tám đời, nhưng Tín Ninh Hầu lại có phúc. Khi phụ thân còn sống trên đời thì đã giúp dỡ thu dọn đống hỗn độn. Khi phụ thân mất rồi thì nhi tử giúp đỡ dọn dẹp.” Bọn họ không có cái phúc này, nếu không thì cũng không bị bắt vào quân đội và ra khỏi kinh thành. Ôi, cũng không biết người đó có tính cách như thế nào, nếu không thì bọn họ sẽ có một thời gian rất khổ sở...
"Được rồi, thay vì lo lắng cho người khác, không bằng suy nghĩ cho chính chúng ta đi. Nếu đã đến đây rồi thì chúng ta cũng không thể lúc nào cũng trì hoãn ở thành Thông Châu này được. Hôm nay chúng ta hãy thu dọn một chút rồi đến Biệt Uyển đi." Một người lớn tuổi hơn một chút nghe thấy những lời nói của bọn họ thì hơi nhíu mày và lên tiếng ngắt lời.
Theo hắn ta thấy, đúng là Tín Ninh Hầu này không có tài năng gì, nhưng hắn cũng thật sự là một người thông minh. Bây giờ, tình hình trong triều không phải như trước đây nữa. Tuy rằng hiện nay nhìn có vẻ như võ tướng quân được coi trọng, nhưng quan văn cũng được nâng đỡ mạnh mẽ. Hơn nữa có một số người đã không biết gì mà còn kiêu ngạo, cho nên ngày mà các võ tướng bị kiêng kỵ, xử lý và chèn ép sẽ không còn quá xa nữa.
Khi ngày đó thật sự đến, hắn ta dám khẳng định rằng phủ Tín Ninh Hầu có nhiều tiếng xấu này sẽ là người chiến thắng cuối cùng. Bên cạnh đó, phủ Tín Ninh Hầu còn có một đại công tử đang mai danh ẩn tích. Đó là chính công tử Thanh Tuyệt lạnh lùng, kiêu ngạo và vô cùng ưu tú.
Đại Từ Tự trên đỉnh núi Từ Vân ở bên ngoài thành Thông Châu. Từ đại điện đi vào, trong một cái sân nhỏ yên tĩnh, một lão hòa thượng râu tóc bạc phơ đang ngồi đối diện với một thiếu niên. Trên người thiếu niên cắm đầy ngân châm, đổ mồ hôi hột đầy đầu, cơ thể khẽ run lên theo động tác thu ngân châm của lão hòa thượng. Sau khi lão hòa thượng cất từng cái ngân châm đi, thiếu niên mệt mỏi và tê liệt ngã vào trong lòng của lão hòa thượng.
“Sư phụ, ngài mệt lắm không?” Thiếu niên chậm rãi mở mắt ra, nhìn lão hòa thượng cũng có sắc mặt trắng bệch giống mình và nói.
Hắn biết người vất vả nhất vào mỗi lần thực hiện châm cứu không phải hắn, mà là sư phụ của hắn, bởi vì bộ châm pháp này tốn rất nhiều sức lực. Mỗi lần sư phụ phải mất nhiều ngày mới có thể tỉnh lại.
“Không sao, có lẽ không bao lâu nữa thì không cần sư phụ phải thực hiện châm cứu nữa rồi.” Lão hòa thượng mỉm cười hiền lành.
Thiếu niên nghe thấy câu nói này thì hai mắt ảm đạm. Đúng vậy, hắn rất biết rất rõ cơ thể của mình như thế nào, có lẽ sẽ không còn mất nhiều thời gian nữa.
“Hôm nay sư phụ xem tử vi thì thấy ngôi sao chiếu mệnh của con lấp lánh, cho nên bệnh của con sẽ nhanh chóng được chữa khỏi hoàn toàn.” Sự việc năm đó bọn họ cũng là bất đắc dĩ, nếu không làm vậy thì thiên hạ chắc chắn sẽ hỗn loạn, chỉ là đứa trẻ này đã phải chịu khổ nhiều năm rồi.
"Trong suốt những năm qua, sư phụ thật sự xin lỗi con."
"Sư phụ không cần phải nói như vậy. Năm đó là đệ tử tự nguyện, đệ tử cảm thấy những nỗi khổ mà đệ tử phải chịu để có thể đổi lấy sự yên bình cho thiên hạ này rất có giá trị.” Trong lòng hắn không oán hận đối với nguồn gốc làm cho hắn có một cơ thể bệnh tật như ngày hôm nay, chỉ là có chút không cam lòng. Hắn muốn có nhiều thời gian để làm những gì mà hắn muốn làm.
"Sư phụ, người vừa nói cái gì vậy? Bệnh của con có thể chữa khỏi hoàn toàn được sao?" Lúc này, thiếu niên mới phát hiện ra sư phụ của mình đã nói gì đó.
Hắn biết rõ cơ thể của hắn không phải bị bệnh. Năm đó rất nhiều thầy thuốc nổi tiếng đều bó tay, cho dù sư phụ chữa trị cũng chỉ là tạm thời khống chế. Cho đến bây giờ, hắn chưa từng nghe nói có thể trị khỏi hoàn toàn.
"Sư phụ đi trước đây. Mấy ngày nay con hãy nghỉ ngơi thật tốt đi, không có việc gì thì không cần lên núi." Lão Hòa Sơn không muốn nói thêm nữa, đứng dậy đi ra ngoài cửa, để lại sau lưng thiếu niên với ánh mắt kích động và mong chờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT